Bầu trời mênh mông vô tận bị mây đen che lấp.
Một thiếu niên tóc bạc dáng người cao ráo, ngông nghênh bay lượn trên không trung, đôi cánh cơ giáp như xé gió để lại một luồng ánh sáng đen mỏng manh như làn khói mờ ảo.
"Nếu mấy anh dọa anh ấy sợ chạy mất."
Cậu lộn người từ trên cao đáp xuống, đôi cánh cơ giáp màu đen tan biến, một đầu gối chống xuống đất, ngẩng đầu lên.
Khóe môi cong lên ý cười, "Thì tôi biết phải đi đâu để tìm...."
"Người trong lòng mà tôi ngày nhớ đêm mong đây?"
Thiếu niên cười rạng rỡ, lòng bàn tay đập xuống đất, một luồng uy áp vô hình của Alpha trào ra, tạo thành vòng cung như những gợn sóng lăn tăn.
Chỉ trong chớp mắt toàn bộ Alpha đều bị đẩy lùi một bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Thời Tễ cũng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm trọng.
Tinh thần lực mạnh thật.
Ngay sau đó, một tiểu Omega mặc đồng phục đen chắn trước mặt Thời Tễ.
Ryan không do dự đứng chắn trước chỉ huy, đôi mắt xanh biếc nghiêm túc lạnh lùng, lớn tiếng chất vấn thiếu niên có khí thế đáng sợ này, "Cậu là ai?"
"À, quên giới thiệu."
Thiếu niên chỉnh lại áo khoác đen, hai ngón tay chạm nhẹ vào thái dương, sau đó lười biếng nói, "Chào các anh nha, tôi là đàn em của các anh, Tạ Chước."
"......"
"Cậu nói xạo!"
Khuôn mặt nhỏ của Ryan căng cứng, nghiêm túc phản bác, "Trong danh sách học viện hoàn toàn không có tên cậu!"
Một Alpha trẻ tuổi đáng sợ như vậy, gần như có thể gọi là thiên phú dị bẩm.
Nếu có tên trong danh sách học viện, thì làm gì có chuyện bọn họ không biết chứ!
Tạ Chước lười biếng liếc Ryan một cái, giọng điệu có phần trách móc, "Gấp gì chứ, còn chưa nhập học mà, người ta vừa đủ 18 tuổi mới nộp đơn."
"............"
Ngũ quan thiếu niên mang nét trẻ trung hoang dại, kết hợp với mái tóc bạc hơi rối, nhìn sơ qua đúng là một tân sinh ngập tràn sức sống, ngông nghênh khó thuần.
Nhưng mà trời ơi, tân sinh nhà ai lại có thể hạ gục cả một đám học trưởng tinh anh như thế chứ!
Ryan cảnh giác cực độ nhìn cậu.
Cảm giác như tên này rõ ràng đang nói xạo.
Giây tiếp theo, Ryan bị nhấc bổng lên và tiện tay ném một cái, nện thẳng vào trong đám Alpha.
Giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau, "Tránh ra đi, nhóc tóc xanh, cậu chắn mất bảo bối tâm can của tôi rồi."
Ryan: "?"
"Cậu!" Ryan theo bản năng quay đầu lại để bảo vệ thần tượng của mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta chứng kiến cảnh thiếu niên thần bí đáng sợ kia, trong chớp mắt lại như cô thiếu nữ đang yêu, xấu hổ rón rén tiến sát lại gần chỉ huy.
Thời Tễ nhíu mày, nhìn thiếu niên đang tiến lại gần mình.
Dù phần lớn Alpha xung quanh đã bị áp chế mà bình tĩnh lại, nhưng cơn nóng trong cơ thể anh vẫn không hề giảm bớt, cả tủy sống cũng đang run rẩy.
Thời Tễ chống tay xuống đất, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi.
Ngón tay đã đặt lên khẩu súng bạc Falcon.
Chỉ cần thiếu niên này dám ra tay, anh sẽ—
"Trời ơi, mấy người sao lại để chỉ huy ngồi dưới đất thế hả?"
"Thật quá đáng mà! Có phải không nổi giận thì mấy người coi người ta là đồ ngốc không?"
Thiếu niên đầu bạc rối bù vừa mắng xong, lại như chó sói to lớn nhào tới, vẻ mặt đầy đau lòng đưa tay ra với anh, "Nhanh, để em bế, để em bế anh."
Thời Tễ: "........."
Mọi người: ".................."
Thời Tễ còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bỗng nhẹ bẫng.
Anh bị Tạ Chước bế lên bằng kiểu công chúa.
Bế, kiểu, công, chúa!?
Bị cả đám Alpha học viên vây quanh còn chưa khiến anh tức giận như thế, giờ phút này gò má trắng như sứ ửng lên một tầng hồng.
Anh tức giận, lạnh giọng mắng, "Khốn kiếp, thả tôi xuống!"
Trong lòng thiếu niên là hơi thở tươi mát như sóng biển, lẫn chút muối hạt the mát vị bạc hà, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy thoải mái và an tâm.
Đôi mắt hoa đào của Tạ Chước dịu dàng khẽ cụp xuống nhìn anh.
"Không được đâu chỉ huy, bọn họ đều là người xấu, anh không thấy sao?"
