Nói là đi tản bộ, nhưng đi xuống lầu hai cha con an vị ở ghế dài ở hoa viên tiểu khu ngắm sao, một bước cũng không chịu đi.
Kỷ Tư Tuyền than thở: "Lão Kỷ a, con cảm thấy được nếu cha năm đó dứt
khoát theo đuổi Thẩm thái hậu ít một chút, cha con chúng ta cũng không
đến nỗi bị áp bách như vậy"
Kỷ Mặc đại khái là bị áp bức đã lâu, vẻ mặt bình tĩnh chỉ ra sai lầm của Kỷ Tư Tuyền: "Năm đó là mẹ con theo đuổi ta"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt mang một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vậy cha làm sao liền thỏa hiệp? Cha không được khuất phục uy quyền của mẹ, cha
phải võ trang phản kháng a!"
Kỷ Mặc tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh gật đầu đồng ý: "Là võ trang phản kháng a, súng ống đạn dược đầy đủ mọi thứ"
Kỷ Tư Tuyền trước mắt sáng ngời: "Còn sau đó? khởi nghĩa thất bại?"
Tầm mắt Kỷ Mặc từ sao chuyển dời đến mặt Kỷ Tư Tuyền, một bộ dạng biết vậy
chẳng làm: "Sau đó ư....... Sau đó ở giữa hồng tâm, con đã sinh ra"
Kỷ Tư Tuyền đỡ trán, cái con nói là loại súng ống đạn dược này sao?!
Kỷ lão gia thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu chậm rãi mở
miệng: "Con sinh ra được hai năm, khi mẹ con kiểm tra sức khỏe phát hiện một khối u trên dạ dày, lúc ấy cha cảm thấy bầu trời đều đổ sụp xuống,
con biết cha trừ biết vẽ mấy bức tranh ra, cái gì khác cũng không biết,
khi đó cha còn chỉ là một họa sĩ nhỏ chưa nổi danh, mẹ con tuổi trẻ lại
xinh đẹp căn bản có thể tìm người nào tốt hơn, nhưng mẹ con lại theo
cha, sau khi kết hôn trong ngoài nhà đều do mẹ con lo liệu, cũng may sau khi phẫu thuật cũng kiểm tra ra là lành tính, ngày đó ra kết quả cha
liền nói với chính mình, mẹ con về sau muốn làm cái gì liền làm cái đó,
cha đều để mẹ con làm. Cha kiếp trước nợ mẹ con, kiếp này liền bị khi
dễ"
Kỷ Tư Tuyền lười biếng tựa lưng vào ghế, giãy dụa hấp hối: "Nhưng con không muốn bị áp bức a!"
"Con chưa từng nghe qua một câu nói cha nợ con gái đền sao?"
"... ...... ...... ...."
Sau đó lắm muỗi quá, hai cha con ngăn cản muỗi vây cắn không được lại dắt tay trở về.
Mới vừa vào cửa, chợt nghe âm điệu Thẩm thái hậu âm dương quái khí : " Ồ, cha con mưu đồ bí mật đã trở lại?"
Thẩm thái hậu ngồi trên sopha đọc sách, ánh mắt cũng không nhìn một cái, Kỷ
Mặc lập tức đứng thẳng hồi báo: "Không có! Đều là con bé! Con bé này
loạn thần tặc tử tám giờ ba phút hôm nay trái phải ở ghế dài thứ ba hoa
viên tiểu khu xưng đế, còn giựt dây ta võ trang bức vua thoái vị! Bị lời nói chính nghĩa của tôi cự tuyệt cũng bị một cái tát của tôi diệt quốc
rồi!"
Kỷ Tư Tuyền cực miệt thị nhìn A Cha nhà mình một cái: "Về phần cha không thế sao!"
Nói xong đi đến sô pha ngồi xuống, ôm trầm lấy thắt lưng của Thẩm thái hậu không buông tay, kéo dài thanh âm nhõng nhẽo: "Mẹ !"
