Chỉ Là Giết Thời Gian

Chương 16


"Nghe nói hôm qua con tặng bộ liễn cho tiểu cô nương Hoa gia ngồi?" Trong ngự thư phòng, Xương Long đế để sổ con đã phê xong qua một bên, nhìn thái tử vậy mà khí định thần nhàn uống trà ăn điểm tâm, nhịn không được nói, "Nguyên Tố, trẫm bảo con qua đây học tập cách quản lý chính vụ, không phải bảo con tới đây uống trà lười biếng.

""Phụ hoàng, ngài còn rất trẻ.

""Lời này có ý gì?""Cho nên ngài đừng hi vọng ở nhi thần, nhi thần còn nhỏ.

""Nhỏ cái gì mà nhỏ?!" Xương Long đế ném một quyển sổ con tới trước mặt thái tử, "Tôn thất có người dâng sổ con, muốn trẫm thu hồi binh quyền của Ứng Đình, con thấy thế nào?""Ngài cũng gọi Hoa Tướng quân là Ứng Đình, còn hỏi nhi thần làm cái gì?" Thái tử liếc mắt nhìn sổ con, lật cũng chẳng muốn lật nhiều một cái, "Thu hồi binh quyền lại, sau đó giao cho mấy người tôn thất này quản?""Những người này không trông cậy vào chính sự được, nằm mơ thì nằm hay lắm.

" Thái tử gấp sổ con lại rồi đẩy cách mình xa một chút, "Ngài bảo con xem những cái này, còn không bằng để con đi Thọ Khang cung, nói chuyện với hoàng tổ mẫu.

""Tiền đồ!" Xương Long đế bị thái tử làm cho tức cười, trong năm đứa con trai, thái tử là đứa thông minh nhất, hợp tâm ý của ông nhất, cũng là đứa ông thích nhất.

Nhưng đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là bị ông làm hư, từ nhỏ ở trong cung, lại không có một chút tinh thần cung đấu.

Nào giống ông ngày xưa, vì có thể kế thừa hoàng vị, vắt hết óc phí hết tâm tư.


Mấy vị hoàng tử khác, đối với người Hoa gia là kính nhưng không dám thân cận quá, chỉ có thái tử làm việc toàn bằng yêu thích, không có chút nào giống ông lúc trẻ cả.

"Đây còn không phải là do ngài nuông chiều ra.

" Thái tử lười biếng mở mắt ra, "Ngài không nên để nhi thần phát biểu ý kiến, nhi thần chỉ có thể nói, trong những tấu chương này, hơn phân nửa đều là nói nhảm.

Tuy nói toàn bộ Đại Tấn dưới sự quản lý của ngài trở nên phồn vinh hưng thịnh, không thể nào mỗi ngày đều phát sinh đại sự, nhưng những người này cứ dâng sổ con về mấy cái rắm của rồng thật là nhạt nhẽo không thú vị, đó chính là vấn đề năng lực.

"Xương Long đế: "! "Được thôi, nhi tử do mình tự tay nuông chiều ra, ông có thể làm gì đây, còn không phải chỉ có thể giả bộ như không trông thấy thôi.

"Phụ hoàng, ngài vừa rồi nhắc đến tiểu cô nương Hoa gia kia, nhi thần ngược lại là nhớ tới một sự kiện.

" Thái tử ngẩng đầu nhìn Xương Long đế, "Trước đó ngài muốn tấn phong đại tướng quân là quốc công, lại bị ông ấy từ chối, không bằng nâng tước vị của tiểu cô nương nhà ông ấy lên?"Xương Long đế cố ý phong Hoa Ứng Đình là quốc công, Hoa Ứng Đình lại từ chối không nhận, cuối cùng Xương Long đế đành phải phong ông ấy làm Trung dũng hầu, sắc phong đại nhi tử nhà ông ấy làm thế tử, về phần hai đứa con trai khác của Hoa gia, Xương Long đế cũng muốn tìm cơ hội nhét hai tước vị cho bọn họ.

