Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 28

Mối quan hệ của Thẩm tiên sinh và Nặc Nặc kiếp trước đã được hé lộ, nên từ chương này, mình đổi ngôi xưng hô sang “anh – em” nhen. Vì Nặc Nặc cũng đã lên đại học rồi, nói chuyện yêu đương được rồi ~~~

Thành tích thi đại học của Trần Nặc cao hơn một chút so với mức cô tự đánh giá, đây là một chuyện tốt, xem như một niềm vui bất ngờ.

Sau khi điền xong nguyện vọng và nhận bằng tốt nghiệp trung học, Trần Nặc đi theo Thẩm Nam Chu đáp máy bay đến thủ đô.

Ít nhất trong bốn năm tới, họ sẽ sinh sống ở thành phố này, lần này là để đi xem nhà.

Từ sân bay ra đã hơn 10 giờ tối. Trần Nặc đi theo Thẩm Nam Chu ra khỏi sảnh sân bay bằng lối đi VIP, bên ngoài có xe chuyên dụng của khách sạn chờ sẵn.

Lên xe, Thẩm Nam Chu kéo cô vào lòng vỗ vỗ, “Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”

Trần Nặc ngáp một cái, gật đầu rồi rúc vào lòng anh ngủ. Hai ngày nay cô bị cảm, lúc đến đã uống thuốc, trên máy bay lại không ngủ được, lúc này lại có chút mệt mỏi rã rời.

Đến khách sạn, làm thủ tục nhận phòng, đi thang máy lên đến tầng cao nhất của phòng tổng thống, khóa cửa lại, Thẩm Nam Chu bảo Trần Nặc ngồi xuống sô pha, anh mở vali lấy hộp thuốc, lấy nhiệt kế ra đưa cho cô, “Đo nhiệt độ xem có bị sốt không.”

Trần Nặc lúc này lười biếng không muốn động đậy, cô nghiêng người trên sô pha, hé miệng, bộ dạng chờ đợi được đút cho ăn. Thẩm Nam Chu bật cười, tiến lại gần hai bước nhét nhiệt kế vào miệng cô, rồi lại sờ trán cô, “Càng ngày càng lười biếng.”

Nhân lúc này, Thẩm Nam Chu đi vào phòng ngủ mở nước tắm cho cô, rồi gọi điện thoại bảo khách sạn mang chút đồ ăn khuya lên. Chờ đến giờ, rút nhiệt kế ra xem, 37 độ hơn, có chút sốt nhẹ.

“Đầu có đau không?” Anh dịu dàng hỏi.

Trần Nặc nói không đau, dụi dụi mắt, “Chỉ muốn ngủ thôi.”

Thẩm Nam Chu nói, “Đợi ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé, em đi tắm nước ấm trước đi, hử?”

Trần Nặc dang hai tay làm nũng, “Anh ôm em đi.” Sự ỷ lại của cô khiến lòng anh mềm nhũn. Hai tay anh một cái đã bế ngang người cô lên, nhìn cô có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, Thẩm Nam Chu cúi đầu dùng chóp mũi cọ nhẹ vào cô, động tác rất thân mật, lại lộ ra sự ấm áp tràn đầy.

Có những lời không cần nói quá rõ, mỗi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra là tốt rồi. Điều này cũng không hề đột ngột, mà giống như nước chảy thành sông. Cô là một cô gái thông minh, thấu đáo lại bướng bỉnh, sự dũng cảm của cô khiến trái tim anh rung động.

Tắm xong bước ra, Thẩm Nam Chu giúp cô sấy khô tóc, đợi đồ ăn khuya được mang đến, Trần Nặc ăn uống không ngon miệng, miễn cưỡng uống hết chén cháo đậu xanh.

Nằm xuống giường, chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng, Thẩm Nam Chu sợ cô tối sẽ sốt cao, liền không về phòng mình. Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh nói, “Ngủ đi, anh trông em.”

“Anh không ngủ thật sự không sao chứ?” Cô nhẹ giọng hỏi, mang theo chút không chắc chắn.

“Thật sự không sao,” ngón tay anh chạm nhẹ vào hàng mi dày của cô, giống như lướt qua một chiếc quạt lông vũ nhỏ, “Khi đói mà không có cách nào kịp thời ăn cơm, cơ thể mới cảm thấy mệt mỏi, lúc đó có thể thông qua giấc ngủ sâu để làm chậm lại sự tiêu hao năng lượng trong cơ thể.”

Trần Nặc trước đây cũng hỏi anh câu hỏi tương tự, anh trả lời thường rất ngắn gọn, lần này lại chủ động đề cập đến tầm quan trọng của việc ăn cơm, cô ngẩn ra một chút, rồi lại “ừ” một tiếng, “Vậy lúc em và anh mới quen nhau, anh còn nói mình là con cú, thường ngày nghỉ ngơi ban ngày, bảo em phải tự lực cánh sinh.” Mặc dù sau này khi sống chung anh chưa từng cho cô cơ hội ‘tự lực cánh sinh’.

