Lục Dao tỉnh rồi.
Khi cậu nhìn thấy mình đang vắt vẻo như một con bạch tuộc, chân vắt trên vòng eo săn chắc của người đàn ông, lại từ từ nhắm mắt lại.
Tôi sẽ tỉnh lại lần nữa.
Lục Dao hít sâu chuẩn bị tâm lý, soạt một tiếng mở to mắt, đột nhiên đối diện ánh mắt người đàn ông đang cúi đầu nhìn mình, "Tỉnh rồi?"
"Má ơi!"
Lục Dao trực tiếp đạp lên người đội trưởng Lôi bay vọt lên tại chỗ, "Hú hồn, dọa chết ba ba rồi."
Đội trưởng Lôi ôm lấy bụng dưới đau âm ỉ, cảm giác vết thương đã bị cậu đạp rách, thần kinh vốn không kiên nhẫn lại bị chọc cho nhảy dựng, "—Lục, Dao!"
Người kia chân trần đứng dưới giường.
Trên người là áo hoodie màu hồng nhạt rộng thùng thình xộc xệch, tóc nâu xoăn rối loạn, gương mặt trắng trẻo thanh tú hiện vẻ hung thần ác sát, "Làm gì?!"
Hung dữ không tả nổi.
Đội trưởng Lôi ôm bụng dưới ngồi dậy, tựa vào đầu giường nhìn cậu, "Cậu lại còn giận dỗi sao?"
Trong mắt anh vương vẻ mệt mỏi.
Lục Dao lúc say quậy quá trời, lúc thì khóc nói sợ tối, lúc lại nói bị trói đau, lúc thì muốn chạy đi phá kết giới của Tạ Chước, nói muốn xem chỉ huy mèo nhỏ kêu meo meo.
Đội trưởng Lôi: "........"
Thật sự là không sợ chết.
Cuối cùng anh phải coi cậu như tổ tông mà cung phụng, tỉnh dậy còn bị đạp cho một phát.
"Nhớ lại rồi?"
Ký ức từng mảnh vụn dần dần quay về.
Lục Dao mơ hồ gãi đầu, lại gãi gãi đầu, "Anh hạ độc tôi sao?"
Đội trưởng Lôi mỗi lần thấy cậu là tức không chịu được, tiện tay hất chăn bước xuống giường, vào nhà vệ sinh xử lý vết thương, lạnh lùng ném lại một câu.
"Nếu tôi hạ độc, cậu đã chết rồi."
Cậu đã chết rồi.
Đã chết rồi.
Chết rồi.
Lục Dao: "???"
Không phải, người này có chút nào giống thích cậu không?!
Nhưng khi Lục Dao nhìn thấy trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh, ôm bụng dưới có vẻ không thoải mái, chút lương tâm vốn ít ỏi lại có hơi nhoi nhói đau.
Một tay đút túi quần cà lơ phất phơ nói, "Này, Lôi Lôi, vết thương của anh có cần ba ba giúp anh xem không....."
Bước chân đội trưởng Lôi dừng lại trước cửa phòng tắm, không hiểu sao từ bóng lưng cao ráo lạnh lùng lộ ra vài phần không được tự nhiên.
"Không cần."
Cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Lục Dao mới phản ứng lại.
Anh ta vậy mà không mắng mình?
Cũng không phủ nhận tên Lôi Lôi.
"Không phải chứ, anh ta thật sự yêu mình sao?" Lục Dao không hiểu sao xoa xoa vành tai đỏ ửng.
Một lát sau, đội trưởng Lôi toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái bước ra từ phòng tắm.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, hỏi người đang uể oải nằm bò kia, "Ăn gì?"
Thiếu gia Lục mở miệng liền nói, "Muốn ăn khủng long bạo chúa 12 cân."
Cậu sao không lên trời luôn đi?
".....Không có."
"Vậy không ăn nữa."
"Tùy cậu, đi rửa mặt." Đội trưởng Lôi xoay người đi vào bếp.
Lục Dao hừ một tiếng, cậu dù sao trước kia cũng từng theo đuổi nữ thần.
Lúc đó tiểu thiếu gia còn biết đưa bữa sáng tình yêu, tặng hoa các kiểu, đâu có giống đội trưởng Lôi mặt lúc nào cũng lạnh tanh mà còn nói thích người ta.
Cậu lầm bầm đứng dậy, "Anh mà thật sự thích tôi thì tôi theo họ anh luôn!"
Người trong bếp tay khựng lại một chút, lấy ra hai quả trứng từ tủ lạnh.
Nhìn chằm chằm cái khuôn hình trái tim hai giây, cuối cùng vẫn đóng cửa tủ lạnh lại.
Lục Dao nói không ăn thì không ăn, cậu ngồi bên cạnh bàn bắt chéo chân, nhìn người đàn ông thong thả ăn sáng.
Người của trường quân đội không quá nho nhã, nhưng cũng không lôi thôi, má phồng phồng nhai, trực tiếp coi Lục Dao như người vô hình.
"Này."
Đội trưởng Lôi má hơi phồng, ngước mắt nhìn cậu.
Lục Dao tự vả mặt không chút khách sáo, "Anh có muốn cho tôi ăn một miếng trứng chiên tình yêu của anh không?"
