Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 41

Trên đường về nhà, trời đổ mưa, tí tách tí tách rơi trên cửa kính xe, tạo thành từng hàng bọt nước. Thẩm Nam Chu bật cần gạt nước, liếc nhìn người nào đó đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có tâm sự à?”

Trần Nặc quay đầu lại, “Dạ” một tiếng, không giấu giếm: “Đàn anh Dương Ninh hôm nay lại tỏ tình với em, lúc em từ chối thấy vẻ mặt anh ta không ổn lắm, hơi lo.”

Năm thứ 3 đại học, Trần cô nương vẫn luôn liên tục là hoa khôi. Dù ngày thường cô lạnh lùng, hành xử khác người, nhưng sức hút của vẻ đẹp và tài năng vẫn tăng chứ không giảm. Năm nhất tiếng tăm cô không tốt, đến năm hai lại có sự thay đổi thần kỳ, tuy không nói là bạn bè thân thiết, nhưng cũng có hai ba người có thể tâm sự.

Đương nhiên, bên cạnh cô gái xinh đẹp không thiếu người theo đuổi, dù rất nhiều người đều biết cô đã có người yêu, nhưng điều này không ngăn cản một số người tìm kiếm sự mới lạ. Trần Nặc thỉnh thoảng lại phải từ chối người khác giới, từ chối riết thành có kinh nghiệm. Nhưng những người kiên trì không ngừng như Dương Ninh thì thật sự không nhiều.

Thẩm Nam Chu nhíu mày, anh đã không dưới một lần nghe thấy cái tên này từ miệng cô: “Cái cậu sinh viên năm nhất đó hả?”

Trần Nặc gật đầu, nói mình lo lắng: “Em sợ anh ta sẽ nghĩ quẩn, làm chuyện ngốc nghếch.” Thật sự không phải cô tự luyến, nhưng hôm nay Dương Ninh biểu hiện quá bất thường, đặc biệt là cái nhìn cuối cùng trước khi đi của anh ta, ám ảnh vô cùng, bây giờ nhớ lại, vẫn còn rờn rợn.

Thẩm Nam Chu rất muốn nói một câu đáng đời, nhưng nhịn lại, dù sao cũng không quá ác độc, sợ làm hỏng hình tượng của mình. Chỉ là không mặn không nhạt đề nghị: “Cứ tưởng chuyện gì, để Hoàng tiên sinh tìm người theo dõi cậu ta là được.”

Nhớ tới Hoàng gia kinh doanh đủ ngành nghề, mắt Trần Nặc sáng lên, “Ừm ừm” gật đầu: “Ý này không tồi,” nháy mắt to hỏi: “Vậy… bây giờ đến công ty Hoàng tiên sinh ạ?”

“Bây giờ?” Thẩm tiên sinh lạnh lùng liếc cô một cái: “Sốt ruột vậy sao?”

“Ách… Không có mà,” Trần Nặc ý thức nguy hiểm, cân nhắc nói: “Cũng không phải lo lắng, là sợ dính líu đến chuyện rắc rối, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện mà.”

Thẩm Nam Chu hừ cười, tấp xe vào lề, lấy điện thoại ra gọi, vài ba câu đã kể rõ sự việc, Hoàng tiên sinh ở đầu dây bên kia vỗ ngực tỏ vẻ chuyện nhỏ, tiền bạc ư? Không cần không cần, chuyện nhỏ này còn thu tiền gì chứ? Anh em thân thiết còn tính sổ à? À, vậy cho một trăm là được rồi.

Một trăm tệ chắc chắn là không thể chấp nhận được, ông chủ Thẩm cuối cùng cho 5000, hy vọng Hoàng tiên sinh tìm người theo dõi mười ngày.

Cúp điện thoại, anh nhìn Trần Nặc: “An tâm chưa?”

Trần Nặc cười ha ha, cởi dây an toàn ghé mặt lại gần: “Anh ghen à?”

Thẩm Nam Chu đáp lại bằng một tiếng hừ, cái vẻ kiêu ngạo đó khiến Trần Nặc thích thú không thôi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ hận không thể nở hoa. Cô hôn lên miệng anh một cái, lại hôn một cái, chuẩn bị hôn cái thứ ba thì cằm bị anh giữ lại, sau đó là một nụ hôn mãnh liệt, hung dữ lại bá đạo, nhưng cũng đầy triền miên lưu luyến, đợi đến khi được buông ra, Trần Nặc cảm thấy miệng lưỡi đều không phải của mình.

“Thật muốn ăn em.” Anh nói bên tai cô như vậy rồi ngồi trở lại ghế lái, khởi động xe.

Tai Trần Nặc đỏ ửng, mặt cũng đỏ bừng. Cô năm nay 20 tuổi, không phải trẻ người non dạ, chuyện nên hiểu hay không nên hiểu đều hiểu cả rồi. Nhưng mà… Ma cà rồng có thể làm chuyện đó với người sao?

“Trần Nặc, thắt dây an toàn vào.”

“…Ồ.”

