Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 33

 
Sáng sớm hôm sau, Đông Viễn ra phố mua đồ ăn sáng.

Gần Bảo Hòa Đường có một tiệm bánh bao, người mua rất đông, xếp thành một hàng dài.

Phàm là những quán ăn có đông người thì hương vị hẳn là không tệ, đêm qua chủ tử lại trằn trọc không ngủ được, khẩu vị cũng không tốt, Đông Viễn bèn xếp vào cuối hàng, định mua vài cái bánh bao mang về phủ.

Tuy nhiên, từ chỗ hắn ta đứng xếp hàng nhìn sang, tình hình trước Bảo Hòa Đường hiện ra rõ mồn một.

Hắn ta bất giác nhìn thêm vài lần.

Nhìn một hồi, mới phát hiện tên tiểu nhị mày rậm mắt to tên Đinh Mạt ở dược đường đang đánh một cỗ xe ngựa tới.

Sau khi ghìm xe ngựa lại, hắn ta nhảy mấy bước lên thềm đá trước quán rồi sải bước vào trong.

Chỉ một lát sau, hắn ta đã xách hòm thuốc bước ra, đi song song bên cạnh hắn ta còn có Khương đại phu.

Hai người một ngồi trên xe, một đánh xe, chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh, khuất khỏi tầm mắt.

Đông Viễn có chút kinh ngạc.

Xem ra, Khương đại phu và Đinh Mạt sắp đi khám bệnh xa, nếu không họ đã chẳng đánh xe, mà đã đi xa thì một chuyến đi về e rằng phải mất gần một ngày.

Đông Viễn nhớ lại vẻ bồn chồn không yên của chủ tử đêm qua, trong lòng đã hiểu rõ.

Mua bánh bao xong trở về, Đông Viễn thấy chủ tử mím chặt môi, im lặng ngồi trong gian nhà phụ, đang cầm bút viết thư, bên cạnh là một chồng công văn tấu chương cao ngất vừa được chuyển từ Kinh đô đến — dẫu cho Tướng quân tạm thời xin nghỉ, nhưng những đại sự quân vụ này, thuộc hạ như hắn không dám tự quyết, cần phải có Tướng quân tự tay phê duyệt.

Đông Viễn đặt đồ ăn sáng lên chiếc bàn bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chủ tử, lát nữa thuộc hạ đến sân của Khương đại phu chuyển hoa nhé."

Nét bút của Bùi Nguyên Tuân khựng lại, hắn trầm giọng nói: "Chuyển về rồi, mua mấy chậu y hệt đặt lại chỗ cũ."

Đông Viễn hiểu ý gật đầu, nói: "Hôm nay chủ tử đến nhà Khương đại phu, có cần mang thêm gì cho tiểu thư không ạ?"

Nhớ lại lời Khương Nguyên đã nói, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát rồi đáp: "Không cần nữa."

Nói xong, hắn nhíu mày nhìn Đông Viễn: "Bên Lĩnh Nam đã có tin tức gì chưa?"

Đông Viễn đáp: "Lý Hầu gia và phu nhân đang trên đường tới đây, nhưng từ Lĩnh Nam đến đây quá xa, đường sá xe ngựa mệt mỏi, ít nhất cũng phải hơn một tháng mới tới."

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát rồi nói: "Cái sân bên cạnh có phải là nhà cũ của Lý gia không?"

Chuyện này Đông Viễn đã dò hỏi rõ ràng, hắn ta nhanh chóng đáp: "Đúng vậy ạ, Lý Hầu gia trở lại huyện Thanh Viễn, vừa có thể diện kiến Tướng quân, cũng có thể tiện đường về bái tế tổ tiên."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu, thản nhiên nói: "Như vậy là tốt nhất."

Trong lúc nói chuyện, lá thư đã được viết xong, hắn lấy tư ấn ra, đóng mạnh lên giấy viết thư.

Trước khi cho thư vào phong bì, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt, đăm chiêu nhìn một lúc.

Đây là thư giao cho Cảnh Thiên hộ, thông qua dịch trạm tám trăm dặm khẩn cấp gửi đến Kinh đô, sau khi hắn ta nhận được thư, sẽ đi điều tra rõ ràng mọi tình hình của Khương Nguyên trước khi vào phủ Tướng quân.

Bùi Nguyên Tuân dùng như có điều suy nghĩ, khẽ cuốt ve mấy tờ giấy.

Thực ra, hắn chỉ biết đại khái rằng trước khi Khương Nguyên vào phủ, ngoại tổ phụ của nàng là một đại phu hành y, gia cảnh cũng coi như giàu có, chỉ là sau này người biểu ca của nàng dính vào cờ bạc, tán gia bại sản, nàng mới bị bán vào phủ Tướng quân. Tình hình chi tiết hơn, hắn không rõ, cũng chưa từng hỏi nàng, lúc này tra rõ những thông tin này vô cùng quan trọng, đối với hắn, sẽ sớm có ích.

Gần chập tối, sau khi xử lý xong công vụ tồn đọng mấy ngày, ước chừng Khương Nguyên sắp trở về, Bùi Nguyên Tuân gõ cửa sân bên cạnh.

Hồ nương tử đang phơi táo nhân trong sân, nghe tiếng gõ cửa liền ra mở.

Biểu thiếu gia hôm nay sẽ đến thăm Ninh Ninh, Khương Nguyên đã nói trước, Hồ nương tử mời hắn vào, cười nói: "Biểu thiếu gia, Ninh Ninh đang chơi trong sân ạ."

Bùi Nguyên Tuân đưa mắt nhìn.

Hôm nay Ninh Ninh được tết hai bím tóc nhỏ vểnh lên, mặc một bộ áo khoác đối khâm màu đỏ thẫm nhạt, y phục chỉ là vải bông bình thường, không phải gấm vóc lụa là gì, nhưng mềm mại thoải mái, giặt giũ sạch sẽ. Trên hai cổ tay áo, mỗi bên thêu một chú thỏ nhỏ sống động, đường thêu tinh xảo như vậy, vừa nhìn đã biết là của Khương Nguyên.

Bùi Nguyên Tuân chậm rãi bước lại gần.

Ninh Ninh không để ý đến hắn, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong sân, trước mặt đặt một cái giỏ tre to bằng nắm tay, trong giỏ lót một chiếc lá sen xanh biếc, bên trên trải đầy hạt thông vàng óng. Không biết vì sao trong hạt thông lại lẫn một ít cát sỏi, cô bé đang kiên nhẫn nhặt từng hạt sỏi ra.

Bùi Nguyên Tuân vén áo choàng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhẹ nhàng gọi: "Ninh Ninh."

Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Cô bé còn nhỏ tuổi, phần lớn thời gian chỉ nói được một hai chữ, nhưng trí nhớ lại rất tốt, nhìn thấy vị biểu cữu này liền nhớ ra chuyện hắn đá cúc cầu.

Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to đen láy, lễ phép gọi hai tiếng: "Cữu cữu."

Cô bé vẫn chưa học được cách gọi phụ thân, Bùi Nguyên Tuân sắc mặt lạnh lùng im lặng một lát, rồi lại nói: "Con nhặt sỏi ra để làm gì?"

Ninh Ninh suy nghĩ một lúc, bàn tay nhỏ bé vốc một nắm hạt thông lên, nói: "Nương thân."

Bùi Nguyên Tuân không hiểu ý cô bé, Hồ nương tử nghe thấy câu hỏi của hắn, bèn cười giải thích: "Hôm nay Ninh Ninh không cho Khương đại phu đến y quán, sỏi này là do Khương đại phu rắc vào hạt thông trước khi đi, đợi Ninh Ninh nhặt sạch sỏi, Khương đại phu cũng gần về đến nhà rồi."

Ngoài việc mười ngày được nghỉ một hôm, phần lớn thời gian Khương Nguyên đều ở y quán, Ninh Ninh còn nhỏ, đôi khi sẽ khóc nhè tìm nương thân, nàng bèn nghĩ ra cách này. Ninh Ninh xem đây là một trò chơi thú vị, cũng là cách cô bé âm thầm tính toán thời gian nương thân về nhà.

Bùi Nguyên Tuân im lặng không nói, mắt dường như có chút cay cay.

Một lúc lâu sau, hắn lên tiếng, giọng nghe có chút khàn khàn: "Ninh Ninh phải nhặt sỏi từ sáng đến tối, nhặt cả một ngày sao?"

Thấy biểu thiếu gia có vẻ xót xa, Hồ nương tử vội nói: "Biểu thiếu gia, không phải vậy đâu ạ, Ninh Ninh rất ngoan, thường không quấy khóc, chỉ khi nào thực sự muốn tìm Khương đại phu mới bảo ta mang hạt thông ra nhặt sỏi. Mọi khi giờ này Khương đại phu đã về nhà rồi, chỉ là hôm nay ra khỏi thành nghĩa chẩn, nên về muộn hơn."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu, không nói gì thêm.

Ngôi làng đi nghĩa chẩn cách huyện thành khá xa, đi về ít nhất cũng hơn hai mươi dặm đường, e rằng nàng phải tối mịt mới về đến nhà.

Nàng ngồi khám ở y quán, bôn ba vất vả, là vì kế sinh nhai, tuy cơm áo không lo, nhưng thực sự quá cực khổ. Nếu người đến khám quá đông, Ninh Ninh chưa chắc đã được gặp nương thân kịp thời.

Ninh Ninh nhanh chóng nhặt sạch sỏi, nhưng nương thân vẫn chưa về, cô bé nhìn về phía cổng sân, chu môi có vẻ hơi giận dỗi, một lát sau, cô bé khẽ hừ một tiếng, rồi lại đổ sỏi vào trong hạt thông.

Bùi Nguyên Tuân nghiêng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt của cô bé, hạ giọng nói: "Ninh Ninh, đừng nhặt nữa, ta chơi cúc cầu với con được không?"

Ninh Ninh lập tức lắc đầu.

Thấy cô bé không đồng ý, Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ một lát, rồi nói: "Vậy chúng ta bóc hạt thông cho nương thân nhé, đợi nàng ấy về là có thể ăn ngay."

Ninh Ninh chớp chớp mắt, vui vẻ cười rộ lên, cô bé đưa bàn tay nhỏ trắng nõn, đẩy cái giỏ tre về phía hắn nói: "Hạt thông..."

Cô bé không biết bóc, cần hắn giúp, Bùi Nguyên Tuân cong môi, trầm giọng nói: "Được."

Hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ đối diện Ninh Ninh, bóc từng hạt thông một. Đôi tay to lớn thon dài rắn rỏi, bóc hạt thông cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã được một đống nhỏ.

Trong lúc chờ đợi, Ninh Ninh chạy lon ton vào bếp, lấy ra một cái bát gỗ nhỏ, đó là bát ăn cơm riêng của cô bé. Cô bé đặt bát lên bàn, để biểu cữu bỏ hạt thông đã bóc vào trong bát.

Tuy nhiên, ngay khi Bùi Nguyên Tuân sắp bóc xong hạt thông, Ninh Ninh chạy vào phòng một chuyến, chẳng mấy chốc, cô bé lại chạy ra, tay cầm một con thỏ nhỏ bằng gốm sứ nhiều màu.

Con thỏ làm bằng gốm, to bằng khoảng hai nắm tay của cô bé, một bên tai cụp xuống, bên còn lại vểnh lên tinh nghịch, hai mắt tựa như hồng ngọc, bụng lại tròn trắng. Ninh Ninh yêu thích không rời tay sờ tai thỏ, thỉnh thoảng không biết nghĩ đến gì lại khúc khích cười.

Tiếng cười trẻ con trong trẻo vui tai, Bùi Nguyên Tuân cũng không nhịn được mà khẽ cong môi.

"Nương thân mua thỏ cho con à?" Thấy cô bé thích như vậy, hắn hỏi.

Ninh Ninh nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Thúc thúc."

Thúc thúc là ai, Bùi Nguyên Tuân không hiểu, nhưng sắc mặt hắn đã hơi thay đổi.

Hồ nương tử ở không xa, nghe Ninh Ninh nói, bèn giải thích: "Biểu thiếu gia, đó là do tiểu Đinh công tử mua, chính là tiểu y đồ trẻ tuổi trong dược đường của Khương đại phu."

Động tác bóc hạt thông của Bùi Nguyên Tuân khựng lại, đôi mắt đen thẳm liếc nhìn con thỏ gốm, môi mím chặt.

Con chó vàng to béo trong sân đang đi đi lại lại, lúc thì nó lại gần Ninh Ninh vẫy đuôi, lúc thì lững thững đến bên cạnh nam nhân lạ mặt đối diện chủ nhân nhỏ, đánh hơi dò xét mấy cái.

Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ liếc nó một cái.

Ngay khi Ninh Ninh vừa đặt con thỏ xuống, định đi lấy một củ cà rốt, con chó vàng đột nhiên thấy cổ tay nam nhân lạ mặt khẽ động, dường như ném thứ gì đó quý hiếm xuống gầm bàn.

Chó vàng "gâu" một tiếng rồi lao tới.

Nó ăn quá béo, đầu lại to, không chui được vào gầm bàn, ngược lại đâm sầm vào làm đổ con thỏ sứ của tiểu chủ nhân.

Một lát sau, chỉ nghe một tiếng khóc nức nở vang lên trong sân, Ninh Ninh nhìn con thỏ sứ vỡ tan tành trên đất, nước mắt lưng tròng.

Bùi Nguyên Tuân phủi vạt áo đứng dậy, sải bước đến bên Ninh Ninh, nhẹ nhàng nhấc bổng cô bé lên, ôm vào lòng bằng một tay, trầm giọng nói: "Đừng khóc nữa, ta mua cho con một cái tốt hơn."

Khi hoàng hôn buông xuống, cỗ xe ngựa đầy bụi đường trở về dừng lại ngoài hẻm Quế Hoa.

Đinh Mạt dừng xe ngựa xong, liền nhảy xuống trước, đặt ghế đẩu xuống, nói với người trong xe: "Nguyên tỷ, xuống xe thôi."

Khương Nguyên vén rèm xe, bước xuống ghế đẩu, nói với hắn ta: "Ngươi về sớm đi, muộn quá rồi, hôm nay ngươi đánh xe mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe."

Đinh Mạt chẳng hề để tâm mà nắm chặt tay, nói: "Chỉ là đánh xe thôi mà? Ta có gì mà mệt. Ngược lại là tỷ, hôm nay từ sáng đến tối khám bệnh cả ngày, mới thực sự mệt đó."

Thiếu niên tinh thần sung mãn, đôi mắt cười rạng rỡ nhìn nàng, Khương Nguyên cũng mỉm cười, nói: "Được, vậy ngày mai chúng ta đến thôn Thẩm Gia, vẫn xuất phát theo giờ đã hẹn nhé."

Đinh Mạt nhận lời, nói: "Nguyên tỷ, ngày mai ta đánh xe đến hẻm Quế Hoa đón tỷ, như vậy tỷ đỡ phải đến dược đường nữa, cần mang theo thứ gì, tỷ nói với ta, sáng mai ta đến dược đường lấy mang đi."

Khương Nguyên suy nghĩ một lát, nói: "Mang theo hòm thuốc của ta, thêm một ít Mai hoàng phấn, Thanh phế tán, ngoài ra chuẩn bị thêm một ít thoái nhiệt tán, bảo hòa hoàn, bạch phụng hoàn, quy tỳ hoàn, chỉ huyết phấn, đan bì, cam thảo, vải mịn..."

Đây đều là những loại thuốc thường dùng, có loại trị đau đầu sổ mũi, ho mãi không khỏi, cũng có thuốc phụ khoa cho phụ nhân, còn có những loại dùng khi bị tổn thương gân cốt, như chỉ huyết tán, vải mịn tuy ít dùng nhưng có chuẩn bị vẫn hơn.

Khương Nguyên nói xong, Đinh Mạt đều ghi nhớ hết.

Đợi hắn ta đánh xe rời đi, Khương Nguyên mới quay người lại, chợt phát hiện xa xa cuối ngõ, cửa nhà nàng đang mở, mà Bùi Nguyên Tuân một thân cẩm bào màu đen huyền đang đứng đó, trong lòng ôm Ninh Ninh, đưa mắt nhìn về phía nàng.

Hoàng hôn mờ ảo, Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng bước nhanh tới, sắc mặt lạnh lùng mới hơi dịu đi một chút.

Vừa rồi, nàng và tên nam tử họ Đinh kia nói chuyện gần nửa tuần hương, cách quá xa, dù cho thính lực của hắn nhạy bén, cũng không nghe được họ nói gì.

Đợi Khương Nguyên đến gần, Ninh Ninh cười rạng rỡ, vui vẻ giơ con thỏ mới mua trong tay, lớn tiếng gọi: "Nương thân!"

Khương Nguyên có chút ngạc nhiên.

Nàng nhìn Ninh Ninh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tuân, nhẹ giọng nói: "Ngài lại mua đồ chơi cho con bé à?"

Giọng nàng dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại nghe ra có ý trách móc, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, lặng lẽ nói: "Không phải cố ý mua, con thỏ của Ninh Ninh bị vỡ, nên mới mua lại một cái khác."

Con thỏ mới mua này được may bằng vải gấm, bên trong nhồi bông, ôm vào lòng mềm mại, càng thích hợp cho các tiểu cô nương chơi.

Khương Nguyên gật đầu, nói: "Thì ra là vậy, đa tạ."

Bùi Nguyên Tuân không lên tiếng, ánh mắt trầm trầm nhìn nàng.

Nàng đi khám bệnh bên ngoài một ngày, chắc hẳn đã rất mệt mỏi, một lọn tóc mai bên thái dương tùy ý vén ra sau tai, khuôn mặt trắng ngần mang theo vẻ mệt mỏi, chỉ là, đôi mắt đẹp kia vẫn sáng long lanh, dường như rất vui vẻ với công việc.

Hắn thản nhiên hỏi: "Ngày mai còn phải đi nghĩa chẩn nữa không?"

Khương Nguyên nói: "Vâng, còn mấy ngôi làng nữa chưa đi."

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, trầm giọng nói: "Không phải là nàng thì không được sao?"

Trong dược đường chỉ có nàng và Lưu Hành khám bệnh, nếu Lưu Hành đi nghĩa chẩn, những người phụ nhân ở các làng quê đó sẽ không tiện tìm hắn ta khám bệnh, cho nên, vẫn là Lưu Hành ở lại y quán, nàng đi nghĩa chẩn là thích hợp nhất.

Khương Nguyên khẽ cười, nói: "Hiện tại dược đường không đủ nhân lực, ngoài ta ra, cũng không có ai thích hợp hơn."

Trời đã không còn sớm, nói xong, Khương Nguyên liền mở cổng sân, ôm Ninh Ninh đi vào trong.

Sau đó, trong sân truyền đến giọng nói dịu dàng của nàng: "Trời không còn sớm nữa, Tướng quân cũng về nghỉ sớm đi."

Dứt lời, cổng sân nhẹ nhàng khép lại trước mắt.

Chỉ cách một cánh cổng, bên ngoài sân là hoàng hôn tĩnh lặng sâu thẳm, trong sân lại truyền đến tiếng nói chuyện của mẫu nữ hai người họ, có giọng nói dịu dàng của Khương Nguyên, còn có tiếng cười khúc khích của Ninh Ninh.

Bùi Nguyên Tuân nhíu mày đứng một lúc, mím môi trở về sân bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Khương Nguyên đã mở cổng sân.

Chỉ là, vừa bước ra khỏi sân, liền phát hiện Tướng quân đang chắp tay sau lưng đứng ở không xa, mà Đông Viễn đã dắt ngựa ra, xem ra, họ lại sắp ra ngoài.

Nhìn thấy Khương Nguyên, Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu, thản nhiên hỏi: "Đi nghĩa chẩn à?"

Khương Nguyên gật đầu: "Vâng, Tướng quân định đi đâu?"

Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ một lát, nói: "Đến ngoại ô, nàng định đi nghĩa chẩn ở làng nào?"

Khương Nguyên: "Hôm nay đến thôn Thẩm Gia."

Thôn Thẩm Gia ở phía tây nam huyện Thanh Viễn, cách huyện Thanh Viễn hai mươi dặm, đi về là bốn mươi dặm. Hôm nay nàng ra ngoài còn sớm hơn mọi ngày, Bùi Nguyên Tuân thầm mừng vì mình đã đợi ở đây sớm hơn hai khắc.

"Ồ, thật là trùng hợp," hắn cúi mắt nhìn nàng, mặt không đổi sắc nói, "chúng ta cũng phải đến đó tìm một người, cách thôn Thẩm Gia không xa, vừa hay có thể đi cùng đường."

Hắn nói như vậy, có lẽ là nhân chứng liên quan đến vụ án hắn đang điều tra, Khương Nguyên không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, sau đó, nàng liền rảo bước đi về phía đầu hẻm.

Không lâu sau, Đinh Mạt đã đánh xe dừng lại ngoài hẻm.

Hắn ta vừa nhảy xuống xe, đã vội vàng kể cho Khương Nguyên nghe những gì thấy trên đường: "Nguyên tỷ, bên ngoài có dán cáo thị, nói là có phỉ tặc từ huyện khác chạy đến đây, bảo người ra khỏi thành phải cẩn thận."

