Chỉ Là Hoàng Hậu

Chương 7

“Lấy sông Lệ làm ranh giới, kia chính là Đại Ngụy, nhưng mấy năm nay sông Lệ đã kiệt nước, không cần dùng thuyền, đi thẳng luôn cũng được.” Lý Dung Trị hướng mắt nhìn sắc trời ngoài xe, bảo người đánh xe. “Đêm nay không cần đi nữa, ngủ lại ở thị trấn nhỏ gần đây, sáng sớm mai sẽ qua sông.”

Thị vệ bên ngoài vâng lời bước đi.

Từ Đạt ngồi ở một góc bên trong xe, cười nói: “Đa tạ Vương gia quan tâm.”

“Nhị cô nương nhìn có vẻ đã hồi phục tốt, nhưng khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, trên đường có nhiều bất tiện, không thể tìm đại phu giỏi để khám, chờ về đến Đại Ngụy phải mời đại phu kiểm tra toàn bộ một lần mới được.”

Cô liếc mắt nhìn hắn, trong lòng biết hắn không hề tin tưởng đại phu Tây Huyền. Phần lớn người Tây Huyền sống chỉ khoảng đến năm mươi tuổi, có thể đạt ngưỡng sáu mươi đã là hiếm, nhưng Đại Ngụy không như vậy –

Cô hơi khom về phía hắn, hỏi thực thần bí:

“Vương gia, nghe nói người già ở Đại Ngụy thực sự có kẻ sống đến bảy, tám mươi?”

Dáng vẻ cô như con nít tò mò, làm khóe miệng hắn khẽ nhếch. Hắn nói: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy [1], nhưng ở Đại Ngụy quả thật không chỉ có một người sống đến bảy mươi, ta còn nhớ năm đó trên đường đến Tây Huyền, từng gặp vài người tám mươi tuổi trên đất Đại Ngụy.”

Cô chớp mắt mấy cái, hơi không tin nổi, lại hỏi: “Nếp nhăn đầy mặt?”

Hắn bị biểu tình của cô làm không kìm được nở nụ cười. “Nếp nhăn đầy mặt.”

“Răng rụng hết trơn?”

“Chuyện này thì ta không để ý.” Hắn cười thành tiếng.

Cô hơi nhướng mi, không bình luận gì thêm. Cô là ếch ngồi đáy giếng, ở kinh đô Tây Huyền mười chín năm, chưa từng gặp qua ai sống đến bảy mươi hết. Ở Tây Huyền vương mười đã tính là già, mặt mày phụ thân tuy được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng đằng nào đã năm mươi lăm rồi, đây cũng là nguyên nhân hai năm nay phụ thân bỏ cuộc trong việc tạo lại một em bé khác.

Già như vậy thì sống làm gì nhỉ? Mặt nhăn đến mức người thân ngó không ra, răng cỏ rụng sạch sẽ, ngay cả giường cũng lên không được, đời lúc đó thực là chán nản. Chẳng như người Tây Huyền, thiêu đốt thanh xuân ngày tuổi còn xanh đến hầu như cạn kiệt.

Cô lại lén lút liếc Lý Dung Trị một cái. Thử tưởng tượng một chàng trai tuấn tú tao nhã tuyệt trần như vầy lại trở nên nếp nhăn đầy mặt như hoa cúc xòe rộ, cô thiệt tan vỡ cõi lòng.

Cơ mà rõ ràng là, hoàng thất Tây Huyền vô cùng thích thú với hình dáng hoa cúc xòe cánh trên mặt, lúc nào cũng phái thầy thuốc qua Đại Ngụy học hỏi kinh nghiệm, mong mỏi sẽ có nhiều hoa nở trên mặt hơn nữa.

Cũng khó trách Lý Dung Trị không thể nào tin cậy thầy thuốc Tây Huyền. Đại phu ở Tây Huyền lúc kê đơn chữa bệnh hay bốc những loại thuốc rất nặng, để trong thời gian nhanh nhất giúp cơ thể hồi phục về trạng thái gần như ban đầu. Y như cô bây giờ vậy, chẳng ai nhìn ra mấy tháng trước cô đã thất khiếu ùn ùn máu đổ cả.

Cô lại chớp chớp đôi mắt hơi mờ mờ, rỗi quá không có việc gì làm nên bảo Lý Dung Trị giảng giải cho cô về quy chế pháp luật ở Đại Ngụy.

Chế độ ở Đại Ngụy không khác với Tây Huyền cho lắm… À, phong tục hơi bảo thủ, làm khó hoàng tử Lý Dung Trị vốn bảo thủ nhưng lại sống ở đất Tây Huyền phóng khoáng nhiều năm như vầy.

Quy chế pháp luật không đề cập đến ân oán tình cừu trong hoàng thất Đại Ngụy hiện giờ, cô chỉ tình cờ nghe Lâm Tú nhắc tới. Đại Ngụy một vương một hậu mười hai phi, năm hoàng tử, Lý Dung Trị đứng hàng thứ ba, vốn là vô duyên với ngôi vị hoàng đế, nhưng năm ngoái thái tử Đại Ngụy thất đức, long nhan (mặt rồng, ý chỉ vua) giận dữ vô cùng phế bỏ thái tử, vốn có ý lập Nhị hoàng tử lên, nhưng cuối cùng năm nay lại ban chỉ lập Lý Dung Trị thành thái tử.

Cô nhớ rõ, lúc Lâm Tú nói đến đoạn này, khéo léo né đi nguyên nhân. Cô nghĩ, có lẽ là Lý Dung Trị đã ngầm mưu mô gì đó, cũng có thể là, người bị hắn mua chuộc trong triều đình Đại Ngụy quá nhiều đi…

Các quốc gia trong thiên hạ đều có thỏa thuận ngầm, nếu chất tử thành vua sẽ được đưa trở về, chọn hoàng tộc hoặc thế tử khác đảm nhiệm vai trò chất tử. Nhưng chuyện này cũng chỉ là thỏa thuận miệng, chưa từng xảy đến bao giờ, bởi vì hầu hết các chất tử bị trao đổi đều không có cơ với tay đến ngôi vị hoàng đế.

Hắn cười nói: “Nhị cô nương sao lại nhìn ta như vậy?”

Cô nghiêng đầu, mái tóc đen tự do xõa tung trên sàn xe. Nói:

“Từ Đạt nghĩ… Lúc xưa ở Tây Huyền từng nghe nói quy chế Đại Ngụy một vương một hậu, tuy đã có vài quân vương không hề theo chế độ này, nhưng việc hoàng đế Đại Ngụy nghênh chính hậu trước, rồi mới nạp phi tử sau thì hoàn toàn không thay đổi. Tình hình nam nữ của quân vương trước khi đón chính hậu, tất nhiên sẽ có người ghi lại rành mạch, trước khi đại hôn trình phần ghi chép này cho Hoàng hậu coi… Vương gia, việc này đối với đàn ông mà nói thì thực khó khăn nhỉ.”

Lâm Tú ở ngoài cửa xe nghe thấy thế, ho khan liên tục vài tiếng.

Phong tục bảo thủ, phong tục bảo thủ nha! Từ Đạt quan sát Lý Dung Trị đang cười không nói.

Từ sau khi cô bình phục, một ngày thì Lý Dung Trị đã ở chung xe ngựa với cô hết nửa ngày, rèm xe đều vén lên, chứng tỏ sự trong sạch thuần khiết.

Đương nhiên, cái gọi là chứng tỏ sự trong sạch thuần khiết đó, không bằng cứ nói luôn là sự trong sạch của Lý Dung Trị đi. Cô coi cái xe ngựa thênh thang này, hai người ở bên trong lăn hai vòng cũng được, lại dò xét gương mặt tuấn tú, cử chỉ lịch lãm của Lý Dung Trị đang ngồi kia.

Ít nhiều ý chí cô cũng kiên định lắm đó, hoàng hậu Đại Ngụy tương lai nên cảm tạ cô mới phải. Nếu không, phương pháp lấy lòng của Lý Dung Trị thân thiết đến vậy, cô muốn mở miệng bảo buông màn xe xuống, hai người trên xe lăn một vòng. Không biết vị hoàng đế tương lai này có chịu dùng phương pháp hy sinh một chút này để thu phục cô hoàn toàn hay không? Cô miên man suy nghĩ, lại chợt cảm thấy buồn cười.

