Mùng 5, A Man dẫn bạn trai Erick đến nhà chúc Tết, không ngờ lại tình cờ gặp Bạch Cập.
Không biết người trong cuộc cảm thấy thế nào, nhưng Trần Nặc lại cảm thấy khó xử thay. Bạch Cập nói được hai câu thì hoảng hốt bỏ chạy. Đúng vậy, chính là hoảng hốt, lúc đi chân còn đụng vào bàn trà một cái, nghe tiếng vang thì cũng đủ biết va chạm không nhẹ.
Để Thẩm Nam Chu và Erick trò chuyện dưới lầu, Trần Nặc cùng A Man lên phòng nói chuyện riêng.
Đầu tiên là thiết lập một rào chắn cách âm trong phòng, dù cái thứ này đối với Thẩm Nam Chu chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với Erick lại cực kỳ hữu ích. Chuẩn bị xong xuôi, A Man ngáp một cái, lại vươn vai lười biếng: “Già rồi, mới lăn lộn cả đêm mà đã thấy mệt.”
“Tối qua chị làm gì mà lăn lộn cả đêm vậy?” Trần Nặc tò mò.
Nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt to trong sáng đang chớp chớp, A Man cười xấu xa: “Ngoài ‘tập đánh vần’ thì còn có thể làm gì nữa?”
Trần Nặc: “…”
“Không phải chứ? Mới nói xíu vậy thôi mà em đã đỏ mặt rồi?” A Man xoa cằm, có chút ý đồ xấu: “Đừng nói với chị, em với cái tên Thẩm Nam Chu kia còn chưa…” Cô ấy hai ngón cái đối nhau uốn cong, dù không nói ra, ý tứ lại biểu đạt cực kỳ rõ ràng.
Trần Nặc đáp lại bằng một cái liếc xéo: “Em mới 20 tuổi.”
“Ý em là em chưa đủ tuổi?”
“Tuổi em nhỏ thật mà mà.”
A Man chống nạnh cười: “Thẩm Nam Chu xem chừng nghẹn chết rồi.” Nghĩ đến Thẩm tiên sinh nào đó dục cầu bất mãn, chỉ có thể nhìn mà không ăn được, tâm trạng cô ấy liền tốt, tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa một cách quang minh chính đại.
Trần Nặc cạn lời: “Chị cười khoa trương quá đấy. Đúng rồi, Bạch Cập…”
Cô vừa mới mở đầu, muốn hỏi A Man và Bạch Cập ra sao, dù sao hồi A Uyển qua đời, hai người dường như có dấu hiệu “phá băng”.
A Man xua tay cắt ngang: “Không cần hỏi, bọn chị không có gì đâu. Erick đã cầu hôn chị rồi, bọn chị định tổ chức hôn lễ trong năm nay.”
Tin tức này có chút đột ngột, Trần Nặc kinh ngạc: “Hôn lễ? Năm nay? Có nhanh quá không?”
“Nhanh cái gì chứ, chị với anh ấy quen biết rất nhiều năm rồi, tuy thời gian thực sự ở bên nhau không dài, nhưng cũng hiểu tận gốc rễ. Hơn nữa tính cách hợp nhau, sở thích cũng nhất trí, trên giường… ừm, cũng không tồi, nếu các phương diện đều thích hợp, vì sao không kết hôn?”
Trần Nặc không nói nên lời, nghĩ nghĩ, hỏi: “Là thật lòng muốn kết hôn sao?” Cùng chung chí hướng không nhất định là người yêu, cũng có thể là ‘chiến hữu’.
A Man cười khẩy, hất mái tóc ngắn, có chút phóng khoáng và ngông cuồng: “Trần Nặc, em còn nhỏ lắm, chuyện tình cảm vốn không phức tạp đến thế đâu, cái gì mà thích không phải là yêu hay nhầm lẫn tình bạn tình thân với tình yêu, đều là chó má! Muốn ở bên đối phương, không rời xa nhau, đó chính là tình yêu. Những miêu tả hoa mỹ đều là lừa người, thuận theo bản tâm mới là quan trọng nhất, người khác có thể nghi ngờ tình yêu của em, nhưng em không thể nghi ngờ chính mình.”
