Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 50

"Cậu quá đáng lắm rồi....."

 

Đường Sở mắt đỏ hoe nhìn Tạ Chước, cố nén nước mắt quay người rời đi.

 

Bóng lưng kia nhìn thế nào cũng giống như một đóa bạch liên kiên cường bất khuất.

 

Tạ Chước vẫn không nhịn được mà kinh ngạc tán thưởng, "Đỉnh thật đó ~"

 

Nếu cậu có kỹ năng diễn xuất này, chẳng phải đã mê hoặc chỉ huy đến thần hồn điên đảo.

 

Ôm lấy cậu một câu "Tiểu Chước đừng khóc, Tiểu Chước hôn hôn" mà dỗ dành sao ~

 

"......."

 

Thời Tễ hoàn toàn không biết Alpha kia đang suốt ngày nghĩ mấy thứ linh tinh gì trong đầu.

 

Nhưng anh nhìn biểu cảm cuối cùng của Đường Sở lúc rời đi.

 

Không giống như đang diễn.

 

"Người đó là ai vậy?" Tạ Chước hỏi.

 

Thời Tễ nhàn nhạt đáp, "Một thiếu tá Omega lắm mưu nhiều kế."

 

Thời Tễ không phải trai thẳng.

 

Ngược lại, anh còn nhìn thấu hơn ai hết, chỉ là lười vạch trần thôi.

 

"Sao ngay cả Omega cũng bị anh thu hút vậy hả ~ " Tạ Chước nửa cười nửa nghiến răng, giọng không giấu nổi có chút chua chát.

 

Thời Tễ khẽ nhướng mày nhìn cậu.

 

Thiếu niên tóc bạc cao lớn chân dài, một tay đút túi, khuỷu tay gập nhẹ, chân dài hờ hững đá viên sỏi nhỏ.

 

Cậu nói: "Bọn họ ai cũng thích anh."

 

Dường như có quá nhiều người nhớ thương người trong lòng của cậu.

 

Chó con bắt đầu bộc lộ bản năng chiếm hữu.

 

Thời Tễ vẫn bình thản bước về phía trước, nét mặt tinh xảo lạnh lùng, "Chuyện bình thường thôi."

 

Ý ngoài lời chính là, có rất nhiều người thích anh, cũng là chuyện bình thường.

 

Người ưu tú vốn dĩ luôn được người ta yêu thích.

 

Tạ Chước ngẩn người, thật sự không nhịn được cười.

 

Đây là kiểu phát ngôn của bé mèo kiêu ngạo nào vậy.

 

Nhìn cái vẻ cao ngạo kiêu căng đó của anh, có khác gì một bé mèo nhỏ xinh đẹp đâu chứ?

 

Còn không cho người ta gọi nữa chứ.

 

"Phải phải phải."

 

Tạ Chước nhịn cười đuổi theo anh, hơi nghiêng đầu bạc, "Nhưng em không giống bọn họ."

 

Thời Tễ không dừng bước, chỉ nghiêng mắt nhìn cậu một cái.

 

Không giống chỗ nào?

 

"Bọn họ đều thích anh." Tạ Chước cong mắt nhìn anh, cổ áo sơ mi không biết từ lúc nào đã bị cậu kéo lỏng, cà vạt xiêu vẹo treo hờ, lộ ra vẻ lộn xộn phóng túng.

 

Ánh mắt hờ hững, giọng điệu trầm khàn mang theo chút lười nhác, "Em không giống vậy, em yêu anh."

 

Em không giống vậy, em yêu anh.

 

Bước chân Thời Tễ khẽ khựng lại một giây không dễ nhận ra.

 

Bởi vì câu nói nghe quá mức tùy tiện này.

 

Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mái tóc bạc rực rỡ đầy phóng khoáng ấy.

 

Ánh mặt trời tan chảy trong đôi mắt đào hoa dịu dàng chan chứa tình ý của cậu, sạch sẽ nóng bỏng khiến người ta không dám truy cứu sâu.

 

Nếu là giả.

 

Vậy diễn xuất của cậu còn giỏi hơn Đường Sở gấp trăm ngàn lần.

 

Nếu là thật......

 

Thời Tễ có thể cảm nhận rõ ràng, một sự khác thường nhỏ bé truyền đến từ ngực trái, giống như bị một chiếc lông vũ khẽ khàng quét qua.

 

Anh mím môi, không nghĩ thêm nữa.

 

–––––

 

Tinh Hệ Chủ, Bạch Đế Tinh.

 

Cánh chim bay lượn vòng qua chân trời, cung điện trắng kiểu Âu cổ kính phản chiếu ánh sáng trắng trong ánh chiều tà.

 

Nữ quan đẩy cánh cửa nặng nề chạm khắc tinh xảo của đại sảnh nghị sự ra——

 

"Bệ hạ."

