Toi rồi.
Lục Dao cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa.
"Không đúng, thu hồi!" Cậu đột nhiên nhớ ra còn có chức năng thu hồi, "Nhanh thu hồi thu hồi thu hồi!"
Bàn tay run rẩy lúc này căng thẳng chẳng khác gì anh em bạn chó của cậu.
[Xóa]
Giao diện lập tức sạch sẽ đến mức còn trống hơn cả đầu óc của cậu.
Lục Dao ôm đầu mình, phát ra tiếng hét chói tai, "A a a a a a a a a a a!!!"
Toi rồi toi rồi, tất cả đều mẹ nó toi hết rồi!
Thời Tễ trước nay luôn quan tâm đến mấy bạn nhỏ trong đội, nghiêng mắt nhìn sang, "Lục Dao đang la cái gì vậy?"
Tạ Chước kéo công chúa của mình lại, buộc anh chỉ có thể nhìn mình.
"Cậu ta đang bùng nổ vì tình yêu vĩ đại của em và anh trai."
Thời Tễ: "........"
Biết xấu hổ chút đi.
Lục Dao: "......Hu hu hu, cút đi mà."
Lục Dao vừa nghĩ tới việc mình vì trêu chọc đội trưởng Alpha mà nửa đời sau có thể bị đánh đến liệt nửa người, liền không nhịn được rơi xuống những giọt nước mắt hối hận.
Tạ Chước phiên dịch chuẩn xác, "Cậu ta đang xúc động vì tình yêu vĩ đại của em và anh trai."
Thời Tễ không thể chịu đựng được nữa nhẹ nhắm mắt lại, "Em....."
Đối diện với đôi mắt mang ý cười trong ánh xuân kia, Thời Tễ trầm mặc mất vài giây, cuối cùng vẫn không nỡ trách mắng vẻ mặt hân hoan hiện giờ của cậu.
Có lẽ là vì đầu ngón tay có tin tức tố sóng biển của cậu.
Nhân tố Omega trong cơ thể đang âm thầm quấy phá, cơn sóng trào dâng ập đến dữ dội.
Thời Tễ khẽ nhíu mày, cảm thấy hô hấp cũng theo đó mà trở nên dồn dập một cách khó hiểu.
So với thể chất khác với người thường.
Trong khoảng thời gian đó, lục phủ ngũ tạng của anh đều sẽ cảm thấy đau rát như bị thiêu đốt.
Thời Tễ trước đây là người rất giỏi chịu đựng đau đớn, cho dù có đau đến xé ruột xé gan cũng không để lộ chút yếu đuối nào, nhưng giờ đây, có vẻ không cần thiết nữa.
Thôi được, cứ để cậu vui thêm chút nữa vậy.
Giọng Thời Tễ thanh lạnh bình tĩnh, "Tạ Chước, tối nay em....."
"Tân đế."
Giọng nói uy nghiêm trên đỉnh đầu truyền đến cắt ngang lời anh.
Ánh mắt sắc bén của đại trưởng lão dừng trên đôi tay đang nắm chặt của hai người, cảm xúc trong mắt ôn hòa mà bình tĩnh, "Ngươi....."
"Chờ chút."
Tạ Chước giơ tay ngăn lời của đại trưởng lão.
Biểu cảm của mọi người trong đại điện đều khác nhau, dù là lúc Tạ Thần còn tại vị, cũng không dám vô lễ với đại trưởng lão như vậy.
Tạ Chước hơi nghiêng người về phía chỉ huy, "Anh nói tiếp đi, em đang nghe đây."
Tiếng ồn ào trong đại điện lập tức yên lặng.
Thời Tễ vẻ mặt như thường, nhàn nhạt nói, "Không có gì, nghe đại trưởng lão nói đi."
Lúc này Tạ Chước mới nhìn về phía đại trưởng lão trên không trung.
Đại trưởng lão bất đắc dĩ lại không có cách nào nổi giận, ra lệnh, "Bây giờ ngươi lập tức qua đây một chuyến."
Tạ Chước vừa định phản bác cậu phải đưa chỉ huy vào cung điện trước.
Cánh tay rủ xuống đã bị buông ra, "Đi đi, anh vừa hay phải tìm phụ trách Trương có chút việc."
Tạ Chước lập tức chua lè, "Lại là anh ta."
