Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 78

Bạch Đế Tinh, cung điện.

 

Mùa mưa sắp đến, cung điện lúc về đêm chìm trong một tầng sương mỏng.

 

Tin tức tố mùi gỗ tử đàn cấp cực trội lan tỏa lặng lẽ trong không khí, đi kèm với âm thanh r*n r* đau đớn mềm mại của một Omega.

 

"A—"

 

Trên ngai vàng, Hoàng Đế bóp cổ Omega trong lòng, cúi đầu hung hăng cắn xuống gáy non mềm của y.

 

Máu tươi trào ra ướt đẫm.

 

Vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể Omega bị đối xử một cách tàn bạo, y kêu lên trong đau đớn, gắt gao bấu lấy long bào bạch kim của Hoàng Đế.

 

Thế nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào mê hoặc, "Bệ hạ, bệ hạ...."

 

Omega chẳng hề để tâm đến việc bị đánh dấu một cách đẫm máu như thế.

 

Chỉ cần có được một dấu ấn tạm thời của Hoàng Đế, cũng đủ để y vượt qua nửa đời nỗ lực trở thành người trên người.

 

Mà nếu là dấu ấn vĩnh viễn của Hoàng Đế, vậy thì cả đời này y sẽ có được vô số vinh hoa phú quý không thể kể nổi.

 

Không ai là không động lòng.

 

Tối nay Hoàng Đế có phần mất kiểm soát.

 

Hắn đang cướp đoạt, cướp đoạt thứ bản thân không thể có được.

 

Omega cúi đầu đưa đầu lưỡi khẽ l**m qua bàn tay đang bóp cổ mình, giọng nói mềm đến mức như được ngâm trong mật, "Bệ hạ, tôi nghe nói kh*** c*m từ dấu ấn vĩnh viễn là thứ mà dấu ấn tạm thời không thể nào so sánh được, người có muốn thử––phụt!"

 

Lời còn chưa dứt, y đã bị người ta bóp cổ ném ra ngoài.

 

Lưng đập mạnh vào cột hành lang chạm khắc nổi, phun ra một ngụm máu lớn, nằm sấp trên nền đất vô cùng thê thảm.

 

"Bệ...."

 

Y hoảng loạn ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt tím sâu thẳm pha ánh đỏ máu lạnh lẽo.

 

Người kia cao cao tại thượng, môi mỏng vương máu tươi ngọt ngào, bình thản nhìn xuống y như đang nhìn một con kiến tầm thường giữa nhân gian.

 

"Dã tâm vọng tưởng."

 

"Ngươi bị loại."

 

Một câu nói, đẩy y rơi thẳng từ thiên đường xuống vực thẳm.

 

Nỗi sợ hãi lan khắp toàn thân, Omega chẳng còn tâm trí để ý đến cơn đau nội tạng vỡ nát, quỳ rạp xuống đất cầu xin nhận lỗi, "Bệ hạ, tôi sai rồi tôi sai rồi, là tôi không nên vọng tưởng, cầu xin người tha cho tôi một lần này...."

 

Hoàng Đế đột ngột giơ tay lên.

 

Omega mừng rỡ vội bò lên phía trước, nhưng bên cạnh có người còn nhanh hơn y một bước.

 

Tùy tùng cúi người lau sạch bàn tay từng siết cổ Omega của Hoàng Đế, còn người kia thì khép mắt lại, lông mày vẫn nghiêm lạnh và uy nghi.

 

"Có biết vì sao ban đầu ta lại chọn ngươi không?"

 

Hắn không đợi Omega trả lời, tự mình mở miệng, "Ngươi giống cậu ấy."

 

Omega đang quỳ giữa tẩm điện, sở hữu dung nhan tuyệt sắc hiếm có trên đời, lúc này nước mắt ướt đẫm hai má, vẫn mang theo vẻ đẹp lạnh lẽo như sương mỏng trong mưa.

 

Là vẻ đẹp có vài phần tương tự người đó.

 

Tạ Thần bình tĩnh thu tay lại, đôi mắt tím sâu không thấy đáy mở ra, "Ngươi không nên mơ tưởng đến những thứ thuộc về cậu ấy."

 

Dấu ấn vĩnh viễn của hắn, chỉ dành cho một người.

 

Trước khi người đó chịu chấp nhận, hậu cung của đế vương vĩnh viễn không có phi tần.

 

"Đừng dùng gương mặt giống cậu ấy mà phát ra thứ âm thanh ghê tởm như vậy, kéo xuống xử lý đi."

 

Âm điệu ngọt ngào quá mức kia, tuyệt đối không thể là từ cậu ấy.

 

Biết rõ Omega trong lòng không phải là người kia, hứng thú của Hoàng Đế lập tức bị đánh tan sạch sẽ.

