Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 45

Vòng loại Tinh Hệ Thứ Tám sắp bắt đầu.

 

Các đội tuyển của các học viện sau thời gian huấn luyện, cuối cùng vào ngày hôm sau sẽ nghênh đón trận chiến tranh đoạt suất tham dự giải đấu Liên Minh.

 

Điểm đến là Tinh Cầu Trung Tâm của Tinh Hệ Thứ Tám – Thiên Thủy Tinh.

 

"Tiểu Thời Tễ, cậu đến Tinh Hệ Thứ Tám rồi mà vẫn chưa ra ngoài đi dạo lần nào nhỉ?"

 

Hiệu trưởng Hertz chống gậy, từ ái nhìn chàng trai dáng người cao gầy tinh xảo trong ánh nắng ban mai bên cạnh.

 

Thời Tễ nhàn nhạt gật đầu, "Phải."

 

"Vậy có lẽ sẽ.....hơi khó chịu một chút đấy." Hiệu trưởng Hertz trầm ngâm cười nói.

 

Thời Tễ khó hiểu nhíu mày: "Tại sao?"

 

Hiệu trưởng Hertz không trả lời, chuyển sang chủ đề khác, "Dạo này cơ thể thế nào?"

 

Nghe ra có chút hàm ý, ánh mắt Thời Tễ thoáng khựng lại.

 

Anh không giỏi nói chuyện kiểu này với những người lớn tuổi, một câu nhẹ nhàng lướt qua, "Vẫn ổn."

 

Hiệu trưởng Hertz lại lắc đầu, "Đừng tưởng ta không biết cậu đã dùng 24 liều thuốc ức chế trong 12 ngày."

 

"Đây là hành vi không thể chấp nhận đối với bất kỳ một Omega nào."

 

Omega là giới tính quý hiếm được pháp luật Tinh Hệ bảo vệ, việc sử dụng thuốc ức chế bị kiểm soát rất nghiêm ngặt.

 

Đặc biệt anh còn là một vị chỉ huy quyền cao chức trọng, bất kỳ loại thuốc nào Thời Tễ dùng ở Tinh Hệ Chủ đều phải qua kiểm nghiệm kỹ lưỡng mới được cấp phép.

 

Thời Tễ biết có người đã âm thầm giúp anh thông qua.

 

"Cảm ơn." Anh nhàn nhạt gật đầu.

 

Hiệu trưởng Hertz cười xua tay, "Không phải ta đâu, là Hoàng Đế bệ hạ."

 

Lông mày Thời Tễ lạnh lùng nhướng lên.

 

"Hoàng Đế bệ hạ đích thân gọi tinh điện cho ta."

 

Như thể được ban cho vinh dự tối thượng, khiến ông lão nhỏ bé lập tức tươi cười rạng rỡ.

 

"Tiểu Thời Tễ, Hoàng Đế bệ hạ rất thương cậu."

 

Mặc dù Hoàng Đế trong cuộc gọi không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng ông có thể cảm nhận được sau khi đồng ý cho phép, vị Hoàng Đế trẻ tuổi kia đã cụp mắt im lặng rất lâu.

 

Thân phận và địa vị của Hoàng Đế không cho phép ngài vô cớ đích thân đến Tinh Hệ Thứ Tám.

 

Cũng may—

 

"Nếu giành được suất tham dự Liên Minh, cậu có thể cùng đội tuyển quay về Tinh Hệ Chủ, đến lúc đó là có thể....."

 

Thời Tễ lạnh giọng hỏi, "Có thể làm gì?"

 

Hiệu trưởng Hertz bị giọng nói đột ngột hạ thấp của anh làm cho khựng lại, không tự tin lắm mà nói hết câu, "Hoàn thành đánh dấu."

 

Ông cho rằng Thời Tễ từ chối tất cả Alpha có độ phù hợp cao, phần lớn có lẽ là vì vị thống trị cả dải ngân hà kia.

 

Nhưng ông thật không ngờ.