Dù có hơi ghen một chút, chó con vẫn nhẹ nhàng ôm lấy chỉ huy, "Em đưa anh vào cung điện rồi sẽ đi."
Tin tức tố của Alpha quá mức xâm lược, cho dù cậu không cố ý phát ra, Thời Tễ vẫn có thể ngửi thấy rất rõ ràng.
Anh điềm nhiên gạt tay Tạ Chước ra, rời khỏi vùng khống chế tin tức tố của cậu, "Không cần, anh rất quen thuộc với hoàng cung."
Tạ Chước khựng lại một chút, cụp mắt, "Ò."
Thời Tễ không hiểu sao có chút buồn cười, dù sao bây giờ cũng không vội.
"Đi đi, ngoan một chút, tối nay gặp."
***
Tạ Chước được vuốt lông rồi.
Cho dù là một chút cảm xúc không vui, chỉ cần được chỉ huy khen hai câu, cậu lập tức lại nở hoa trong lòng.
Tân đế ngạo nghễ với chỏm tóc bạc ngốc nghếch, tâm trạng vui vẻ đẩy cửa đại sảnh nghị viện.
Nụ cười trên mặt đột ngột đông cứng lại.
"Đây là cái gì?"
Trên màn hình ánh sáng của tám đại tinh hệ trước mặt, giống như bị virus ăn mòn, những chấm tròn màu đỏ lan rộng trong tinh hệ rộng lớn phồn hoa.
Đại trưởng lão đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tọa, "Là tàn dư cũ bị Tạ Thần điều khiển."
Ánh mắt sắc bén của ông dừng lại trên người Tạ Chước, "Ta đã nhắc ngươi, việc cấp bách là phải tìm ra Tạ Thần, ngăn chặn hắn làm bất cứ chuyện gì gây hại đến đế quốc."
"Nhưng ngươi không nghe."
Cả ngày hôm nay cậu đã làm gì?
Chỉ một mực chuyên tâm xử lý những kẻ mạo phạm chỉ huy.
Sai người tự tay chế tạo cung điện tráng lệ xinh đẹp nhất cho Thời Tễ.
Tự mình đi đón Thời Tễ vào hoàng cung, trắng trợn tuyên bố rằng bọn họ đã là người yêu cả đời không thể chia cắt.
Tứ trưởng lão tức giận đập bàn, "Tôi đã nói rồi, yêu đương mù quáng thì không xứng làm hoàng đế!"
Tam trưởng lão quay đầu nhìn ông ta, "Ông kích động thế làm gì, Tạ Thần bây giờ có hy vọng dẫn quân phản kháng, ông chẳng phải là người vui nhất sao? Tiểu Tứ."
Tứ trưởng lão nhìn vô số người bị nhiễm bệnh trong tinh hệ mênh mông.
"Uy lực của 'Hủy' không ai địch nổi, tôi dù rất tán thưởng tác phong tàn khốc của Tiểu Thần, nhưng tôi cũng không muốn thấy loài người mất đi lý trí, tàn sát lẫn nhau."
Ông ta vừa không hiểu vừa tức giận, "Lúc trước tôi chỉ nghĩ hắn là bị người mê hoặc, nhưng hắn hôm nay làm sao có thể vì đế quốc mà làm ra chuyện khơi mào nội loạn chứ."
Nếu hắn thật sự điều khiển quân đội phát động chiến tranh.
Tám đại tinh hệ sẽ có bao nhiêu người phải ly tán, đau khổ không chịu nổi đây.
Đó là điều mà với tư cách là trưởng lão, không ai muốn thấy.
Tam trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đại trưởng lão nói với Tạ Chước, "Ngươi không nên cứ khăng khăng làm theo ý mình, tân đế."
Tạ Chước đi đến đối diện vị trí chủ tọa ngồi xuống, đôi chân dài ngạo nghễ bắt chéo, "Ông cũng không nên tẩy não tôi, đại trưởng lão."
"........"
"Đừng lúc nào cũng làm ra vẻ thâm sâu khó lường, liên quan quái gì đến tôi."
Tân đế sinh sau đẻ muộn phản nghịch, hiển nhiên miễn nhiễm với một số kiểu tẩy não.
"Thứ nhất, việc Tạ Thần mất tích là trách nhiệm của các người."
"Thứ hai, việc tôi không thể để tâm đến chuyện ở vị trí thứ hai cũng là điều bình thường, tôi không phải siêu nhân cũng không biết phân thân, dù có cho tôi cơ hội làm lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy."