 

Nàng xách vạt váy cung kính bước đến, "Vòng loại Tám Đại Tinh Hệ đã chuẩn bị hoàn tất, sẽ chính thức khai mạc vào giữa trưa ngày mai."

 

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa đeo kính gọng vàng, ngón cái đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc, lật qua một trang cổ thư.

 

"Ừ, lui xuống đi."

 

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, hoàn toàn không giống như những lời đồn đại—

 

Sau khi chỉ huy Thời rời đi, dần trở nên vui buồn thất thường.

 

"Vâng."

 

Nữ quan cung kính cúi người rời đi.

 

"Đợi đã—" Ngón tay Hoàng Đế khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn nữ quan.

 

Đôi mắt tím sâu thẳm cao quý ẩn sau cặp kính, khiến người ta vô thức run sợ mà khuất phục trước hắn.

 

"Đã tìm được lối vào hang ổ của Thương Lang Tinh chưa?"

 

Nữ quan cúi đầu, "Vẫn chưa, đội trinh sát số một đang giải mã mê cung, không quá nửa ngày......"

 

"Nửa ngày."

 

Hai chữ nhẹ nhàng ngắt lời kia, gần như khiến nữ quan quỳ rạp xuống đất.

 

Hoàng Đế khép lại quyển cổ thư, giọng điệu không rõ đang vui hay đang tức giận, "Ngươi cho rằng một bầy sói xám có khả năng tạo ra mê cung sẽ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ ngươi nửa ngày sao?'

 

Nữ quan khẽ cắn môi, "Sói xám xảo quyệt thiện chiến, mê cung mỗi lần tiến vào đều sẽ thay đổi, chỉ có chỉ huy Thời mới biết cách phá giải....."

 

Nhưng từ sau khi chỉ huy Thời rời đi, không ai dám nhắc đến chỉ huy.

 

Nữ quan vừa nói xong đã thấy hối hận.

 

Nàng liên tiếp giẫm phải hai bãi mìn.

 

Một là chỉ huy, hai là viện cớ.

 

Hai điều này đều là điều kiêng kỵ nhất với bệ hạ hiện tại, thật ra cũng có thể xem là một.

 

Không có chỉ huy, bọn họ không thể giải quyết được tình thế khó khăn hiện tại, cho nên mới vô thức tìm lý do.

 

Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của đế vương, nào ngờ, giọng nói lạnh lùng bình thản của Hoàng Đế vang lên trên đỉnh đầu.

 

"Nếu đã như vậy, sao ngươi không chủ động hỏi chỉ huy Thời để tìm cách phá giải?"

 

Nữ quan ngẩn người.

 

"Không quá ba ngày, cậu ấy sẽ trở về."

 

Hoàng Đế lại lật quyển cổ thư, đôi mắt tím sau cặp kính mỏng lạnh cuối cùng không còn là một mảnh băng vạn năm nữa.

 

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo cũng có chút thả lỏng.

 

"Đây vốn là bổn phận của cậu ấy, cũng đến lúc nên tiếp quản lại rồi."

 

Vẻ vui mừng khó che giấu xuất hiện trên gương mặt nữ quan, "Chỉ huy sắp trở về rồi sao?"

 

––––

 

Khi Thời Tễ nhận được tinh điện từ nữ quan Sharon, là lúc anh đang tham dự một cuộc họp vô bổ trong căn cứ.

 

Thật ra thay vì gọi là cuộc họp, chi bằng đổi tên thành —— Buổi đếm xem chỉ huy có bao nhiêu sợi lông mi thì hơn.

 

Người phụ trách giải đấu Tinh Hệ Thứ Tám đang thao thao bất tuyệt ở vị trí trung tâm, trong khi ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thời Tễ đang đeo khẩu trang.

 

Hoàn toàn không biết kiềm chế.

 

Chỉ cần bọn họ không xấu hổ, người xấu hổ chính là Thời Tễ.

 

Dù sao thì, đây là chỉ huy đó, đâu phải người mà bọn họ bình thường có thể dễ dàng nhìn thấy được, nhìn một lần là ít đi một lần.

 

Nhưng chỉ huy đúng là không phải người thường, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy vẫn bình thản xem như không có gì.

 

Cho đến khi tiếng tinh điện vang lên.

 

Thời Tễ dường như vừa giãn mày, đang định lấy cớ rời đi thì nhìn thấy tên người gọi đến.

 

Anh gập tinh điện lại, quyết định tiếp tục đón nhận màn chú ý này.

 

"Nữ quan Sharon?!"

 

"Nữ trung tướng Alpha của đội trinh sát Tinh Hệ Chủ, nữ thần của tôi!"

 

"Chỉ huy, ngài.....không nghe sao?"