Cô có chút ủ rũ, chống má dựa vào bàn nhắm mắt lại.

Ánh mắt ấm áp dừng lại trên mặt cô, không cần nghĩ cũng biết là ai đang nhìn. Nhìn đi nhìn đi, cô chẳng để ý gì nữa đâu.

“Mắt Nhị cô nương cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.”

Miệng cô lên tiếng đáp cho có, ý thức chậm rãi trở nên mơ hồ.

Có cái gì đó ấm áp nhẹ phớt qua má cô, cô theo bản năng nắm chặt lấy.

Thực sự chỉ khi chìm vào mê man cô mới có cảm giác ấm áp, chỉ có tại lúc đó, không ai làm cô tổn thương được, cũng chẳng ai lợi dụng cô được hết. Chỉ hận những ngày như vậy quá ngắn, nếu cả đời đều có thể quên rằng tên mình là Từ Đạt thì thực tốt biết bao. Vui mừng hạnh phúc, vô ưu vô lo, nhưng cũng, thực đáng tiếc… Hiện tại chỉ có thể tìm một chút ấm áp trong cõi mộng.

“Vương…” Lâm Tú há miệng muốn nói.

Lý Dung Trị nhìn hắn một cái, mi mắt khẽ nhíu, ý bảo Lâm Tú buông màn xe xuống, che bớt ánh nắng mặt trời.

Lâm Tú luôn luôn trung thành, cho dù cảm thấy không ổn cho lắm, vẫn cẩn thận thả rèm xuống.

Ánh mặt trời lập tức biến mất khỏi bên trong xe, hai người âm thầm mơ màng trong thế giới được che chắn kín đáo.

Lý Dung Trị nhìn thần sắc cô giấu một chút thỏa mãn, tay phải của mình bị cô ôm kỹ, chợt khát khao vuốt ve từng vết thương trong đáy tim cô… Hơi thở nhẹ nhàng của cô đột nhiên phất qua tay hắn, làm ngón tay bỗng run lên.

Hắn thu lại ý muốn, tay phải vẫn để mặc cô ôm, tiếp tục lật sách.



Đây là người Tây Huyền, đó là người Đại Ngụy, này là người Đại Ngụy, kia là người Tây Huyền… Từ Đạt nhìn đến không rỗi để chớp mi, phải nói là hoa cả mắt.

“Biên giới hai quốc gia luôn như thế, cưới hỏi, mua bán với nhau, thậm chí hôm nay ăn lễ bên này, ngày mai qua sông ăn Tết ở Đại Ngụy cũng có.” Lý Dung Trị ngồi tại một trạm nghỉ đơn sơ trong trấn, ấm áp cười nói: “Nhị cô nương muốn phân biệt cũng dễ lắm, nhìn quần áo là biết ngay.”

Từ Đạt đáp lời, quan sát một lúc, cười bảo:

“Người Tây Huyền cao, người Đại Ngụy hơi thấp.”

Lâm Tú đứng bên cạnh da mặt căng ra, lưng thẳng băng.

Lý Dung Trị chỉ mỉm cười.

Cô lại nói: “Cảm giác như, phụ nữ Tây Huyền không bị gò bó, phụ nữ Đại Ngụy hơi tinh tế cẩn thận.”

Da mặt Lâm Tú giật giật hai lần, nhìn về phía Vương gia tốt tính nhà mình.

“Đàn ông Tây Huyền bước chân rất dài, đàn ông Đại Ngụy bước đi rất văn nhã.”

Lâm Tú cuối cùng vẫn không nín được xen mồm vào: “Lời này của Nhị cô nương chắc không tránh khỏi thiếu sót. Hôm nay tối như vậy, cô đã nhìn cẩn thận chưa?”

Từ Đạt liếc cậu một cái, chỉa chỉa Lâm Tú, lại chỉa chỉa Ô Đồng Sinh đang ngồi một mình ở một bàn khác.

“Lúc xuống xe ngựa tôi có để ý, Đại công tử đi hai bước, cậu đi tới ba bước, tôi quả đã tính toán cẩn thận lắm rồi.” Gương mặt thanh nhã của Lâm Tú như nứt ra.

Lý Dung Trị bật cười nói: “Lâm Tú chỉ biết mấy bộ công phu, quyền cước, đao kiếm, Ô Đại công tử là thiên tài bẩm sinh, võ nghệ siêu quần, không thể so sánh được.”

“… Vị người hầu này của ngài không phải là…” Câm miệng đúng lúc.

“Hả?” Lý Dung Trị thấy cô ngượng ngùng, bèn cười: “Cứ nói đừng ngại, Lâm Tú cũng muốn biết.” Lâm Tú không nén được tò mò, gật đầu.“Nhị cô nương mời nói.”

“À… Cậu không phải công công hả?”

Lâm Tú đen mặt.

Lý Dung Trị mỉm cười trả lời: “Lâm Tú là thư đồng thuở nhỏ của ta, lúc ta đến Tây Huyền cậu ấy cũng xin đi cùng, không phải thái giám.”

“Thì ra là thế.” Cô hơi lơ đãng, thuận tay buông đôi đũa xuống. Cơm tối khô khốc, cô không thích cho lắm, lùa đại mấy miếng cho xong.

Lý Dung Trị nhìn trên bàn trong bát đều không còn một miếng hải sản nào, miệng giật giật, cuối cùng đành mặc kệ cô.

“Khách quan, vừa vặn hôm nay là lễ hội tỏ tình của thôn chúng tôi.” Chủ quán cười he he dâng lên mấy cái mặt nạ làm từ mây tre lá cỏ. “Nè, đeo mặt nạ này vào, tối nay ai cũng sẽ tỏ tình với quý vị.”

Từ Đạt sửng sốt. “Tỏ… tình? Chuyện này…” Hai ngón tay xoắn vào nhau. “Một nam một nữ, trắng trợn tỏ tình như vậy?”

Lý Dung Trị che miệng ho nhẹ một tiếng.

Ô Đồng Sinh ngồi mé xa xa bên kia nhìn thoáng qua phía này.

Chủ quán hết sức nhiệt tình gật đầu lia lịa. “Cô gái xinh đẹp à, năm nay rất hiếm các thiếu nữ, cô có muốn tham gia cùng không? Chỉ cần đeo mặt nạ chính là nam nữ tham dự lễ hội, cô thích ai lập tức bước tới tỏ tình. Nhớ rõ, không tìm thì sẽ không đối mặt, mấy anh chàng Đại Ngụy hay e lệ toàn là chờ tới dịp này mới đi tỏ tình hết. Đến khi trời sáng rõ, hai bên vẫn chưa rời đi, bước tiếp theo có thể bàn luôn việc cưới hỏi. Không phải tôi muốn nói chứ, năm trước đã có ít nhất vài cặp thành thân rồi đó. Đi đi, cô chắc rất thích mà đúng hông, ở đây tôi vẫn còn mấy cái mặt nạ, mọi người đi hết cũng được, nhưng mà… năm nay mấy cô gái ít lắm.” Ngụ ý chính là bảo mấy anh chàng trong đoàn khách này ngồi nguyên tại chỗ, nhường cơ hội cho người địa phương.

Từ Đạt thấy chủ quán nhiệt tình đến mức ngay cả chỗ nào tỏ tình hấp dẫn lôi cuốn nhất cũng chỉ tuốt tuột, còn nói làm sao để được thoải mái nhất…

“Thiệt là quá phóng khoáng đi…” Cô khen ngợi, đôi mắt to sáng ngời cũng lấp lánh, cảm thấy hứng thú vô cùng. Dù sao suốt kiếp này tình yêu trọn đời cô đã không thể có, loại nhân duyên phù du này có lẽ cũng không tệ.

Cô định sờ sờ chiếc mặt nạ, Lý Dung Trị nghĩ cô muốn mang, ngón tay giơ ra chặn lại.

Cô giương mắt nhìn hắn.

Hắn tươi cười nói: “Người nơi này, có kẻ nào xứng đôi với Nhị cô nương?”

“À…” Cô mỉm cười rút tay lại. “Cũng phải, tôi không nên tham lam, nơi này mọi người đều là người trong sạch, đừng mất công với tôi, đợi đến Đại Ngụy…” Không biết Đại Ngụy phong tục bảo thủ có tiểu quan quán không nhỉ?