 

Omega hoảng hốt hoang mang, "Xử lý, là có ý gì?"

 

Lính canh cửa áp giải Omega đi, có lẽ khuôn mặt này quá giống chỉ huy, thế nên tốt bụng trả lời y.

 

"Bệ hạ không thích giọng nói của cậu, cho nên muốn cắt lưỡi cậu."

 

Omega đã bị đế vương đánh dấu, người khác không có quyền được đánh dấu, cho nên tuyến thể của y cũng sẽ bị khoét bỏ.

 

Nếu y còn điều kiện có lẽ vẫn có thể thay một tuyến thể mới, chỉ là y hiện tại đã trở thành kẻ bị Hoàng Đế vứt bỏ, cho nên chẳng còn gì cả.

 

"Bệ hạ, bệ hạ xin đừng mà...."

 

Omega quỳ rạp bò lên trước cầu xin, "Người chẳng phải nói, tôi giống chỉ huy sao?"

 

Y hy vọng gương mặt này có thể cứu được y một lần cuối cùng.

 

Tạ Thần cúi mắt nhìn gương mặt lạnh lùng đáng thương kia, giống với hình dung trong trí nhớ của hắn, nhưng lại không hoàn toàn giống.

 

Thời Tễ sẽ không như vậy.

 

Hoàng Đế dường như thấy có lý, "Ngươi không thể mang gương mặt này mà sống một cuộc đời thê thảm đến thế."

 

Sắc mặt Omega ánh lên vẻ mừng rỡ, nhưng lập tức bị câu nói tiếp theo của Hoàng Đế đập tan.

 

"Nếu đã như vậy, gương mặt này cũng không cần giữ lại nữa."

 

"......"

 

Tẩm điện trở lại vẻ yên tĩnh, Hoàng Đế nhắm mắt tựa lưng lên tay vịn nghỉ ngơi.

 

Nữ quan Sharon bước vào, hiển nhiên là đã chứng kiến màn hỗn loạn bên ngoài.

 

"Bệ hạ, bác sĩ dặn thời gian này ngài nên tránh tức giận, hạn chế thấy máu."

 

Hoàng Đế trả lời mà không buồn ngước mắt, "Do kỳ mẫn cảm làm ảnh hưởng cảm xúc."

 

"Sharon, ngươi đã bao giờ trải qua cảm giác mong đợi rồi lại thất vọng chưa?"

 

Đáng lẽ kỳ mẫn cảm lần này, hắn có thể cùng Thời Tễ vượt qua.

 

"Nếu cảm xúc không được giải toả, chúng sẽ hoá thành lưỡi kiếm quay lại đâm chính mình, bệ hạ là người thiên tư xuất chúng, không nên để cảm xúc tiêu cực dễ dàng chi phối."

 

Sharon lúc nào cũng biết cách nói những lời dễ nghe, dỗ người khác vui vẻ.

 

Chỉ tiếc là, lần này vô dụng.

 

Tạ Thần từ từ mở mắt, "Ta không đợi được nữa."

 

Hắn và Thời Tễ đã ở bên nhau 19 năm, hắn từ lâu đã không thể rời xa người này.

 

Sharon hiểu rõ, cung điện này nếu không có chỉ huy thì sẽ sụp đổ.

 

Sau một hồi cân nhắc, nàng nói, "Chỉ huy Thời hiện giờ đang ở Tinh Hệ Thứ Ba."

 

Ngài đi dỗ dành một chút đi, chỉ huy vốn mềm lòng, có thể sẽ quay về.

 

Thế nhưng nàng lại không thấy chút vui mừng nào hiện lên trên khuôn mặt Hoàng Đế.

 

"Tinh Hệ Thứ Ba?"

 

Hắn lạnh lùng nheo đôi mắt tím sâu thẳm, "Quê hương của thượng tướng Cố sao?"

 

Mồ hôi lạnh toát sống lưng bỗng trào lên, Sharon cũng không rõ vì sao bản thân lại sợ đến vậy.

 

"Vâng."

 

Giống hệt lần trước, khi Hoàng Đế nổi trận lôi đình.

 

Nhưng chỉ vài giây sau, khoé môi Hoàng Đế khẽ cong lên thành nụ cười, "Cậu ấy nên biết lựa chọn của mình là sai lầm."

 

"Gọi trưởng quan Mandel tới đây."

 

Trưởng quan Mandel, người phụ trách Tinh Hệ Thứ Ba.

 

Sharon không rõ Hoàng Đế đang nghĩ gì, nhưng thần sắc hắn thoải mái mỉm cười, không còn vẻ thất thường như bạo quân nữa.