Thẩm thái hậu vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không có đẩy cô ra, ngược lại đưa tay vỗ về đầu của Kỷ Tư Tuyền một chút một chút: "Ân.....Ngoan"
Kỷ Tư Tuyền giật mình, nửa ngày không nói chuyện.
Một lúc sau,Thẩm thái hậu thu tay lật trang sách tiếp theo, tay không để ở
chỗ cũ, mà là đưa tới cằm của Kỷ Tư Tuyền gãi vài cái.
Kỷ Tư Tuyền hoảng sợ, ngồi sụp xuống vẻ mặt khiếp sợ: "Mẹ, mẹ làm gì!"
Thẩm thái hậu bị cô cả kinh một trận cũng hoảng sợ, rất nhanh khôi phục trấn định, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "A, sờ Đại Miêu thành quen rồi"
Chút cảm động nơi đáy lòng của Kỷ Tư Tuyền thật vất vả dâng lên liền như vậy tan thành mây khói.....
Có một loại địa vị gia đình gọi là, con gái đi xa về không bằng mèo.
Sau khi Kỷ Tư Tuyền về nước, bạn cùng phòng đại học lần thứ hai tụ họp là ở quán ăn bình dân trên đường sau trường học.
Trời vừa mới tối,trong quán cơm bản địa này đã an vị đầy người, đồ ăn vừa
bưng lên, Kỷ Tư Tuyền ở trong một đám huyên náo mở miệng: "Nói cho các
cậu biết một việc"
Kỷ Tư Tuyền vừa dứt lời, ba người còn đang cười nháo lập tức buông đũa ngồi nghiêm chỉnh, Vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Tùy Ức, Tam Bảo, Hà Ca ba người đối với những lời này như có bóng ma.
Lần trước khi Kỷ Tư Tuyền nói những lời này là vài năm trước, hôm đó trước khi tốt nghiệp đại học, cũng là trên bàn cơm.
Lúc ấy là ở căn tin trường học, cô gắp mấy miếng cơm bỏ vào miệng nhai vài
cái, phong khinh vân đạm mở miệng: "Nói cho các cậu biết một chuyện, tớ
và Kiều Dụ chia tay, về sau gặp anh ấy đừng gọi bậy là em rể Kiều nữa"
Nói xong lúc sau lại phủ định chính mình: "A, tớ quên anh ấy đã tốt nghiệp, về sau cũng không gặp được"
Vừa dứt lời, hai đôi đũa cùng rơi xoạt xoạt trên bàn ăn, Tùy Ức bởi vì đã
biết chuyện này cũng không có thật giật mình, yên lặng cúi đầu tiếp tục
ăn cơm.
Một lúc lâu sau, Hà ca cùng Tam bảo mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.
Tam bảo thật cẩn thận hỏi: "Là bởi vì lần trước tớ bảo em rể Kiều mời chúng ta đi nhà hàng hải sản hơi quá đáng đúng không? Cậu nói với em rể Kiều, kỳ thật tớ hay nói giỡn, không cần đi nhà hàng hải sản, ở cổng trường
học tùy tiện ăn một bữa là được rồi"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt kìm hãm,
đúng vậy, lúc ấy khi bọn họ công bố tình cảm, Kiều Dụ đáp ứng mời bạn
cùng phòng đi ăn hải sản, sau lại bởi vì các loại nguyên nhân không đi,
hiện tại sợ là rốt cuộc không đi được.
Hà ca nắm tay thành quả đấm: "Cần tớ đi đánh anh ta một trận không?"
Kỷ Tư Tuyền nở nụ cười, chỉ chỉ trên màn hình TV treo ở trong căntin: "Các cậu biết ông ta là ai không?"
Ba người nhất tề quay đầu lại nhìn thoáng qua, đang là tin tức buổi trưa,
xuất hiện một người đàn ông trung niên chiếm toàn màn ảnh: "Các cậu biết ông ta là ai không?"
