Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 30

Hai người hôn xong, Thẩm Nam Chu chống trán cô cười khẽ, nụ cười quá rạng rỡ, khiến người nhìn thấy phải ngượng ngùng. Trần Nặc không nhịn được, trừng mắt nhìn anh một cái, có chút xấu hổ buồn bực, “Anh cười cái gì?”

“Không cười gì cả.” Thanh âm anh dịu dàng, như một dòng suối nhỏ, trong trẻo sâu lắng, mang theo vẻ uyển chuyển dịu kỳ.

Trần Nặc da mặt mỏng, cả người không được tự nhiên, muốn đẩy anh ra, anh không buông, còn “ừ?” một tiếng.

“Buông ra đi.”

“Buông ra cái gì?”

“Buông em ra.”

“Vì sao?”

Trần Nặc: “… Đừng có giở trò lưu manh, em muốn đi thay quần áo,” nói rồi liếc anh một cái, “Đều tại anh, sữa bò vương vãi khắp nơi.” Hơn nửa ly sữa bò đều cống hiến cho quần áo của hai người, cũng may cái ly vẫn còn trong tay cô.

Đôi mắt cô ngấn nước, như bầu trời đêm thấm đẫm ngân hà, đẹp đến lạ kỳ. Thẩm Nam Chu khẽ chạm môi, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ như lông chim, vừa chạm đã rời, lại trêu chọc người trong lòng khẽ run lên, như có dòng điện xẹt qua, k*ch th*ch da gà nổi lên.

Trần Nặc hít thở một chút, hàng mi đen nhánh nhanh chóng chớp hai cái, mím mím khóe môi, nơi đó vẫn còn xúc cảm vừa rồi lưu lại, lạnh lẽo, như băng mùa hè, lại như sương móc mùa xuân, tưới đẫm tâm hồn khô cằn của cô.

Nhận thấy được sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ của người trong lòng, khóe môi Thẩm Nam Chu ý cười càng tăng thêm, đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra, nói thật, vừa rồi hôn xong, anh có chút sợ, sợ cô sẽ khóc, sẽ bài xích.

Cũng may, là lo lắng vô ích.

Tục ngữ nói, vạn sự khởi đầu nan, có nụ hôn đầu tiên kia, sau này hôn lại liền dễ dàng như đi trên đường quen. Thẩm Nam Chu cái tên lưu manh già này như tìm được trò chơi mới, thường xuyên sẽ hôn lên môi Trần Nặc một cái, khi sấy tóc, khi ăn cơm, khi xem TV, khi đang nói chuyện, tùy thời tùy chỗ, bất kể thời gian, thấy có cơ hội là phải hôn một cái. Trần Nặc mới đầu còn mặt đỏ tim đập loạn xạ, sau nhiều lần, cô đã có chút tê liệt.

Mấy ngày sau, A Man từ nước ngoài trở về, cùng ngày đến nhà làm khách, mang theo bạn trai mới Erick. Một người đàn ông rất cao lớn anh tuấn, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, không một chỗ nào xấu xí.

Nghe nói, đây là một người sói.

Người sói với mèo.

Cũng thật là tuyệt.

Erick rất hay nói, tuy là người nước ngoài, tiếng Trung lại nói rất lưu loát. Trần Nặc cảm thấy những phi nhân loại này có lẽ đều tinh thông nhiều thứ tiếng, bởi vì sống đủ lâu, tỷ như Thẩm Nam Chu, ngay cả tiếng Ả Rập loại ngôn ngữ khó như vậy cũng nói được như tiếng mẹ đẻ.

“Cô bé, đây là quà, chúc mừng em thi đậu đại học B.” A Man đưa túi xách qua, “Chị nghĩ mãi, cảm thấy cái này thích hợp nhất.”

Trần Nặc vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy, logo trên túi cô nhận ra, là một nhãn hiệu trang điểm nổi tiếng, tò mò hỏi, “Sao chị lại nghĩ đến việc tặng em cái này?” Bản thân cô chưa bao giờ trang điểm.

“Em lớn rồi mà ~” A Man nói, “Con gái lớn phải học cách trang điểm cho mình, trang điểm là bước đầu tiên.”

Con gái trời sinh thích đẹp, Trần Nặc cũng không ngoại lệ, vì thế nở một nụ cười tươi, cảm thấy rất ấm áp. A Man là một cô gái như vậy, bề ngoài trông rất lạnh lùng, kỳ thực rất dịu dàng, tinh tế, sẽ quan tâm cô ở những chi tiết rất nhỏ, tặng quà cho cô không quá đắt tiền, nhưng đều rất thiết thực, tỷ như tháng trước từ nước ngoài gửi về nội y, mặc vào rất vừa người.

Đang nói chuyện với Erick, Thẩm Nam Chu nghe vậy liếc qua, “Cô bé còn nhỏ, trang điểm gì chứ?”

A Man trợn trắng mắt, lười cả phản ứng anh, nháy mắt với Trần Nặc, “Chị dạy em trang điểm nhé, đi, đi vào phòng em.”