Tiễn A Man và Erick đi, Trần Nặc vẫn luôn suy nghĩ về những lời của A Man. Nói thật, cô có cảm giác như được giác ngộ. Tình cảm giữa cô và Thẩm Nam Chu chắc chắn là thật, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng liệu trong đó có lẫn lộn những tình cảm khác không, thì lại không thể xác nhận. Thỉnh thoảng cô cũng có những khoảnh khắc hoang mang như vậy, không biết mình đối với anh là tình thân nhiều hơn hay tình yêu nhiều hơn, điều này thật sự rất khó phân biệt hoặc nói là không thể phân biệt rõ ràng.
Lời của A Man đã thức tỉnh cô, đưa cô ra từ ngõ cụt. Thật ra tình yêu bản thân nó rất đơn giản, không muốn rời xa anh, muốn mãi mãi mãi mãi ở bên anh, có thể vì anh mà từ bỏ tất cả. Nếu đây không phải là yêu, vậy cái gì là yêu?
Nghĩ thông suốt rồi, Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như gánh nặng trên vai cuối cùng cũng được trút bỏ.
“Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Giọng nói thanh thoát của Thẩm Nam Chu cuối cùng cũng khiến cô nhớ ra bên cạnh còn có anh. Chủ yếu là do cô suy nghĩ quá nghiêm túc. Trần Nặc liếc anh một cái, cũng không hoảng, “Anh biết em đang nghĩ gì à?”
“Tai anh đâu có điếc.” Cái tài mọn của A Man làm sao có thể ngăn được thính lực của anh.
Cho nên nói mấy cái năng lực b**n th** của anh, thật sự quá đáng ghét, muốn làm gì đó bí mật cũng không được.
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng không ảnh hưởng đến động tác trên tay. Trần Nặc dang hai tay ôm lấy cổ người bên cạnh, môi ghé sát, hôn nhẹ khóe môi anh, hào phóng thừa nhận: “Là nghĩ thông suốt một số chuyện rồi, A Man nói đúng lắm, em vẫn còn quá trẻ, nhìn nhận sự việc chưa đủ sâu sắc.”
Thẩm Nam Chu lại không đồng tình, anh nói: “Chỉ cần còn tồn tại, đủ loại ngã rẽ sẽ ùn ùn kéo đến. Điều này không liên quan đến tuổi đời hay kinh nghiệm, phụ thuộc vào việc chúng ta ngộ ra lúc nào. Có người chọn một con đường đi đến cùng, dù biết là ngõ cụt cũng tuyệt đối không quay đầu lại. Những người như vậy, một là “liễu ám hoa minh”*, hoặc là dừng chân tại ngõ cụt; còn có người sẽ lý trí mà cân nhắc, quay đầu là bờ, chỉ cần còn sống, nhất định sẽ tìm ra con đường cho chính mình. Suy cho cùng, người như vậy, mới là người thông minh. A Man là người thông minh, em cũng vậy.”
*“Liễu ám hoa minh” mang ý nghĩa thấy được hy vọng trong lúc đường cùng
Trần Nặc nghe có chút ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: “Anh cũng thuộc loại người như vậy à?”
“Anh?” Thẩm Nam Chu rũ mắt nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím: “Anh là loại người chờ đợi đến khi ‘liễu ám hoa minh’”
Bất giác, đôi mắt đen láy của Trần Nặc bao phủ một tầng hơi nước mỏng, trong lòng cô chua xót khôn tả. Vì sự cố chấp của anh, và cũng vì “cô” ở kiếp trước.
So với kiếp trước, cô may mắn hơn quá nhiều.