Ăn xong bữa tối, Trần Nặc cuối cùng cũng bị ép uống hết bát thuốc. Cô đắng đến nhe răng trợn mắt, Thẩm Nam Chu không như thường ngày đút đồ ngọt, mà cúi người hôn lên, lưỡi quấn quýt bên trong một hồi, cuối cùng chống trán cô cười: “Còn đắng không?”

l**m nhẹ đôi môi có chút tê dại, Trần Nặc thức thời lắc đầu, hôn thêm nữa, da sẽ rách mất.

Mắt Thẩm Nam Chu híp lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giống như hoa thược dược, đỏ đến yêu mị. Môi lại lần nữa rơi xuống, hôn lên vành tai nhỏ đỏ ửng, lưỡi lướt qua vành tai, Trần Nặc run rẩy. Tai cô là n** m*n c*m nhất, bị l**m như vậy, thật sự thiếu chút nữa thì mất hồn.

“Trần Nặc ~~~”

Hơi thở lạnh lẽo thổi qua, vừa như lửa lại tựa như băng, khiến người ta lửng lơ.

“Anh đừng…”

“Ừm?”

Đinh linh linh leng keng…

Không sai, nhạc chuông điện thoại của Thẩm Nam Chu chính là đơn giản như vậy, bầu không khí tốt đến mấy lúc này cũng giảm đi đáng kể. Thẩm tiên sinh có chút khó chịu, cằm gác trên vai cô không động đậy, Trần Nặc đẩy đẩy anh: “Nghe điện thoại đi.”

Điện thoại là Hoàng tiên sinh gọi đến, hoàn toàn không biết mình đang phá chuyện tốt của người ta, Hoàng tiên sinh ở đầu dây bên kia nói: “Bây giờ trẻ con thật là khó lường, cái cậu Dương Ninh đó thật sự định tự sát, nếu không phải cháu trai tôi theo dõi sát sao, có khi đã nhảy xuống rồi. Thẩm tiên sinh, bây giờ phải làm sao? Là tiếp tục theo dõi, hay là thông báo gia đình hoặc tìm bác sĩ tâm lý khuyên nhủ anh ta.”

“Tiếp tục theo dõi đi,” Thẩm Nam Chu ngữ khí bình thản: “Đừng để cậu ta chết là được.” Mặc kệ là thông báo gia đình hay gặp bác sĩ tâm lý, cuối cùng đều sẽ liên lụy đến cô gái nhà anh, đương nhiên không đáng để quan tâm.

“Nhưng cứ theo dõi mãi cũng không phải là cách hay.” Chỉ có ngàn ngày làm giặc chứ đâu có ngàn ngày phòng trộm.

“Hoàng tiên sinh không cần lo lắng, mười ngày sau tôi sẽ nghĩ cách.”

Đợi anh cúp điện thoại, Trần Nặc chớp mắt hỏi: “Dương Ninh thật sự muốn tự sát à?”

“Ừm, thư tuyệt mệnh đều viết sẵn rồi, nói là muốn em hối hận cả đời.”

Trần Nặc: “…Người này có bệnh à!” Trước đây cô nói Trương Thành có bệnh, bây giờ xem ra, mình vẫn còn thiếu kiến thức. Cô và Dương Ninh nói chuyện đàng hoàng chắc không quá hai mươi câu, cơ bản đều là anh ta tỏ tình cô từ chối, anh ta lại tỏ tình cô lại từ chối, không chút mùi mẫn gì cả, vì chút chuyện này mà muốn chết muốn sống… Thật sự không thể hiểu được.

Thẩm Nam Chu thấy cô tức giận, ngược lại cười: “Chuyện này em đừng động, giao cho anh xử lý.”

Nhớ tới Trương Thành bị KO hai năm trước, Trần Nặc gật gật đầu, đối với mấy tên bệnh tâm thần, cô thật sự không có chiêu nào.

Hôm nay đại khái đã định trước không phải là một ngày vui vẻ. Vừa nói xong chuyện Dương Ninh, điện thoại Thẩm Nam Chu lại reo lên, lần này là Nguyên Trí gọi đến, không biết anh ta nói gì, sắc mặt Thẩm Nam Chu không được tốt lắm, một lát sau, mới cau mày nói với Trần Nặc: “A Uyển sắp lâm chung muốn gặp em một lần.”

Lâm chung…

Trần Nặc sững sờ một chút, trong lòng như đè một tảng đá, nặng trĩu.

Thông qua Hoàng tiên sinh, mượn được chiếc máy bay riêng, từ thủ đô đến Tuyền Dương chỉ mất chưa đầy hai giờ.

Lần thứ hai đứng trước cánh cổng sắt son đỏ, tâm trạng khác hẳn lần trước. Trần Nặc nắm chặt tay Thẩm Nam Chu, như muốn hấp thụ năng lượng từ anh, dù tay anh lạnh như băng, trong tiết trời cuối thu nắm tay không dễ chịu, nhưng cô vẫn không muốn buông ra.