"Kiều Bách Viễn a, làm sao vậy?"
Kỷ Tư Tuyền thần thái tự nhiên mở miệng: "Ông ta là cha của Kiều Dụ"
Hà ca nhìn Tùy Ức một cái, nhỏ giọng mở miệng: "Trước đây trong trường học có bát quái post bài con cháu cán bộ cao cấp, ngay cả bối cảnh thân thế của Tiêu sư huynh cũng bị đào bới ra, chưa nói ra Kiều sư huynh cũng là a......"
Kỉ Tư Tuyền hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt đen xinh
đẹp tràn đầy tự giễu: "Đúng vậy, nhị công tử Kiều gia, che dấu thân phận thật sâu. Các cậu nói, con người anh ấy xuất thân như vậy, làm sao cùng tớ đi học kiến trúc này nọ, tớ lại có lý do gì ngăn cản tiền đồ của anh ấy? Lúc trước tớ cảm thấy lời nói cử chỉ của anh ấy xuất chúng, còn cho là anh ấy gia giáo tốt lắm, hiện tại mới biết được, hóa ra là gia thế
hiển hách, Kiều gia a, lai lịch và đức hạnh từ trên xuống tích lũy qua
mấy thế hệ, làm sao có thể không xuất chúng. Hà ca, nghe nói bậc cha chú của anh ấy đều trong quân giới, từ nhỏ đã bị ném tới quân đội rèn luyện qua, cậu nói, cậu đánh thắng được anh ấy không?"
Năm đó một câu
vân đạm phong khinh nói rõ cô và Kiều Dụ chia tay, vài năm sau, ba người thật sự không nghĩ ra lần này cô định ném bom gì tới.
Kỷ Tư
Tuyền nhìn dáng vẻ khẩn trương của các cô, cảm thấy buồn cười: "Đừng sợ, kỳ thật không có đại sự gì. Chỉ là tớ đã gặp Kiều Dụ, hạng mục lần này, đối phương hợp tác chính là anh ấy"
Tùy Ức cúi đầu, có chút oán
thầm Tiêu Tử Uyên, không nghĩ tới thật sự bị anh nói trúng rồi, hạng
mục này quả nhiên là Kiều Dụ tiếp nhận.
Hà ca cùng Tam bảo nhìn nhau một cái, không nói nên lời.
Kỷ Tư Tuyền nâng cái chén trong tay nhấp ngụm rượu, mi mắt hạ xuống che
lấp tâm tình nơi đáy mắt thản nhiên mở miệng: " Tớ nghĩ đã hiểu được
rồi, năm đó là tớ làm kiêu quá, điều kiện Kiều Dụ tốt như vậy, từng cùng ở một chỗ, nói như thế nào đều là tớ có lợi, lần này trở về gặp được,
chỉ do tình cờ, nếu đã là công việc, thì nên chuyên nghiệp một chút, sau khi hạng mục chấm dứt, tớ liền đi ngay, thời gian rất nhanh, cũng không có gì"
Nói xong dừng một chút, rốt cục ngước mắt lên nhìn ba người một cái, cười mở miệng: "À, chính là như vậy."
Vài giây sau, vẻ mặt Tam bảo thật cẩn thận so với năm đó không có sai biệt: "Vậy. . . . nhà hàng hải sản còn có thể đi không?"
Dưới bàn, Tùy Ức, Hà ca lại cùng lúc đá Tam bảo một cước.
Bàn tay của Hà ca chụp lên đầu của Tam bảo: "Chỉ có biết ăn thôi! Trần sư huynh không cho cậu ăn no sao?"
