Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 195

"Chỉ huy, không hay rồi!"

 

Trương Vĩ vội vã chạy vào cung điện mới, giây tiếp theo bị kết giới sóng biển không tiếng động ngăn lại bên ngoài.

 

Anh ta lo lắng muốn chết, "Chỉ huy! Chỉ huy?!"

 

Kết giới sóng biển ngoại trừ Tạ Chước ra thì không ai phá được.

 

Cậu cố ý để Thời Tễ ngủ một ngày, vậy thì không ai có thể quấy rầy.

 

"Để... ta... làm..."

 

Hồ ly chân trần từ xa chạy lại, vạt áo đỏ thẫm tung bay trong sương sớm, nơi đi qua để lại vết máu đỏ tươi.

 

Trương Vĩ: "Cậu bị thương sao?"

 

Hồ ly giơ tay đánh tan kết giới sóng biển, lấy tay che ngực, phụt một tiếng phun ra ngụm máu tươi.

 

"Ta từ... đại lão... chạy thoát ra..."

 

Trương Vĩ lúng túng đỡ lấy hồ ly, "Đại lão là ai? Ai là đại lão?"

 

Sóng biển tan biến thành vô số bọt nước nhỏ rồi tiêu tán.

 

Hơi thở của Tạ Chước biến mất, bất kể Thời Tễ có mệt mỏi thế nào, cũng sẽ theo bản năng tỉnh lại.

 

Anh chầm chậm mở mắt, nhìn thấy từng bọt sóng nhỏ đổ rào rào xuống, bên cạnh vẫn không một bóng người.

 

Giọng nói lo lắng của Trương Vĩ vang lên bên ngoài, "Chỉ huy!"

 

Thời Tễ đơn giản thay một bộ quần áo rồi bước ra từ trong điện, liền nhìn thấy hồ ly thương tích đầy mình, toàn thân đẫm máu.

 

Hồ ly chìa tay về phía anh, "Mau đi, ngăn... Tạ Chước."

 

"Đại lão..... lợi dụng hắn, ta đã thấy... trái tim hắn."

 

Muốn thấy được trái tim một người phải dùng tay chạm vào.

 

Hồ ly từng được đại trưởng lão cứu, nhưng lại bị ông ta giam giữ không thể thoát thân, "Màu đen, trái tim hắn... là màu đen."

 

Hồ ly khẩn thiết muốn nói cho bọn họ biết tin này.

 

Nhưng nó quá yếu, nó chẳng làm được gì cả.

 

Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hoàng đế chẳng hay biết gì, cứ thế sau khi rèn luyện xong liền đi chịu chết.

 

Thời Tễ nửa quỳ xuống, nắm lấy tay nó, "Đừng khóc, tôi biết rồi."

 

Hồ ly tinh xảo tuyệt mỹ trong ký ức, chẳng biết từ lúc nào đã chất chồng thương tích thế này.

 

Từ một bên hốc mắt trống rỗng dưới lớp lụa đỏ, chảy ra những giọt lệ máu tự trách.

 

Thời Tễ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi cho nó, "Có thể chạy thoát đã rất lợi hại rồi, nghỉ ngơi đi."

 

Giọng nói của chỉ huy tựa như mang theo ma lực trấn an.

 

Hồ ly chậm rãi mệt mỏi nhắm mắt lại, trở về trong ngọc vàng trên người anh.

 

Thời Tễ im lặng hai giây, tháo viên ngọc xuống đưa cho Trương Vĩ, "Đợi mọi chuyện kết thúc, đưa bọn họ trở về Tinh Hệ Thứ Tám."

 

"Anh không giúp hồ ly nuôi thiếu tướng nữa sao?"

 

Thời Tễ không nói gì, ánh mắt hướng về phía ngoài hoàng cung đang xao động.

 

Trương Vĩ vội vàng cất viên ngọc rồi chuyển sang nói chuyện chính, "Chỉ huy, không biết ba vạn binh lính kia bỗng dưng phát điên cái gì, đồng loạt đều đi về một hướng."

 

Lông mày Thời Tễ hơi nhíu lại lạnh lùng nói, "Bởi vì hắn đã tới rồi."

 

"Ai?"

 

"Một tên khốn."

 

Lông mi dài của Thời Tễ khẽ chớp hai cái, rồi không nói một lời bước ra khỏi cung điện.

 

Cơ giáp cấp 5S trên cổ tay anh mơ hồ phát sáng, ngay cả đất trời cũng chấn động vì sự xuất hiện của Ngân Dực.

 

Ngân Dực thức tỉnh câu đầu tiên liền nói, "Ngài đang tức giận."

 

Nó đã rất lâu không thấy chỉ huy có tâm trạng tức giận đến như vậy.

 

Trên mặt Thời Tễ không nhìn ra biểu cảm gì khác, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, "Đừng nói nhảm."

 

"Thông báo cho người yêu cũ 8301 của ngươi, kết nối mạng lưới Tinh Võng, ra lệnh cho toàn bộ quân đội đế quốc Bạch Đế Tinh, lập tức xuất phát, vây quét quân phản loạn."

 

Lượng thông tin quá lớn khiến Ngân Dực sửng sốt.

 

Giọng máy móc dịu dàng cũng khựng lại, "Quân phản loạn là ai?"

 

Chẳng phải chỉ huy chưa từng tham gia vào các tranh đấu nội bộ của đế quốc sao?

 

Bóng người áo trắng quần đen bước trong nắng sớm, giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc rơi xuống.

 

"Ai cản ta, kẻ đó chính là quân phản loạn."