 

Vị thiên chi kiêu tử này từ khi đến Tinh Hệ Thứ Tám, luôn giữ thái độ lễ phép, xa cách và khiêm nhường với ông.

 

Lần đầu tiên dùng giọng điệu gần như chế giễu nói—

 

"Tưởng tượng cũng phong phú thật, thế giới tâm thần phân liệt phần 3 không có ngài viết tôi không đọc."

 

"........"

 

Hiệu trưởng Hertz im lặng hồi lâu, mới ý thức được đây chẳng phải là lời của tên nhóc Alpha tóc bạc nói trong lần chịu phạt ở hồ băng sao?

 

Ông ấy: "——Hả?"

 

Thời Tễ không nói một lời quay người rời đi.

 

Ông lão nhỏ bé yên lặng chống gậy, sau đó gãi đầu, im lặng một lát, rồi lại gãi đầu.

 

Chẳng lẽ, ông đoán sai rồi?

 

Tiểu Thời Tễ không thích Hoàng Đế bệ hạ?

 

Vậy ba ngày nữa cậu ấy đến kỳ ph*t t*nh chính thức thì biết phải làm sao đây!!!

 

––––

 

Lúc này quảng trường học viện chật kín tân sinh đến tiễn hai đội tuyển xuất phát.

 

"A a a cứu tôi với, Tạ Chước đẹp trai quá đi mất!!!"

 

"Thật đó, hôm nay cậu ấy mặc đồng phục nhìn như chó mặc áo vest, mê chết tôi rồi."

 

Thời Tễ vừa bước đến quảng trường, liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao từ phía sau.

 

Chó mặc áo vest.

 

Mô tả cũng hay đấy.

 

Thời Tễ lạnh nhạt ngước mắt, nhìn về phía hai đội tuyển được vây quanh trên đài, đang nhận lấy những đóa hoa tươi chúc may mắn.

 

Những người khác trên người đều treo đầy hoa, đặc biệt là Mạc Nham còn lố hơn cả lố.

 

Vô số người chạy tới tặng hoa cho hắn, trông cứ như được thuê tới vậy.

 

Một Alpha vốn thích gây sự chú ý nay lại tỏ vẻ lười biếng ngồi ở hàng ghế phía sau với vẻ mặt chẳng chút hứng thú.

 

Bộ đồng phục học viện chỉnh tề vừa vặn cũng không thể che giấu được vẻ bất cần tùy tiện của cậu, chân dài vắt chéo, ngậm một bông sơn trà nhỏ trong miệng, ngửa đầu ngẩn người ngắm trời mây.

 

Để lộ một đoạn cổ thon dài cùng với yết hầu gợi cảm nhô lên.

 

Người cậu quan tâm không ở đây, thế giới này cũng chẳng còn gì thú vị.

 

Thời Tễ đứng ở góc cuối quảng trường, không ai chú ý đến.

 

Anh vừa định tiến lên thì bị hiệu trưởng Hertz kéo lại—

 

"Học trưởng Ryan, anh có thể để lại dấu ấn tin tức tố cho em được không?"

 

Omega nhỏ nhìn Ryan bằng ánh mắt đáng thương chờ mong, như thể Ryan chính là niềm kiêu hãnh nhỏ bé của các tiểu O.

 

Ryan không chút do dự, "Được thôi!"

 

Cậu chấm ngón tay lên tờ giấy trắng, để lại một dấu ấn tròn nhỏ hình quả lê xanh.

 

"A a a cảm ơn anh!"

 

Ryan hỏi: "Lấy của Đàn Tinh luôn không?"

 

Tiểu O theo bản năng nhìn về phía nam sinh cao ngạo lạnh lùng kia, người đó trông không dễ tiếp cận lắm, "Có, có được không ạ?"

 

"Được chứ."

 

Ryan chạy tới kéo kéo tay áo cậu ta.

 

Sở Đàn Tinh cúi người xuống, "Sao vậy?"

 

Sau khi nghe xong, cậu ta nhíu mày nhìn Omega, lắc đầu.

 

Tin tức tố là thứ rất riêng tư, cậu ta không bao giờ tùy tiện cho ai cả.

 

Nhưng Ryan đã đồng ý rồi, cậu nắm chặt tay Alpha không buông, Sở Đàn Tinh cuối cùng đành miễn cưỡng đưa tay, cũng chấm nhẹ lên giấy một cái.

 

Bên cạnh quả lê xanh nhỏ, xuất hiện thêm một nhánh tuyết tùng đơn độc.

 

"A a a a cảm ơn anh ạ!!!"

 

Omega kích động nói: "Em còn có tiết, trốn học ra đây, em phải nhanh chóng về rồi, các học trưởng thi đấu cố lên nhé!!!"

 

Ryan cười vẫy vẫy tay, "Tạm biệt."

 

Sở Đàn Tinh: "Nhạt nhẽo."

 

Nhưng lần sau Ryan lại đem giấy tới, cậu ta vẫn qua loa ở bên cạnh quả lê xanh nhỏ, để lại dấu ấn đặc biệt của riêng mình.

 

Tạ Chước đứng cách xa cả mét cũng ngửi thấy mùi chua nồng nặc của tình yêu.

 

"......Ọe."

 

Ryan không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng với tư cách là người cùng một đội, quan tâm hỏi, "Cậu sao vậy?"

 

Thiếu niên tóc bạc cả ngày cứ như con lười sống dở chết dở, không chút để tâm liếc qua.

 

Ánh mắt vừa ngạo nghễ vừa lười nhác, trông như muốn cắn người.

 

Nhưng lại phun ra một câu, "Tôi ốm nghén."

 

"......."

 

"................."

 

Trong nháy mắt, cả quảng trường yên tĩnh.

 

Một khoảng không gian rộng lớn như vậy đột nhiên rơi vào tĩnh mịch vì ba chữ ấy.

 

Đặc biệt là Mạc Nham còn đang lén lút thanh toán tiền cho mấy người tặng hoa, run tay đánh rơi cả đống tinh tệ xuống đất.

 

Có người la lên, "Vãi chưởng, thật sự thuê tới hả?"

 

Mạc Nham: "......."

 

Mẹ nó chứ.

 

Hắn và Tạ Chước thề không đội trời chung!

 

Tạ Chước nhìn phản ứng thái quá của bọn họ, "......" Có cần phản ứng mạnh vậy không?

 

Ryan sợ ngây người, cái miệng nhỏ há thành hình chữ O.

 

Cậu ta nhìn cái bụng phẳng lỳ dưới lớp đồng phục trắng đen của Tạ Chước, ghé sát nhỏ giọng hỏi, "Là của ai vậy?"

 

Sở Đàn Tinh: "......."

 

Tạ Chước nói không cần nghĩ, "Của chỉ huy."

 

Alpha tóc bạc lả lơi không bao giờ che giấu sự chiếm hữu của mình đối với chỉ huy.

 

"Không nhìn ra đúng không, giờ tôi đã là người của chỉ huy rồi đấy."

 

Đây là điều cậu đã đúc kết được sau tối qua.

 

Ngay khoảnh khắc chạm vào tai mèo nhỏ kia, máu trong người Tạ Chước như sôi trào, cậu có thể cảm nhận rõ ràng, 18 năm qua cậu chưa bao giờ mất kiểm soát đến như vậy.

 

Cả người căng cứng, chỉ trực bùng nổ.

 

Thật sự không nhịn được nữa, mới khẽ hé môi nhẹ nhàng cắn một cái.

 

Đầu lưỡi l**m qua lớp lông mịn màng, chạm vào vành tai mềm mại ấy, trong nháy mắt, đại não như nổ tung thành một chùm pháo hoa rực rỡ.

 

Tạ Chước biết, cậu tiêu rồi.

 

Cậu hoàn toàn tiêu rồi.

 

Cả đời này cậu là người của chỉ huy.

Bình Luận (0)
Comment