Nước lạnh từ vòi sen dội xuống.
Rơi trên mái tóc đen ướt mềm mại, men theo đường nét lạnh lẽo nơi làn da trắng như tuyết chảy xuống dưới.
Đọng lại bên hõm xương quai xanh hơi nông.
"Nếu sớm biết sẽ bị nhóc con đó phát hiện, thì chi bằng...."
Chi bằng gì?
Chi bằng giết cậu ấy?
Thời Tễ ngẩng đầu, hàng mi dài chảy xuống vệt nước trong suốt, khuôn mặt trắng như sứ lạnh đến rung động lòng người, đôi môi lại đỏ như nhỏ máu.
Mèo nhỏ nghĩ, chi bằng chết cho rồi.
Tổng chỉ huy đế quốc lén l**m vết thương cho chó con lông bạc, bí mật đó, chỉ có thể chôn cùng hai người họ xuống mồ.
Không ai được phép biết.
Anh nắm chặt chiếc đuôi mèo ướt sũng đang trốn phía sau, không chút do dự kéo nó vào dòng nước lạnh.
"Á!" Đuôi mèo nhỏ bị lạnh đến mức quẫy loạn định bỏ trốn.
Thời Tễ không cho phép.
"Lạnh là đúng rồi." Anh không hề nương tay ngay cả khi tự trừng phạt bản thân, nhìn chằm chằm chóp đuôi ướt nhẹp ủ rũ, "Tất cả là tại mày."
————
Sáng hôm sau, các đội chuẩn bị rời căn cứ để trở về học viện.
Đầu Thời Tễ hơi choáng, có lẽ vì đêm qua dội nước lạnh quá lâu.
Dù đầu óc mơ hồ anh vẫn chỉ nghĩ đến một điều, tốt nhất là cái tên nhóc chết tiệt đó không được hé răng nửa chữ––
"Cậu biết gì không? Hôm qua chỉ huy nói tôi là Alpha đáng yêu nhất luôn đó!"
Anh vừa mới bước tới điểm tập hợp, đã nghe thấy Tạ Chước đang nói nhăng nói cuội.
Lại còn là nói với Mạc Nham.
Mạc Nham nhất thời không phân biệt nổi ai mới là kẻ đầu óc có vấn đề, "Cậu á? Đáng yêu?"
"Ừm hửm ~ " Hôm nay Tạ Chước mặc đồng phục học viện, áo khoác buông lơi trên vai, mái tóc bạc lòa xòa với một lọn tóc hình trái tim lười biếng vểnh lên, "Không đáng yêu hỏ?"
Cậu cúi người xuống, giọng điệu cuối câu mềm như tan chảy vào đầu tim người ta.
Mạc Nham bỗng dưng mặt đỏ ửng, "Cũng, cũng có chút chút."
"......"
Tạ Chước chẳng mấy quan tâm đến câu trả lời, cậu chỉ cần nói cho người ta biết là đủ rồi.
"Đủ rồi đủ rồi....Hôm qua ở ký túc xá cậu đã niệm cái câu đó 380 lần rồi, câu buông tha cho tôi đi ok?!" Lục Dao rốt cuộc không chịu nổi, bùng phát chửi ầm lên.
Tạ Chước bắt đầu tìm kiếm nạn nhân tiếp theo, Ryan lập tức bịt tai chui vào lòng Sở Đàm Tinh.
"Tôi nghe 172 lần rồi, tôi cũng không muốn nghe nữa."
Sở Đàn Tinh: "......"
Mấy cái người này, ngày nào cũng kỳ quặc hết phần thiên hạ.
Vừa thấy Tạ Chước sắp lao về phía mình, Sở Đàn Tinh nhanh chóng ra hiệu cho cậu quay đầu lại phía sau.
Tạ Chước còn tưởng có nạn nhân mới tới, vừa lặp lại vừa quay người, "Cậu biết gì không? Hôm qua chỉ huy nói tôi là Alpha đáng yêu nhất thế giới...."
Cậu đối mặt với gương mặt lạnh lùng như băng sương của chỉ huy.
