Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 65

Đại sảnh hội nghị rộng lớn trong cung điện bỗng chìm vào sự im lặng chết chóc.

 

Mọi người đều ngẩng đầu lên đầy bàng hoàng nhìn về phía Hoàng Đế, thậm chí không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

 

Hoàng Đế vậy mà lại muốn chỉ huy Thời, quỳ xuống?!

 

Ai cũng biết, trong tám đại tinh hệ này, chỉ có duy nhất một người có địa vị không thể thay thế, không cần hành lễ quỳ bái, người ấy chính là đặc ân của Hoàng Đế.

 

Nữ quan Sharon vội ngẩng đầu, ánh mắt loé lên xáo động, khẽ lắc đầu với Hoàng Đế.

 

Bệ hạ, không thể làm vậy.

 

Tiếc là Hoàng Đế đang trong cơn thịnh nộ chẳng buồn ban cho nàng lấy một ánh mắt.

 

Ánh mắt hắn chăm chăm khóa chặt lấy bóng người mảnh khảnh cao ráo đang đứng nơi tận cùng ánh sáng kia.

 

Hết lần này tới lần khác chống đối, đã sớm bào mòn sự kiên nhẫn của hắn.

 

Hắn đã cho chỉ huy Thời bậc thang để bước xuống, nhưng người kia lại không cảm kích.

 

Ở nơi tận cùng ánh sáng, bước chân Thời Tễ khẽ động, chậm rãi đi về phía hắn.

 

Hoàng Đế bất chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Thời Tễ.

 

"....Bạn luyện cùng ta à? Được thôi, chỉ là không biết lần này có thể trụ được bao lâu."

 

Vị thái tử trẻ tuổi khi ấy mân mê thanh trường kiếm trong tay, mày mắt tuấn tú đầy vẻ kiêu ngạo, mang theo khí chất cao quý của bậc thiên chi kiêu tử.

 

Hắn nhìn về phía thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp đang đi sau nữ quan.

 

Đôi mắt tím kiêu ngạo bỗng khựng lại.

 

Hắn được sinh ra trong hoàng cung với dòng máu cao quý nhất, lại là thái tử được yêu thương cưng chiều hết mực, kiểu người như thế nào mà chưa từng gặp qua, nhưng lại chưa bao giờ thấy ai....đẹp đến nhường này.

 

Đẹp đến mức có phần quá đáng.

 

Chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi, thân thể yếu ớt trắng như tuyết, gầy gò nhỏ nhắn, làn da mỏng gần như trong suốt, đôi môi nhợt nhạt, trông chẳng khác gì một con búp bê thủy tinh tinh xảo dễ vỡ.

 

"Ngươi tên là gì?"

 

Thời Tễ im lặng, đôi mắt đen vô hồn như không có tiêu cự.

 

"Tên này cứ ngây ra như vậy, ngươi chắc hắn đánh thắng được ta à?"

 

Nữ quan mỉm cười kính cẩn, giọng đầy ẩn ý, "Thái tử điện hạ lo lắng nhiều rồi, cậu ấy sở hữu dòng máu mang gen chiến đấu mạnh nhất, trên đời này hiếm có ai là đối thủ, hơn nữa cậu ấy được sinh ra là vì ngài."

 

Thái tử không hiểu sao lại bị câu nói cuối cùng làm cho hài lòng, đuôi mày khẽ nhướng lên, "Nhưng cậu ấy không để ý đến ta."

 

Sắc mặt nữ quan chợt thay đổi, lập tức ấn vai Thời Tễ cưỡng ép quỳ xuống, "Quỳ xuống."

 

Thời Tễ ngẩng đầu lạnh lùng liếc nữ quan một cái, ngay sau đó một luồng điện đau đớn truyền thẳng đến từ sau lưng.

 

Ép buộc thiếu niên khuỵu gối quỳ rạp xuống đất.

 

Thái tử sửng sốt, "Ngươi đang làm gì đó?"

 

Hắn đẩy nữ quan ra, nhìn về thứ phát điện trong tay nàng, "Ngươi đối xử với cậu ấy như thế này sao?"

 

Nữ quan lắp bắp giải thích, "Cậu ấy, phản ứng chậm chạp, lại không biết nói, chỉ có làm như vậy mới chịu nghe lời...."

 

"Cút đi, về sau đừng để cho ta thấy thứ đó nữa!"

 

Sau đó Tạ Thần cúi người đỡ Thời Tễ dậy, "Ngươi không sao chứ? Bọn họ vẫn dạy bảo ngươi kiểu này sao, thật quá đáng mà!"

 

Thiếu niên bình thản hất tay hắn ra.

 

"Ngươi đang giận à?" Thái tử cúi đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt anh tuấn ánh lên ý cười, "Ngươi không thích quỳ trước ta sao?"

 

Thời Tễ vẫn im lặng không nói lời nào, đúng như lời nữ quan, không biết nói.

 

Tạ Thần trời sinh cao quý, nhưng lại không phải loại được nuông chiều sinh kiêu, giơ tay khẽ phủi đi chiếc lá xanh trên vai Thời Tễ.

