Thời Tễ: "........"
Hai bên quân đội đế quốc canh phòng nghiêm ngặt, từng người ai nấy đều trợn tròn mắt.
Tân Đế, cứng đến vậy luôn hả?
Dù gì thì người kia cũng là chỉ huy đó, một mình chỉ huy cũng có thể diệt cả đội bọn họ đó!
Chỉ huy một mình diệt một đội lúc này vành tai đã đỏ ửng, bị vác lên bờ vai thẳng tắp ưu việt của Alpha tóc bạc, bàn tay trắng mịn nhẹ kéo tóc bạc sau gáy cậu, "Đồ khốn, thả ra!"
Cậu đang làm gì trước mặt bao nhiêu người vậy hả!?
Ryan xấu hổ vùi đầu vào ngực Sở Đàn Tinh, "Ây da, nhìn mà ngại quá đi."
Sở Đàn Tinh: "?"
Cậu ta để mặc tiểu Omega chui vào lòng, không khỏi buồn cười gãi gãi cằm cậu, "Fan only?"
Đâu còn chút dáng vẻ nào của một fan only nữa, sắp thành fan CP luôn rồi.
Ryan lẩm bẩm nói, "Chuyển rồi."
Vừa nãy cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước cổng cung điện Bạch Đế.
Rất đẫm máu, rất chấn động, lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tiểu Ryan vẫn luôn cảm thấy trên đời này không ai có thể xứng đôi với chỉ huy.
Thế nhưng khi cậu nhìn thấy chỉ cần có người dám nói nửa câu không hay về chỉ huy, thì Tân Đế Tạ Chước trên ngai vàng kia lập tức nổi giận, giơ tay lạnh nhạt phất một cái, người kia liền bị hất văng ra ngoài, lập tức câm miệng.
"Thật ra cậu ấy đâu cần phải đích thân ra tay."
Ryan nghĩ, vì danh dự của Tân Đế, cậu hoàn toàn có thể để quân đội làm thay.
Nhưng cậu lại không làm vậy.
Ngược lại, khi có người mắng cậu không tốt, Tạ Chước chỉ lười biếng cười nhạt, "Vậy sao? Vậy tháng này ngươi khỏi nhận lương."
Người kia: "???"
Người kia bịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, "Bệ hạ, tôi sai rồi, cả đời này tôi nguyện vì ngài trung thành đến chết!"
Tạ Chước lười nhác phất tay, "Tăng lương."
Giây tiếp theo đám trưởng quan cùng binh lính trong đại điện của Bạch Đế cung bịch bịch quỳ rạp xuống đất, "Bệ hạ anh minh!"
Các trưởng lão trên bầu trời: "........"
Tam trưởng lão thật sự dở khóc dở cười, ".....Chỉ huy Thời mà còn không đến, sau này không biết còn gây ra bao nhiêu trò cười nữa đây?"
Tứ trưởng lão thì tức đến mức râu cũng lệch sang một bên, "Còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa! Ông nhìn hắn kìa, ngồi trên ngai mà còn bắt chéo chân! Hắn tài giỏi như vậy sao không đứng lên trồng cây chuối luôn đi!?"
Tạ Chước không khỏi buồn cười khẽ khịt mũi, "Trồng cây chuối có gì hay ho, lần sau biểu diễn cho ông 20 cái lộn ngược tại chỗ."
Trực tiếp khiến Tứ trưởng lão tức đến mức phải đứng tại chỗ thở oxy.
Tiểu Thần đâu rồi?
Tiểu Thần có còn gồng nổi nữa không?!
"Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đâu?" Tạ Chước đột nhiên lơ đãng ngước mắt hỏi.
Tam trưởng lão chỉ mỉm cười lắc đầu, "Sớm bị ngươi chọc tức bỏ chạy rồi."
Làm gì có chuyện Tân Đế vừa đăng cơ đã đại khai sát giới ngay trước ngai vàng, chỉ cần có dính dáng đến chỉ huy, vị thiếu niên Tân Đế này liền mất hết lý trí.
Khác gì Trụ Vương bị Đát Kỷ mê hoặc đâu chứ!?
Nhưng tam trưởng lão lại không dám mở miệng nói chỉ huy là hồ ly tinh, người đó có uy danh quá cao trong lòng các trưởng lão rồi.
Đại trưởng lão từng tuyên bố, cho dù có thay đổi đế vương, cũng sẽ không thay đổi chỉ huy.
Tạ Chước ước chừng thời gian chắc cũng gần tới, chỉ huy lúc này tỉnh dậy rất dễ thấy được cậu đang làm gì.
Cậu bước từng bước dài từ ngai vàng đi xuống, lười biếng phẩy tay một cái.
