Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 59

Sau khi bị Thẩm Tầm Lam đuổi về, Ưng Kỳ suýt chút nữa tự kỷ luôn.

Vì muốn giảm bớt mấy kiểu tâm trạng như người tự kỷ đó, anh hẹn bạn bè ra ngoài uống rượu.

“Cậu làm sao đấy, trước đây không bao giờ gọi được, giờ thì ngày nào cũng muốn ra ngoài uống rượu, còn uống đến mức bất tỉnh nhân sự?”

“Này, đừng nói cậu gọi bọn mình ra đây để đảm nhận việc làm lái xe cho cậu đấy nhé?”

Ưng Kỳ không trả lời, im lặng uống rượu.

Mấy người bạn ở đây ai cũng hiểu được, gầy đây chuyện Ưng Kỳ theo đuổi Thẩm Tầm Lam đã lan truyền rộng rãi trong giới từ lâu, hình như còn bị người ta từ chối, không ít người đang ngồi chờ xem kịch vui, khó trách anh buồn bực chỉ muốn uống rượu.

“Mà mình nghe nói đối tượng xem mắt của cậu là Thẩm Tầm Lam, lúc ấy cậu còn nói không thích người ta, tại sao lại…..”

Một người bạn khác lập tức xen vào nói: “Thế mà không nhìn ra à, lúc cô ấy thích cậu ta thì người nào đó không thích người ta, giờ người ta không thích cậu ta nữa, thì chỉ có thể mỏi mắt trông mong đi theo đuổi lại chứ sao.”

“Cậy ý, đáng bị như vậy……”

Ưng Kỳ cầm chén rượu trên tay, ngửa đầu uống vào bụng.

Bạn bè muốn khuyên nhưng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tiếp tục uống.

“Ý kiến của người từng trải, lòng dạ phụ nữ vốn không dễ đoán, nếu như cậu thật sự thích cô ấy thì phải kiên trì đi tiếp mới được.”

Ưng Kỳ bỏ chén rượu xuống thở dài: “Cô ấy nói không muốn nhìn thấy mình.”

“Thế nên lúc này mới càng cần phải kiên trì thêm.” Người bạn tiếp tục cho lời khuyên, “Không có chuyện đột nhiên cô ấy nói không thích cậu nữa, chắc chắn vì cậu làm cho cô ấy đau lòng tổn thương, nên lúc này cậu phải cố gắng chữa lành mối quan hệ đang bị tổn hại này hiểu không.”

Ưng Kỳ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội hỏi: “Nhưng mà trong hoàn cảnh lúc nào cũng bị từ chối, phải làm thế nào để phá vỡ nó.”

Người bạn đau đầu, ngượng ngùng nói: “Cái này mình cũng không biết…..”

Một người bạn khác lập tức mở miệng cười nhạo: “Mình còn đang nghĩ cậu là bậc thầy trong chuyện tình cảm đấy, hóa ra vẫn chỉ là gà mờ.”

“Chuyện này nên để cậu ta tự mình suy nghĩ mới phải, người khác dạy thì có ích gì?”

“Đúng, nhưng mình muốn nói nên mặt dày mày dạn lên…..”

Bỗng nhiên Ưng Kỳ đứng dậy, rượu không uống nữa chạy thẳng ra ngoài, ngay cả tiếng gọi của mấy người bạn đằng sau anh cũng không nghe thấy.

“Đừng gọi nữa, chắc là thông suốt được rồi chạy đi thể hiện mặt dày.”

*** 

Thẩm Tầm Lam phiền muộn bực bội khi nghe thấy tiếng chuông vang lên liên tục ngoài cửa, cô tưởng mấy đứa trẻ nhỏ trong khu đùa dai, đến lúc cô cau mày đi ra đó xem mới phát hiện ở ngoài là người khác.

Ưng Kỳ tựa vào cạnh cửa, hai má đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết uống khá nhiều rượu.

Thẩm Tầm Lam không mở cửa, đứng bên trong cửa sắt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Khuôn mặt Ưng Kỳ hiện đầy vẻ mờ mịt, anh cũng không biết tại sao mình cứ thế mà đến đây.

Thẩm Tầm Lam nhìn mặt anh chỉ biết người này đã uống nhiều đến mức say rồi, giọng điệu khi nói mềm mại hơn lúc nãy: “Anh về nhà đi, khuya rồi.”

Ưng Kỳ chống một tay lên tường, nhìn Thẩm Tầm Lam bên trong cửa: “Em đừng đi, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”

Thẩm Tầm Lam hơi nhíu mày: “Nếu muốn xin lỗi, tôi đã nhận được rồi, anh không cần phải nói đi nói lại nhiều lần.”

Thân hình Ưng Kỳ nghiêng ngả, cả người không chống đỡ được trượt dần xuống góc tường.

Thẩm Tầm Lam nhìn cảnh tượng này mà hoảng sợ, nhanh chóng mở cửa đi đến kiểm tra xem anh thế nào: “Anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”

Thấy Ưng Kỳ nhắm chặt mắt, hai má vừa đỏ vừa nóng, cô cắn chặt răng đỡ tay Ưng Kỳ lên khoác qua vai mình, sau đó từng bước từng bước đưa anh vào nhà.

Vừa vào nhà, Ưng Kỳ mở mắt đè Thẩm Tầm Lam ở trên tường, đôi mắt tỉnh táo, gần như không có chút men say nào.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, khiến cả khuôn mặt cô nóng bừng.

“Anh lừa tôi!” Thẩm Tầm Lam cắn răng tức giận.

Ưng Kỳ dùng tay giữ chặt eo cô để cô không thể trốn thoát, nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần làm hai má Thẩm Tầm Lam bắt đầu nhuộm đỏ, thậm chí không phân biệt rõ là cô uống nhiều rượu hay là Ưng Kỳ uống say.

