Tiễn xà yêu đi rồi, Trần Nặc hỏi Thẩm Nam Chu, “Năm căn mộc là cái gì?”
Anh đáp, “Một loại khoáng thạch.”
“Khoáng thạch? Cháu tưởng là gỗ.”
Thẩm Nam Chu cười, “Lần đầu tiên chú nghe được cũng nghĩ giống như cháu.”
“Vậy tại sao lại gọi là ‘năm căn mộc’?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Người xưa truyền lại đã gọi như vậy rồi, nguyên nhân thì không thể nào tra cứu được nữa, chỉ là một cái tên thôi, giống như quang, hỏa, điện, không có ý nghĩa gì khác.”
Trần Nặc “dạ” một tiếng, có chút tò mò, “Vậy nó có ích lợi gì?”
Thẩm Nam Chu nói ít mà ý nhiều, “Cháu có thể hiểu nó tương tự như một loại linh dược cho người sắp chết, thịt nát xương tàn.”
Trần Nặc lập tức hiểu ra, tuy rằng cô bé vẫn không rõ khoáng thạch làm sao có thể liên quan đến linh đan diệu dược, nhưng thế giới bao la chuyện lạ không thiếu, thế giới quan của cô bé đã sớm bị đảo lộn.
Sáng hôm sau trời mưa, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, trước khi ra cửa, anh đổi chiếc áo gió dài màu vàng cam của cô bé thành chiếc áo khoác nỉ kẻ ô màu lục, còn đội lên đầu cô bé chiếc mũ len rộng vành màu xám nhạt, Trần Nặc nhíu mày, “Tóc sẽ bị xẹp mất.” Trước đó cô bé đã cố tình dùng máy sấy để làm tóc phồng lên.
“Bên ngoài có gió.” Anh nhét mái tóc của cô bé vào vành mũ, lại giúp cô bé điều chỉnh góc độ, chuẩn bị xong, cầm điện thoại bật sáng màn hình cho cô bé soi, “Xem này, rất xinh đẹp.”
“Bỏ mũ ra sẽ xấu xí.”
“Vậy thì buộc tóc lên.”
Trần Nặc liếc anh một cái, rũ hàng mi xuống, trông có vẻ hơi đáng thương, mũi chân vẽ hai ba vòng trên sàn nhà, không đợi anh mềm lòng đổi ý, chỉ có thể thức thời, “Được thôi.”
Đến phòng học cởi mũ ra, tìm bạn cùng bàn mượn chiếc gương nhỏ soi, tóc quả nhiên bị xẹp xuống, có một vệt hằn nhạt. Dương Kỳ thấy cô bé muốn buộc tóc, liền hào phóng cho mượn cả lược, sau đó ghé vào tai cô bé nói một tin tức kinh hoàng, “Từ Oánh Oánh lớp Năm tự tử bằng thuốc ngủ.”
Trần Nặc đang buộc tóc đuôi ngựa, tay vô thức dừng lại trong tích tắc, rồi rất nhanh quấn thêm hai vòng, trả gương lược lại, hỏi, “Cậu làm sao biết? Chuyện khi nào?”
Dương Kỳ nói, “Nhiều người biết lắm, tối hôm qua hơn nửa đêm, xe cứu thương chạy thẳng đến khu ký túc xá nữ, cô quản lý ký túc xá từng phòng một cảnh cáo, nói không được để chuyện này lan ra ngoài, đặc biệt là không được đăng lên mạng, nếu bị nhà trường phát hiện sẽ bị kỷ luật nặng.” Vừa nói vừa lẩm bẩm, “Chuyện này làm sao mà giấu được chứ, trường mình có một đám sợ thiên hạ không loạn, cậu xem, bảo không được nói ra ngoài, chẳng phải cả trường sắp biết hết rồi sao, lúc này chắc cả trường đều biết rõ trong lòng mà không nói ra thôi.”
