Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 22

Sau sinh nhật tuổi 16, Trần Nặc có tấm chứng minh thư đầu tiên trong đời, tuy rằng thời hạn chỉ có mười năm, ý nghĩa lại không bình thường.

Cầm tấm thẻ dài dài, cô bé lật qua lật lại xem trọng mấy lần, cuối cùng tổng kết, “Ảnh chụp không đẹp bằng cháu.”

Thẩm Nam Chu cười, rút nó ra khỏi tay cô bé, ngón cái lướt qua tấm ảnh màu sắc rực rỡ trên đó, ánh mắt dịu dàng, “Đã rất xinh đẹp rồi.”

“So với chú thì sao?”

“Muốn xem thử không?”

Cô bé ừ ừ gật đầu, ở chung lâu như vậy, vẫn chưa xem kỹ chứng minh thư của anh trông như thế nào, đi du lịch mua vé hoặc ở khách sạn, giấy tờ chứng minh cũng chỉ lướt qua, nhìn không rõ.

Đây là một yêu cầu nhỏ xíu, Thẩm Nam Chu rất hào phóng nói, “Ở trong ví chú, cháu tự đi lấy đi.”

Trần Nặc liền tung tăng chạy đến chỗ giá treo áo ở huyền quan lục lọi túi áo khoác của anh, móc ra chiếc ví da màu nâu sẫm, tìm thấy chứng minh thư của anh trong vô số các loại thẻ đủ màu sắc.

Chứng minh thư rất bình thường, tên họ, ngày sinh, địa chỉ nhà, còn có số chứng minh thư, duy nhất không bình thường là tấm ảnh trên đó.

“Sao rồi?” Anh đi tới hỏi.

Trần Nặc chớp chớp mắt, tinh nghịch nói, “Cũng tàm tạm.”

“Có đẹp bằng người thật của chú không?”

Cô bé ừ~~ một tiếng, kéo dài giọng, cổ linh tinh quái làm mặt quỷ, “Đàn ông sao có thể nói đẹp, chú phải hỏi có anh tuấn bằng người thật của chú không chứ.”

Anh gõ nhẹ đầu cô bé, biết điều nói, “Vậy chú có trong ảnh có anh tuấn bằng người thật của chú không?”

Trần Nặc nhếch miệng, mở to mắt nói dối, “Cháu thấy đẹp hơn người thật của chú!” Nói xong chân sau lùi lại hai ba bước, đề phòng bị trả thù.

Thẩm Nam Chu bật cười, chân dài bước một bước nhỏ, cánh tay vươn ra, liền ôm cô bé lại, lấy trán khẽ chạm vào trán cô bé, “Càng ngày càng bướng bỉnh.”

Giống như từ sau cái ôm chân thành của cô bé vào mùa đông năm trước khi phát sốt, anh đối với cô bé thân mật hơn rất nhiều. Ngày thường những động tác nhỏ như chạm đầu, cọ mũi, hoặc kề vai sát cánh thường xuyên xảy ra. Trước kia tuy rằng cũng thân cận, nhưng so với gần đây lại khác biệt.

Đối với điều này, Trần Nặc có chút suy nghĩ, lại càng vui vẻ giả vờ hồ đồ, dù sao anh cũng không nói ra.

“Cái kia… ừm, ngày sinh viết trên chứng minh thư của chú là thật sao?” Đôi mắt cô bé liếc ngang liếc dọc, cố tình không nhìn thẳng anh.

Thẩm Nam Chu biết cô bé ngượng ngùng, cười cười, lại vỗ nhẹ lưng cô bé, rồi buông người ra, thuận miệng đáp, “Đều là bịa đặt thôi.”

“Vậy chú……”

“Là muốn hỏi chú năm nay bao nhiêu tuổi?” Anh hài hước nhướng mày nhìn cô bé. Trần Nặc lè lưỡi, “Không được nói sao?”

Anh gật đầu, “Đúng là không muốn nói cho cháu biết.”

Điều này có chút ngoài dự đoán, Trần Nặc không phòng bị, lộ vẻ kinh ngạc, “Hả?”

Thẩm Nam Chu khẽ búng vào đôi môi hơi hé mở của cô bé, ngón trỏ lướt nhẹ qua môi dưới, mềm mại non nớt, xúc cảm cực tốt.

“Chú sợ nói ra cháu sẽ ghét bỏ chú.” Anh nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc. Hàng mi đen nhánh của Trần Nặc giống như cánh bướm, chớp chớp, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp vẻ thuần lương đảm bảo, “Sẽ không đâu, cho dù năm nay chú đã 300 tuổi, cháu cũng sẽ không ghét bỏ chú.”

“Vậy cháu cứ coi như chú 300 tuổi đi.”

Thế là Trần Nặc biết, anh chắc chắn lớn hơn 300 tuổi rất nhiều, nếu không sẽ không giữ kín bưng như vậy.