"Mấy ông già các người đừng có oan uổng tôi, bọn họ chết là do Tân Đế giết, liên quan gì tới Tiểu Chước tôi chứ, Tiểu Chước tôi bình thường ngay cả kiến còn không dám giết."
Các trưởng lão: "???"
Cút cmn Tiểu Chước nhà ngươi đi.
***
Thời Tễ được đặt trên đệm mềm trong tinh hạm.
Tạ Chước vừa định đứng dậy liền bị chỉ huy một tay túm lấy cổ áo kéo xuống, đôi mắt dài lạnh lùng giận dữ trừng cậu.
Thế là Tạ Chước không cẩn thận hôn nhẹ vào chóp mũi xinh đẹp, "Ây da!"
Thời Tễ: "........"
Đôi môi mỏng nhẹ khẽ chạm, trước mặt là thiếu niên tuấn mỹ cao ráo trong hoàng bào đen ánh vàng, đang nghiêng đầu cười lười biếng nhìn anh, Thời Tễ trong phút chốc quên mất mình định nói gì.
Tựa như có dòng điện vô hình chạy dọc khắp người, cơ thể anh trở nên nhạy cảm một cách bất thường.
Chẳng lẽ anh..... sắp đến kỳ ph*t t*nh rồi sao?
Thời Tễ thật sự là có chút đau đầu, còn không phải sẽ khiến tên nhóc thối này đắc ý đến chết sao.
Thời Tễ vừa mới thản nhiên tính toán chuyện một tháng không chung chăn gối, nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến hóa, tính kỹ thì đúng là gần đây.....
"Anh giận rồi hả?"
Tạ Chước chống tay cẩn thận nhìn anh, thấy chỉ huy im lặng thật lâu, đến cả Tân Đế vừa mới ở đại điện hô mưa gọi gió cũng có lúc không biết phải làm sao.
Tạ Chước dùng mái tóc bạc rối bời cọ cọ anh, "Vậy sau này em không như vậy nữa đâu, anh trai, đừng giận mà."
Thời Tễ vừa định mở miệng, "Không....."
"Cùng lắm thì lát nữa xuống dưới đổi lại để anh vác em, lấy lại thể diện."
Thời Tễ: "........"
Anh buông tay, chỉnh lại cổ áo lộn xộn cho Tạ Chước.
Giọng nói thanh lãnh bình thản, "Đã lên ngôi thì phải có dáng vẻ của Tân Đế, sau này chú ý lời nói và cử chỉ của mình."
Tạ Chước lười biếng khuỵu gối ngồi xổm dưới đất, để mặc đôi tay trắng lạnh cao quý ấy giúp mình chỉnh lại cổ áo.
"Lời nói và cử chỉ gì cơ?"
Thời Tễ cảm thấy con chó con lông bạc trước mặt, dù mặc một bộ trang phục xa hoa tôn quý, nhưng vẫn không bỏ được bản tính cà lơ phất phơ.
Thậm chí lúc này còn có vẻ vui mừng như vừa vớ được món hời.
Anh hờ hững hỏi, "Chưa nghĩ kỹ đã đồng ý lên ngôi sao?"
Tạ Chước hơi chớp mắt, cánh tay đặt lên đầu gối anh, nửa tựa đầu mỉm cười nói, "Nghĩ kỹ rồi."
"Lên ngôi không có gì là không tốt, em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
Khiến những kẻ đáng câm miệng vĩnh viễn không thể lên tiếng, khiến chỉ huy của cậu có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Để tất cả gánh nặng đều đặt lên vai một mình cậu.
Bất kể là Tạ Thần chưa hoàn toàn chết, hay là 'Hủy' đủ sức hủy diệt tất cả kia.
Thời Tễ lặng lẽ nhìn thiếu niên đang nằm trên đùi mình.
Im lặng đưa tay đặt lên mái tóc bạc rối bời tùy ý kia, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa, "Tạ Chước, làm hoàng đế không đơn giản như em nghĩ."
Giọng nói thanh lãnh của Thời Tễ rất nhẹ rất bình tĩnh nói:
"Tại sao không nói trước với anh một tiếng?"
Tạ Chước nhẹ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào sáng rực động lòng người, "Anh giận rồi sao?"
Thời Tễ lắc đầu, "Đây là lựa chọn của em."
Vậy nên anh sẽ không can thiệp sao? Tạ Chước thật ra không mấy hài lòng với câu trả lời này.
Tựa như điều đó có nghĩa là cậu vẫn chưa hoàn toàn bước vào trái tim của chỉ huy.
Mãi cho đến khi trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ, "Anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của em, nhưng anh sẽ nói cho em ý kiến và suy nghĩ của mình."
Ít nhất thì sẽ không đột ngột như thế này.
Tiểu yêu tinh tối qua còn cười hì hì làm loạn với anh, sáng sớm đã im hơi lặng tiếng như biến thành người khác.