Mùng 10, Trần Nặc cùng Thẩm Nam Chu trở lại thủ đô. Qua Tết Nguyên Tiêu, trường học khai giảng. Học kỳ sau năm ba là cột mốc quan trọng, đã có rất nhiều bạn học bắt đầu tính toán cho việc tốt nghiệp. Những người muốn đi du học bắt đầu nộp hồ sơ, còn những ai không ra nước ngoài thì phải liên hệ sớm với các đơn vị thực tập hoặc chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Sinh viên giỏi của các trường đại học danh tiếng đôi khi sẽ gặp khó khăn trong việc chọn lựa, đặc biệt là ở thủ đô, đi phỏng vấn mười người thì phỏng chừng có một nửa là du học sinh trở về, áp lực cạnh tranh cực kỳ lớn, còn những công ty nhỏ thì lại bản thân họ lại không hứng thú.
Trương Lâm, người có mối quan hệ khá tốt với Trần Nặc, đang băn khoăn không biết nên đi du học hay ở lại trong nước, hoặc tiếp tục học nghiên cứu sinh, dù sao tấm bằng đại học chính quy đã không còn giá trị nhiều nữa, ngay cả trường danh tiếng cũng vậy!
“Mình nghe Ngô Hà nói, lớp mình có tám người đã xác định sẽ đi du học, Trần Nặc, cậu có tính toán gì không?”
“Mình vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Bố mẹ mình hy vọng mình đi du học, họ nói sau này áp lực cạnh tranh sẽ ngày càng lớn, người ta đều đi du học hết, nếu mình không đi, thì coi như thua ngay từ vạch xuất phát.”
Trần Nặc nghe xong buồn cười: “Vạch xuất phát? Vạch xuất phát nhà cậu định nghĩa kỳ cục thật.”
“Ai nha, đang nói chuyện nghiêm túc mà, cậu đùa giỡn cái gì!” Trương Lâm liếc cô một cái, nghĩ đến điều gì đó, lại thở dài: “Thật ra mình cũng muốn học hỏi thêm, nhưng Tưởng Nghị nói anh ấy muốn ở lại trong nước.”
Trần Nặc biết cô ấy và Tưởng Nghị tình cảm rất tốt, liền khuyên: “Cậu có thể nói chuyện với anh ấy, đi du học quả thật lợi nhiều hơn hại mà.”
“Không đơn giản chỉ cần nói chuyện là được,” Trương Lâm gục xuống bàn có chút uể oải: “Gia đình anh ấy không có điều kiện, thành tích của Tưởng Nghị cậu cũng biết đấy, không nổi bật, muốn tìm doanh nghiệp tài trợ cũng không được, suất học bổng của trường thì đừng hòng. Nếu mình thật sự đi du học, tình yêu xa chắc chắn không bền được, phỏng chừng sẽ chia tay.” Nói rồi cô ấy liếc nhìn Trần Nặc một cách u oán: “Vẫn là cậu ổn nhất, muốn tiền có tiền, muốn đàn ông có đàn ông, lại xinh đẹp, thành tích xuất sắc, quả thực không chừa đường sống cho ai!”
Trần Nặc cạn lời, chờ tan học ngồi vào trong xe, kể cho Thẩm Nam Chu nghe về xu hướng của các bạn trong lớp, sau đó hỏi: “Em có nên tiếp tục học nghiên cứu sinh không?”
Thẩm Nam Chu đối với chuyện này rất thản nhiên: “Tùy em, muốn học thì học. Nếu muốn ra nước ngoài, anh cũng có thể giúp em sắp xếp.” Dù sao anh cũng không thiếu tiền.
Trần Nặc nghĩ nghĩ: “Em vẫn muốn tốt nghiệp xong đã.” Cô không muốn Thẩm Nam Chu mỗi ngày phải gió mưa lái xe đến đón cô, mùa đông thì đỡ, mùa hè thật sự rất làm người ta lo lắng.
“Sau khi tốt nghiệp thì sao?”
“À, nếu em ở nhà dựa vào vẽ truyện tranh để kiếm nhuận bút, anh có cảm thấy em quá tệ không?”