“Vậy sinh nhật thì sao?” Nếu tuổi tác là bí mật, sinh nhật chắc là có thể nói. Trước đây, cô bé đã hỏi anh một lần, dù sao mỗi năm đều là anh tổ chức sinh nhật cho cô bé, xét về tình về lý, cô bé cũng nên hỏi một chút. Nhưng khi đó cô bé còn nhỏ tuổi, anh nói không thích ăn sinh nhật, chỉ một câu như vậy đã khiến cô bé bỏ qua, tự nhiên cũng không có cơ hội hỏi ngày sinh của anh. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó mình thật là ngây thơ.

Thẩm Nam Chu xoa xoa đầu cô bé, dỗ dành như dỗ trẻ con, cười nhạt nói, “Sớm không nhớ rõ nữa rồi, chú đã rất nhiều năm không tổ chức sinh nhật.”

Không biết vì sao, hai câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, lại khiến cô bé không hỏi thêm được nữa, chỉ lúng ta lúng túng “dạ” một tiếng.

Chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống thường ngày của họ, anh cũng không để tâm. Lại không ngờ rằng hai tháng sau lại bất ngờ nhận được quà của cô bé.

Hôm đó đúng vào cuối tuần, còn hơn nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, bên ngoài đang rơi trận tuyết thứ ba kể từ đầu đông. Thẩm Nam Chu đang cùng Trần Nặc nghiên cứu cách nướng bánh tart dâu tây trong bếp, điện thoại trong túi quần cô bé đột nhiên vang lên, cô bé nghe máy, nói vài câu rồi cúp.

Thính lực của anh rất tốt, dễ dàng nghe ra đầu dây bên kia là người giao hàng nhanh, ngày thường đồ đạc mua online trong nhà đều lưu số điện thoại của anh, liền hỏi, “Cháu mua đồ trên mạng à?”

Trần Nặc dạ một tiếng, cởi tạp dề ra, “Cháu xuống lầu lấy đồ, chú có muốn mua gì mang về không?”

Anh nói không cần, “Bên ngoài đang có tuyết, cháu đừng chạy ra ngoài, cẩn thận cảm lạnh, cầm đồ xong rồi nhanh chóng lên đây.”

Cô bé lớn rồi, có chứng minh thư, có thẻ ngân hàng, ngày thường tự mua chút đồ không muốn cho anh biết cũng bình thường thôi, riêng tư mà, phải tôn trọng.

Trần Nặc xuống lầu lấy đồ, hai ba phút đã lên tới. Thẩm Nam Chu thò đầu ra khỏi bếp, kỳ thật vẫn có chút tò mò. Dù sao sống chung lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô bé chủ động mua đồ cho mình.

Trần Nặc lại không có vẻ gì là muốn giấu giếm, thoải mái hào phóng ôm thẳng gói đồ vào bếp, sau đó đưa cho anh dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, “Tặng chú.” Vô cùng trực tiếp.

Thẩm Nam Chu nhướng mày, vừa tò mò hỏi, “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng đồ cho chú?” Anh vừa đưa tay nhận lấy, vừa lấy kéo từ trong ngăn tủ ra, vài đường đã rạch mở thùng giấy nhỏ, lấy ra lớp xốp bên trên, rồi lại kéo, lộ ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật màu đỏ thẫm.

Góc dưới bên phải hộp khắc một khóm hoa lan, đơn giản tinh tế. Thẩm Nam Chu lúc này đã đoán được bên trong là gì, mở ra xem, quả nhiên là ba chiếc bút lông sói cán gỗ đen lớn nhỏ khác nhau.

Anh là người sành sỏi, nhìn ra được ba chiếc bút lông sói này tuy thủ công không tính là đẳng cấp, nhưng cũng tốt hơn một chút so với hàng thông thường trên thị trường, giá cả chắc khoảng hai đến ba nghìn tệ.

Chờ anh cầm từng chiếc lên xem một lát, Trần Nặc mới hỏi, “Sao ạ, thích không?”

Nhận ra sự chờ mong và có chút không chắc chắn trong mắt cô bé, nụ cười trên mặt Thẩm Nam Chu rạng rỡ hơn, “Rất thích, cảm ơn cháu.”

Trần Nặc rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, mím môi cười, “Cái này tính là quà sinh nhật năm ngoái, vốn dĩ nên đưa sớm hơn, nhưng tuần trước cháu mới nhận được tiền nhuận bút, cho nên bị trễ, sau này cứ đến mười hai tháng mười âm lịch hàng năm, cháu đều sẽ tặng quà cho chú, chú yên tâm, lần sau nhất định đúng ngày.”

Cô bé tự quyết định, Thẩm Nam Chu nghe vậy con ngươi lại đột nhiên co rút, nhất thời thế nhưng cảm thấy tay chân luống cuống, “Sinh nhật… Quà?”

Trần Nặc không phát hiện sự thay đổi cảm xúc của anh, vẫn còn giải thích, “Chú nói đã quên sinh nhật của mình, ngày cháu có chứng minh thư vừa đúng là mười hai tháng mười âm lịch, cũng là ngày chúng ta nói đến, rất có ý nghĩa kỷ niệm, chú thấy lấy ngày đó làm sinh nhật chú thế nào?”

“Chú thấy… Rất tốt.”