Thời Tễ cảm thấy rất có thể có ai đó đã nói gì với cậu.
Trong ánh mắt yên lặng của Tạ Chước, Thời Tễ bình tĩnh hỏi, "Sáng nay em đã gặp ai?"
Chỉ huy thật sự thông minh đến mức đáng sợ, Tạ Chước không thể giấu anh bất cứ điều gì.
Nhưng dù thế nào, cậu cũng sẽ không để chỉ huy biết được sự thật.
"Đã gặp các trưởng lão."
Thời Tễ nhàn nhạt ừm một tiếng, đầu ngón tay khẽ cọ qua cằm cậu, "Nói tiếp đi."
Đây là một động tác nhỏ như kiểu phần thưởng, Tạ Chước rất hưởng thụ việc mèo nhỏ bất cứ lúc nào cũng dính lấy mình.
Cậu cười một tiếng tiếp tục nói, "Bọn họ nói nếu em không lên ngôi, thì cả đời này đừng hòng cưới được Omega mà em thích nhất."
Mi mắt Thời Tễ khẽ động, ngay cả đầu ngón tay cũng bất giác hơi co lại.
Giọng điệu thanh lãnh hơi lạnh lẽo nói, "Đám cáo già đó đầu óc không được bình thường đúng không?"
"Em thấy cũng rất có lý mà."
Hoàng bào đen ánh vàng trải dài trên mặt đất, Tạ Chước vốn là một giá treo quần áo trời sinh, bình thường ăn mặc tùy tiện cũng đẹp trai phóng khoáng, lúc này mày mắt toát lên vẻ tinh xảo hoang dã khó tả.
Thế nhưng lại nói với anh, "Em trước nay vốn chẳng có tiền, bình thường ngoài việc tặng hoa cho anh, hình như cũng không tặng nổi thứ gì đắt tiền."
Thời Tễ hiếm khi khựng lại một chút, "Anh chẳng thiếu thứ gì cả."
Anh đối với mọi thứ đều không có h*m m**n quá sâu sắc, thậm chí cả quần áo cũng chỉ quanh quẩn hai màu đen trắng.
Nhưng chính vì không thiếu gì cả, nên đôi khi lại khiến Tạ Chước cảm thấy bất lực.
Cậu từng nghèo đến mức cơm còn không có mà ăn, làm sao xứng với mèo nhỏ cao quý nhà mình chứ.
"Thế nên em nghĩ, đợi sau khi em lên ngôi, em sẽ đi khắp tám đại tinh hệ tìm hết mọi bảo vật quý giá nhất, tất cả đều tặng cho anh, làm của hồi môn của em."
Thời Tễ thật ra đối với bảo vật cũng chẳng mấy hứng thú, cho đến khi nghe thấy ba chữ cuối cùng.
Của hồi môn.
Tiểu hoàng đế vừa mới nhậm chức này đã vội vàng gả chồng rồi sao?
Thời Tễ không khỏi có chút buồn cười, lại nghe thiếu niên đang nằm trên đùi mình mỉm cười nói, "Nhưng trước khi xuất phát, em lại đổi ý rồi."
"Tân Đế là Tân Đế, Tạ Chước là Tạ Chước."
Bảo vật mà Tân Đế tìm được dù quý giá đến đâu, dường như cũng không thể đại diện cho bản thân Tạ Chước.
Ngón tay Tạ Chước hơi run, từ trong túi lấy ra một cặp nhẫn bạc trơn, bình thường lại đơn giản, là do cậu tự tay làm.
Cậu có lẽ chưa bao giờ căng thẳng đến vậy, "Anh trai ơi, em không làm loại gắn kim cương đâu."
Thời Tễ: "........"
Ai lại thích loại gắn kim cương chứ.
Vị chỉ huy thanh lãnh kiêu ngạo thật khó mà tưởng tượng được cảnh mình đeo nhẫn gắn kim cương sẽ cay mắt đến mức nào.
"Ừm, trên đó khắc gì vậy?"
"Hoa sơn trà và sóng biển nhỏ."
Khoảng cách hơi xa, Thời Tễ không nhìn rõ, anh vẻ mặt yên tĩnh nói, "Đưa đây anh xem."
Tạ Chước theo bản năng định đưa cho anh, nhưng đột ngột nắm chặt lại trong lòng bàn tay.
Lần đầu tiên hàng mi của tiểu Alpha tóc bạc run lên liên hồi, thậm chí lúc Thời Tễ lần đầu tiên hôn cậu, cũng không thấy cậu căng thẳng đến như vậy.
Tiểu hoàng đế ngày đầu tiên nhậm chức, khom lưng nửa quỳ trước mặt anh, trên đường bắt cóc anh trở về hoàng cung, run rẩy từ từ mở tay ra.
"Anh trai."
"Anh có muốn, làm người yêu cả đời của em không?"