 

Thời Tễ hơi suy nghĩ, ngắn gọn đáp, "Rời khỏi cuộc họp giữa chừng là bất lịch sự."

 

Người phụ trách giải đấu trực tiếp ném luôn bài diễn văn chuẩn bị suốt năm ngày vì sự có mặt của chỉ huy, "Vậy thì nghe luôn ở đây đi."

 

"Ngay." ông ta kích động chỉ vào bàn họp, "ngay tại đây!"

 

Thời Tễ: "......."

 

Anh đối diện với vô số cặp mắt to tròn lấp lánh, cuối cùng bất đắc dĩ giơ tay ấn nút nghe.

 

Phòng họp trước mắt hóa thành một mảnh ảo ảnh, cung điện trắng bạc được chạm khắc tinh xảo chậm rãi hiện ra, ngưng tụ thành một ảo cảnh ba chiều.

 

Nữ quan Alpha nét mặt nhu hòa đứng trong đại sảnh nghị sự, phía sau là Hoàng Đế ngồi ở vị trí chủ tọa đang lật xem quyển cổ thư.

 

Thời Tễ còn chưa kịp lên tiếng.

 

Tất cả mọi người ở Tinh Hệ Thứ Tám đã đồng loạt quỳ xuống.

 

"Hoàng, Hoàng Đế bệ hạ!"

 

Hoàng Đế dường như không ngờ lại có nhiều người như vậy, ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn, hờ hững lướt qua khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng của người kia.

 

"Ừ."

 

"Sharon có việc tìm cậu."

 

Hắn không nhìn Thời Tễ, trong lời nói toát ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng.

 

Sharon mỉm cười dịu dàng nói rõ ý định, Hoàng Đế bình thản lắng nghe, Thương Lang Tinh là do chỉ huy Thời một tay đánh chiếm, anh không thể làm ngơ.

 

Quả nhiên, Thời Tễ rất nhanh đã nói ra cách phá giải.

 

"Mỗi lần tiến vào mê cung đều sẽ thay đổi, chứng tỏ lũ sói xám đang quan sát các người trong bóng tối, dùng kế nghi binh để bắt chúng, giả vờ tiến vào mê cung nhưng thực chất là mai phục, bắt được rồi thì tra khảo suốt bảy bảy bốn chín ngày, trực tiếp nhổ tận gốc luôn cả hang ổ của chúng."

 

"Chỉ đơn giản vậy thôi, khó lắm sao?"

 

"......."

 

"............"

 

Mọi người dường như không ngờ lại là một cách làm dứt khoát và gọn gàng như vậy.

 

Giáo sư Mạc Sơn không nhịn được khẽ hừ một tiếng, "Tôi còn tưởng chỉ huy Thời mỗi lần ra trận đều sẽ dùng cách chính nhân quân tử cơ đấy."

 

"Tốt nhất nên là quân tử."

 

Thời Tễ giọng điệu hờ hững đáp, "Chứ không phải ngốc tử."

 

"......."

 

Trước mặt Hoàng Đế, Mạc Sơn không dám l* m*ng, đành ngậm miệng nuốt cục tức ngốc tử vào bụng.

 

Nữ quan Sharon gật đầu, "Tôi sẽ lập tức hạ lệnh mai phục."

 

Thời Tễ nhàn nhạt đáp một tiếng, "Cô dây dưa với chúng cũng chẳng có ích gì, chim ưng thiện chiến cũng không thể bay lượn trong hang sói, chỉ tổ làm hao tổn vô số lính trinh sát trong mê cung mà thôi."

 

Chim ưng thiện chiến không thể bay lượn trong hang sói.

 

Hoàng Đế nghe thấy giọng nói thanh lãnh quen thuộc của anh, cùng với nụ cười lộ ra trên mặt nữ quan, khóe môi mím chặt cũng khẽ giãn.

 

Hiếm khi thần sắc lộ vẻ thả lỏng.

 

Sau đó giây tiếp theo liền nghe thấy Thời Tễ nói, "Nữ quan Sharon, thực ra tôi càng hy vọng cô có thể trong khoảng thời gian vàng ngắn ngủi này, dẫn dắt đội trinh sát tìm ra biện pháp tối ưu hơn, chứ không phải chỉ mới qua hai tiếng đã hỏi tôi cách phá giải."

 

Chỉ huy giống như một người mẹ hiền từ không bao giờ bỏ mặc con mình.

 

Nhưng lại nhẫn tâm nói với đứa trẻ non nớt cần học cách rèn luyện và trưởng thành rằng——

 

"Dù sao tôi cũng không còn là người của Tinh Hệ Chủ."

 

Có thể thấy bằng mắt thường, sắc mặt Hoàng Đế rõ ràng đã trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment