Chỉ Mình Boss Yêu Em

Chương 2

Trong lòng Hướng Uyển Đình như có 1,000 con fuck your mother chạy qua!! Nhưng trước mặt là tổng giám đốc như băng, cô làm sao dám phát tác, cắn nát hàm răng cũng đành nuốt hết vào trong bụng.

“Nhà thiết kế Hướng.”

Đổng Ngôn nhìn sang.

Hướng Uyển Đình còn đang tự nhẩm Tam tự kinh trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ hết mực cung kính: “Vâng, tổng giám đốc.”

Cô nghĩ thầm, nếu giờ hắn mà xin lỗi thì cô cũng đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Đổng Ngôn nhìn hậu trường người ra người vào nườm nượp, mặt không chút biểu cảm nói: “Mai cô không cần đến công ty”.

Giời ạ!! Xin lỗi gì đó chẳng qua là do cô suy nghĩ nhiều à!? Quả nhiên mặt mũi của nhà tư bản đều xấu xí như nhau, tưởng mình đẹp trai hơn người thì ngon chắc?! Hướng Uyển Đình lấy hết dũng khí nói: “Tổng giám đốc, nếu như vì lí do này mà sa thải tôi thì đó là kì thị đấy”.

“… Kỳ thị?”

“Sai gì thì sai, chứ cup A cũng đâu phải lỗi tại tôi! Còn nữa, có một câu thế này anh đã nghe chưa?” Hướng Uyển Đình vô cùng chăm chú trình bày tiếp, “Tôi kiêu ngạo vì ngực nhỏ sẽ tiết kiệm vải vóc cho Tổ quốc”.

Đổng Ngôn lườm một cái: “Ai nói muốn sa thải cô?”

“Hả?”

Hướng Uyển Đình ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh, “Không có sao?”

Đổng Ngôn nhìn cô như thể sinh vật ngoài hành tinh, cuối cùng ném thêm câu nữa: “Mai theo tôi đến thành phố B tham gia triển lãm thời trang”.

Hướng Uyển Đình chưa từng có cơ hội tham gia triển lãm thời trang Hoa Lệ Lệ lần nào, tối hôm đó cô hưng phấn cả đêm, kết quả hôm sau vác theo hai con mắt gấu trúc đi cùng Đổng Ngôn tới thành phố B. Đại BOSS và cô viên chức nhỏ, cô nam quả nữ cùng đi xa nhà, khà khà… Trong lòng Hướng Uyển Đình tràn ngập mơ màng. Nhưng mà vừa đến hội trường, giấc mộng của Hướng Uyển Đình nhanh chóng vỡ nát.

Đổng Ngôn: “Hậu trường thiếu người, cô nhanh đi hỗ trợ đi!”

Cái gì thế! Tổng giám đốc lại muốn cô mặc áo quần công sở như thế này ra phía sau bưng bê? Hóa ra, Đổng Ngôn dẫn cô tới đây không phải để thưởng thức thời trang mà coi mình là cu li sai bảo chắc!

Hướng Uyển Đình thở hổn hà hổn hển xách các loại quần áo đạo cụ, ống tay áo xắn cao không còn chút hình tượng thục nữ nào. Tổng giám đốc hai tay nhét vào túi rảnh rỗi đứng tựa mình trong góc nhỏ, thỉnh thoảng liếc mắt về bên này ngắm nhìn đôi chút. Mỗi lần Hướng Uyển Đình lén lút ngước mắt lên nhìn trộm, Đổng Ngôn lại bày ra vẻ máu lạnh vô tình nhìn về phương trời khác… Xong, xong rồi, còn ở đó kìa, còn ở đó kìa! ! Nhất định là tổng giám đốc đang tự mình giám thị cô! Giời ạ, nhưng mà cô làm gì có thời gian để lười biếng chứ! Cố lên cố lên! Hướng Uyển Đình tự cổ vũ chính mình, chỉ cần vượt qua thử thách của tổng giám đốc một cách suôn sẻ thì lần thuyên chuyển chính thức xem như có hi vọng rồi! Đúng lúc đó, “Roẹt——” một tiếng, áo sơ mi trắng mua ở Taobao trên người Hướng Uyển Đình bỗng nhiên —— toạc…

“Thiết kế Hướng, cô không sao chứ?” Tiếng Đổng Ngôn lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Không… Không có gì…” Vốn định biểu hiện tốt một chút, ai ngờ lại dùng sức quá đà. Trộm gà không xong lại còn mất nắm gạo, điên mất rồi!

“Không có chuyện gì thì nhanh làm việc đi!” Không hiểu thương hương tiếc ngọc, quả nhiên là máu lạnh a…

“Nhưng tổng giám đốc… áo của tôi hỏng rồi…” Hướng Uyển Đình ôm chút hi vọng còn sót lại cầu cứu hắn.

Đổng Ngôn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mới bình tĩnh trả lời: “Đi theo tôi.”
Bình Luận (0)
Comment