“Đúng không ạ, cháu cũng thấy rất tốt.” Cô bé ngọt ngào cười rộ lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện, như hoa đào tháng ba, đẹp đến lạ kỳ.

Thẩm Nam Chu nghĩ, vận mệnh thật là một thứ kỳ diệu, thời gian khác nhau, địa điểm khác nhau, quan hệ thân phận khác nhau, lại xuất hiện cảnh tượng giống nhau.

“Nặc Nặc.”

“Dạ?”

“Cảm ơn.”

Trần Nặc hai tay chắp sau lưng, cười cong mắt, có chút tự hào của người trẻ tuổi, trong miệng lại nghiêm trang, “Từ năm cháu 12 tuổi chú đã luôn giúp cháu tổ chức sinh nhật, chú nói cảm ơn, làm cháu cảm thấy hổ thẹn quá.”

Thẩm Nam Chu buông bỏ sự phức tạp trong lòng, cười khẽ gõ vào giữa trán cô bé, “Bộ bút này không ít tiền nhỉ, tiền nhuận bút dùng hết rồi sao?” Anh biết dạo này cô bé còn vẽ truyện tranh trên mạng, cũng có chút tiếng tăm. Cô nhóc thông minh, học ban tự nhiên lớp 11, ngày thường không cần học thuộc quá nhiều thứ, lúc rảnh rỗi vẽ truyện tranh trở thành sở thích mới sau vẽ tranh thủy mặc của cô bé. Anh cũng không phản đối, ngược lại còn rất ủng hộ, cố ý mua một bộ dụng cụ vẽ chuyên nghiệp từ Nhật Bản cho cô bé nghịch chơi.

Trần Nặc có chút ngượng ngùng, “Cháu là người mới mà, truyện còn ngắn, xong bản thảo kiếm chưa đến hai nghìn, hộp bút này hai nghìn ba, cháu liền dùng chút tiền mừng tuổi chú cho…… Ách, bất quá lần sau cháu nhất định dùng toàn bộ tiền của mình!”

Dù truyện ngắn, nhưng hơn hai tháng hoàn thành một câu chuyện vừa vừa, chắc cũng tốn không ít công sức. Thẩm Nam Chu không cố ý để ý quá tiến độ vẽ của cô bé, bởi vì cô bé hay ngại, hai người ước định ba điều, cô bé không cho xem, anh cũng thật sự tuân thủ lời hứa không xem.

“Lần sau không cần tặng chú đồ quý như vậy, cháu vẫn còn là học sinh mà, tặng mấy món đồ chơi là được rồi, chỉ cần là cháu tặng, chú đều thích.”

Trần Nặc nói thế không được, “Có đi có lại mới toại lòng nhau chứ, chú lần nào cũng tặng cháu kim cương, cháu mà tặng đồ không đáng tiền thì có vẻ cháu không thành ý lắm! Nếu chú muốn cháu tặng đồ rẻ tiền, vậy chú cũng đừng năm nào cũng tặng cháu đồ quý chết người.”

“Học được cả nói điều kiện với chú rồi.” Anh có chút buồn cười, tâm trạng lại cực kỳ tốt, cười nói, “Cháu nên nhìn vấn đề như thế này, còn nhớ Bạch Cập tặng cháu viên kim cương thô không? Bọn chú ấy mà, thứ không thiếu nhất chính là vàng bạc châu báu này, chú tặng cháu trang sức, là bởi vì đối với chú mà nói nó chỉ như chín trâu mất sợi lông, nhưng cháu tặng… Ví như hộp bút này, là toàn bộ tiền nhuận bút cháu kiếm được, chỉ riêng từ điểm đó mà nói, mức độ dụng tâm của chú không bằng cháu.”

Trần Nặc chớp chớp mắt, cảm thấy tranh cãi nữa chắc mình sẽ bị thuyết phục, liền dứt khoát bỏ cuộc, lại đeo tạp dề, chỉ vào bát bột mì hỏi, “Cho mật ong vào chưa ạ?”

Thẩm Nam Chu bất đắc dĩ, hết cách với cô bé, chỉ có thể im lặng không nói gì thêm.

Sau học kỳ cuối năm lớp 12, thời gian dường như đột nhiên trôi nhanh hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải vì áp lực thi đại học đến gần quá lớn hay không, kỳ kinh nguyệt này, Trần Nặc đau bụng kinh đặc biệt dữ dội, cố gắng đến giữa trưa tan học, vừa ngồi vào xe đã chịu không nổi, cả người đau toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Nam Chu cũng không rảnh trách mắng cô bé, lái xe hướng về nhà. Dừng xe xong, anh bế ngang người cô bé ra, vào đến nhà, không kịp thay giày, trực tiếp lên lầu hai, Trần Nặc còn nhắc nhở, “Giày, thảm sẽ bị bẩn.”

“Bẩn thì thay.” Anh bực bội, đặt cô bé lên giường, bật điều hòa, đắp chăn mỏng cho cô bé, “Nằm yên đừng nhúc nhích, chú đi sắc thuốc.”

Bình Luận (0)
Comment