Kỷ Tư Tuyền cười chuyển hướng đề tài: "Đúng rồi, Tam bảo, cái người cùng
dấm chua không tương ngộ của cậu đâu? Tớ còn chưa gặp qua"
Tam
bảo bởi vì uống rượu, gương mặt có chút hồng phe phẩy điện thoại di động trong tay: "Anh ấy nói chờ chúng ta kết thúc sẽ tới đón tớ"
Kỷ Tư Tuyền cùng Hà ca lập tức ôm đầu khóc rống.
Hà ca rơi nước mắt: "Lần trước đi nhà A Ức bị thấy cảnh ân ái, hộc máu không ngừng"
Kỷ Tư Tuyền che mặt tiếp lời: "Thật vất vả nghỉ ngơi lấy lại sức lại bị Tam bảo đánh một cái trở tay không kịp"
Hai người trăm miệng một lời: "Còn để cho người ta sống không?"
Tam bảo chìa tay chọc chọc Kỷ Tư Tuyền, khó có khi đứng đắn mở miệng: "Yêu nữ à, tớ vẫn chờ cậu trở về nhìn qua Trần Thốc"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt ghét bỏ đẩy cô ra: "Nhìn cái gì? Nhìn cậu ân ái a?"
"Không phải a, A Ức, Hà ca hai cô ấy đều gặp rồi, tớ muốn cho cậu gặp một
lần". Tam bảo bị đẩy ra lại dính vào, dùng ánh mắt gần như cúng bái nhìn chằm chằm tay Kỷ Tư Tuyền: "Khi đó cậu nói với tớ, hỏi tớ mấy câu liền
có thể đoán ra họ của người tớ thích, kết quả liền thật sự từ trong một
đống dòng họ lấy ra một chữ Trần, hơn nữa tuổi của anh ấy cậu đều đoán
ra"
Nói xong lại cẩn thận từng li từng tí kéo tay Kỷ Tư Tuyền
nhìn mấy lần: "Cậu đây là tay tiên nhân sao, thế nào lại linh như vậy?"
Kỷ Tư Tuyền hoàn toàn hết chỗ nói, liếc mắt nhìn Tùy Ức, Hà ca vẻ nhẫn
nại: "Hai người các cậu cho tới bây giờ chưa nói cho cậu ấy sự thật của
sự kiện đó sao?"
Hai người đồng thời lắc đầu.
Kỷ Tư Tuyền
do dự lắc đầu thần sắc phức tạp do dự một lúc lâu, gian nan mở miệng:
"Kỳ thật.... .......Sự kiện năm đó.....Chính là một đạo đề số học, là
chính cậu tự đem đáp án nói cho tớ biết. Lúc ấy tớ nói với cậu chính là, lấy thứ tự sắp xếp của dòng họ trong trăm họ nhân với 2, thêm 5, lại
nhân với 50, thêm vài số nữa, lại trừ đi năm sinh của người cậu thích,
sau đó cậu nói cho tớ biết một vài chữ"
Nếu giả thiết trong trăm họ dòng họ sắp xếp là X, giả thiết số thêm cuối cùng là A, đạo đề này chính là:
(2X+5)*50+A-( năm sinh ra )=100X+250+A-( năm sinh ra )
Mấu chốt ngay tại số A này, nhất định phải cam đoan 250+A= số của năm đó
Như vậy liền biến thành 100X+ số của năm đó - năm sinh ra
Hai con số cuối cùng này chính là tuổi của người cậu thích, mặt khác họ của anh ấy chính là thứ tự sắp xếp trong trăm họ. Năm đó sau khi cậu nói
cho tớ biết kết quả dự định , tớ chỉ biết sắp xếp của anh ấy là 10, dòng họ xếp thứ 10 trong trăm họ chính là Trần."
Tam bảo phản ứng nửa ngày, cầm bút viết lung tung trên giấy hồi lâu mới bừng tỉnh ngộ: "Cậu thế mà lại gạt tớ!"
Kỉ Tư Tuyền cũng là vẻ mặt ghét bỏ, "Ai biết một đạo đề toán tiểu học có thể lừa cậu nhiều năm như vậy. . . . . ."