Tạ Chước đối diện với ánh mắt sắc bén vô cùng ấy, khẽ cười không để tâm.
"Tôi chỉ làm những gì mình cho là đúng."
Tứ trưởng lão tức giận đến mức không kiềm được, "Ngươi ích kỷ như vậy có xứng làm hoàng đế của ngân hà không?"
Ánh mắt Tạ Chước lạnh dần, sau đó giễu cợt, "Còn các người thì vô tư nhỉ."
*Vô tư này có nghĩa là không vụ lợi, ích kỷ, không đặt lợi ích cá nhân lên trên
"Các trưởng lão của đế quốc tự xưng là vô tư, cao cao tại thượng, các người và vị hoàng đế thánh minh trong lòng các người có biết mấy năm nay, trong tám đại tinh hệ có bao nhiêu người bị đói đến chết không?"
Các trưởng lão đều sững người.
"Tôi đã thấy rồi."
"Tôi đã thấy trên đường lưu vong rồi."
*lưu vong là như kiểu phải trốn chạy rời khỏi quê hương
"........"
"Trong lúc các người chỉ trích tôi, sao không đi chỉ trích kẻ đã gieo mầm ác quỷ vào lòng con dân, cái tên chủ động khơi mào chiến tranh kia đi?" Tạ Chước cười chế nhạo hỏi.
Năm ông già rốt cuộc không nói lại được một cái miệng.
"Đủ rồi." Ánh mắt đại trưởng lão hơi cụp xuống, "Việc cấp bách trước mắt là ngăn chặn tất cả mọi chuyện xảy ra, bây giờ trách ai cũng đều không có ý nghĩa."
Tứ trưởng lão mấp máy môi hai cái, ánh mắt nhìn về phía Tạ Chước mang theo chút u ám.
Trên đường lưu vong, cậu ta cũng từng suýt chết đói sao?
Trong đầu như vang lên lời của tiên đế từng nói, "Đế vương phải nhân ái vô tư, phải hiểu được nỗi đau của con dân, mới có thể vì bọn họ mà che mưa chắn gió."
Vị tiểu hoàng đế trông có vẻ không đứng đắn này.
Liệu có thật sự nguyện ý che chở cho con dân tinh hệ của mình không?
Nhị trưởng lão nhíu mày nói, "'Hủy' một ngày không trừ, đế quốc ắt sẽ có đại họa."
Căn nguyên vốn không phải ở Tạ Thần, mà là ở thứ sương máu phớt lờ tất cả kia.
Tam trưởng lão lắc đầu, "Bọn ta từng thử rồi, không ai có thể chống lại nó."
"Các người từng thử ở đâu?" Tạ Chước hỏi.
"Từ rất lâu rồi, khi đó đừng nói là ngươi, đến cả Tạ Thần còn chưa ra đời."
Tam trưởng lão tiếc nuối thở dài, "Là vị tiên sinh có gen chiến đấu cao nhất của nhà họ Thời, đã dùng mạng sống hiến tế, mới miễn cưỡng trấn áp được nó trở lại dưới lòng đất....."
Thần kinh Tạ Chước đột nhiên nhảy dựng.
Dường như có những mảnh ghép rời rạc được xâu chuỗi lại, cậu nhớ lại hồ ly khi đó lắp bắp nói, "Trái tim chỉ huy..... thánh khiết..... lưu ly..... sạch sẽ nhất thế gian....."
Khi đó Tạ Chước chỉ nghĩ rằng, chỉ huy sẽ luôn nguyện ý vĩnh viễn chiến đấu vì đế quốc.
Bởi vì mèo nhỏ trời sinh lương thiện mềm lòng, cậu thì lại không muốn chỉ huy vĩnh viễn phải vất vả như vậy.
Tạ Chước lúc này đối diện với ánh mắt mang ý cười hiếm hoi của đại trưởng lão, lại đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát.
"Bây giờ ngươi đã hiểu, vì sao ngôi vị hoàng đế vĩnh viễn thay đổi, mà chỉ huy vĩnh viễn là chỉ huy chưa?"
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Tạ Chước, cậu nghe thấy đại trưởng lão từng câu từng chữ nói.
"Bởi vì cậu ấy sinh ra đã được định sẵn là để hy sinh vì đế quốc—"
"Mảnh bạch ngọc thứ hai."