 

"Không thích thì sau này không cần quỳ nữa, không sao cả, ta không để tâm mấy chuyện này."

 

Ánh mắt Thời Tễ dần dần có tiêu cự, cuối cùng cũng nhìn hắn một cái.

 

Nhưng rồi lại cụp mắt xuống, ngay lúc Tạ Thần nghĩ rằng thiếu niên này thật sự không thể nói chuyện....

 

Thiếu niên khẽ phát ra một tiếng trong trẻo nhưng hơi khàn khàn, "Ừm".

 

––––

 

Thời Tễ từ nơi ánh sáng đi tới, ánh vàng rực rỡ phủ lên vai anh mà không để lại chút dấu vết nào, vẫn trong trẻo lạnh nhạt, sạch sẽ như thường.

 

Hoàng Đế nhìn anh, cuối cùng vẫn mềm lòng thu lại mệnh lệnh đã ban, "Thôi...."

 

Giọng nói của hắn khựng lại.

 

Chàng trai trẻ trước mặt hắn chậm rãi khuỵu gối, giữa đại sảnh tràn ngập ánh sáng, anh từ tốn quỳ nửa người xuống, thực hiện một nghi thức quỳ bái hành lễ chuẩn mực đến hoàn hảo.

 

Anh giống như một quý tộc tao nhã cao quý, quỳ gối nhưng không cúi đầu.

 

Sau đó anh chậm rãi đứng dậy, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, mở miệng hỏi như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, "Hoàng Đế bệ hạ cho gọi tôi đến, không biết là có chuyện gì?"

 

Quỳ gối hành lễ trước mặt Hoàng Đế, chẳng qua chỉ là một chuyện quá đỗi bình thường.

 

Nhưng trong lòng Hoàng Đế lại dâng lên cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.

 

Khiến Thời Tễ quỳ trước mặt hắn, cũng chẳng khiến hắn thấy vui vẻ chút nào.

 

Vị thế giữa hai người đã thay đổi.

 

Thời Tễ sẽ không còn là người đứng giữa buổi tiệc mừng chiến thắng, lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ khi thấy hắn đến, mới mỉm cười cụng ly với hắn.

 

"Trong lúc thi đấu, Tinh Hệ Thứ Tám đã đánh thức một con yêu thú cấp 3S đang ngủ say."

 

Hoàng Đế hỏi, "Chuyện đó là thật sao?"

 

Với mức độ giận dữ hiện tại của hắn, chuyện này chắc chắn đã được xác nhận, hắn chỉ là muốn chính miệng anh thừa nhận mà thôi.

 

Vì để đội mình giành được chiến thắng, đến mức không ngần ngại đánh thức yêu thú cấp 3S.

 

Anh thật sự không muốn quay về Tinh Hệ Chủ đến vậy sao?

 

"Không phải." Thời Tễ bình thản trả lời, "Yêu thú cấp 3S không phải bị ai đánh thức, mà là tự nó tỉnh lại."

 

Hoàng Đế, "Không có khả năng."

 

"Chỉ huy Thời, năm năm trước chính cậu đã xin tôi tha cho nó một mạng, cam kết sẽ phong ấn nó ở Tinh Hệ Thứ Tám, ít nhất trăm năm cũng không thể tỉnh lại."

 

Vậy mà chỉ vì một cuộc thi, đã liền nuốt lời.

 

Hoàng Đế thừa nhận, lời nói ngày hôm đó của hắn có phần quá khích, khiến một người da mặt vốn luôn mỏng như Thời Tễ bị tổn thương.

 

'Chứ không phải là khóc lóc chạy đến tìm tôi.'

 

Anh có thể tức giận, có thể hờn dỗi, nhưng suy cho cùng cũng không nên....

 

Thời Tễ bình thản lên tiếng, "Liệu tôi có cần không?"

 

Đôi mắt dài đen láy của anh nhìn thẳng về phía trước, không mang theo một chút cảm xúc vui buồn nào, "Đội của tôi cần sao?"

 

Cả đại sảnh rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.

 

Anh cần sao?

 

Vị chỉ huy bất khả chiến bại của đế quốc Liên Bang, người đã dẫn dắt các tinh hệ chinh chiến suốt bao năm, giành lấy vô số vinh quang, huân chương đặc chiến chất cao dưới chân anh.

 

Anh cần phải đánh thức một con yêu thú cấp 3S từng được mình cứu để giúp đội mình hoàn thành trận đấu sao?

 

Anh chính là Thời Tễ.

 

Câu tuyên bố 'thành tích của Tinh Hệ Thứ Tám bị hủy' đã ở bên môi Hoàng Đế, nhưng hắn thế nào cũng không thể thốt ra.

 

"Sau khi yêu thú cấp 3S Tô Tiện tỉnh lại, nó không hề gây rối cuộc thi, phong ấn trên người nó cũng hoàn toàn không bị nới lỏng."

 

Thời Tễ lập tức ném ra toàn bộ tài liệu cùng băng ghi hình đã chuẩn bị từ trước.