Lý Dung Trị nhướng mi, ôn nhu nói: “Là bọn họ không xứng với Nhị cô nương.”

Cô cười, uống cạn cốc trà, nói: “Đêm còn dài, ngày mai sẽ vào Đại Ngụy. Tôi ra ngoài đi dạo một chút, ra ngoài đi dạo một chút.” Lại lưu luyến không rời nhìn chiếc mặt nạ kia, lắc đầu khoanh tay bước ra ngoài.

Lý Dung Trị nhìn thị vệ đang đứng ngoài cửa, thị vệ kia lập tức đi theo.

Lâm Tú đuổi chủ quán đi, nhìn chiếc mặt nạ, thở dài.

“Ở kinh đô Tây Huyền thì không có cảm giác gì, nhưng, sao ý nghĩ của người Tây Huyền lại khác chúng ta nhiều như vậy?”

“Phong tục khác nhau thôi.” Lý Dung Trị cười đáp: “Vứt mặt nạ đi, đừng để Nhị cô nương thấy.” Đột nhiên, từ bàn phía sau hắn vang lên một âm thanh lạnh nhạt:

“Nhị tiểu thư mặc dù chịu kỳ thị nhiều năm, nhưng ở phương diện trai gái này thì quan niệm không có gì khác với người Từ gia. Không biết Đại Ngụy có tiểu quan quán hay không? Dù sao vẫn không thể để Nhị cô nương không công mà đến, uổng phí mà đi, ngay cả một chút vui thích cũng chưa có, điều này nếu để người khác biết được, đối với cô ấy là sỉ nhục rất lớn.”

Gương mặt tuấn nhã của Lý Dung Trị khẽ động, nhớ tới đêm đó ở tiểu quan quán cô đã chủ động hôn môi. Phóng khoáng, nhiệt tình là điểm chung của nam nữ Tây Huyền, nhân duyên phù du họ cũng không cự tuyệt, nguyên nhân chính là mạnh dạn như vầy, còn có cả án cướp cô dâu ở Tây Huyền, hắn đã sớm thấy nhưng không thể trách… Cũng không thể để cô đi tìm cái loại nhân duyên một sớm một chiều này ở Đại Ngụy thực nha…

Ngoài cửa bỗng ồn ào. Có người bên ngoài nói: “Bổn vương tới tìm chủ tử nhà ngươi, tránh ra.”

Lý Dung Trị mặt không đổi sắc, nhìn lại phía cửa –

Chính là mỹ nhân Bắc Đường Ôn Vu Ý diễm lệ khác thường.



Định cư ở địa phương này cũng không tệ nha.

Hai mắt Từ Đạt tỏa sáng. Phía đông một tổ tỏ tình, phía tây một nhóm e lệ đến yên lặng không nói gì chỉ đắm đuối nhìn nhau. Cô đi trên chiếc cầu cong cong, vài cái lồng đèn cũ treo trên cây, phát ra quầng sáng nhợt nhạt loang lổ.

Cô cười, ngồi xuống thành cầu hơi chênh vênh, chóp chép nhai hạt dẻ rang đường [2], nhìn trai trai gái gái đang bận rộn.

Hình như hội tỏ tình này căn bản là để tạo cơ hội làm ăn buôn bán thì phải?

Trên con đường nhỏ, ngay cả chỉ đỏ của Nguyệt lão [3] từ năm ngoái cũng được ồ ạt tuôn ra. Cô thực không thể không thở dài, loại lễ tỏ tình này chắc chắn là do thương nhân nghĩ ra đây mà, khổ ghê nha.

Cô lắc lắc chiếc vòng tết bằng chỉ đỏ nơi cổ tay be bé, lúc nãy vì thấy thú vị mà mua. Mau tới đây nhanh đến đây, chàng trai sắp sửa cùng cô tận hưởng một đêm xuân ở đâu rồi nè? Cô giễu cợt nghĩ.

Lúc còn ở đế đô, cô chỉ có thể tìm đối tượng ở tiểu quan quán, thậm chí, cô còn hạ thấp mình nghĩ xem người ta có thích mình, chẳng biết đến Đại Ngụy có phải còn chịu đựng tình trạng đó hay không?

“… Cô nương có muốn một chiếc mặt nạ không?”

Từ Đạt hoàn hồn, một thanh niên đeo mặt nạ đang hỏi cô.

Cô sửng sốt, lại thấy thanh niên này lấy từ đâu ra một chiếc mặt nạ mây tre đưa đến trước mặt cô.

Đây là… Có ý gì?

Cô soi xét thật kỹ thanh niên này. Mặt nạ mây tre che cũng không nhiều, hai tai của anh chàng này đang đỏ ửng lên… Đỏ vì cô đấy sao?

Trong lòng cô chấn động, đôi mắt đẹp mở thật lớn. Anh chàng này không phải là đợi cô đeo mặt nạ xong sẽ tỏ tình với cô luôn chứ?

Hắn có biết cô là ai không?

Cô là Từ Đạt đó nha!

Ở kinh đô ai cũng nghe tiếng Từ Đạt bất tài, nhưng đàn ông nơi này chỉ nhìn thấy dung mạo của cô thôi…

Cô lại phát hiện một góc nọ còn mấy anh chàng đeo mặt nạ đang đợi thời cơ hành động.

Hóa ra, cô là một mỹ nhân sao? Những ngày dĩ vãng thực quá khổ sở, thực không có một chút thời gian ngắm kỹ mình trong gương nữa… Cô nuốt nuốt nước miếng, nội tâm bỗng chốc giằng xé.

Lý Dung Trị phải làm hoàng đế, tìm mọi cách để mua lòng người, điều mày chứng tỏ dọc đường đi nguy hiểm sẽ không ít… Thậm chí chuyện mất mạng cô cũng đã dự liệu trước. Tính nguy hiểm rất cao, không biết khi nào sẽ quy tiên, trước đó phải có một lần tìm vui thì đời này mới không uổng phí… Có nên nhận hay không nhỉ?

Cô đã đánh mất một người Hoàng công tử rất quan trọng, một mối duyên mong manh kia… Ít nhất… Còn có thể nếm thử một chút cái nơi nhân gian gọi là tình yêu cực lạc.

“Này… Anh đã nghe nói về Tây Huyền Từ gia bao giờ chưa…” Làm người thành thực tóm lại vẫn tốt hơn. Nếu người trước mắt đã nghe nói, vẫn không để ý cô là Từ Đạt bất tài, vậy, vậy…

“Ta có nghe, ta đồng ý.” Có người ở bên cạnh bỗng nói, tóm lấy cái mặt nạ trong tay anh chàng kia, đeo giúp cô, sau đó cười, kéo cô đi. “Nhị cô nương, bây giờ nàng đã là của ta, chúng ta tìm chỗ nào tỏ bày cảm xúc đi.”

Từ Đạt khẽ nheo mắt, thất vọng nói: “Ôn Vương gia…”

Hắn cười ha ha: “Vậy mà cô cũng nhận ra ta hở?”

Miệng cô hơi co lại. Dáng vẻ phong lưu dõi mắt khắp cũng tìm không ra kia, áo choàng hoa lệ còn thêu hoa văn Bắc Đường kia, rành rành như vầy ai mà nhận không ra đây?

“Đi theo ta, ta có việc cần nói với cô. Đừng làm kinh động tới ai, phía sau cô có người của Lý Dung Trị.”

Cô không nhúc nhích.

Ôn Vu Ý quay đầu liếc cô một cái, trào phúng nói.

“Giờ cô đã là người của Lý Dung Trị, nên không chịu để cho ta hại hắn nữa?”

“Ân oán vốn có của hai vị Vương gia không liên quan tới tôi, nhưng nếu Đại Ngụy Vương gia đã bảo vệ tôi, mạng sống bần tiện này cũng coi như đã trao luôn cho ngài ấy để đáp đền.”

“Thật không… Mạng sống bần tiện của cô vốn nên là của bổn vương. Ngày đó là bổn vương sai người vào cung tìm Lý Dung Trị, nếu không chẳng lẽ cô cho là thiên hạ có chuyện trùng hợp như vậy, hắn và Thái y xuất hiện ở Từ phủ cùng một lúc?”