 

Trái lại tim nàng lại đập loạn không kiểm soát, mơ hồ cảm thấy, dường như mình vừa tiết lộ một thông tin sai lầm.

 

***

 

Chiến hạm bạc hạ cánh xuống tinh cầu trung tâm của Tinh Hệ Thứ Ba, Lục Châu.

 

Thần kinh liên kết theo thói quen nhảy đến bên tay Thời Tễ, chờ chỉ huy đập tay với nó.

 

Thời Tễ luôn thấy thói quen này thật trẻ con, nhưng vẫn giơ tay chạm nhẹ với 8301, "Hợp tác vui vẻ."

 

Thần kinh liên kết xoa xoa đầu anh.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Thời Tễ lập tức liếc sang, hỏi ngược lại, "Muốn chết à?"

 

Giọng nói máy móc của trí tuệ nhân tạo vang lên, "Ngài đã trưởng thành rồi, tôi rất yên tâm."

 

8301 đã theo anh chinh chiến nhiều năm, chứng kiến mọi vinh quang và cả những giây phút yếu mềm nhất của anh.

 

Thế nhưng chưa bao giờ thấy anh thả lỏng như bây giờ.

 

"Chỉ huy, Alpha của ngài chắc chắn là một người tươi sáng và có sức chữa lành."

 

Hàng mày Thời Tễ hơi động, trong đầu chợt hiện lên nụ cười rạng rỡ tự do phóng khoáng kia.

 

Ngay tại sân bay, khi anh chuẩn bị bước vào cửa khoang.

 

Thiếu niên kéo lấy cổ tay buông thõng của anh, cong môi cười khẽ như thể chẳng có gì quan trọng, mái tóc bạc sáng rực đầy ngông cuồng, dưới ánh mặt trời đặc biệt chói lóa.

 

Cậu hỏi, "Thật sự không mang em theo sao?"

 

Thời Tễ vừa mở miệng, đã bị cậu đưa tay bịt lại.

 

"Thôi bỏ đi, em đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, cứ nhất định muốn nghe anh từ chối em thêm lần nữa."

 

Thời Tễ nhìn thẳng vào mắt cậu, không nói gì.

 

"Định đi đâu thế? Xa không? Bao lâu thì về? Về rồi còn yêu em không?"

 

Câu hỏi quá nhiều, đầu Thời Tễ lập tức vận hành hết công suất để trả lời.

 

"Tinh Hệ Thứ Ba, không xa, vài ngày...."

 

Anh đột nhiên dừng lại, nhíu mày trừng mắt nhìn tên Alpha tóc bạc nào đó.

 

Tạ Chước nhếch mép cười, "Nói đi chứ, còn chưa nói xong mà."

 

Thời Tễ nhìn cậu, ".....Không yêu."

 

Tạ Chước bất ngờ tiến lên một bước, mạnh mẽ bịt miệng anh, "Em không nghe! Mau thu lại đi, thu lại ngay."

 

"......"

 

Hành động trông có vẻ hung hăng, nhưng thật ra chẳng có tí sức lực nào.

 

Thời Tễ nghiêng đầu nói, "Được rồi, đừng quậy nữa."

 

Tạ Chước buông anh ra, giọng điệu lười biếng nhưng nghiêm túc, "Anh do dự rồi, thật ra là anh siêu yêu em có đúng không?"

 

Đúng là tươi sáng và có sức chữa lành, lần nào cũng tự mình dỗ mình ngoan ngoãn.

 

Người khác có lẽ ngay cả dũng khí hỏi lại lần thứ hai cũng không có.

 

Thời Tễ nhìn vào đôi mắt kia, bị ngọn lửa trong đó thiêu đến bỏng rát, cuối cùng cụp mắt xuống, không tranh cãi nữa, "Tùy cậu."

 

Sau đó quay người bước vào cửa khoang.

 

Câu trả lời lập lờ nước đôi, đến đó rồi dừng lại.

 

Tạ Chước vẫn không nhịn được mà mỉm cười mãn nguyện, đứng nhìn anh bước vào khoang, bay thẳng vào tầng mây, rồi mới chậm rãi nghiêng đầu, nằm bò lên xà đơn.

 

Chó con bị bỏ rơi thất vọng.jpg

 

"Cũng không tính là quá tươi sáng."

 

"Chỉ là một nhóc đáng thương thôi."

 

Thời Tễ là người đầu tiên bước xuống khoang, trong lúc chờ hồ ly bước xuống, trong đầu hiện lên câu nói cậu đã che giấu tin tức tố của mình với anh.

 

Thời Tễ không phủ nhận mà cười lạnh, "Còn là một nhóc lừa đảo, cứ để về rồi từ từ xử lý."

Bình Luận (0)
Comment