Thẩm Nam Chu cười: “Ai lại tự nói mình tệ thế!” Lại nói: “Thế nào cũng được, trong nhà không thiếu phần tiền lương đó của em, nếu em muốn đi làm thì có thể xem xét tự mình khởi nghiệp, anh sẽ đầu tư.” Anh nghĩ cô gái nhỏ dù sao cũng học tài chính, nếu thật sự dựa vào vẽ truyện tranh kiếm tiền, tương lai khi nhắc đến với bạn học có thể sẽ không được vẻ vang cho lắm.
Trần Nặc lắc đầu: “Khởi nghiệp thì thôi đi, có thể theo anh chơi chứng khoán.” Cô vì tương lai lâu dài mà tính toán, không muốn dính líu quá nhiều với người khác, tương lai sẽ luôn không tiện.
Nói đến chứng khoán, Thẩm Nam Chu nhớ lại chuyện trước đây, ra vẻ cảm khái: “Năm em 11 tuổi, nhìn thấy anh chơi chứng khoán còn lo lắng khuyên anh ‘quay đầu là bờ’, bây giờ lại nói muốn cùng anh chơi chứng khoán,” tặc lưỡi hai tiếng: “Thật là sớm quên chuyện cũ”
Chuyện này anh không nhắc tới thì cô thật sự đã quên mất rồi, lúc này nhớ lại, cũng cười theo: “Lúc đó em được bao nhiêu tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ nhớ rõ nhà hàng xóm gặp nạn, hơn nữa cũng là xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở anh mà.”
Hai người bắt đầu hồi tưởng quá khứ, nói chút chuyện thú vị trước đây, bỗng nhiên quay đầu lại, đã gần mười năm rồi.
Về đến nhà, thay dép lê, Thẩm Nam Chu bảo cô về phòng thay quần áo, anh đi vào bếp nấu cơm.
Trần Nặc nhón chân hôn lên má anh một cái: “Anh vất vả rồi, Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Nam Chu hừ cười, hôn trả một cái, mới buông cô đi.
Qua mùng 1 tháng 5, trời dần nóng lên. Dương Kỳ gọi điện cho cô hỏi có muốn cùng nhau đăng ký học lái xe không, Trần Nặc nói mình đã có bằng, Dương Kỳ rất kinh ngạc: “Cậu thi từ khi nào vậy?”
“Năm ngoái.” Thật ra là Thẩm Nam Chu tìm Hoàng tiên sinh giúp cô có bằng lái mà không cần thi. Dù là đi cửa sau, nhưng Trần Nặc lái xe cũng không tệ, là Thẩm Nam Chu cầm tay chỉ dạy.
Vốn dĩ cô muốn học và thi theo hệ thống chính quy, nhưng khả năng ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ của Trần cô nương thật sự quá mạnh mẽ, đi một chuyến đến trung tâm dạy lái đã có thể chiêu dụ hai con ruồi bọ, hơn nữa huấn luyện viên cũng không mấy trong sáng, vì thế Thẩm tiên sinh quyết đoán xách cô gái nhỏ về nhà, trực tiếp tìm Hoàng tiên sinh lo liệu, tiền tuy dùng nhiều, nhưng đỡ lo biết bao.
Dương Kỳ có chút thất vọng: “Cứ tưởng hai chúng mình có thể kết nhóm chứ, thôi, mình vẫn tìm em họ mình vậy. À, đúng rồi, em họ mình học cùng trường với cậu đấy, cậu ấy cũng học tài chính, là sinh viên năm nhất.”
Em họ = Dương Ninh
Nghĩ đến cậu học đệ suýt tự sát cách đây không lâu, Trần Nặc khô khốc “ờ” một tiếng, đổi chủ đề: “Trường cậu thế nào rồi? Có học môn giải phẫu không?” Dương Kỳ thi lại, năm thứ hai vượt mức bình thường, thi đậu vào Đại học Y khoa thủ đô, cuối cùng cũng không cần phải “bỏ nhà đi bụi” vì sợ mẹ nữa.