Từ xưa danh tướng gặp minh chủ, Xương Long đế cảm thấy Hoa Ứng Đình là danh tướng trăm năm khó gặp, mà chính ông cũng là minh quân ngàn năm khó gặp.

"Xem ra con thích tiểu cô nương Hoa gia thật rồi.

" Xương Long đế như có điều suy nghĩ, "Chẳng lẽ! ""Phụ hoàng, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều.

" Thái tử vừa nhìn vẻ mặt Xương Long đế, liền biết ông hiểu lầm, "Tiểu nha đầu kia là nữ nhi đại tướng quân, dáng dấp lại đáng yêu, nhi thần khó tránh khỏi thân thiết với nàng một chút, nhưng trong lòng chỉ xem nàng như muội muội.

Trên đời này nào có huynh trưởng có tình yêu nam nữ với muội muội, nhi thần cũng không phải cầm thú.

""Vậy theo ý của con, tấn tước vị nào cho nàng.

""Đừng chỉ cho tước vị, phong hào cũng cho một cái đi.


""Vậy! ""Nhi thần nơi này có một phong hào rất hay, ngài cảm thấy Phúc Thọ thế nào?""Tục quá.

" Xương Long đế nhíu nhíu mày, ông thật không hài lòng với cái phong hào này chút nào.

Thái tử nhíu mày, "Tên xấu dễ nuôi, có phúc lại trường thọ, nghe xong đã thấy rất may mắn, tục thì tục thôi.

"Từ trước đến nay Thái Tử không thích quản chuyện gì, nhưng trong chuyện phong hào tước vị cho Hoa Lưu Ly lại sinh ra cảm giác thỏa mãn khi nuôi muội muội.

Chẳng lẽ đây chính là niềm vui của sự cho đi?Lấy phong hào cũng không phải đặt tên, còn tên xấu dễ nuôi? Nhưng nghĩ đến tiểu cô nương Hoa gia thân thể quả thực không tốt lắm, hai chữ Phúc Thọ này ngược lại rất thích hợp, Xương Long đế bất đắc dĩ gật đầu: "Được.

"Nhi tử đã coi người ta là muội muội, bốn bỏ năm lên đó chính là khi không ông lại có thêm một nữ nhi.

Cứ như vậy đi.

*****"Tê.

" Hoa Lưu Ly bỗng nhiên che mắt trái, "Mắt của ta nhảy nhanh quá.

""Mắt trái hay là mắt phải?" Diên Vĩ có chút kích động, vặn khăn nóng đưa cho Hoa Lưu Ly.


"Mắt trái.

" Đắp khăn lên trên mắt, Hoa Lưu Ly nằm uỵch xuống giường, không nhúc nhích.

"Mắt trái nhảy là chuyện tốt.

" Diên Vĩ cười, "Huyện chủ, khẳng định sẽ có chuyện tốt phát sinh.

"Hoa Lưu Ly giật khăn mặt từ trên mặt xuống, ngồi dậy mặt không thay đổi nhìn Diên Vĩ: "Lần trước em cũng nói như vậy, mẫu thân liền phát hiện ta vụng trộm xem thoại bản, sau đó ta bị phạt chép sách một tháng.

"Diên Vĩ nhỏ giọng nhắc nhở: "Đó là bởi vì ngài lén đọc sách Duyên kỳ ngộ của tướng quân bá đạo và phu nhân xinh đẹp.

"Hoa Lưu Ly: "! "Trong cuốn sách đó, luôn có những câu chuyện về tướng quân phu nhân gượng cười, che mặt khóc nấc, tính cách rõ ràng là hoàn toàn trái ngược với mẫu thân của nàng, làm sao mà nàng biết được là đang nói bậy bạ về cha mẹ nàng chứ?Tác giả có lời muốn nói:Thái tử: Thực ra ta là một loại yêu quái?Hoa Lưu Ly: Yêu quái gì?Thái tử: Cầm thú quái.

.

Bình Luận (0)
Comment