Trần Nặc biết Từ Oánh Oánh, nói ra thì hai người còn có chút hiềm khích. Lớp trưởng thể dục lớp Năm từng gửi thư tình cho cô bé, Từ Oánh Oánh thích cái cậu con trai kia, còn chặn cô bé ở nhà vệ sinh, nói mấy lời khó nghe, bất quá lúc đó đã bị Dương Kỳ và một bạn nữ thân thiết khác trong lớp giúp cô bé mắng trả lại, sau đó cậu con trai kia còn đặc biệt đến tìm cô bé xin lỗi, nói chung là rất khó chịu.
Tuy có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng dù sao cũng không phải thù hận sống chết, Trần Nặc hỏi, “Người thế nào rồi? Cấp cứu có tỉnh lại không?”
Dương Kỳ lắc đầu nói không biết, “Mấy người cùng phòng ngủ với cô ta đều sợ hãi, hôm nay đều xin nghỉ về nhà hết rồi, hiện tại cũng không có tin tức gì.”
“Vậy có biết vì sao tự tử không?”
“Cái này tớ thì biết một chút.” Dương Kỳ trước dựng quyển sách tiếng Anh lên, hôm nay tiết đầu là tiếng Anh, lúc này giáo viên tiếng Anh vừa mới bước vào phòng học, Trần Nặc cũng làm theo dựng sách lên.
“Tớ nghe nói hình như là vì thất tình.” Dương Kỳ nói.
Trần Nặc nhíu mày, “Là cái cậu ủy viên thể dục lớp Năm đó sao?”
“Đại tỷ, thông tin của cậu lạc hậu quá rồi,” Dương Kỳ trợn tròn mắt, “Cái cậu lớp Năm đó đang quen với ủy viên văn nghệ lớp họ, Từ Oánh Oánh quen một người dân anh chị ngoài xã hội, chuyện này nhiều người biết lắm, cô ta còn cố tình khoe khoang với người ta, nói chồng cô ta tốt với cô ta thế nào ấy, Trương Tĩnh cậu còn nhớ không, hồi cấp hai học cùng lớp với tớ, phòng ngủ của cậu ấy đối diện với Từ Oánh Oánh, tớ với cậu ấy thỉnh thoảng buổi trưa ăn cơm cùng nhau, nghe cậu ấy kể mấy lần rồi.”
……
Giữa trưa tan học, Trần Nặc liền kể chuyện này cho Thẩm Nam Chu. Thẩm Nam Chu kiến thức rộng rãi, cũng không vì thế mà kinh ngạc, chỉ nói, “Con gái nên học cách tự tôn tự ái, bản thân mình còn không yêu mình, thì làm sao yêu cầu người khác yêu mình được?” Sau đó anh dạy bảo Trần Nặc, “Cháu không cần học theo cô ta, còn nhỏ tuổi biết gì về tình với yêu, bây giờ việc học là quan trọng nhất.”
“Chú kỳ thị tuổi tác.” Trần Nặc nhỏ giọng phản bác, “Học sinh tiểu học bây giờ còn yêu đương ấy chứ, tình với yêu có gì khó hiểu đâu, thích chính là tình, nâng đỡ nhau khó lìa khó xa chính là yêu.”
Thẩm Nam Chu nhướng mày cười, “Tổng kết của cháu cũng khá tinh tế đấy, thế nào? Cũng muốn thử tìm một người yêu chân thành?”
Tuy rằng trên mặt anh mang theo ý cười, ngữ khí cũng rất ôn nhu, nhưng Trần Nặc vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, cô bé cười gượng, vội vàng bày tỏ lòng trung thành, “Không thể nào, cháu không yêu sớm đâu! Có thời gian đó thà xem thêm hai quyển sách tham khảo còn hơn.” Hơn nữa, có anh chàng đẹp trai như anh ở đây, đám con trai trong trường học đều bị so sánh thành cặn bã, cô bé làm sao mà để mắt tới được chứ!
Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Nam Chu nhìn cô bé uống hết thuốc bắc, vừa lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô bé vừa nói, “Lát nữa giới thiệu hai người bạn cho cháu làm quen.”