Thẩm Nam Chu mỉm cười, “Em còn nhớ chuyện này sao?” Rồi khẽ véo mũi cô, giải thích, “Ngày đó là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, em giống như một chú thỏ trắng nhỏ vậy, nhìn anh vừa đề phòng vừa mong đợi, vừa sợ anh đuổi em đi, lại sợ anh là người xấu làm tổn thương em. Để em yên tâm, anh chỉ có thể tỏ ra lạnh nhạt một chút, như vậy mức độ đáng tin sẽ cao hơn.”

Trần Nặc mím môi cười, “Anh thật là xảo quyệt.”

“Đây cũng coi là xảo quyệt sao?” Thẩm Nam Chu liếc xéo cô bé, “Còn không phải đều là vì em sao? Bất quá cũng may con sói mắt trắng nhỏ này của anh không làm anh thất vọng, trả giá luôn có hồi báo, đúng không?”

Thanh âm anh mềm nhẹ như nước, nghe vào tai người ta như có dòng điện xẹt qua. Trần Nặc không hiểu sao có chút tâm hoảng ý loạn, không dám nhìn anh nữa, chỉ khẽ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chăn, như thể phát hiện ra một lục địa mới.

Khóe miệng Thẩm Nam Chu ý cười càng nhiều, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Ngủ đi.”

Mi Trần Nặc run rẩy, “ừ” một tiếng, chậm rãi khép lại đôi mắt. Qua một lát, lại đột nhiên mở ra, cũng không nhìn anh, chỉ dịch người về phía sau, không lấy gối đầu, ngập ngừng nói, “Anh đừng cứ ngồi như vậy, lên giường nằm đi.”

Khóe môi đỏ tươi của Thẩm Nam Chu hơi nhếch lên, không nói lời trái lương tâm, rất nhanh nhẹn cởi giày vén chăn nằm lên. Giữa hai người vẫn giữ khoảng cách hai nắm tay.

Trần Nặc rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không giống Thẩm Nam Chu da mặt dày như vậy, đợi anh lên giường, cô liền trở mình nằm nghiêng về phía bên kia, tim đập thình thịch, làm thế nào cũng không thể khiến nó chậm lại được.

Thẩm Nam Chu biết cô căng thẳng, anh cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, giữ khoảng cách an toàn, vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như có lông chim khẽ gõ vào tim, mềm mại, ngứa ngáy, từng chút một trêu chọc cô, Trần Nặc cứ như vậy dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự trấn an của anh.

Một đêm ngủ ngon, tỉnh lại khi anh đã không ở trên giường. Trần Nặc duỗi người, xốc chăn ngồi dậy, cửa phòng bị từ bên ngoài đẩy ra, Thẩm Nam Chu đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, “Tỉnh rồi?”

Cô gật đầu “dạ” một tiếng, liếc anh một cái, “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“8 giờ hơn.” Anh đáp, đến gần, dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc cô đang rối vì ngủ, “Hôm nay cảm thấy thế nào? Mũi còn nghẹt không?”

Trần Nặc lắc đầu, tự nhiên hít mũi, cười cười, “Khỏe rồi ạ, thuốc cảm hôm qua rất hiệu quả.”

“Vậy lát nữa ăn sáng xong nhớ uống một viên,” anh khom lưng lấy đôi dép lê ở cuối giường lại đây, “Đi đánh răng rửa mặt đi, anh bảo họ mang bữa sáng lên.”

Ăn sáng xong, lại uống viên thuốc cảm, Trần Nặc đi theo Thẩm Nam Chu rời khỏi khách sạn. Nhờ lễ tân thuê một chiếc xe, hai người tự lái đi xem nhà.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời có mây, lất phất mưa phùn. Thẩm Nam Chu phơi nắng trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng lâu rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi, tuy rằng sẽ không khoa trương như trong phim ảnh, phơi nắng là biến thành cát sỏi, gió thổi qua là tan biến gì đó, nhưng cũng có hại, sẽ bị bỏng rát, nghiêm trọng có thể bị hoại tử. Cho nên ngày thường Trần Nặc còn phòng bị ánh nắng cho anh hơn cả bản thân anh, thường khiến anh dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy ấm áp.

Giao thông thủ đô nổi tiếng tắc nghẽn. Xe của họ trên cầu vượt đã tắc cứng, dài dằng dặc mấy làn, liếc mắt cũng không thấy đầu. Thẩm Nam Chu nói phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, Trần Nặc liếc anh một cái, hỏi, “Xa như vậy anh cũng nghe được à?”

“Trong phạm vi mười km, dụng tâm nghe đều có thể nghe được.” Anh thuận miệng đáp.

Trần Nặc: “…… Vậy mỗi ngày anh phải nghe bao nhiêu tạp âm vậy?” Tuy rằng có tiểu thuyết và phim ảnh tham khảo như “Chạng vạng”, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết phạm vi thính lực của anh lại rộng đến vậy, nói thật, đủ đáng sợ.

Thẩm Nam Chu cười với cô, “Quen rồi sẽ tốt thôi.”