Cô ngẩn ra.

“Đến đây đi, không muốn gặp đứa trẻ nhà họ Tần sao?”

“Đứa trẻ?” Tim cô lộp bộp một tiếng. Ôn Vu Ý vẫn đi không quay đầu lại, cô theo bản năng nhảy dựng lên, vội vàng lao về phía trước. “Vương gia, đứa trẻ vẫn không chết sao?”

Ôn Vu Ý không để ý tới cô, bước nhanh qua ngã tư đông đúc người, chẳng mấy chốc, tiếng người từ phía sau bọn họ nhạt dần đi. Đến một góc khuất, hắn vẫy tay vài cái, một tỳ nữ lập tức bước tới, trong lòng đúng là một đứa trẻ đang ngủ.

Từ Đạt há hốc mồm nhìn đứa bé đang ngủ rất say kia, háo hức xẹp hẳn xuống, chẳng giống đứa bé trầm lặng sắp chết trong trí nhớ của cô tý nào. Cô nhẹ nhàng chạm vào hai má nó, thấp giọng hỏi:

“Vương gia, nó là con của Tần Đại Vĩnh sao?”

Ôn Vu Ý mặt không đổi sắc nói: “Không phải nó thì ta mang đứa khác tới làm gì, dạo đường cái hả? Từ hôm nay trở đi cô là mẹ đỡ đầu của nó.”

“Được.” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng mân mê cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của đứa bé. Nó rõ ràng đang ngủ, nhưng hai cánh môi be bé lại hé ra ngậm lấy đầu ngón tay của cô.

Chân mày mí mắt cô đều đọng nét cười.

Tỳ nữ kia thấy cô rất thích đứa bé này, hỏi: “Cô nương có muốn bế không?”

Từ Đạt còn chưa trả lời, Ôn Vu Ý đi đến bên cạnh cô, cùng cô cúi đầu nhìn đứa trẻ. Hắn thản nhiên nói: “Nhị cô nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ (cô gái còn trong trắng), làm sao biết cách bế trẻ con? Đứa bé này tên là gì cô biết không?”

Cô lắc đầu.

“Cũng vừa hay. Đứa bé này coi như cô cứu ra, vốn cô nên đặt tên, nhưng mấy người thiếp thất của ta đều rất thích nó nên đã tìm tên cho nó rồi, vậy gọi là Hoàn Ngọc đi.”

“… Tần Hoàn Ngọc, tên này không tệ. Vương gia… Trước lúc tôi rời đế đô, hình như các phu nhân vẫn chưa có thai?”

Hắn nghe vậy, cười to ra tiếng: “Từ Đạt, cô nghĩ đi đâu vậy?” Lúc nói đến hai chữ Từ Đạt, tỳ nữ kia hạ mắt xuống, liếc về phía Từ Đạt một cái.

Ôn Vu Ý bỗng nhiên bế lấy đứa trẻ từ trong lòng tỳ nữ kia, động tác thực tự nhiên thuần thục, như đã qua tập luyện nhiều lần. “Quên đi, cô bế nó một cái đi.”

Từ Đạt dưới sự chỉ dẫn của hắn, thật cẩn thận bế lấy đứa trẻ. Lúc thì cảm thấy đầu nó thực rất mềm, lúc lại sợ thân hình nhỏ nhoi trong lòng tuột khỏi tay.

“Có xương cốt hay không vậy trời, thiệt tình là…” Cô có chút kinh hoảng.

“Đứa bé này chính xác là con của Tần gia.” Ôn Vu Ý nhìn cô. “Lý Dung Trị đã nói cho cô rằng nó còn sống?”

“Có… Ngài ấy có nói.” Cô không ngẩng đầu.

“Nhưng cô không tin? Ta đây nói, cô có tin không?”

Cô cười: “Đứa bé ngay trước mặt, tôi làm sao không tin được? Đa tạ Vương gia ngày đó đã hết lòng vì nó, mới vớt được về cái mạng nhỏ này.”

Ôn Vu Ý nhìn cô một cái thật lâu, nói: “Giải dược của cô đem tới kịp lúc, đứa bé này phúc dày mệnh lớn, nhưng cũng phải vài tháng mới bình phục hẳn được. Nếu không, không phải tới bây giờ ta mới bế nó đến cho cô thăm đâu.”

Quả thực là nói dối không một sơ suất. Từ Đạt khóe miệng mỉm cười, thương tiếc nhìn đứa bé trong lòng, cô nhìn sao cũng không thấy được nó giống thủ lĩnh và tẩu tử ở chỗ nào. Hôm đó một người trưởng thành như cô tính mệnh cũng ngàn cân treo sợi tóc, đứa trẻ sơ sinh làm sao chịu đựng được lâu như vậy, vậy mà hắn lại bảo là phúc dày mệnh lớn…

Ngày đó, hắn cũng đã nghe cô nhận lời với tẩu tử. Sinh mệnh của cô và nó đã tương thông, cho dù bây giờ Ôn Vu Ý đem một đứa trẻ khác đến gạt cô, cô cũng không hẳn là bất ngờ…

Cô khẽ cười khổ. Hóa ra, cô đã không tin ai nữa, nhưng vì muốn sống tiếp mà giả vờ tin.

Cô nhìn đứa bé vừa được cô bế, vẫn đang ngủ rất say. Con rốt cuộc có phải là con của thủ lĩnh không? Hay là trẻ nhà ai vậy? Không nói cũng không sao, gật đầu hay lắc đầu là được, ít nhất cũng cho cô một ám chỉ nho nhỏ thôi…

Người Bắc Đường sẽ nói dối, người Đại Ngụy cũng sẽ mặt không đổi sắc nói ra lời dễ nghe để gạt người, ngay cả người từ Tây Huyền mình cũng không thể tin tưởng. Trên đời này ai cũng lừa dối người khác, đứa bé này mặc kệ là con cái nhà ai, về sau tuyệt đối đừng học thói người ta nha.

“Đại phu Tây Huyền xem bệnh luôn để lại di chứng. Gần đây cô cảm thấy thế nào?

“Cái gì?” Chuyển đề tài nhanh thiệt đó.

“Cô đã muốn đi Đại Ngụy, đứa bé này không thể để cô mang theo được, giữ ở chỗ ta vài năm đã, chờ cô ổn định rồi tính sau. Nó vẫn còn quá nhỏ, ta hỏi đau chỗ nào cũng không thể trả lời, cô trúng cùng loại độc với nó, chắc có thể biết được.”

Từ Đạt chần chờ một chút, lại nghi ngờ nhìn đứa bé. Thật sự là con của thủ lĩnh sao? Cuối cùng, cô lựa chọn thành thực khai báo: “Từ sau khi tôi bình phục, thị lực không tốt lắm, tai nghe cũng không được rõ, thỉnh thoảng lại đau bụng, nhưng bình thường thì tạm thời vẫn ổn.”

“Thật không?” Hắn im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Lý Dung Trị có biết không?”

Cô cười: “Vương gia chăm sóc tôi như vậy đã là quá chu đáo rồi, chút chuyện nhỏ đó cần gì phải phiền tới ngài ấy?”

Khóe miệng Ôn Vu Ý hơi cong lên: “Nói cũng phải. Hắn cứ thuận buồm xuôi gió về Đại Ngụy làm Hoàng Thượng đi, chút chuyện ấy của cô để trong lòng ta là được. Chờ ta về lại Bắc Đường chữa trị xong xuôi cho đứa bé này, đến lúc đó sẽ dùng loại thuốc đó chữa cho cô.” Hắn lại vẫy vẫy tay.

Từ bãi cỏ sau lưng lại có một tùy tùng xuất hiện. Hai tay kẻ đó đang cầm một cây trường đao được bọc trong vài, cung kính dâng lên.

Từ Đạt bất động thanh sắc (mặt không biến sắc). Bên cạnh Bắc Đường Ôn Vu Ý có không ít người tài ba, bất kể là tỳ nữ lúc nãy hay người hầu bây giờ, lúc bước ra đều vô thanh vô tức (không hơi thở, không tiếng động)… Là do cô quá bất tài đi. Hôm nay nếu đổi lại là Ô Đại công tử hoặc Từ Hồi, nhất định có thể phát hiện ra ngay hành tung của bọn họ, cô thầm thở dài ai oán.