Ông đây dù sao cũng là bạn gái theo hợp đồng của anh, anh dám nói một tiếng không thử xem?
"........"
Đội trưởng Lôi nhìn biểu cảm lộn xộn của cậu, dáng vẻ kiêu ngạo ngượng ngùng lại còn vênh váo tự cao, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm không hiểu sao loé lên hai phần ý cười, "Ừm."
***
Lục Dao vẫn nhớ lời anh nói tối qua.
"Anh nói (nhai nhai nhai), tôi giúp anh làm một việc (nhai nhai nhai), hợp đồng sẽ bị hủy bỏ sao? (nhai nhai nhai)"
Đội trưởng Lôi rót nước cho cậu thì hơi khựng lại, "Ừm."
Ồ hô, không phủ nhận.
Phí hết tâm tư tự nhục nhã bản thân làm bạn gái anh ta, kết quả lại nguyện ý hủy bỏ nhanh như vậy sao?
"Điều kiện là gì?"
Đội trưởng Lôi bình thản đẩy cốc nước cho cậu, "Gặp phụ huynh."
Lục Dao vừa uống một ngụm nước, "Phụt—"
Đội trưởng Lôi hình như đã đoán được phản ứng của cậu, nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi, sau đó bình tĩnh rút hai tờ khăn giấy đưa qua.
"Xem khi nào cậu rảnh, cố gắng trong mấy ngày này, kỳ nghỉ của tôi sắp kết thúc rồi."
Lục Dao cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, "Ai muốn đi gặp phụ huynh với anh chứ?! Anh đừng tưởng tôi không biết, bước thứ hai sau khi gặp phụ huynh là bàn chuyện cưới xin, Alpha với Alpha thì không thể kết hôn!!"
"........"
Không phải, cậu đang nói cái gì linh tinh vậy chứ?
Đội trưởng Lôi cũng bị mấy lời này làm cho sững lại, bình tĩnh giải thích, "Tôi chưa nói là muốn kết hôn với cậu."
Lửa giận trong lòng Lục Dao không hiểu sao lại bùng lên.
Cậu luôn cảm thấy đội trưởng Lôi lúc nào cũng đang sỉ nhục mình.
Đội trưởng Lôi nhìn cậu một cái, "Cậu không thích tôi, không cần thiết."
Muốn ép thì có thể ép, nhưng đội trưởng Lôi không muốn nhìn thấy cảnh đêm qua, cậu một mình lẻ loi ngồi uống rượu trong bóng tối.
Lục Dao vốn nên chói mắt.
Lửa giận của Lục Dao dịu xuống, cậu vừa nhai trứng chiên vừa lên mặt, "Anh đừng nói dễ nghe như vậy, nếu tôi gặp phụ huynh của anh, bọn họ lại thấy tôi quá đỉnh, cứ bám lấy tôi không buông thì sao?"
Đội trưởng Lôi nói: "Bà ấy sẽ không bám lấy cậu không buông."
Không biết tại sao, Lục Dao lại có thể thấy một chút bi thương trầm lặng từ gương mặt bình tĩnh của anh.
Sau đó không để cậu đào sâu, lời nói của đội trưởng Lôi khiến cậu hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
"Có thể mặc đồ nữ không?"
Lục Dao: "???"
Cậu lập tức nhớ đến mục bạn gái Omega được đánh dấu đặc biệt trong hợp đồng.
Lục Dao lập tức đặt đũa xuống, xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng gầy, "Lại đây, anh nói lại lần nữa, xem tôi có đánh anh không."
Đội trưởng Lôi mặt không đổi sắc, "Không được thì thôi."
Anh đứng dậy thu dọn khay cơm mang vào bếp rửa, tiện tay vò nhẹ mái tóc mềm của Lục Dao.
"Không cần ngụy trang, cũng rất giống rồi."
"Ha!" Lục Dao hoàn toàn bị chọc tức đến bật cười.
Cậu tự nhìn chiếc áo hoodie hoạt hình màu hồng trên người, chậm rãi lặp lại, "Không cần ngụy trang, cũng rất giống rồi."
Lục Dao bật dậy khỏi ghế, xông vào bếp nhảy lên người đội trưởng Lôi, siết chặt cổ anh, "Đồ chó chết, tôi giết anh!!"
Cơ thể đội trưởng Lôi không hề lung lay, mặc cho cậu bám trên người quậy phá, vẫn rửa sạch toàn bộ chén đĩa, xếp gọn gàng.
Lục Dao nghi hoặc treo người trên vai anh, thầm nghĩ cái ông này lại còn rất giỏi làm việc nhà.
Thiếu gia ở nhà chưa từng bước chân vào bếp, ăn nho cũng là do người hầu bóc vỏ đút tận miệng.
Đội trưởng Lôi lau khô tay, cõng cậu đi ra khỏi bếp, "Tính khi nào đi?"
Lục Dao vẫn bóp cổ anh, "Hôm nay!"
Cậu cúi đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng trong nắng sớm của người đàn ông, rồi lại ác ý véo cằm anh bổ sung, "Gặp xong thì chia tay!!!"