Trần Nặc nhìn Thẩm Nam Chu một cái, dưới ánh mắt hơi dừng lại của anh, gật đầu, đi theo A Man cùng nhau lên lầu.

Thẩm Nam Chu: “…”

Đóng cửa lại, A Man bảo Trần Nặc ngồi vào trước bàn trang điểm, lấy ra bộ trang điểm, lần lượt mở ra, sau đó từng cái giới thiệu, giới thiệu xong rồi, liền nâng cằm nhỏ của Trần Nặc cẩn thận xem xét, “Chị giúp em tỉa lông mày trước nhé.” Nói xong không cần cô đáp lời, trực tiếp cầm dao nhỏ tỉ mỉ chỉnh sửa.

Lông mày Trần Nặc vốn đã đẹp, cong cong hình trăng lưỡi liềm, A Man chỉ giúp cô cạo bớt những sợi thừa, rồi dùng kéo tỉa lại, soi gương một cái, quả thật sắc nét hơn rất nhiều.

“Cái tên Thẩm Nam Chu kia bụng dạ đen tối lắm, em đừng nghe anh ta, cái gì mà còn nhỏ chứ, anh ta sợ em xinh đẹp quá bị người khác dụ dỗ,” lại nhìn xem mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm, có chút ghét bỏ, “Lát nữa chị lại tặng em một bộ dưỡng da, mấy cái này toàn là đồ con nít dùng.”

Trần Nặc nghe xong liền bật cười, vừa ngửa đầu để cô ấy tô kẻ mắt giúp mình vừa hỏi: “Vậy Erick đối với chị tốt không?”

“Đương nhiên tốt,” A Man vừa cẩn thận chấm mực kẻ mắt vừa nói, “Ngày nào anh ấy cũng mang hoa đến tặng chị, dùng lời ngon tiếng ngọt tấn công chị. Lúc chị giận dỗi thì kiên nhẫn dỗ dành chị, dù chị có vô lý thế nào, anh ấy cũng bao dung. Có khi chị tu luyện gặp phải bình cảnh, anh ấy sẽ giúp chị khai thông. Năm trước chị đánh nhau với một con xà yêu bị thương nặng, anh ấy đã đi báo thù cho chị, bản thân còn bị thương rất nặng suýt chút nữa mất mạng… Thật đấy, chị chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thể tốt với một người phụ nữ đến như vậy, thật sự.”

Trần Nặc nghe mà trong lòng có chút chua xót, vốn định nhắc đến Bạch Cập, lúc này lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Bạch Cập… cứ để anh ta tiếp tục hối hận đi… -_-

Đợi tiễn A Man và Erick đi rồi, Trần Nặc ít nhiều có chút cảm khái. Thẩm Nam Chu hỏi có chuyện gì vậy, cô lắc đầu: “Không có gì.”

Đầu tháng tám, Trần Nặc nhận được giấy báo trúng tuyển đại học B, kỳ nghỉ cũng đã qua một nửa. Buổi tối nói chuyện chuyển nhà với Thẩm Nam Chu, cô hỏi: “Đợi chúng ta chuyển đi rồi, căn hộ này tính sao?”

“Em muốn cho thuê?”

“… Không muốn.”

“Muốn bán đi?”

“… Không muốn.”

“Vậy chỉ có thể để không thôi.”

Trần Nặc cảm thấy mình hơi ngốc, không nói gì, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Thẩm Nam Chu khẽ cười, cúi người qua hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô, dịu giọng nói: “Nơi này là ngôi nhà đầu tiên của anh và em, có quá nhiều kỷ niệm. Từ khi em còn là một đứa trẻ cho đến bây giờ là một thiếu nữ xinh đẹp, từng khoảnh khắc đều rất tốt đẹp. Dù sau này chúng ta không quay lại ở nữa, cũng sẽ không có ai khác đặt chân đến đây, yên tâm đi.”

“Em có gì mà không yên tâm chứ,” Trần Nặc nhỏ giọng lầm bầm, nhưng vành tai lại đỏ lên, rõ ràng là ngoài miệng nói vậy thôi.

Thẩm Nam Chu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Ăn cơm xong, hai người định ra phòng vẽ tranh luyện thư pháp hoặc vẽ tranh giết thời gian, điện thoại di động của Thẩm Nam Chu đột nhiên vang lên. Trần Nặc không biết là ai gọi, nhưng rất rõ ràng, đây không phải là một cuộc gọi khiến người ta vui vẻ. Bởi vì vẻ mặt của Thẩm Nam Chu… trở nên có chút lạnh lùng.

Anh gần như không hé răng, chỉ im lặng lắng nghe người ở đầu dây bên kia nói. Trần Nặc không có thính lực b**n th** như anh, không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi anh cuối cùng hờ hững “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, cô mới cẩn thận hỏi: “Sao vậy anh?”

Vẻ mặt của Thẩm Nam Chu giống như lật một trang sách, dịu xuống: “Ừm, có lẽ chúng ta phải ra ngoài một chuyến.”

Cô khó hiểu: “Ra ngoài? Bây giờ?”