Đợi xe bắt đầu di chuyển đã là 40 phút sau, xuống cầu vượt, lại rẽ hai con phố, xe dừng lại ở cổng một khu dân cư. Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da chạy tới, Thẩm Nam Chu hạ cửa sổ xe, người đàn ông kia ân cần cười với anh, “Thẩm tiên sinh, mời ngài đi theo xe của tôi vào.” Đợi Thẩm Nam Chu gật đầu, người nọ lại ôm cái bụng tròn vo hừ hừ chạy về phía ô tô của mình.

Trần Nặc chớp chớp mắt, “Ông ta là chủ nhà?”

“Là người môi giới.”

“Trông không giống.” Dáng vẻ càng giống một ông chủ, cao lớn thô kệch.

Thẩm Nam Chu đã khởi động xe đi theo xe của đối phương, vừa nhỏ giọng nói với cô, “Ông ta không làm ăn với người thường, chỉ giao tiếp với loại người như chúng ta.”

Trần Nặc có chút kinh ngạc, “Ông ta không phải người?” Lời này có chút giống mắng chửi người, nhưng đối với phi nhân loại mà nói, thật ra không có gì là chửi bới.

Thẩm Nam Chu gật đầu nói, “Hộ khẩu của em chính là ông ta giúp làm.”

Trần Nặc: “…… Anh không phải nói yêu quái không thiếu tiền sao?” Hóa ra phi nhân loại cũng có quần thể phục vụ người khác, mở rộng tầm mắt.

Xe phía trước đã dừng lại, Thẩm Nam Chu nói, “Lát nữa anh giải thích với em.”

Vị tiên sinh phi nhân loại kia đối với Thẩm Nam Chu rất nhiệt tình, nhìn thấy Trần Nặc cũng không tỏ vẻ gì khác, chỉ thiện ý gật đầu coi như chào hỏi.

Nói thật, người này nhìn qua một chút cũng không giống phi nhân loại. Nghĩ đến Bạch Cập, nghĩ đến A Man, còn có những bức ảnh A Man thường xuyên đăng trên Weibo, nghe nói đều là ảnh chụp yêu quái, không một ai lớn lên xấu xí. Nhưng vị tiên sinh này lại bình thường đến mức có mười người trên đường cũng không thể khiến người ta chú ý đến ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thẩm Nam Chu gọi ông ta là Hoàng tiên sinh.

Hoàng tiên sinh dẫn bọn họ vào một tòa nhà, đi thang máy lên tầng 21. Vừa đi vừa giải thích, “Phòng còn thô, chưa ai ở, thông tầng hai lầu, sáu phòng.” Chờ thang máy đến nơi, trước tiên bảo Thẩm Nam Chu và Trần Nặc đi ra, ông ta đi ở phía sau, “Ở đây đều là một thang máy một hộ, tính riêng tư đặc biệt tốt, thang máy mỗi tầng đều có mật mã, rất nhiều nghệ sĩ và phú thương mua nhà ở đây.” Cuối cùng, ông ta lại bổ sung, “Đây là khu nhà gần trường B tốt nhất, những nơi khác đều không bằng.”

Hoàng tiên sinh nhập mật mã vào cửa chính, khóa điện tử kêu “tít tít” hai tiếng, cửa phòng mở ra.

Bên trong là phòng thô, chưa trang bị gì cả, trống rỗng, Hoàng tiên sinh giới thiệu tổng diện tích căn hộ là 380 mét vuông, tầng dưới 150, tầng trên 230, còn có ban công lớn.

Trần Nặc và Thẩm Nam Chu xem hết cả hai tầng, Thẩm Nam Chu nhìn Trần Nặc, Trần Nặc gật đầu, anh liền nói với Hoàng tiên sinh, “Lấy căn này đi.”

Hoàng tiên sinh mặt tròn xoe cười rộ lên, trắng mịn như cái bánh bao vừa ủ bột, “Thẩm tiên sinh thật sảng khoái, vậy ngài xem là quẹt thẻ hay chuyển khoản?”

Thẩm Nam Chu nói chuyển khoản, lấy điện thoại ra bấm vài cái, điện thoại của Hoàng tiên sinh liền vang lên tiếng báo, có lẽ là thông báo nhận tiền, Trần Nặc đoán vậy, bởi vì nụ cười trên mặt Hoàng tiên sinh càng rạng rỡ, đôi mắt dường như sắp không thấy nữa.

“Giấy tờ nhà tuần sau tôi sẽ cho người mang đến, chuyện trang hoàng ngài cứ việc yên tâm, chỉ cần có bản thiết kế tốt, một tháng đảm bảo xong xuôi, tuyệt đối không chậm trễ việc vào ở.”

Chờ tạm biệt Hoàng tiên sinh trở lại trong xe, Trần Nặc mới hỏi, “Ông ta còn quản cả trang hoàng nữa ạ?”

“Ông ta có một người em trai, chuyên làm việc này.”

Trần Nặc: “…… Là công ty gia đình ạ?”

Bình Luận (0)
Comment