Thời Tễ hỏi ngược lại, "Cậu nói thử xem tôi có biết không?"
Đám người bị tra tấn suốt cả buổi lập tức thấy sảng khoái.
Tạ Chước chớp chớp mắt, "Em đâu có nói dối, là thật mà."
Xạo chó!!!
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn chỉ huy, cái người cao ngạo lạnh lùng như một vị thần minh ấy, lại có thể khen ai đó là 'đáng yêu nhất thế giới' sao?
"Ừ."
Thời Tễ nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, dời mắt đi, "Tất cả đến đủ hết chưa?"
Cả đám: "???"
Không phải chứ, anh thật sự đã khen hả?
Mọi người nhìn vẻ ngoài tinh xảo, lạnh lùng đến vô cảm của chỉ huy, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảnh anh có thể mở miệng khen ai đó là đáng yêu.
O! M! G!
Còn Tạ Chước thì rất vui lòng chia sẻ cùng mọi người, "Ảnh nâng mặt tôi lên, ánh mắt thâm tình hôn hôn miệng nhỏ của tôi một cái, cọ cọ chóp mũi tôi, sau đó nói...."
"Cậu muốn chết đúng không Tạ Chước?" Thời Tễ liếc cậu một cái.
Đám người: "......"
Ai mẹ nó hôn hôn miệng nhỏ của cậu.
Tạ Hỏa Chước, làm ơn hành xử như con người đi!
Tuy có hơi lệch chút đỉnh, nhưng ý chính thì cũng gần như vậy.
Thế nên cũng chẳng lạ gì chuyện từ tối qua đến giờ, Tạ Chước vẫn còn phấn khích đến mức đầu óc lâng lâng, rõ ràng còn chưa tỉnh lại.
Tối qua, Thời Tễ thật sự không biết phải trả lời câu hỏi kia của cậu thế nào.
"Anh có phải là thích em rồi không?"
Ánh mắt của Alpha như một tấm lưới dày đặc không chừa một khe hở, cả mùi tin tức tố cũng vây lấy anh trong một khoảng không chật hẹp.
Anh không thể phủ nhận rằng, Tạ Chước rất ngoan, nhưng đôi lúc lại vô cùng bá đạo.
Đến mức không có được đáp án thì nhất quyết không buông tha.
Thời Tễ hỏi lại, "Nhất định phải trả lời sao?"
Dù gương mặt anh lúc đó đang ánh lên sắc đỏ mỏng, như chỉ cần bấm nhẹ là ứa nước, nhưng khí chất vẫn lạnh lẽo đến mức khiến người ta không dám mạo phạm.
Tạ Chước đột nhiên chùn bước, cậu sợ biết được câu trả lời.
Một người như chỉ huy, tính cách cứng rắn, da mặt lại mỏng, ngoại trừ bị từ chối, cậu không thể tưởng tượng ra được đáp án nào khác.
'Cậu nghĩ nhiều rồi', 'cậu thấy sao', 'cậu có gì xứng đáng để tôi thích sao'.
Những câu trả lời ấy vùn vụt lướt qua trong đầu, từng câu như thể chính miệng anh sẽ nói ra.
Vì vậy, khi nghe Thời Tễ nói, "Tôi không biết."
Tạ Chước sững sờ một chút.
Mèo nhỏ cũng nhíu mày bối rối, dường như đang suy nghĩ gì đó, dù không trong hình dạng mèo, nhưng biểu cảm ấy vẫn dễ thương chết đi được, như thể trên đầu anh mọc ra hai cái tai mèo lông xù mềm mại.
Anh chính là mèo nhỏ mà!
Nếu anh không phải mèo nhỏ, thì còn ai có thể là mèo nhỏ nữa chứ!!!
Thời Tễ trầm ngâm một lúc rồi nói, "Cậu là Alpha của tôi, rất ngoan, rất đáng yêu, nhưng tôi không phải không thể thiếu cậu."
"Chưa thể nói là đặc biệt thích."
Cái gọi là không thể thiếu, ý anh là dù không có Tạ Chước, anh vẫn có thể tự vượt qua kỳ ph*t t*nh.