“A Uyển… em còn nhớ không?”

“Người mà Bạch Cập thích?” Chuyện tình tay ba gì đó, ký ức sâu sắc.

“Đúng vậy, Nguyên Trí gọi điện thoại nói, cô ấy muốn gặp em.”

Yêu cầu này có chút đột ngột: “Gặp em?” Trần Nặc nhíu mày, phản ứng lại rất nhanh: “Ách… Cô ấy quen biết em trước kia? Giống như A Man?” Tuy rằng không hứng thú với kiếp trước, nhưng việc A Man và Bạch Cập trước kia đều quen biết cô thì Trần Nặc lại biết.

Thẩm Nam Chu gật đầu, khóe môi đỏ thắm khẽ mím lại, vẻ mặt có chút… vi diệu? Ánh mắt Trần Nặc dừng trên mặt anh, đột nhiên hỏi: “Anh không muốn em đi gặp cô ấy?”

Cô nhóc này khôn khéo thật khiến người ta có chút không đỡ nổi. Thẩm Nam Chu do dự một chút, rồi hào phóng thừa nhận: “Tình huống của A Uyển có chút tệ, anh sợ làm em sợ.”

Có thể khiến cô sợ hãi, vậy chắc chắn là chuyện rất khó lường. Trần Nặc nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng anh đã đồng ý với Nguyên Trí rồi mà?”

“Nếu em không muốn, vậy chúng ta không đi.” Ánh mắt anh có chút nóng bỏng, dường như rất hy vọng cô từ chối, lấy đó làm lý do để anh bội ước.

Trần Nặc rất ít khi thấy anh có vẻ mặt trẻ con như vậy, không nhịn được, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh, sau đó khi anh định đáp lại thì đưa tay chặn miệng anh lại, hàng mi cong cong: “Em không thể để anh thất hứa với bạn bè được, đi thôi.”

Thẩm Nam Chu không biết là vì không được đáp lại nụ hôn hay là vì cô quyết định muốn đi gặp A Uyển mà vẻ mặt có chút thất vọng, đôi mắt quyến rũ hơi khép lại, môi mím rồi lại mím, thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

Hiện tại còn chưa đến tám giờ, trên tuyến đường chính có hơi kẹt xe, dòng xe cộ rất đông đúc. Trần Nặc khuỷu tay chống cửa sổ xe, một tay chống đầu, tay còn lại thỉnh thoảng gõ nhịp theo giai điệu quảng cáo trên đùi.

Thẩm Nam Chu giảm nhỏ âm lượng, đợi cô nhìn sang, anh khẽ cười: “Sao em không nói gì với anh?”

“Hỏi anh cái gì? Chuyện giữa em và A Uyển ở kiếp trước?” Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, cô nhếch miệng cười, có chút tinh nghịch, khiến lòng người ngứa ngáy không rõ.

“Không có gì đáng hỏi, giống như em không hứng thú với chuyện giữa anh và em ở kiếp trước vậy. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, biết rồi thì sao, chán ngắt. Chẳng lẽ còn có thể khiến thời gian quay ngược hay làm em nhớ lại ký ức kiếp trước?” Cô ngồi thẳng dậy, vươn vai: “Em là người nhát gan, chỉ muốn nhìn những gì ở hiện tại thôi. Mặt khác, chuyện đó có liên quan gì đến em chứ?”

Lời này nghe có chút lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa sự khôn ngoan. Tâm trạng Thẩm Nam Chu hơi phức tạp, nhưng anh cũng cảm thấy tự hào, đưa tay xoa nhẹ tóc cô: “Đồ ngốc.”

Trần Nặc nhíu nhíu mũi: “Anh nên khen em khôn khéo mới đúng.”

Anh biết điều nói theo: “Khôn khéo, đồ ngốc.”

Trần Nặc: “……=_=”

Xe một đường đi về phía bắc, lên cầu vượt, đợi xuống cầu, ra khỏi nội thành, càng đi càng vắng vẻ, bốn phía từ những tòa nhà cao tầng san sát biến thành khu dân cư thưa thớt. Cuối cùng, xe rẽ vào một con đường nhỏ, chạy khoảng mười phút thì dừng lại trước một ngôi nhà.

Nhìn bề ngoài, ngôi nhà là kiểu nhà dân tự xây rất bình thường, cửa sắt lớn màu đỏ tươi, tường rào cao bao quanh.

Thẩm Nam Chu đỗ xe xong, liếc nhìn cô một cái: “Đến rồi.”

Cô “dạ” một tiếng, tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra. Thẩm Nam Chu lắc đầu, rút chìa khóa xe rồi cũng xuống xe.

Hai người đứng yên trước cửa, anh không yên tâm, hạ giọng rất thấp dặn dò cô: “Lát nữa nếu không thích, chúng ta sẽ rời đi, được không?”

Trần Nặc lại thấy hơi buồn cười: “Biết rồi, anh lề mề quá đi, đã nói rõ mấy lần rồi mà.”

Đúng là đồ “sói mắt trắng” mà.

Bình Luận (0)
Comment