Lần này người mở cửa là Bạch Cập. Từ lần trước vì chuyện thuốc trường sinh bất lão mà bị tính kế đến nay đã gần hai năm, trong khoảng thời gian đó Trần Nặc vẫn chưa gặp lại anh ta, không ngờ gặp lại là trong tình huống này.

“Các người đến rồi, mau vào đi, A Uyển đang đợi.”

Người thường ngày luôn cà lơ phất phơ, bất cần đời, lúc này đột nhiên nghiêm chỉnh khiến người ta có chút không quen. Trong lòng Trần Nặc vốn dĩ vẫn còn thù dai, lúc này ngược lại cảm thấy anh ta có đôi chút đáng thương.

Ngoài dự đoán, không ngờ A Man cũng ở đó, thấy họ bước vào, cô ấy chào đón: “Chị đưa em lên lầu.” Rồi không cho Thẩm Nam Chu đi cùng. Thẩm Nam Chu lại nhíu mày, Bạch Cập vỗ vỗ vai anh: “Cứ để họ nói chuyện riêng đi, lát nữa Nguyên Trí cũng xuống thôi.”

“Yên tâm, tôi đưa cô ấy lên, nhất định sẽ đưa người xuống an toàn.” A Man cũng bảo đảm nói.

Trần Nặc đứng cạnh Thẩm Nam Chu không nhúc nhích, ở đây, cô chỉ tin tưởng anh, nếu anh phản đối, cô sẽ không làm trái. Mặc dù có thiện cảm với A Uyển, nhưng dù sao cũng không thân thiết.

Thẩm Nam Chu nắm chặt tay Trần Nặc: “Trần Nặc nhất định phải ở cạnh tôi.”

Lời này rất dễ gây phản cảm, Bạch Cập là người đầu tiên bất mãn: “Cậu có ý gì hả, là không tin A Uyển hay không tin A Man? Hay là cả tôi và Nguyên Trí cậu cũng không tin?!”

Thẩm Nam Chu không thèm nhìn anh ta, chỉ đứng im với vẻ mặt trầm tư, ý tứ rất rõ ràng, đưa cô gái nhà anh rời khỏi tầm mắt anh, thì một bước cũng không đi được.

A Man trừng mắt nhìn Bạch Cập vẫn còn muốn lải nhải, rồi nhìn về phía Trần Nặc: “Trần Nặc, A Uyển muốn gặp em, chuyện này em là người có quyền lên tiếng nhất.”

Trần Nặc lại dán sát vào người Thẩm Nam Chu: “Ý anh ấy chính là ý của em.”

Ánh mắt A Man có chút phức tạp, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, chị đi nói với A Uyển một chút.”

Thật ra cô ấy rất hiểu nỗi lo lắng của Thẩm Nam Chu, trong phòng A Uyển có bố trí trận pháp, chuyên để cách ly thần thức và âm thanh, đừng thấy họ đều là phi nhân loại, thính lực rất tốt, nhưng có cái trận pháp này ở đây, liền giống người mù và người điếc vậy, vạn nhất có chuyện gì, Thẩm Nam Chu cũng sẽ không biết.

Nhưng biết thì biết, Trần Nặc… cho đến hôm nay, cô ấy mới thật sự ý thức được, dù linh hồn giống nhau, rốt cuộc, đã không còn là người kia nữa rồi.

A Uyển nghe A Man truyền đạt ý, cười cười: “Tôi biết anh ta sẽ không đồng ý.” Đè lại động tác muốn đứng dậy của Nguyên Trí: “Thôi, thật ra cũng không có gì phải giấu giếm.”

Trần Nặc đi theo Thẩm Nam Chu, lần thứ hai vào khuê phòng của A Uyển.

Khác với lần trước, A Uyển toàn thân ẩn sau tấm màn giường màu xanh thẫm, không lộ diện.

“Bây giờ hình dáng tôi đã biến đổi hoàn toàn,  sợ làm cô sợ, cứ như vậy nói chuyện đi.”

Giọng cô ấy vẫn dễ nghe như thanh âm nhà trời, nhưng tốc độ nói rất chậm, giọng nhẹ và chậm rãi, lộ rõ vẻ khí lực không đủ.

Mũi Trần Nặc có chút cay cay, “ừm” một tiếng rầu rĩ.

“Cô cảm thấy khó hiểu lắm phải không?”

A Uyển tựa hồ nghĩ đến chuyện vui vẻ gì đó, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn: “Kiếp trước, chúng ta là chị em họ, tình cảm không gì sánh bằng, so với chị em ruột cũng không kém là bao. Lúc trước mẹ và dì còn nói đùa, sau này muốn kết thân, cô gả cho anh tôi, tôi gả cho anh cô.”

Trần Nặc… suýt chút nữa quỳ xuống. Rốt cuộc đây là đang hồi tưởng quá khứ hay đang tố giác cô vậy?!

Thẩm tiên sinh sẽ không vì chuyện kiếp trước mà bắt cô quỳ bàn phím chứ?

Bình Luận (0)
Comment