Giọng cậu vô cùng nghiêm túc, đứng đắn.
"Bọn họ đều muốn sờ anh đó."
"............"
Đám Alpha đã từng nhìn thấy kẻ mặt dày, chứ chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này.
Cậu thì không muốn chắc!?
Vậy cuối cùng người sờ được chỉ huy là ai hả!!!
"Đi thôi, chúng ta không chơi với bọn họ nữa." Khóe môi Tạ Chước cong lên nở một nụ cười mềm mại.
Vút một tiếng, đôi cánh cơ giáp đen phía sau cậu bật ra.
Từng luồng khói đen như sương mù cuồn cuộn bốc lên, khiến khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo của thiếu niên càng thêm nổi bật, môi mỏng đỏ như máu, tựa như ác ma bước ra từ vực sâu ma giới."
Ryan lập tức đuổi theo la lên, "Cậu muốn đưa chỉ huy đi đâu?"
Giữa không trung, thiếu niên tóc bạc tung người nhảy lên, ôm lấy chỉ huy mỹ nhân lạnh lùng trong lòng, tạo cho người ta một ảo giác cấm kỵ vĩnh hằng.
Giọng nói lười biếng, lẫn theo tiếng gió rít truyền xuống mặt đất.
"Đừng có gấp, chỉ là đi hưởng tuần trăng mật thôi."
"Đợi tân sinh nhập học, bọn tôi sẽ quay lại."
"............"
Tuần trăng mật cái đầu cậu.
Cậu đúng là đồ mặt dày mà!
Sắc mặt của Ryan tái xanh vì tức giận, chỉ trong ngày đầu tiên chỉ huy Thời đến Tinh Hệ Thứ Tám, đã bị một thiếu niên thần bí bắt cóc cưỡng chế hưởng tuần trăng mật.
Tin tức này mà truyền ra còn không đủ để Hoàng Đế bệ hạ chém đầu bọn họ sao!
Nhưng Tạ Chước dĩ nhiên không quan tâm đến những điều đó, cậu chỉ quan tâm đến.....
"Anh không thích màu đen sao?" Tạ Chước cúi đầu hỏi.
Thời Tễ thích cái búa.
Anh bây giờ chỉ muốn xuống, nhưng toàn thân lại vô lực, chỉ có thể lún sâu vào lòng cậu.
Tin tức tố của thiếu niên như sóng biển che trời lấp đất, dịu dàng và mát lạnh bao bọc lấy anh, hơi thở của gió biển ẩm ướt vây quanh toàn thân, khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Thật là nực cười.
Tạ Chước búng ngón tay, đôi cánh đen u ám sau lưng tan biến, tiếp theo là ánh sáng hồng phấn hiện ra, đôi cánh tiên màu hồng phấn lấp lánh vỗ cánh bay lên.
Mỗi lần cánh bướm vỗ, những cánh hoa đào trong suốt màu hồng rơi lả tả, ánh sáng lấp lánh rơi xuống.
"Cái này đẹp không?" Cậu cười híp mắt hỏi.
Thiếu niên cười rộ lên đẹp đến chói mắt, đôi môi mỏng chạm vào một chiếc răng nanh nhỏ trắng nhọn.
Thời Tễ mặt không biểu cảm: "......"
Anh trông có vẻ thích màu hồng sao?
Cánh hoa rơi trên đuôi mắt ửng hồng của Thời Tễ, tan biến không một tiếng động.
Tạ Chước không khỏi nhìn đến ngẩn người, thậm chí ngay cả tiếng động nhỏ bên tai cũng không để ý.
Hình như là.... tiếng lên đạn?
Hửm?
Chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, khẩu súng Falcon đã nhẹ nhàng dí vào yết hầu của cậu.
Thời Tễ nheo đôi mắt ươn ướt lạnh lùng, giọng nói yếu ớt mang theo lời cảnh cáo, "Ngay bây giờ, lập tức thu lại cái bộ giáp 3S lòe loẹt phô trương đó, hạ cánh xuống đất, tôi còn có thể khiến những ngày bị giam lỏng sắp tới của cậu, sống thoải mái hơn một chút."
Tiếng gió lướt qua bên tai, thổi rối mái tóc bạc ngạo nghễ trước trán của thiếu niên.
Yết hầu gợi cảm nhô lên chậm rãi trượt dưới họng súng.
Tạ Chước cuối cùng không nhịn được cười, "Chỉ huy, anh đúng là lấy oán báo ân mà."
Alpha trẻ tuổi dường như có chút buồn bã, cụp đôi mắt hoa đào nhìn anh, khẽ nói, "Nếu không có em, giờ này anh không biết khó chịu đến mức nào đâu."
Thời Tễ không thể không thừa nhận, hơi thở trên người nhóc con này rất thoải mái.
Rất có thể là cậu đang tỏa ra tin tức tố an ủi cho anh.
Tin tức tố an ủi của Alpha không dễ dàng tỏa ra, đó là một sự tiêu hao năng lượng của bản thân.
Thời Tễ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, đuôi mắt ướt át đẹp đến rung động lòng người, họng súng chậm rãi dời lên, chĩa vào cằm thiếu niên tóc bạc.
Anh nhẹ giọng nói, "Nghe lời đi, được không?"