Lưu phỉ phần lớn đều là những kẻ cùng hung cực ác đã từng phạm tội giết người, Khương Nguyên nhíu mày nói: "Vậy chúng ta ra khỏi thành, vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Đinh Mạt không hề để tâm mà cười, dõng dạc nói: "Sợ gì chứ, nếu thực sự gặp phải, ta vừa hay có thẻ bắt gọn chúng nó."

Dứt lời, Đinh Mạt nhìn thấy hai nam nhân từ đầu hẻm đi ra.

Nam nhân mặt trắng dắt ngựa kia Đinh Mạt nhận ra ngay, lần trước khi người này đưa Khương Nguyên từ dịch quán về y quán, đã tỏ ra có ý đồ xấu, Đinh Mạt có ấn tượng vô cùng sâu sắc với hắn ta. Nhưng, nam nhân còn lại thân hình cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghị, toàn thân dường như toát ra khí thế uy nghiêm vô cớ là ai?

Đợi người đến gần, Đinh Mạt khoanh tay nhìn họ, nhỏ giọng hỏi Khương Nguyên: "Nguyên tỷ, họ là ai vậy, sao lại ở đây?"

Tướng quân và Đông Viễn đang vi hành tra án, Khương Nguyên không thể tiết lộ hành tung của họ, đang lúc nàng suy nghĩ nên mở lời thế nào, Đông Viễn bước lên, bình tĩnh giới thiệu: "Đinh công tử, chúng tôi là họ hàng của Khương đại phu, tạm thời ở đây. Hôm nay ra ngoại thành có chút việc, vừa hay đi cùng đường."

Đối phương lại là họ hàng xa của Khương Nguyên, Đinh Mạt có chút bất ngờ.

Một lát sau, Đinh Mạt cố ý lờ đi Đông Viễn đang dắt ngựa, mà đưa mắt đánh giá Bùi Nguyên Tuân mấy lượt, ước chừng tuổi của hắn, nhướng mày cười, thân mật nói: "Đã là họ hàng, ta có nên gọi là biểu thúc không?"

Bùi Nguyên Tuân lạnh lùng liếc Đinh Mạt một cái, sắc mặt như phủ sương lạnh.

Khương Nguyên đang định lên xe, nghe Đinh Mạt nói vậy, liền nói: "Đó là biểu ca của ta, đừng gọi lung tung."

Đinh Mạt chắp tay, ngại ngùng cười: "Xin lỗi, biểu ca, thất kính rồi."

Bùi Nguyên Tuân nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đinh Mạt, khẽ "ừm" một tiếng đầy ẩn ý.

Đoàn người nhanh chóng lên đường.

Trên đường đi, Đinh Mạt đánh xe, Khương Nguyên ngồi trong xe, Bùi Nguyên Tuân và Đông Viễn thì cưỡi ngựa đi hai bên.

Khi gần đến thôn Thẩm Gia, xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Bùi Nguyên Tuân vẫy tay ra hiệu cho Đinh Mạt đến gần, trầm giọng hỏi hắn ta: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Đinh Mạt ưỡn ngực, dõng dạc nói: "Ta năm nay đã mười bảy rồi."

Tuy còn trẻ, nhưng hôm nay hắn ta mặc một chiếc cẩm bào màu xanh chàm, cố ý ăn diện một chút, trông chững chạc hơn so với tuổi.

Bùi Nguyên Tuân thản nhiên liếc hắn ta một cái, nói: "Có sở thích gì không?"

Đinh Mạt cảm thấy người này hỏi thật kỳ lạ.

Nhưng vị biểu ca này sắc mặt lạnh lùng, khí thế tràn đầy, hắn ta không hiểu sao lại cảm thấy mình nên trả lời câu hỏi của người này.

Đinh Mạt nói: "Phụ mẫu ta muốn ta học kinh doanh, quản lý y quán, nhưng chí ta không ở đây! Ta giỏi quyền cước, muốn đi tòng quân!"

Vừa dứt lời, Đinh Mạt chỉ cảm thấy một luồng quyền phong lướt qua mặt.

Chưa kịp phản ứng, Bùi Nguyên Tuân đã nắm quyền co khuỷu tay, thu lại thế quyền.

Đinh Mạt bất giác lắc đầu.

"Tách" một tiếng, sợi dây chuyền bạc hình kiếm trên cổ hắn ta đứt thành hai mảnh rơi xuống đất.

Đinh Mạt kinh ngạc trợn tròn mắt.

Bùi Nguyên Tuân liếc hắn ta một cái, cười lạnh nói: "Phản ứng quá chậm, thân thủ không đủ linh hoạt."

Đinh Mạt không phục: "Vừa rồi huynh đánh lén, ta chưa chuẩn bị, làm lại!"

Hắn ta xắn tay áo, hai tay nắm quyền đứng tại chỗ, hét lớn một tiếng: "Làm lại, lần này ta chắc chắn thắng được huynh."

Bùi Nguyên Tuân nghiêng mắt nhìn hắn ta.

Ngay sau đó, Đinh Mạt chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, ngực bụng bị khuỷu tay đánh mạnh.

Hắn ta bất giác đưa tay đỡ, ngược lại bị một đôi tay to lớn kìm chặt cổ tay.

Sau đó, hắn ta bị quật ngã sõng soài trên đất.

Đinh Mạt đau đớn ôm bụng, không thể tin nổi nhìn vị biểu ca họ hàng xa trước mặt.

Vị biểu ca này quá không phúc hậu rồi, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn ta cảm thấy mình sắp bị đánh hộc máu rồi.

Khương Nguyên nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy lại.

Nàng trách móc nhìn Bùi Nguyên Tuân, chê hắn ra tay không có chừng mực, rồi nhìn Đinh Mạt, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Có bị ngã đau không?"

Đinh Mạt gắng gượng đứng dậy, xoa bụng, nhỏ giọng nói: "Không sao, Nguyên tỷ, ta không sao."

Bùi Nguyên Tuân đứng không xa, lạnh lùng quan sát Khương Nguyên ân cần chăm sóc hắn ta.

Đinh Mạt lén ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lẩm bẩm: "Nguyên tỷ, sao ta cứ cảm thấy biểu ca có chút nhằm vào ta vậy?"

Khương Nguyên cảm thấy hắn ta nghĩ nhiều rồi.

Tướng quân và hắn ta chưa từng gặp mặt, không có thù oán gì, sao lại cố ý nhằm vào hắn ta?

Ngay lúc nàng đang dịu dàng an ủi Đinh Mạt, Bùi Nguyên Tuân sải bước đến, trầm giọng nói: "Nếu ngươi muốn tòng quân, ta có thể tiến cử ngươi vào Thần Sách quân."

Thần Sách quân là đội quân lừng lẫy của Đại Ung, tuyển chọn binh lính vô cùng nghiêm ngặt, Đinh Mạt đã ngưỡng mộ từ lâu, hắn ta kích động nói: "Sao huynh có thể tiến cử ta?"

Bùi Nguyên Tuân khẽ ho một tiếng, vẻ mặt không đổi nói: "Ta có chút giao tình với một vị tướng lĩnh của Thần Sách quân."

Đinh Mạt hiểu ra: "Vậy là, vừa rồi biểu ca đang thử thân thủ của ta thế nào à?"

Bùi Nguyên Tuân mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu.

Đinh Mạt lập tức mừng rỡ, ánh mắt nhìn hắn đan xen giữa sùng bái và cảm kích, vô cùng hối hận vì không gặp sớm hơn.

Bùi Nguyên Tuân khẽ nhướng mày, nhìn Khương Nguyên đầy ẩn ý.

Nguyện vọng của Đinh Mạt là lập công danh sự nghiệp, ở lại dược đường là lãng phí thời gian, Tướng quân thấy hắn ta thân thủ tốt, bằng lòng cho hắn ta vào Thần Sách quân, tất nhiên là chuyện tốt.

Khương Nguyên nhìn hắn, khẽ cười, nói: "Đa tạ, ngài có lòng rồi."

Khi xe ngựa đi đến gần thôn Thẩm Gia, hai nhóm người chia nhau ở ngã ba đường.

Đến thôn Thẩm Gia, Khương Nguyên liền bắt đầu khám bệnh cho dân làng.

Tin tức Bảo Hòa Đường nghĩa chẩn đã lan truyền khắp thôn, khi nghĩa chẩn không lấy tiền, thậm chí còn phát miễn phí một số loại thuốc. Những người dân làng bình thường ít khi ra khỏi thôn, lần lượt kéo nhau đến, nam nữ già trẻ xếp thành một hàng, chờ Khương Nguyên khám bệnh chữa trị.

Bận rộn đến chập tối, một ngày khám bệnh mới gần kết thúc.

Lúc này, trời đã tối sầm, trông như sắp mưa.

Khương Nguyên khám bệnh xong cho nương tử của Thẩm lão ngũ trong thôn, hỏi: "Bệnh phổi của Thẩm đại ca đỡ hơn chưa?"

Trước đây Thẩm lão ngũ mắc bệnh ho, ho đến toàn thân mệt mỏi không dứt, gần như không làm được việc nặng. Hắn ta đã từng đến Bảo Hòa Đường khám bệnh, Khương Nguyên kê cho hắn ta Thanh phế tán, dặn hắn ta uống liên tục một tháng, sau đó tái khám. Nhưng hắn ta luôn không đến Bảo Hòa Đường nữa, cũng không biết bệnh ho của hắn ta rốt cuộc đã khỏi hẳn chưa.

Nương tử của Thẩm lão ngũ nói: "Khương đại phu, cô nương đợi một chút, nhà tôi lát nữa là về rồi, cô nương xem lại cho ông ấy nhé."

Dứt lời, một nam nhân trung niên da ngăm đen vừa phủi bụi đất trên tay, vội vã chạy về thôn.

Hắn ta rửa sạch tay, ngại ngùng chào Khương Nguyên: "Khương đại phu, để cô nương đợi lâu rồi, thuốc lần trước cô nương kê cho ta hiệu quả rất tốt, nên ta không đến dược đườngnữa."

Khương Nguyên khẽ cười, dịu dàng nói: "Không sao."

Huyện thành vốn cách thôn Thẩm gia rất xa, hơn nữa, chi phí khám bệnh cũng không ít, Thẩm lão ngũ không đến tái khám, nàng không hề bất ngờ.

Điều nàng muốn xác nhận là, bệnh ho của hắn ta rốt cuộc đã khỏi hẳn chưa.

Nói xong, nàng lấy mạch chẩn ra, bắt mạch cho Thẩm lão ngũ.

Nương tử của Thẩm lão ngũ đứng bên cạnh nín thở theo dõi, vẻ mặt lo lắng.

Khám xong, Khương Nguyên khẽ thở phào, nói với nương tử của Thẩm lão ngũ: "Không sao rồi."

Câu nói dịu dàng mà chắc chắn này, đối với phu thê Thẩm lão ngũ mà nói, quả thực là tin vui tày trời, cả hai đều yên tâm cười rộ lên.

Tuy nhiên, Khương Nguyên nhắc nhở: "Tuy không sao, nhưng bệnh ho vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn nên kiên trì uống thêm bảy ngày Thanh phế tán mới tốt."

Thanh phế tán là do nàng cải tiến từ phương thuốc của ngoại tổ phụ để lại, hiệu quả nhanh, giá cả cũng không đắt, người dân bình thường có thể mua được. Trong hòm thuốc của nàng còn lại mấy thang Thanh phế tán, vừa đủ cho bảy ngày, liền tặng hết cho họ.

Thẩm lão ngũ xoa tay, nhất thời không biết nên cảm ơn thế nào.

Trước đây hắn ta đến hắn ta quán khám bệnh, Khương đại phu không lấy tiền khám, chỉ lấy giá gốc của Thanh phế tán. Bây giờ nàng đến làng nghĩa chẩn, không những không lấy tiền, còn miễn phí tặng thuốc cho hắn ta, quả thực là Bồ Tát sống vừa đẹp người vừa đẹp nết.

Người nông dân thật thà chất phác, dù Khương Nguyên không chịu nhận gì, nương tử của Thẩm lão ngũ vẫn nhét một túi khoai lang mới thu hoạch lên xe ngựa của họ.

Cảm ơn họ rồi rời đi, Đinh Mạt vội vàng vung roi.

Lúc này, so với thời tiết quang đãng buổi trưa, bầu trời đã giăng đầy mây đen. Từ thôn Thẩm Gia về thành, phải mất hơn nửa canh giờ, nếu không đi nhanh, họ rất có thể sẽ bị dính mưa.

Đi được nửa đường, trời càng lúc càng tối, một cơn gió lạnh ào ào thổi qua, trong rừng cây ven đường dường như có tiếng bước chân hỗn loạn.

Đinh Mạt liếc mắt, kinh ngạc phát hiện, bên bìa rừng có mấy bóng người đang di chuyển về phía xe ngựa của họ.

Hắn ta đột nhiên nhớ ra, sáng nay khi thức dậy đã thấy cáo thị của huyện nha, những người đó, chẳng lẽ là đám phỉ tặc đang lẩn trốn, muốn cướp xe ngựa của họ?

Dù những người đó thực sự là cướp, Đinh Mạt cũng không sợ, nhưng Khương Nguyên đang ở trong xe, nàng xinh đẹp như vậy, hắn ta lo đám cướp đó sẽ nảy sinh ý đồ xấu.

Nghĩ đến đây, hắn ta dồn sức quất mấy roi, xe ngựa xóc nảy tăng tốc lao về phía trước.

Khương Nguyên ngồi trong xe, cảm thấy tình hình không ổn, nàng vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy con đường vừa rồi còn yên tĩnh không một bóng người, đột nhiên lao ra hơn mười người mặc áo choàng đen che mặt, tay cầm đại đao, hung hăng đuổi theo xe ngựa của họ.

Tim Khương Nguyên như thắt lại, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Đinh Mạt, có cướp đuổi theo!"

Đinh Mạt lớn tiếng đáp lại: "Nguyên tỷ, tỷ ngồi vững vào, ta sẽ không để chúng đuổi kịp đâu!"

Khương Nguyên bám chặt vào thành xe.

Đinh Mạt quất mạnh roi, con ngựa đen kéo xe dường như dồn hết sức lực, hí vang rồi phi nhanh về phía trước.

Đông Viễn và chủ tử đợi ở nơi cách thôn Thẩm Gia năm dặm gần nửa ngày, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trời sắp mưa, vẫn không thấy xe ngựa của Khương Nguyên đến.

Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng nhìn về phía con đường, nhíu mày ra lệnh: "Không đợi nữa, vào thôn đón họ."

Vừa dứt lời, cách đó không xa liền vang lên tiếng xe ngựa hí vang phi nước đại, sắc mặt Bùi Nguyên Tuân lập tức thay đổi.

Đông Viễn cũng nhận ra điều bất thường, không cần chủ tử ra lệnh, hai người lập tức vung roi thúc ngựa, đuổi theo hướng có tiếng động.

Trong quá trình xe ngựa phi nước đại, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lùi lại, đám người che mặt đuổi sát phía sau, tim Khương Nguyên trong xe đập thình thịch, gần như không dám thở mạnh.

Ngay khi xe ngựa của họ sắp qua ngã rẽ, có thể tạm thời cắt đuôi đám người che mặt, thì phía trước ngã ba đường đột nhiên xuất hiện một đống đá chắn đường.

Xe ngựa đã không kịp giảm tốc độ quay đầu, đành phải ghìm cương dừng lại.

Tuy nhiên vừa dừng lại, đám người phía sau đã đuổi kịp.

Khương Nguyên chỉ thấy những bóng người đó sải bước lao tới, còn Đinh Mạt thì rút ra một cây gậy sắt từ càng xe, nhanh chóng nhảy xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng đao gậy va chạm, Khương Nguyên cắn chặt môi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

Nhưng, âm thanh chỉ vang lên một lúc, động tĩnh bên ngoài đã nhỏ đi nhiều, còn có tiếng người ngã xuống đất r*n r* đau đớn. Sau đó, có tiếng bước chân quen thuộc vang lên, đi về phía xe ngựa.

Khương Nguyên vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Bùi Nguyên Tuân mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt lạnh lùng như thường, hắn vững bước đi về phía nàng, trong tay không có một lưỡi đao sắc bén nào.

Một tên cướp vừa bị hắn một quyền đánh trật khớp hàm, lúc này mặt lộ vẻ đau đớn, ngã xuống đất co quắp lại.

Khương Nguyên bất ngờ một lát, vội vàng xuống xe.

Nàng không biết tại sao Tướng quân lại xuất hiện ở đây, nhưng Đinh Mạt trong lúc hỗn loạn vừa rồi, đã bị đánh vào sau gáy, ngất đi bất tỉnh.

Nàng trước tiên thử hơi thở của Đinh Mạt, xác nhận hắn ta không nguy hiểm đến tính mạng, rồi vội vàng ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tuân.

Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, đối mặt với đám người mang trường đao đang hung hăng lăm le bên cạnh, không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn tả xung hữu đột, mạnh mẽ mà ung dung.

Trường đao khó lòng địch lại đôi quyền của hắn, không lâu sau, hơn mười tên cướp đều bị đánh gục.

Khương Nguyên khẽ thở phào, ánh mắt nhìn hắn đầy cảm kích.

Nàng vén váy, nhanh chân chạy về phía hắn nói: "Tướng quân sao lại đến đây?"

Bùi Nguyên Tuân nhất thời không trả lời, mà cúi mắt nhìn nàng.

Vì trận đánh vừa rồi, nàng dường như vô cùng sợ hãi, vầng trán trắng ngần rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, tóc mai ướt đẫm dính vào má. Đôi mắt đó, chăm chú nhìn hắn, ngoài sự cảm kích, sự hoảng loạn chưa kịp ổn định, dường như còn có cả tình yêu thầm kín.

Vào lúc này, hắn đột nhiên nhớ lại lần nàng bị rơi xuống nước.

Ngày đó, hắn thấy nàng chèo thuyền trong hồ ở hậu viện, liền ma xui quỷ thế nào lại khiến bản thân đứng ở không xa, nhìn nàng hái đài sen trong hồ.

Trình độ chèo thuyền của nàng rõ ràng là không tốt, một cơn gió thổi qua, nàng liền mất thăng bằng ngã xuống nước. Hắn ở ngay gần đó, liền bước nhanh tới, nhảy xuống hồ, ôm nàng đã uống mấy ngụm nước hồ vào lòng.

Lúc đó, nàng cũng nhìn hắn như vậy, đôi mắt đẹp đó, có hoảng loạn, có bất an, có cảm kích, dường như còn có cả ái mộ, hắn cúi đầu nhìn nàng, lại ngẩn người một lúc lâu.

Hắn cứu nàng, vốn nên kịp thời đặt nàng bên bờ hồ, đợi đám ma ma nha hoàn đưa nàng về viện thay y phục, nhưng hắn lại không dừng bước, mà ôm thẳng nàng về Thận Tư Viện.

Hắn nghĩ, ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp, hắn nạp nàng làm thiếp, không xem là ủy khuất nàng.

Khương Nguyên thấy hắn không nói gì, mím môi, vội vàng bước lại gần mấy bước, nói: "Tướng quân, ngài có bị thương không?"

Một cơn gió thổi qua, bên tai vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.

Bùi Nguyên Tuân ánh mắt trầm trầm nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm không hề lay động.

Tên cướp bước rất chậm, nhưng thính lực của hắn nhạy bén, dù không quay người, cũng biết vị trí của đối phương.

Hắn cúi đầu nhìn Khương Nguyên, khẽ cong môi cười.

Tên cướp lặng lẽ rút chủy thủ ra khỏi vỏ, lưỡi chủy thủ tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, đâm thẳng về phía hắn.

Bùi Nguyên Tuân đột ngột xoay người.

Ngài dang rộng hai tay, che chở Khương Nguyên sau lưng, sau đó, ngay khi chủy thủ của đối phương kề trong gang tấc, hắn nhanh như chớp trở tay nắm lấy chuôi dao, mạnh mẽ ấn vào ngực mình.

"Phập" một tiếng, là âm thanh của vũ khí đâm vào da thịt, máu lập tức b*n r*, mùi máu tanh thoang thoảng lan tỏa.

Khương Nguyên kinh hãi sững sờ một lát, thất thanh kêu lên: "Tướng quân, ngài sao rồi?"

Bùi Nguyên Tuân mày kiếm nhíu chặt, rút chủy thủ ra, trở tay cứa qua cổ đối phương.

Tên cướp ngã xuống.

Hắn ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Máu theo kẽ tay hắn chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo màu đen, Khương Nguyên luống cuống tay chân đi bịt vết thương cho hắn: "Ngài sao rồi?"

Nàng thậm chí nhất thời quên mất mình là một đại phu, cũng không nhận ra, giọng nói của mình đã run rẩy đến mức không thành tiếng.

Bùi Nguyên Tuân không trả lời, mà bước lại gần một bước, dường như mất hết sức lực, dang rộng cánh tay ôm nàng vào lòng.

Thân thể mềm mại thơm ngát đó, đã hai năm rồi không được ôm vào lòng.

Hắn cúi đầu, vùi mặt vào cổ nàng, nhỏ giọng nói: "Nguyên Nguyên..."

Khương Nguyên dùng hết sức lực đỡ lấy vai hắn, trong phút chốc nước mắt như mưa: "Tướng quân, ngài sao rồi?"

Bùi Nguyên Tuân từ từ cong môi, trầm giọng nói: "Đừng sợ, trước tiên giúp ta cầm máu đã."
 

Bình Luận (0)
Comment