Ôn Vu Ý lại bế đi đứa trẻ trong lòng cô, nói: “Lúc ta rời khỏi kinh thành đã lợi dụng thời gian rảnh đến nhà cô, tìm lại cây trường đao này rồi đem đến đây giúp.”

Cô sửng sốt, vừa mừng vừa sợ vừa cảm động nhận lấy cây đao đã bên mình hai năm. Cô mở lớp vải bọc, lộ ra bảo đao năm đó Lý Dung Trị đã tặng.

Ngày nào cô cũng lau chùi, giữ cho nó sạch sẽ không dính một vết tro hạt bụi. Bảo đao này ở trong tay cô kỳ thật là không có đất dụng võ, đến nay chưa từng đả thương một người nào. Nhưng mà, cô thích cây đao này lắm đó.

“Đao này ở trong tay tôi thực sự là lãng phí.” Cô thở dài.

Ôn Vu Ý thấy cô khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo), nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao kia, cười nói: “Lãng phí hay không là do Lý Dung Trị định đoạt. Hắn là ráng hết sức để lấy lòng mua chuộc cô đó. Ta nhìn kỹ cây đao này rồi, bảo thạch trên đó toàn là châu báu quý giá được cố ý khảm vào, tuy rằng vẫn còn vài lỗ hổng nhưng giá trị của nó cũng đủ mua đứt một tòa thành nhỏ. Bản thân bảo đao là Trường Đức đao của sư phụ hắn. Sư phụ hắn ở Đại Ngụy đức cao vọng trọng, đao này sở dĩ gọi là Trường Đức, là vì từ đó đến giờ nó chỉ sát sinh duy nhất một lần.”

Cô khẽ run lên. Cây đao này lai lịch oai hùng quá, cô đỡ không nổi nha.

“Chỉ sát sinh một lần?”

Đầu mày cuối mắt hắn tràn đầy phong tình, cười nói: “Chỉ sát sinh một lần, nhưng số người thì không thể đếm hết. Hai mươi năm trước hoàng thất Đại Ngụy có loạn, sư phụ Lý Dung Trị vì bảo vệ hắn nên mới động đao, nhưng trường đao vừa rút khỏi vỏ, người đáng chết kẻ không đáng chết đều thành oan hồn dưới đao cả. Sau đó không chờ mọi chuyện giải quyết rõ ràng, sư phụ hắn liền tự vẫn. Từ Đạt, cô cần phải thấy rõ ràng, kẻ bây giờ cô muốn gắn bó chính là người như vậy. Cô hao phí bao nhiêu tâm huyết bảo vệ hắn, nhưng hắn không cách nào bảo vệ cô.”

Từ Đạt nghe vậy, thẳng thắn cười: “Mạng này của Từ Đạt xem như được nhặt trở về, không nghĩ sẽ để người cứu thêm một lần nữa.” Cô do dự trong chốc lát, nghĩ đến cảnh đi Đại Ngụy tương lai mờ mịt, nhìn về phía đứa bé Ôn Vu Ý đang ôm trong lòng, rồi lại trù trừ nhìn Ôn Vu Ý.

“Vương gia có thực… đồng ý bảo vệ đứa trẻ này?”

Hắn nhướng mày. “Đợi sau khi chữa chạy cho đứa bé này ở Bắc Đường cho đến khi bình phục hẳn, ta sẽ sai người đưa nó tới tìm cô.”

Cô nghĩ nghĩ, gật đầu, không nói ra miệng câu lỡ như tôi chết, đứa bé này tính sao bây giờ? Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng đi, nó đã có thể sống sót thì chắc là có được phúc lành… nếu thực sự là con của thủ lĩnh.

Cô suy nghĩ một lát, gỡ toàn bộ ngọc ngà châu báu khảm trên đao xuống, lấy vải bố bọc lại, giao hết cho Ôn Vu Ý.

“Cái này để cho bé… Cho Quỳnh Ngọc [4] làm phí sinh hoạt đi!” Cho dù cô chết, số châu báu này chắc cũng đủ cho nó sống tới già.

Gương mặt tuấn nhã của Ôn Vu Ý bỗng chốc đen kịt, hắn đã biết cái gọi là hành động mà không quan tâm đến cái đẹp nó ra sao.

“Cuộc sống của vương gia vốn an nhàn, nhưng đứa bé này dù sao cũng là được Vương gia ban ân nuôi dưỡng, Vương gia có thể quan tâm săn sóc nó mọi lúc, Từ Đạt đã vô cùng cảm kích, làm sao còn dám làm phiền Vương gia chu toàn đến cả những tiểu tiết nhỏ nhặt như thế này nữa?”

Hắn cười: “Ta cũng hiểu được vì sao cô lại muốn vì Tần Đại Vĩnh là làm những việc tưởng chừng nhỏ nhặt này. Hắn ở dưới đó nếu biết chắc sẽ chạy ngay đến chỗ Diêm Vương lão gia xin xỏ, mong kiếp sau có thể trả lại cho cô phần ân tình đó. Cô bảo phải như thế nào đây hả?” Từ Đạt kỳ dị liếc hắn một cái. Giọng điệu của tên Ôn Vu Ý này nghe sao cứ ám ám muội muội thế nào ấy…

“Sao vậy? Ta nói có gì không đúng hử?”

“À… Nếu thực sự có thuyết luân hồi, Từ Đạt tình nguyện kiếp sau chỉ gặp những người mà kiếp này chưa bao giờ chạm mặt, không ai biết Từ Đạt là ai hết.”

Ôn Vu Ý ngẩn ra, thấy cô mỉm cười nói những lời này, không khỏi xót xa bảo:

“Cô có tin bổn vương sẽ không bao giờ lợi dụng cô lần nữa?”

Cô cười: “Chắc chắn là tin.”

“Cô đáp quá nhanh, lại thể hiện sự không thật.” Ôn Vu Ý cũng không để tâm quá. Rất nhiều việc, phải làm tức là phải làm, dù có quay ngược thời gian lại, hắn vẫn phải làm lại một lần nữa mà thôi. Giống như Lý Dung Trị, một khi đã quyết định lựa chọn, dù dưới chân là hàng đống xác người cũng phải đạp lên mà bước tới.

Hắn nhớ tới một chuyện, đột nhiên nói: “Từ Đạt, cô với Nhị hoàng tử Tây Huyền có ân oán gì không?”

“Tôi với Nhị hoàng tử vốn không thù không hận, cùng lắm là… Cùng lắm là… Hôm đó lúc tôi về Từ phủ, có chăng đã nói vài lời hơi chống đối, vậy nên hắn không thể lợi dụng, vậy là thành thù?”

Tỳ nữ kia rón rén bước lên một bước, dỏng tai nghe ngóng.

Ôn Vu Ý trầm ngâm nói: “Không hẳn như thế. Hôm đó nhân lúc trời tối ta về phủ cô lấy bảo đao đem đi, có thấy Nhị hoàng tử đến. Hắn đứng ở khuê phòng cô nhìn một lúc lâu rồi mới đi.”

Từ Đạt trợn to hai mắt, kinh hoàng. “Tôi… Trong phòng tôi không có gì bí mật gì cả.” Y phục trong phòng cô không bị lấy đi chứ? Mấy bộ áo váy lộng lẫy cô lén để trong tủ có bị xốc lên không vậy? Còn có cái yếm cô âm thầm nhờ người thêu hoa văn phượng hoàng, rồi tôm cá cất trong ngăn tít sâu nhất của cái tủ gỗ, hôm nào nắng gắt ăn không ngon thì “vọng ngư chỉ khát” [5] một tẹo, cô còn có thói quen viết nhật kí nữa… Mấy cái đồ kỳ quái đó tuyệt đối đừng để ai phát hiện ra a

“Thật không?” Ôn Vu Ý nhớ lại lúc đó Nhị hoàng tử Tây Huyền đứng trong khuê phòng cô trầm tư cả một lúc lâu, cuối cùng sai người đưa vào một nghiên mực đen, viết viết vẽ vẽ cái gì đó, nhưng trước khi đi không hề để lại một nét mực nào. Hành động này xem ra đã không chỉ một lần.

Hắn liếc về phía cô, Từ Đạt quả thực là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân cực kỳ quyến rũ, nếu sinh ra trong một gia đình bình thường chắc đã sớm có người đính ước. Nhưng khổ nỗi ở kinh thành ai ai cũng biết cô tên là Từ Đạt, cái nhìn đầu tiên không phải là xem xem cô xinh đẹp thế nào, mà là nhìn vào hàm ý dưới tên cô, thật là đáng tiếc vô cùng.

Nhưng, cô cũng chưa phải tuyệt sắc khuynh thành, nếu bảo Nhị hoàng tử lần đầu gặp cô đã nhất kiến chung tình, hắn tuyệt đối không tin.

Hắn cúi mắt xuống, thấy cô không kìm được đùa giỡn với đứa bé đang ngủ say, hoàn toàn chẳng quan tâm đến cái nhìn của Nhị hoàng tử với mình chút nào.

Hắn nhìn cô đùa suốt một lúc lâu, nói mà không quay đầu lại: “Bổn vương cùng Từ Đạt có vài chuyện riêng muốn tán gẫu, ngươi trở về nói cho Tam phu nhân, đêm nay không cần hầu hạ bổn vương.”

Từ Đạt ngẩng lên nhìn hắn.

“Dạ.” Tỳ nữ kia nhìn chằm chằm Từ Đạt một lúc, mới rời đi.

Hắn cười xấu xa với cô, vẫn không quay đầu lại. “Bổn vương thực thất sách, cứ nghĩ đêm nay dẫn theo đều là kẻ đáng tin cậy, nào biết bên cạnh Tam phu nhân lại có cài người của Nhị hoàng tử. Đi theo cô ta một đoạn đường, tìm một chỗ chôn, nếu Tam phu nhân có hỏi, bảo cô ta tự mình tới hỏi bổn vương.”

Bóng đen thị vệ phía sau nhanh chóng rời đi.

Từ Đạt cố hết sức che giấu sự kinh ngạc.

Ôn Vu Ý không chút để tâm nói: “Từ Đạt, thấy không, đây là thứ mà con cháu hoàng thất phải đối mặt. Gian tế các quốc gia đều nấp bên cạnh, cho dù có một ngày tỉnh dậy phát hiện Vương phi bên gối tới là để giám sát mình, cũng không cần kinh ngạc quá làm gì. Từ Đạt, cô có đoán được không, chỉ cần chủ tử bọn họ ra lệnh một tiếng, những phụ nữ bên người ta có bao nhiêu kẻ trở mặt không nhận phu quân?”

Từ Đạt ngây người. “Vương gia đang nói đến những phu nhân đó… Nhưng tại sao vẫn muốn cưới?”

Hắn ha ha cười, Từ Đạt vội vàng bịt tai đứa bé lại. Hắn đành phải nín lại một chút, khóe miệng cong cong:

“Đã dám lấy sắc đẹp dụ dỗ, bổn vương đương nhiên cũng không từ chối cục thịt béo tự đưa vào tới cửa. Lại nói, bổn vương thực thông cảm cho Lý Dung Trị, vì không cho người Đại Ngụy tóm được yếu điểm của mình, hắn không thể như ta, đặt những thứ đó trong tầm mắt quản lý. Từ Đạt, cô nên biết tình thế hiện tại, nếu Lý Dung Trị thật có thể lên ngôi, chắc chắn sẽ liên minh với Tây Huyền, Bắc Đường và Nam Lâm không tránh khỏi bị uy hiếp.” Lát sau, hắn nhìn thẳng vào cô, lại nói: “Từ Đạt, hai năm nay, lúc tìm cô uống rượu, ta thấy rất vui.”

Cô ngó hắn.

“Lúc ta ở kinh đô Tây Huyền trêu chọc cô, cũng là vui vẻ từ tận đáy lòng.”

“…”

“Ta ở kinh đô Tây Huyền quậy phá huyên náo đến gà bay chó sủa, sau đó cô phải dọn dẹp đến sứt đầu mẻ trán, trong lòng ta lại vô cùng khoái trá.”

“…” Ở Tây Huyền không có ai cho hắn nói thật, chỉ có thể tìm cô mà xõa. Cô còn có thể nói gì đây?

“Có vài người suốt đời không nói được vài câu thật lòng, không phải không muốn nói, mà là không thể nói.” Ôn Vu Ý cười nói: “Từ Đạt, chỉ có đêm nay, mỗi một lời của ta đều là sự thực. Quỳnh Ngọc là con của Tần Đại Vĩnh.”

“… Ừ.”

“Rốt cuộc là ai đem thiên hạ chia làm tứ quốc? Ngay cả người không có chí lớn như ta cũng không tránh khỏi tiếc nuối, nếu tứ quốc hợp lại thành một, chắc đã chẳng có ly biệt hôm nay? Từ Đạt, bây giờ chia tay, biết gặp lại là khó khăn khôn cùng, bao vui vẻ hạnh phúc lúc còn tại đế đô, giờ chỉ còn là mây trôi gió thoảng.”

“… Vương gia bảo trọng.” Cô nhẹ giọng nói. Hắn nói như vậy, cô lại có chút lưu luyến không muốn rời.

“Nếu có ngày cô chịu bạc đãi ở Đại Ngụy, cứ tới Bắc Đường tìm bổn vương… Nhưng đây cũng là hạ sách, bổn vương sợ không bảo vệ được cô.” Hắn cười, lại nói: “Ngày xưa Viên Viên [tên thân mật của Viên Đồ? =))] từng bảo bổn vương bỏ xác nơi tha hương, ta muốn thấy lời tiên đoán của ổng mất linh một lần lắm. Từ Đạt, cô để ý xem nhé, nếu ta ở lại Bắc Đường mãi mãi được, thì lão Viên Viên kia là đồ lừa đảo chính hiệu, cô chẳng cần để ý đến lời của lão làm gì nữa hết.”

“Vương gia…” Từ Đạt cảm kích trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kinh ngạc hỏi: “Vương gia, làm sao ngài rời khỏi kinh thành được?” Chất tử há có thể rời khỏi đế đô sao?

Hắn suýt chút nữa ôm bụng cười to. “Đến bây giờ cô mới phát hiện ra hử? Ta thay Bắc Đường làm nhiều chuyện như vậy mới đổi được tự do cho thân này đấy. Chờ ta làm xong một việc cuối cùng, trở về Bắc Đường, sẽ có thế tử khác đến Tây Huyền làm chất tử.”

Từ Đạt bình tĩnh nhìn hắn, do dự trong chốc lát hỏi: “Xin hỏi Vương gia… Việc cuối cùng này của ngài là?”

Hắn hơi khom người, thì thầm vào tai cô:

“Bắc Đường bệ hạ đích thân hạ chỉ, muốn bổn vương phối hợp với Nam Lâm, chỉ huy Hắc Thiết quân chặn giết thái tử Đại Ngụy. Mặc kệ có được hay không, bổn vương đều phải trở về Bắc Đường phục mệnh.”

Từ Đạt nghe vậy, hoảng sợ nhìn chằm chằm Ôn Vu Ý.

Kẻ trước mặt này đang mỉm cười rạng rỡ… nhưng không giống nét cười thật lòng. Cô nói: “Vương gia, Quỳnh Ngọc đành nhờ ngài chăm sóc.”

“Được.” Hắn không nhúc nhích.

Cô lui lại liên tục mấy bước, thở dài, vẫn không ngẩng đầu lên. “Chúc Vương gia từ nay về sau được hài lòng như ý.”

“Chắc chắn rồi.”

“Chỉ mong… Sẽ có ngày cùng Vương gia nâng cốc tán gẫu.”

Miệng hắn hơi cong lên. “Chỉ mong.”

Từ Đạt giơ tay chạm vào trường đao bên hông, quay người bước vào màn đêm đen kịt, vội vã chạy đi.

Ánh mắt sáng ngời của Ôn Vu Ý dõi theo hướng cô khuất vào bóng tối. Thật lâu sau, gió lạnh thổi qua, hắn mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống đứa trẻ trong lòng vừa bị lạnh mà tỉnh lại, nghịch nghịch cái miệng nhỏ nhắn đang hơi hé ra, khẽ cười nói: “Mẹ đỡ đầu của con, đã chọn một con đường vất vả quá rồi.”



Lửa cháy ngợp trời.

Trong một trấn nhỏ ở Tây Huyền, dân chúng kêu khóc trốn chạy, thích khách mặc đồ đen vung đao lên, máu tươi phun ra, chớp mắt một mạng người đã mất.

Từ Đạt chấn động mạnh! Từ nhỏ đến lớn cô chưa hề thấy qua cảnh tượng giết người đầm đìa máu chảy như vậy.

Cô lại nhìn kỹ, thị vệ của Đại Ngụy đang bảo vệ Lý Dung Trị rời khỏi khách sạn. Bọn họ có thể chống lại được đến chừng đó Hắc Thiết quân đóng giả thích khách áo đen, có thể thấy được tất cả đều là cao thủ, chỉ là bên kia quá áp đảo, đang có bất lợi về số lượng.

Bỗng nhiên, cô vội vã lao tới trước, lấy lưỡi dao đỡ trường đao của đối phương, quát ông chủ nhà trọ béo ị đang run cầm cập: “Đi mau!” Tay phải quăng ám khí, cắm vào ngực, bụng tên thích khách, máu tươi phụt ra. Tim cô thịch một tiếng, trong lòng biết không thể mềm lòng ngay lúc này, lại cứng rắn huơ dao.

Cô trừng mắt nhìn thi thể do chính mình giết chết kia, lòng bàn tay bỗng chốc ướt đẫm mồ hôi. Cô giết người, giết người…

Hóa ra phượng hoàng và quạ đen khác biệt nhau ở chỗ đó, hơi thở của cô dồn dập, chỉ hận chính mình khi giết người lại có cảm giác như say mồi.

Cô lại nhìn thị vệ Đại Ngụy để mặc con dân Tây Huyền bị giết, Ô Đồng Sinh không hề động tay, chỉ khi có tên Hắc Thiết quân bịt mặt nào đụng tới hắn, hắn mới đoạt mạng một người.

Lúc ngày thường xử sự, cô luôn nghĩ ngợi cả buổi mới dám hành động, nhưng giờ phút này mỗi khắc đều quyết định sinh tử, không cho phép chần chừ. Cô thở sâu, giơ đao lên gia nhập cuộc chiến, thị vệ Đại Ngụy thấy cô là người cùng nhà, liền hạ bớt đao kiếm xuống để cô thẳng một đường bước qua.

Cô nắm lấy bàn tay ấm áp của Lý Dung Trị.

“Nhị cô nương?” Thần sắc Lý Dung không hề gợn một sóng sợ hãi, không có một chút hoảng hốt. Tà trường bào Đại Ngụy trắng như trăng bị gió đêm thổi phần phật bay, tựa như mây trôi thanh thoát, lại trầm tĩnh như nước hồ, hoàn toàn không giống đang ở trong hiểm cảnh.

“Vương gia, người có tin tôi hay không?”

“Tin.” Hắn không chút do dự đáp.

“Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không thả tay Vương gia ra. Nếu phải chết, tôi cũng sẽ chết ngay trước mặt ngài, ngài tin tôi đi!”

“Được, ta tin cô.”

“Vậy đi theo tôi!” Dứt lời, ống tay áo cô tung bay, kéo hắn thoát khỏi vòng vây, tay trái huơ lên, ánh đao chói lọi, chém giết liên tục mấy người.

“Vương gia!” Lâm Tú muốn đuổi theo, lại bị Hắc Thiết quân chặn lại. Cậu hét to: “Bảo vệ Vương gia!”

Bóng đêm ngút ngàn, đao quang kiếm ảnh, tầng tầng lớp lớp sát khí ập tới, máu huyết đỏ ối phun ra, bắn tung tóe đầy người cô cùng Lý Dung Trị. Thị vệ Đại Ngụy bám sát phía sau, Ô Đồng Sinh đột nhiên gia nhập chiến cuộc, ngân thương vung lên, vạn quân lính đều bị tạm thời chặn đứng, khiến cô khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Gió vù vù thổi cắt da cắt thịt, máu đào rỏ giọt không ngừng được, tay trái cô cầm không nổi chuôi đao, liền lấy tay phải thay thế. Trái phải luân phiên như vậy, nhưng cô thủy chung vẫn không buông tay Lý Dung Trị.

Lý Dung Trị mắt nhìn tám hướng, không tránh không né, để mặc cô dẫn hắn lui về phía dòng sông Lệ khô cạn. Lúc hắn vừa thấy hướng đi của cô, đã biết trong đầu cô tính toán điều gì — bảo vệ hắn, đồng thời giúp được thị trấn nhỏ phía sau họ thoát khỏi sự tàn sát của Hắc Thiết quân.

Trong lòng cô vẫn lấy Tây Huyền làm trọng sao? Hắn cúi đầu, ánh mắt trong một khắc ngắn ngủi đặt lên chỗ nắm của hai bàn tay. Máu tươi dấp dính, mồ hôi trơn trượt, cô bỗng không nắm nổi, hắn theo bản năng cầm chặt tay cô.

Cô nhanh chóng quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt kia đang nói: Tôi sẽ không buông tay!

Tất nhiên là sẽ không buông tay. Năm đó mẫu phi vì bảo vệ hắn mà chết, máu đỏ tràn khắp mặt, lúc tắt thở vẫn không buông tay, khi lâm chung nói: Không làm người bề trên, thẹn một kiếp làm người.

Lúc sư phụ hắn tự vẫn, nhìn hắn nói: Đại Ngụy khai quốc mấy trăm năm, tổ huấn đã không còn, hôm nay hậu cung xảy ra nội đấu như vậy, ngày đó là lúc thái tử huyết tranh. Hoàng tử trời sinh thông minh tài trí hơn người, nhưng ở trong cung không có chỗ dựa, nếu không tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để giành lợi thế) thì chỉ có một đường chết, há lại không làm nương nương thất vọng, không làm ta thất vọng? Nhưng lúc hoàng tử đăng cơ, phải tôn trọng tổ huấn, đừng để con dân vô tội uổng mạng vì hoàng thất, đừng để nương nương ôm nỗi hận mà chết.

Lời dứt, siết chặt tay hắn, không cho hắn dời mắt, tự vẫn lìa đời.

Sau đó, phụ hoàng mới khoan thai đi đến, hạ chỉ hậu táng cho xác mẫu phi, chuyện còn lại bỏ qua tất. Chưa đầy mấy tháng sau, gia tộc mẫu phi dâng lên một thiếu nữ quý tộc, phụ hoàng vui vẻ thu nhận, không hề nhắc tới huyết án nơi hậu cung nữa.

Những ngày đó hắn không hề chợp mắt, lúc trời vừa hửng sáng, thiếu niên trong gương, chân mày đã cong cong như trăng khuyết, nét cười thanh thanh nhàn nhạt, dịu dàng nhã nhặn, không có một chút mệt mỏi.

Khi phiên chất tử trước ở Tây Huyền đã đến hạn, hoàng thúc trở về, hắn tự xin đi Tây Huyền, tránh mầm tai vạ, xây dựng thế lực riêng, ngầm ám hại thái tử thất đức, thu mua quan viên triều đình, mượn sức di nương ở hậu cung… Hắn thân không ở Đại Ngụy, nhưng thế lực của hắn tại cố hương đã ken dày như lưới, lấy ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay.

Hắn ở Tây Huyền xử sự khiêm tốn, đối đãi với người ngoài chân thành — chưa bao giờ có ai nói hắn giả dối. Hắn đối đãi với người ngoài chân thành đến mức, có khi ngay chính mình cũng suýt chút nữa bị lừa.

Hắn nghe chuyện của Từ Đạt, cũng từng ngồi cùng trong một gian tửu lâu, khi đó chỉ bảo cô giả bộ làm con ngốc, thực ra tâm cơ đầy bụng. Một người đã chịu đủ kỳ thị, còn có thể như một đứa khờ bình thường, vậy thì thực sự là quá mức ngu đi.

Đâu hay, cô xác thực có đầy bụng tâm cơ, nhưng không có hận thù tràn ngập. Giao thừa năm ấy cô nhậm chức Phượng Vũ Lệnh, hắn tính kế đưa bảo đao cho cô, thấy cô thích cây đao kia vô cùng, hắn nghĩ hắn đã mua chuộc được người như trước giờ vốn thế. Không ngờ Tần Đại Vĩnh xuất hiện mời cô đến ăn tất niên, cô thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), theo Tần Đại Vĩnh đi mất.

Đến giờ, hắn vẫn không thể quên ánh mắt vui mừng thuần khiết như vậy… Từ Đạt từ đầu tới đuôi đều nhìn thấu hắn luôn có mục đích, Tần Đại Vĩnh không hề có mục đích.

Trong thế gian của hắn, cô là người duy nhất còn có tình người, không tính toán mưu lợi, không có tâm giám sát mà tiếp cận hắn, không vì địa vị mà đấu đá với hắn, hết lòng vì trách nhiệm của Phượng Vũ Lệnh, lại không nghĩ gì đến nó. Ngay cả vị Chấp kim ngô mà cô thân thiết, khi tiếp cận chất tử Đại Ngụy, trong mắt vẫn có đánh giá tính toán.

Hai năm này, sơ sơ vài lần thiết yến đều định kéo cô vào kế hoạch của hắn, cuối cùng lại buông tay, chỉ cùng cô vui vẻ tán gẫu trên trời dưới đất. Tuy rằng không thể thành thật với nhau, nhưng có thể giữ được một mảnh đất bình yên cuối tim trong cuộc minh tranh ám đấu này, công của Từ Đạt là không thể phủ nhận. Bắc Đường Ôn Vu Ý chắc cũng nghĩ đến duyên cớ đó, mới mạo hiểm thay cô bảo vệ con của Tần Đại Vĩnh.

Đột nhiên, bên trái một cơn gió thốc tới, Từ Đạt tựa hồ không hề cảm thấy. Sức gió kia theo ánh đao bay đến sát hông trái Từ Đạt, một nhát này, sợ là nửa người sẽ không còn.

Lý Dung Trị nhanh tay lẹ mắt, một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn xuất ra từ ống tay áo. Hắn giơ tay lên chặn lại, một cơn đau lâm râm truyền đến, ánh đao khựng lại. Lách cách một tiếng, hất bay đại đao của đối phương, chủy thủ đâm ngập vào phía đó.

Cô hơi nghiêng mặt, mới phát hiện hắn thay cô chắn đao, buột miệng: “Vương gia, có chuyện gì thế?”

Hắn bình tĩnh nhìn mặt cô đầy máu, máu chảy qua mắt, giống như ngày đó cô lấy thuốc cho đứa con của Tần Đại Vĩnh, khắp mặt đầm đìa máu tươi, vẫn không hề hối hận, không hề đòi hỏi.

Là vì… một người tên là Lý Dung Trị sao?

Bỗng dưng, tim hắn chấn động. Hắn đợi hồi lâu, cuối cùng… cũng lấy được sự đối xử như với Tần Đại Vĩnh của cô?

“Vương gia?”

Hắn cố giữ bình tĩnh, ánh mắt lấp lánh như sóng, cười nói: “Nhị cô nương yên tâm, thuở nhỏ ta có học qua thuật tấn công, chưa từng bỏ dở, cô không cần quá sức bảo vệ.”

Cô nhìn hắn một cái, đúng lúc vung lên một đao, nhưng thể lực có hạn, không thể chống đỡ được thích khách đang lũ lượt kéo đến.

Hai người bọn họ vừa giết vừa lui, đến giữa lòng sông Lệ, Từ Đạt máu rỏ đầy tay, chuôi đao trơn tuột khỏi tay nắm, cô kêu to không ổn, chưa kịp nhặt đao lên, vài tên Thiết quân che mặt đã vung kiếm tới gần, cô xoay người ôm lấy Lý Dung Trị.

“Từ Đạt!”

Hắn nhìn vào đôi mắt đậm sắc máu, trong chốc lát, trơ mắt, không thể chớp một cái.

“Vương gia yên tâm, lần này tôi sẽ ôm chặt lấy ngài, trừ phi chém tôi thành bảy tám khúc, nếu không chắc chắn sẽ không lôi tôi đi được.”

“Nếu ta không phải là thái tử Đại Ngụy, cô vẫn sẽ bảo vệ?” Hắn cười hỏi.

Cô không chút nghĩ ngợi, thản nhiên cười với hắn:

“Bảo vệ!” Dứt lời, hai tay ôm thật chặt lấy hắn, chết cũng không buông.

Thân hình mềm mại áp sát vào người hắn, quyết tâm dù bị phân thây cũng không rời ra.

Không làm người bề trên, thẹn một kiếp làm người.

Mẫu phi hắn trước khi chết, khuôn mặt ướt đẫm máu tươi tràn đầy mong mỏi.

Nhưng lúc hoàng tử đăng cơ, phải tôn trọng tổ huấn, đừng để con dân vô tội uổng mạng, đừng để nương nương ôm nỗi hận nơi chín suối!

Sư phụ hắn vì buộc hắn chiếm lấy đế vị mà tự vẫn.

Bảo vệ!

Đột nhiên, hắn chủ động giang tay ra, ôm lấy thân hình mảnh khảnh trong lòng, chặt chẽ khăng khít, không một kẽ hở.

Nếu có kiếp sau… Nếu có kiếp sau, hắn không muốn làm một hoàng tử bụng đầy toan tính, chỉ nguyện làm Hoàng công tử duy nhất trong mắt người!



“Bổn vương không dám mạo hiểm bảo vệ Từ Đạt nữa. Chẳng lẽ Dung Trị huynh không phát hiện ra sao?” Ôn Vu Ý cười nói.

Quán cơm nho nhỏ tĩnh lặng, Lâm Tú đứng ngoài giữ cửa.

“Phát hiện cái gì?”

“Huynh không phát hiện, cô một đời bình thuận, phần lớn là do những người bên cạnh bảo vệ? Huynh ta bảo vệ cổ đi lấy giải dược, huynh bảo vệ cổ rời khỏi đế đô, giữ lại một mạng… Cả đời cổ yên ổn thuận lợi, ở Tây Huyền thì không đáng nói, nhưng ở Đại Ngụy cũng là người đại phúc đại cát. Huynh giữ cổ lại bên cạnh để bảo vệ mình, nhưng huynh có bảo vệ cổ được không? Hiện nay huynh không cần tốn nhiều sức để lấy được lòng trung của cô, nhưng, ta sợ có một ngày…”

Lý Dung Trị cười nói: “Có một ngày thế nào?”

Ôn Vu Ý nghịch nghịch chiếc nhẫn của mình, không kìm được thở dài nói:

“Ở Từ gia, duy chỉ Từ Đạt còn có tình người, ta cuối cùng vẫn ích kỷ, không muốn mạo hiểm dẫn cổ trở về Bắc Đường. Ta sợ có một ngày, lực lượng cá nhân của ta bảo vệ cô ấy không đặng, vẫn cam tâm tình nguyện lấy mệnh này đổi mệnh của cô, để cô cả đời bình bình thuận thuận, vui vui vẻ vẻ. Thay vì như thế, thà rằng cứ dừng lại ở giờ phút này. Dung Trị huynh, huynh phải cẩn thận, đừng để đến một ngày huynh bảo vệ đến mức không quay đầu lại được nữa, đến lúc đó, ý muốn giữ cổ bên cạnh để huynh được một đời bình thuận, đã thực sự trở thành niềm mai mỉa lớn nhất.”

[1]: Nhân sinh thất thập cổ lai hy – 人生七十古来稀: Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm, xuất xứ từ bài “Khúc giang kỳ 2” của nhà thơ Đỗ Phủ, Trung Quốc.

[2]: là món này đó

[3]: Chỉ đỏ của Nguyệt lão: hay tơ hồng của ông Tơ bà Nguyệt, theo truyền thuyết là báu vật dùng để gắn kết những đôi uyên ương dưới trần gian.

[4]: Vọng ngư chỉ khát: ngó cá cho đỡ thèm, bạn Từ Đạt biến thể từ câu “Vọng mai chỉ khát” xem chương 6 để biết thêm chi tiết

[5]: Ở trên là Hoàn Ngọc (環玉 – phồn thể), xuống dưới lại là Quỳnh Ngọc (琼玉 – giản thể), mình cũng thiệt không hiểu. Hai kiểu chữ khác nhau, phát âm cũng rất khác, nhưng nhòm mặt chữ thì thấy hình như cũng hơi giông giống…
Bình Luận (0)
Comment