Cùng nhau sinh sống bốn năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh muốn giới thiệu bạn bè cho cô bé. Trần Nặc nghĩ đến điều gì đó, giọng nói theo bản năng nhỏ hơn một chút, “Là… yêu quái sao?”
Thẩm Nam Chu cảm thấy thú vị, cũng hạ thấp giọng theo, “Đúng vậy, hai con mèo yêu.”
“Mèo?” Trong đầu Trần Nặc lập tức hiện ra hình ảnh những con vật nhỏ đáng yêu với đôi mắt tròn xoe, đôi tai tam giác, bộ lông xù xù, kêu “meo meo”, cô bé chớp chớp mắt, “Quan hệ của chú với họ tốt lắm sao?”
“Ừ, cũng không tệ.”
“Là người cung cấp máu?”
Thẩm Nam Chu bật cười, “Cháu ví von cũng khá hình tượng đấy, bất quá chỉ Bạch Cập cung cấp thôi, A Man thì không.”
Nửa tiếng sau, Trần Nặc gặp Bạch Cập trước. Cô bé cho rằng người xuất hiện trước mắt mình sẽ là một con mèo, không ngờ lại là một người đàn ông rất đẹp trai.
Người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc bảnh bao, vóc dáng rất cao, còn cao hơn Thẩm Nam Chu nửa cái đầu, mái tóc dài ngang eo, màu trắng bạc, dưới ánh đèn dường như phát sáng. Một đôi mắt lam ngọc đặc biệt xinh đẹp, to tròn, Trần Nặc cảm thấy toàn thân trên dưới anh ta chỉ có đôi mắt này là giống mèo.
“Chào em, anh đã sớm muốn đến thăm em rồi, nhưng cái tên già Thẩm kia cứ luôn ngăn cản anh, nếu không hai ta đã quen nhau sớm rồi, đây là quà gặp mặt, em nhận lấy nhé.”
Anh ta vừa mở miệng, khóe miệng đã cong lên cười, cái cảm giác xa cách do vẻ đẹp quyến rũ mang lại lập tức tan biến. Trần Nặc trước nhìn Thẩm Nam Chu, đợi anh gật đầu, mới nhận lấy hộp quà Bạch Cập đưa, cũng lễ phép nói lời cảm ơn.
“Em có thể mở ra xem thử nha, anh đã suy nghĩ rất lâu đấy ~”
Trần Nặc lại nhìn Thẩm Nam Chu một cái, được anh cho phép, mới cười cười, cúi đầu mở hộp quà, bên trong là một chiếc hộp trang sức tinh xảo, mở ra, lại là một viên kim cương thô to bằng quả trứng bồ câu còn chưa qua chế tác!
“Quá quý giá.” Cô bé hơi kinh ngạc, vội đưa tay muốn trả lại. Mấy năm nay Thẩm Nam Chu thường xuyên tặng cô bé kim cương và đồ trang sức, là kim cương thật hay pha lê cô bé liếc mắt một cái là có thể phân biệt được. Bạch Cập xua xua tay, “Cái này em cứ nhận lấy đi, anh cũng không cần dùng đến, chỉ có mấy cô gái như em mới thích thôi.”
Cô bé khó xử nhìn về phía Thẩm Nam Chu, Thẩm Nam Chu đưa tay đặt lên vai cô bé, “Cậu ta không thiếu cái này đâu, cháu cứ nhận lấy đi.”
Trần Nặc nghĩ, yêu quái… thật là giàu có.
Khoảng mười phút sau, con mèo yêu tên A Man đến.
Trần Nặc trước đó đã được Thẩm Nam Chu phổ cập kiến thức, biết A Man là bạn đời của Bạch Cập, hiện tại hai người đang sống riêng.