 

Ngân Dực không hỏi thêm lập tức kích hoạt hệ thống trí tuệ nhân tạo.

 

Trí tuệ nhân tạo thức tỉnh của bọn họ đều có thánh địa hẹn hò yêu đương riêng trong Tinh Võng.

 

Ngân Dực: "Chồng ơi."

 

Thời Tễ: "........"

 

"Ngươi không thể nhắn tin riêng sao?"

 

Ngân Dực dịu dàng cười nhẹ, "Xin lỗi, tôi ngủ say quá lâu, quên mất rồi."

 

Ngay sau đó, giọng nói kinh ngạc của 8301 vang lên, "Em yêu? Cuối cùng em cũng tỉnh rồi sao?!"

 

Thời Tễ mặt không biểu cảm lên đạn, bắn về phía binh lính phát điên đang lao về phía mình, tên lính bị trúng đạn vào đầu gối ngã rạp xuống đất.

 

Quân đội đế quốc nhanh chóng chạy đến khống chế binh lính phát điên.

 

"Ngài không sao chứ, chỉ huy?"

 

Thời Tễ liếc qua hai tròng mắt đỏ ngầu của binh lính, "Giữ mạng lại, nhốt vào trước."

 

Quân đội đế quốc huấn luyện nghiêm ngặt, ngay sau khi nhận lệnh liền tập hợp tại quảng trường chính.

 

Ngân Dực nói: "Không ngờ ngài sẽ dùng đến trứng phục sinh mà tiên đế đã bố trí này."

 

Đây là quyền hạn tiên đế đã bố trí dành riêng cho chỉ huy.

 

Anh có thể vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, không cần bất kỳ lý do gì mà bỏ qua hoàng đế để điều động toàn bộ quân đội đế quốc.

 

Thời Tễ nói: "Ta cũng đã từng cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không dùng đến."

 

Tiên đế khi đó đã tự mình từ bỏ đế quốc, với trí tuệ và tầm nhìn của ông, hẳn đã sớm biết.

 

Đế quốc này sớm đã mục nát rồi.

 

***

 

Khi Thời Tễ đến quảng trường chính, đột nhiên nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.

 

"Ai cho các cậu đến đây?"

 

Ba người trước mặt lần lượt là, đội trưởng Lôi Đình, Sở Đàn Tinh, Ryan.

 

Đội trưởng Lôi Đình trầm ổn sáng suốt, trước nay luôn là người đầu tiên tỏ thái độ.

 

Vậy nên anh ta lùi lại một bước, "Không biết, đi theo đại thôi."

 

"........"

 

Sở Đàn Tinh cạn lời.

 

Cũng không biết là ai không tìm thấy Lục Dao, một hai đòi phải đi theo bọn họ.

 

Sở Đàn Tinh ngắn gọn mạnh mẽ nói, "Đế quốc gặp nạn, chúng tôi nên tham gia."

 

Lông mày Thời Tễ lạnh băng, "Tôi và quân đội đế quốc còn chưa chết hết, đế quốc dù có gặp nạn cũng không đến lượt đám học sinh các cậu xông pha."

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên chỉ huy hung dữ với bọn họ đến vậy.

 

"Quay về."

 

Suy cho cùng tất cả bọn họ đều sợ chỉ huy, ngay cả Sở Đàn Tinh cũng không dám chọc giận anh.

 

Đột nhiên một giọng nói mềm nhẹ vang lên.

 

"Chỉ huy."

 

Ryan mở to đôi mắt tròn xanh biếc, nhẹ giọng nói với anh, "Tôi cũng muốn giống như hai cha và anh trai tôi, nhìn thấy lá cờ thuộc về ngân hà tung bay dưới ánh mặt trời, nhìn thấy một ngày nào đó tám đại tinh hệ đều nở đầy hoa tươi."

 

***

 

Ba vạn binh lính phát điên đủ để gây chấn động cả tinh hệ, các trưởng lão vội vã quay về chủ trì đại cục.

 

Lúc này đại trưởng lão đã chẳng còn tâm trí bận tâm việc khác.

 

Thời Tễ không thể đến quá sớm.

 

Anh phải xuất hiện đúng lúc Tạ Chước hấp thụ 'Hủy' xong, thoi thóp cận kề cái chết, chứ không phải đến sớm như bây giờ.

 

Cái tên nhân loại cấp thấp đó thật đáng chết.

 

Đại trưởng lão cúi mắt gửi một tin tinh điện, "A Thần, bảo người của ngươi chặn Thời Tễ lại."

 

"Ting tong."

 

Ngay gần đó, chiếc tinh điện bị bóp nát phát ra ánh sáng yếu ớt.

 

Tạ Thần bỏ mặc rồi.

 

Đại trưởng lão giận không kiềm chế nổi, "Từng đứa các ngươi đều muốn làm phản đúng không?!"

 

Ông đã cẩn thận sắp đặt đến hôm nay, sao lại loạn thành ra một mớ hỗn độn như vậy.

 

May mà lúc này Tạ Chước đã tiến sâu vào trong hang động, ông sợ Thời Tễ sẽ đến sớm, tranh thủ từng giây cũng phải bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ.

 

Một kẻ xông pha vì tình yêu, thật sự chẳng khác nào một tên ngốc.

 

Đột nhiên đại trưởng lão cảm giác có người đến gần, lập tức lách mình vào trong hang.

 

Ánh sáng trắng thánh khiết từ trên trời giáng xuống, Ngân Dực 5S hóa thành chim bay chở theo thân ảnh cao ráo tuấn tú đáp xuống.

 

Thời Tễ đã đến.

 

Bình Luận (0)
Comment