Chẳng qua là, anh không muốn tiêm thuốc ức chế mà thôi.
Thời Tễ nhìn thiếu niên với mái tóc bạc rối bù dựng đứng, đôi mắt ướt át gợi cảm, một đôi mắt đào hoa như trời sinh đã mang tình ý, nhìn ai cũng dịu dàng say đắm với người đó.
Lúc cúi đầu hôn anh, toàn thân cậu căng tràn hormone hoang dại của tuổi trẻ.
Thế mà giờ phút này, một lọn tóc ngốc nghếch đong đưa lại mang bộ dáng ngờ nghệch tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Thế nên Thời Tễ nói——
"Cậu cũng chỉ đáng yêu một chút thôi, tôi cũng đâu có thích lắm."
Tạ Chước vốn đang có chút buồn bã vì câu 'không phải không thể thiếu cậu' kia.
Không ngờ chỉ một câu tiếp theo đã được chữa lành hoàn toàn.
Cậu cúi đầu cười không ngừng, đến cả bả vai thon gầy cũng run lên theo từng nhịp.
Thời Tễ: "......"
Đây là kiểu phản ứng gì vậy, anh vừa rồi còn rất nghiêm túc mà.
Cuối cùng Tạ Chước chấp nhận câu trả lời ấy, trước khi rời đi cậu nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Thời Tễ một cái.
"Anh chỉ có thể không thể thiếu em thôi."
Đôi môi mỏng trượt xuống, hôn nhẹ lên vành tai trắng lạnh của anh, nhìn nó lập tức đỏ ửng lên trong suốt, không nhịn được mà bật cười khe khẽ, "Mèo nhỏ."
"......"
Bị một tên nhóc trông như đối tượng cần được bảo vệ, lại quay sang gọi người ta bằng cái kiểu xưng hô đó.
Toàn thân Thời Tễ cứng đờ như vừa bị dòng điện chạy qua, từ đầu đến chân đều tê rần một cách kỳ lạ.
Phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, "Nhóc con chết tiệt."
————
Trước khi rời đi, Thời Tễ gọi bọn họ lại, "Còn một người nữa."
Ryan nhẩm đếm đầu người, "Đủ rồi mà, còn ai nữa sao?"
Thời Tễ không trả lời, chỉ nói với anh chàng nhạy cảm đang lau nước mắt Trương Vĩ, "Tôi muốn đưa cậu ấy đi."
Trương Vĩ: "Hả?"
Trong ảo cảnh, hồ ly tựa người vào quan tài đá lặng lẽ rơi nước mắt, mười ngón tay xinh đẹp nhuốm đầy máu, trên mặt đất viết kín một cái tên.
Cố Mộ Chi.
Vết thương trên người hồ ly lành rất nhanh, nhưng nó lại tự tay xé ra lần nữa, tiếp tục dùng máu viết, Cố Mộ Chi, Cố Mộ Chi, Cố Mộ Chi....
"Là chữ 'Mộ' nào?"
Hồ ly có gương mặt xinh đẹp mê hoặc mặc bộ đồ huấn luyện đơn binh, nhưng lại là một tiểu hồ ly câm, chẳng thể cất lời, chỉ lặng lẽ viết từng nét chữ vào lòng bàn tay vị thiếu tướng.
Hồ ly chỉ tay lên bầu trời loang lổ như một bức tranh, là chữ 'Mộ' trong hoàng hôn sao?
Thiếu tướng có dáng vẻ anh tuấn, khí chất hiên ngang, là một hình mẫu nam thần tiêu chuẩn trong quân đội hoàng gia.
Anh khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly, giọng nói chậm rãi mềm nhẹ vang lên.
"Là chữ 'Mộ' trong ngưỡng mộ, cũng là, trong ái mộ."
Cổ họng hồ ly khẽ nghẹn, phát ra âm thanh khàn khàn, nước mắt rơi từng giọt xuống cái tên ấy.
Khiến ba chữ 'Cố Mộ Chi' hòa vào vệt máu đỏ, trở nên nhòe nhoẹt mơ hồ.