 

"Hoàng Đế bệ hạ có thể tự mình kiểm chứng, hoặc cử người vào ảo cảnh để kiểm tra."

 

"Xem thử con hồ ly nhỏ người đầy xiềng xích còn mất cả đuôi ấy có thể gây hại được ai."

 

Khả năng lớn nhất của nó chẳng qua chỉ là khiến tất cả hoa trong Đền Thần Hoa Hồng đồng loạt nở rộ.

 

Hoàng Đế im lặng rất lâu, dù không cần xác minh, hắn cũng biết những gì Thời Tễ nói hoàn toàn không có phần nào là giả dối.

 

Hắn chỉ là tức giận nhất thời muốn trừng phạt anh, không vì lý do nào khác.

 

Chỉ bởi vì anh không nghe lời.

 

"Thành tích vẫn được giữ nguyên, xác con yêu thú cấp 3S đó chọn ngày đưa về Tinh Hệ Chủ."

 

Giọng Hoàng Đế lạnh lùng vô cảm, "Nếu đã tỉnh lại, thì không cần phải giữ nó nữa."

 

Trương Vĩ trong lòng chấn động, không hiểu vì sao, trong đầu anh ta lại vang lên lời mỉa mai của chỉ huy lúc bước vào.

 

Bạo quân.

 

Anh nói, thời đại các tinh hệ đã kéo dài từ rất xa xưa, thậm chí kéo dài đến địa cầu cổ xưa của loài người cách xa hàng năm ánh sáng.

 

Triều đại thay thay đổi đổi, chưa từng có vị đế vương nào một mực làm theo ý mình mà vẫn có thể vững vàng ngồi trên giang sơn, cho dù là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, cuối cùng cũng sẽ phải trả giá cho hành động của mình.

 

Hoàng Đế vì sao lại đột nhiên như vậy....

 

"Vì sao?" Thời Tễ ngẩng đầu hỏi hắn.

 

Nữ quan Sharon biết rõ chủ đề tiếp theo không thể để toàn thể đại thần tiếp tục nghe, bèn dẫn đầu giải tán mọi người.

 

Trong đại sảnh hội nghị rộng lớn chỉ còn lại một mình Thời Tễ.

 

Lúc này Tạ Thần mới mở miệng, "Tinh Hệ Thứ Tám phớt lờ sự an nguy của tổng chỉ huy đế quốc, cố tình ép ra kết quả này, cậu nói xem là vì sao?"

 

"Tôi không truy cứu trách nhiệm của họ, chỉ cần mạng một con yêu thú thôi, vậy đã là nhân từ lắm rồi."

 

Nhân từ.

 

Thời Tễ không hiểu sao lại thấy buồn cười, ngày trước vị thái tử kiệt xuất kia đúng là người nhân từ.

 

Nhưng trên gương mặt của vị đế vương nóng nảy dễ nổi giận này, chẳng nhìn thấy nổi một chút gì gọi là nhân từ cả.

 

Anh nói, "An nguy của tôi không liên quan gì đến Tinh Hệ Thứ Tám."

 

"Dùng quá liều thuốc ức chế sẽ khiến cơ thể cậu tổn thương không thể hồi phục, Thời Tễ! Cậu rốt cuộc đang làm loạn cái gì hả!?"

 

Hoàng Đế cuối cùng cũng không nhịn được nữa đứng bật dậy, uy áp đế vương khiến những người đang chờ bên ngoài đại sảnh đồng loạt rùng mình.

 

Cái này, cái này...

 

Là muốn ra tay đánh người à.

 

Nhưng Thời Tễ lại nở một nụ cười.

 

Trên gương mặt lạnh băng của anh chợt hiện lên một tia dao động rất nhỏ, tựa như đóa hoa tuyệt mỹ kiêu hãnh đang nở rộ.

 

"Cảm ơn bệ hạ quan tâm, tôi đã sớm không dùng thuốc ức chế nữa rồi."

 

Thân hình cao lớn anh tuấn đang đứng ở vị trí chủ tọa bỗng khựng lại, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn chăm chú vào chàng trai trẻ phía dưới, môi cũng khẽ run lên, "Cậu nói cái gì?"

 

Thời Tễ hơi cúi đầu khom người hành lễ với hắn.

 

Từ trên cao nhìn xuống, Hoàng Đế có thể thấy rõ phía sau phần gáy trắng mịn của anh, in một dấu ấn sóng biển màu xanh nhạt.

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, dường như còn đang gợn lăn tăn những bọt nước lấp lánh.

 

Vênh váo ngạo nghễ mà phô ra trước mắt hắn.

 

Omega mà hắn luôn khao khát, giờ đã thuộc về kẻ khác.

 

"Không phiền bệ hạ bận lòng, tổng chỉ huy đế quốc vẫn khỏe mạnh, sẽ tiếp tục liều mạng vì đế quốc mà người đó yêu."

 

Thời Tễ ngẩng đầu nhìn hắn, "Còn nữa, Alpha của người đó rất ngoan."

 

––––

 

Trời ơi tui mê Thời Tễ quá mấy bà ơi.

Bình Luận (0)
Comment