Yêu quái, có lẽ không có ai lớn lên xấu xí. A Man cũng rất xinh đẹp, tuy rằng so với vẻ quyến rũ của Bạch Cập thì kém hơn một chút, nhưng cũng là một đại mỹ nhân cá tính. Tóc ngắn ngủn, hơi xoăn, mặc bộ trang phục vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, giày cao gót chắc phải đến mười phân, trang điểm tinh xảo, chân dài eo thon, đi đứng uyển chuyển.
Trần Nặc vốn tưởng rằng vị mỹ nhân này có lẽ không dễ chung sống, bởi vì cô đối với Thẩm Nam Chu và Bạch Cập đều lạnh nhạt như nhau. Nhưng không ngờ lại đối với cô bé thân thiết vô cùng, vừa đến đã cho một cái ôm chân thành, nếu không phải Thẩm Nam Chu ngăn lại, đối phương dường như còn muốn hôn gì đó.
Thẩm Nam Chu xem thời gian không còn sớm, nói với Trần Nặc, “Chú với Bạch Cập đi giải quyết chuyện con rắn kia, A Man ở lại trông cháu, đến giờ thì cháu ngoan ngoãn đi ngủ, không cần chờ chú về.”
Chuyện này trước đó hai người đã nói rõ, Trần Nặc lúc này cũng không thể đổi ý nói không muốn, tuy rằng một mình ở cùng một yêu quái xa lạ thật sự rất thử thách sự chịu đựng, nhưng cô bé cuối cùng cũng không nói đổi ý, cứ như vậy nhìn Thẩm Nam Chu và Bạch Cập ra khỏi nhà.
A Man là một yêu quái rất biết nói chuyện, hơn nữa đặc biệt tự nhiên quen thân. Trần Nặc ban đầu còn có chút câu nệ sợ hãi, nhưng hai người trò chuyện một lát liền dần dần thoải mái.
“Em xem này, đây là ảnh chị chụp ở Paris, có phải rất đẹp không?”
Trong ảnh, A Man mặc một chiếc váy dài màu đen, bối cảnh là một con phố tao nhã nào đó, góc chụp rất đẹp, lại là lúc hoàng hôn, có một hương vị cổ xưa, Trần Nặc nói, “Có thể làm poster luôn.”
A Man cười ha ha, “Đúng không đúng không, chị cũng thấy tấm này đẹp, quay về sẽ phóng to treo trong phòng. Đúng rồi, Weibo của em bao nhiêu, mình follow nhau nha.”
Trần Nặc trước liếc nhìn số lượng người hâm mộ Weibo bảy chữ số của đối phương, sau đó lắc đầu, “Em không dùng Weibo.”
“Vậy WeChat thì sao?”
“WeChat thì có.”
Thế là hai người kết bạn WeChat, A Man hỏi, “Em hiện tại thích chơi trò chơi gì? Chị gần đây chơi Liên Minh Huyền Thoại, em thì sao?”
Trần Nặc: “……” Em không chơi trò chơi.”
“Vậy ngày thường em giết thời gian như thế nào?”
“Học tập.”
“Một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm tuổi sao lại có thể sống đơn điệu như vậy,” A Man tặc lưỡi hai tiếng, “Thẩm Nam Chu sắp nuôi em thành một cô ngốc mất thôi. Đi dạo phố thì sao? Ngày nghỉ có đi dạo phố không?”
“Ách, thỉnh thoảng em cũng có đi dạo phố.”
A Man nói, “Vậy lần sau đi dạo phố nhớ gọi điện thoại cho chị nha, đừng để anh ta đi cùng em, cái đồ cổ hủ đó, bảo thủ lắm, con gái vẫn là đi với con gái mới có ý nghĩa.”
Trần Nặc cười cười, không bày tỏ ý kiến.
A Man lại nói, “Đàn ông đều chẳng tốt đẹp gì, ngày thường nói thì hay lắm, đến khi gặp chuyện mới biết thề non hẹn biển đều là đồ bỏ đi.”
Trần Nặc biết cô đang nói về Bạch Cập, nhưng đề tài này có chút nông cạn mà ý tứ lại sâu xa, cô bé không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cười trừ.