“Anh buông ra!” Thẩm Tầm Lam lo lắng mở miệng.

Ưng Kỳ không lỏng, trong giọng nói ẩn chứa sự hèn mọn run rẩy: “Anh thích em, đến chính anh cũng không biết thích em từ lúc nào. Anh biết em vẫn còn rất tức giận, chuyện đó đúng là anh đã hiểu lầm em. Từ trước anh luôn có thái độ kháng cự đối với việc xem mắt, nên anh đã áp luôn cả thái độ chống cự này lên người em.”

Mũi Thẩm Tầm Lam đau xót, chịu đựng khó chịu trong lòng đẩy anh.

Ưng Kỳ để cô tùy ý đẩy mình ra, khẽ dựa vào bên tường, nhìn bóng dáng Thẩm Tầm Lam tiếp tục nói: “Anh xứng đáng bị như vậy nhưng anh hy vọng đôi khi em có thể quay đầu lại để nhìn anh thêm một cái được không, đừng cố gắng đẩy anh đi quá xa, cho anh cơ hội để thể hiện.”

Thẩm Tầm Lam cố gắng mạnh mẽ bình tĩnh nói: “Tôi thấy anh chắc đã tỉnh rượu rồi, mau đi ra ngoài.”

Khóe môi Ưng Kỳ nở nụ cười khổ, cuối cùng bất lực thở dài rời đi.

Sau khi anh đi rồi, Thẩm Tầm Lam đứng tại chỗ để xoa dịu một lúc, cầm cốc nước uống mấy ngụm nước mới có thể đè nén trái tim đang đập loạn xạ thình thịch trong ngực.

*** 

Có vẻ lần nói chuyện trước đó có hiệu quả, Ưng Kỳ lại đến phòng tập để xem Thẩm Tầm Lam luyện múa, cô không còn nói mấy lời như kiểu muốn đuổi anh đi hay gì gì đấy nữa, chỉ coi anh như không khí như trước đây.

Cho dù anh đưa đồ ăn hay hỏi han ân cần, Thẩm Tầm Lam vẫn hờ hững.

Ưng Kỳ làm như không để ý mọi thứ, mỗi lần đều ân cần niềm nở hơn, ít nhất đối với anh như thế này đã là có tiến triển.

Mãi đến trước khi Ưng Lê đi du lịch có gọi điện thoại cho anh nói Thẩm Tầm Lam sẽ ra nước ngoài, lúc này anh mới ý thức được thời gian gần đây Thẩm Tầm Lam nhượng bộ, đơn giản vì cô muốn rời khỏi thôi.

Ưng Kỳ chạy vội ra ngoài, lái xe đến nhà Thẩm Tầm Lam.

Chuông cửa ấn liên tục khiến Thẩm Tầm Lam bực cả mình, cô không cần đoán cũng biết người đứng ngoài đó là ai.

Cô mới đi đến cửa đã thấy Ưng Kỳ đang ở bên ngoài đi tới đi lui, trộm nở nụ cười khi thấy dáng vẻ hận như không thể trèo tường để vào nhà của anh.

Nhưng khi đứng trước mặt anh, Thẩm Tầm Lam lại quay về trạng thái lạnh lùng: “Có việc?”

“Nghe nói em muốn ra nước ngoài?” Ưng Kỳ lập tức hỏi, nhìn thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt.

Thẩm Tầm Lam chợt sửng sốt, sau đó mới hiểu ra lời này của Ưng Kỳ là có ý gì.

Chuyện này cô từng nói qua cho Ưng Lê và Quý Nghiên biết, lúc ấy cô cũng nói là chưa chắc đã định, nói qua nói lại đến chỗ Ưng Kỳ biến thành có ý chuẩn bị ra nước ngoài ngay lập tức.

Sắc mặt Thẩm Tầm Lam bình tĩnh trả lời: “Có liên quan gì đến anh không?”

Ưng Kỳ đột nhiên mắc nghẹn, một bụng  đầy lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong, lúng ta lúng túng không biết nên nói gì.

Qua một lúc lâu anh mới gian nan mở miệng hỏi: “Em muốn đi nước nào?”

“Tôi vẫn chưa quyết định.” Thẩm Tầm Lam mím môi nói, “Mới có có suy nghĩ này thôi.”

Đôi mắt Ưng Kỳ sáng rực lên: “Có nghĩa là chưa chắc đã đi?”

“Khả năng đi cao hơn.” Thẩm Tâm Lam không muốn cho anh có cơ hội mong chờ.

Nét mặt Ưng Kỳ suy sụp, giọng nói trở nên đáng thương: “Không đi được không?”

Thấy Thẩm Tầm Lam muốn nói, anh vội vàng nói thêm: “Nếu em ra nước ngoài, em sẽ không thể ăn được nhiều món ngon, em cũng không gặp được hai đứa Ưng Lê, còn cả ba mẹ em nữa, thật ra ở Tân Thành là thoải mái và tốt nhất.”

Thẩm Tầm Lam thản nhiên mở miệng: “Nói xong chưa, nếu không có việc gì tôi muốn vào nhà nghỉ ngơi.”

Nhìn cô xoay người, tâm tình Ưng Kỳ chán nản chùng xuống.

Mà lúc này truyền đến tiếng nói lạnh nhạt bình bình của Thẩm Tầm Lam cách đó không xa: “Ba mẹ không cho tôi ra nước ngoài.”

Vẻ mặt căng thẳng lúc này của Ưng Kỳ đã thả lỏng hơn, anh dùng tay để che miệng nhưng không thể giấu được niềm vui sướng tỏa ra từ cả người mình.
Bình Luận (0)
Comment