"Cậu còn định khóc bao nhiêu lần nữa?"
Thời Tễ bước qua những cái tên viết kín trên đất, khom người ngồi xuống trước mặt hồ ly.
Hồ ly cắn chặt môi, đôi mắt vàng kim đã khóc đến đỏ rực.
Chỉ cần nhớ đến thiếu tướng của nó, nó sẽ mãi mãi không thể ngừng rơi nước mắt.
Thời Tễ lạnh lùng nhìn hồ ly, khẽ thở dài, cúi đầu lau nước mắt cho nó.
Anh nói: "Tôi đưa cậu đi tìm cậu ấy."
Hồ ly bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh, cổ họng khàn đặc phát không ra tiếng.
"Là thật." Thời Tễ giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng, "Nếu không muốn ở lại đây chờ Hoàng Đế giết, thì tự phong ấn bản thân rồi đi theo tôi."
Hồ ly ấy kể từ sau khi thiếu tướng chết, chưa từng cho Thời Tễ lấy một sắc mặt tốt đẹp nào.
Giờ phút này lại mang theo đầy xích sắt lao thẳng vào lòng anh.
Thời Tễ khựng lại một giây, rồi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng ôm lại nó.
Anh nói: "Tô Tiện, thật ra tôi cũng rất hận cậu."
"Cả đời này của tôi, cũng chỉ có một đứa đệ tử."
Hồ ly trong lòng anh òa khóc không thành tiếng, tiếng yêu ngữ ê ê a a vang lên khiến đám học viên phía sau chẳng ai hiểu nổi.
Lục Dao chưa từng thấy chỉ huy ôm ai như vậy bao giờ.
Ánh mắt hơi cụp xuống, nhẹ nhàng vuốt lên sống lưng gầy của hồ ly.
Lục Dao quay sang nhìn Tạ Chước, chỉ cảm thấy bộ dạng khoe khoang từ sáng đến giờ của tên anh em chí cốt này như một trò cười.
Cậu ta khẽ khuyên nhủ, "Huynh đệ, thôi thì cứ nhìn thoáng chút, có người mới rồi là vậy đó...."
Chưa kịp dứt lời, Tạ Chước đã nghiến răng nghiến lợi bước thẳng về phía trước.
Thô bạo kéo hai người tách ra——
Cơn giận trong lòng cậu bùng lên dữ dội, nhưng lại không dám trút vào chỉ huy, đành trừng mắt nhìn con hồ ly với dáng vẻ yếu ớt quyến rũ trời sinh kia bằng ánh mắt đào hoa đang bốc lửa.
Mọi người xung quanh đều nghĩ, Alpha này cuối cùng cũng phát nổ rồi.
Chiến tranh thế giới sắp bùng phát đến nơi rồi!
Tạ Chước chỉ thẳng vào người kia, "Anh không có đàn ông sao? Sao lại chạy tới giành đàn ông của tôi?"
Nói xong thì cả người mềm nhũn còn hơn hồ ly, yếu ớt như cành liễu trong gió ngã sụp vào lòng Thời Tễ.
Thời Tễ: "?"
Mọi người: "???"
Hồ ly vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương khôn cùng, nó nghe hiểu tiếng người nhưng không biết nói, chỉ có thể nói mấy câu đơn giản.
Cố gắng dùng tiếng người lắp bắp nói: "Ta...ta.....đàn ông....chết......rồi....hu hu hu hu......"
Tạ Chước: "???"
Cậu sững người mất một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu 90 độ đầy cung kính, "Xin lỗi ạ!"
Dù có hơi mạo muội thật, nhưng Tạ Tiểu Chước vẫn luôn là người có nguyên tắc.
"Nhưng anh vẫn không được ôm người đàn ông của tôi, không thì anh ôm tôi đi?"
Nói xong, Tạ Chước liền bước lên một bước.
Một bàn tay trắng lạnh như ngọc lập tức túm lấy cổ áo cậu kéo lại, Thời Tễ lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, "Cậu làm loạn đủ chưa?"