Tuyết rơi cả ngày, vẫn không có dấu hiệu ngừng. Trần Nặc dậm chân một cái bên cạnh xe, muốn rũ tuyết trên giày. Cánh cửa xe mở ra, giọng người đàn ông theo đó truyền ra: “Lên đi.”
Tuy dịu dàng, nhưng không cho phép cự tuyệt.
Trần Nặc nhìn vào bên trong một chút, ngoan ngoãn nghe lời, chân lại dậm hai cái, lúc này mới cúi người ngồi vào trong xe.
Vừa ngồi vào ghế phụ, trong tay cô liền có thêm ly ca cao nóng. Thẩm Nam Chu phủi tuyết trên người cô, gỡ bỏ chiếc mũ len bị ướt trên đầu, lại lấy khăn lông khô lau tóc cho cô, còn không quên hướng điều hòa gió ấm về phía cô, giống như đang hầu hạ một vị lão Phật gia, không hề qua loa.
Nghĩ đến cảnh tượng nào đó, Trần Nặc cắn ống hút mím môi bật cười, đôi mắt to cong cong như trăng non, đẹp một cách linh động không tả xiết. Thẩm Nam Chu bị lây, cũng cong khóe môi theo, hỏi: “Cười cái gì?”
Lời thật đương nhiên không thể nói. Trần Nặc buông ống hút ra, chớp chớp hàng mi đen nhánh, hứng thú nói: “Em phát hiện anh càng ngày càng tốt với em.”
Mấy lời nói nhăng nói cuội của cô làm sao qua mắt được Thẩm tiên sinh, nhưng anh vẫn chiều theo mà đáp lại: “Không tốt với em thì tốt với ai?”
“Em biết, em biết mà.” Nói rồi vỗ vỗ vai anh: “Nhưng mà cách mạng chưa thành công, Thẩm tiên sinh vẫn cần nỗ lực.”
Lời cô nói có ẩn ý, Thẩm Nam Chu nhướng mày: “Ý em là lần cầu hôn sắp tới còn phải xem xét sao?”
Trần cô nương rất bình tĩnh, nhún vai, buông tay: “Em không biết đâu?”
Cái bộ dạng này, muốn ăn đòn thật mà.
Thẩm Nam Chu ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lần đầu tiên thấy em thù dai đến vậy.” Đáng tiếc ngàn vàng khó mua sự hối tiếc, nếu không hôm đó tuyệt đối sẽ không xúc động mà buột miệng cầu hôn, để cô gái này nắm được yếu điểm mà kiếm cớ.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người ở phòng khách xem TV. Trần Nặc nép trong lòng Thẩm Nam Chu xem đến chăm chú, trong khi đó Thẩm tiên sinh lại không yên như vậy, môi anh chậm rãi di chuyển trên chiếc cổ trắng nõn của cô, thỉnh thoảng dùng sức m*t một chút, để lại những vết đỏ. Tay anh cũng không thành thật, sắp sửa chạm đến mục tiêu thì điện thoại trên bàn reo lên.
Thẩm Nam Chu: “…”
Trần Nặc cười khúc khích, gạt tay anh ra, ghé người xem ai gọi đến. Thấy màn hình hiện [Lam Ngọc], cô đưa điện thoại qua, ra hiệu anh nghe máy.
Chờ anh bắt máy, cô nhảy xuống từ đùi anh, cầm ly đi đến chỗ máy lọc nước lấy nước, còn chưa kịp uống, anh đã nói chuyện xong
Thẩm Nam Chu đi tới, khóe môi mỉm cười, tâm trạng có vẻ không tồi. Nghĩ đến một khả năng nào đó, Trần Nặc hỏi: “Chuyện nhà họ Nguyễn có kết quả rồi sao ạ?” Thấy anh gật đầu, cô cũng bật cười theo: “Nhanh thật đó.” Sáng nay vừa nghe anh nhắc đến, tối đã có tin tốt, vận may thật sự không tệ.
Trộm đồ vật tuy không tốt, nhưng trộm của nhà họ Nguyễn, Trần cô nương thật sự không có chút gánh nặng tâm lý nào, chỉ là có chút lo lắng: “Nhà họ Nguyễn có tìm đến không?”
Thẩm Nam Chu lắc đầu: “Tìm Lam Ngọc chính là không muốn gây thêm rắc rối. Yên tâm, Lam Ngọc làm việc từ trước đến nay đều chu toàn, sẽ không để lại sơ hở.”
Ngày hôm sau, Trần Nặc liền nhìn thấy bảo bối của nhà họ Nguyễn, một chiếc chuông đồng thau lớn bằng bàn tay. Hình dáng cổ xưa, thân chuông khắc một vòng văn tự, chữ viết rất nhỏ, chi chít như kiến, không thể nhìn rõ.
Thẩm Nam Chu nâng chuông đồng nhìn một lát, gật đầu với Lam Ngọc: “Chính là cái này.”
Lam Ngọc từ ghế sofa đứng dậy: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, máy bay sắp trễ rồi.”
Thẩm Nam Chu cũng không giữ anh ta lại, đứng dậy theo: “Cảm ơn, thay tôi gửi lời hỏi thăm Phương Ninh.”
Lam Ngọc cười gật đầu, nhìn Trần Nặc một cái, nháy mắt với bạn tốt: “Khi nào kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhé.”
“Yên tâm, không quên cậu đâu.” Nói rồi đấm vào vai anh ta một cái, giống như anh em bình thường, tuy lời nói không nhiều, nhưng cái không khí đó lại rất khác biệt, kiểu thân tình gắn bó. Điều này khác hoàn toàn khi anh ở cùng Bạch Cập và Nguyên Trí. Thẩm Nam Chu nói anh và Lam Ngọc có quan hệ cực kỳ tốt, cái “cực kỳ tốt” này, Trần Nặc nghĩ, chắc chắn không hề nói quá chút nào.
Tiễn Lam Ngọc đi, Trần Nặc cũng không băn khoăn nhiều về tình bạn của Thẩm tiên sinh, mà chỉ vào chiếc chuông đồng hỏi: “Thứ này cũng có thể làm thuốc sao?”
“Cái này làm sao có thể dùng làm thuốc?” Anh còn kinh ngạc hơn cô.
Trần Nặc: “…Vậy anh còn… cái gì đó.” ‘Trộm’ dù sao cũng nghe không hay, nên cô nói lảng đi.
Thẩm Nam Chu không trêu cô nữa, cười cười, cầm lấy chiếc chuông nhỏ trên bàn trà, giải thích cho cô: “Cái này là vật chứa để luyện thuốc, đừng nhìn nhỏ, nhưng lại là bảo bối. Nhà họ Nguyễn lấy cái này làm vật siêu độ vong hồn, thật sự là phí phạm của trời, quả là minh châu phủ bụi.”
Siêu độ vong hồn gì đó… Trần cô nương quyết định lờ đi.
Lại nhìn chiếc chuông nhỏ đơn giản tự nhiên, thật sự không nhìn ra chỗ nào bất thường. Trần Nặc nhận rõ hiện thực, mình chỉ là một người bình thường, có đôi mắt bình thường, thôi thì không nên cố gắng làm gì.
Học kỳ 2 năm 4, gần đến lúc tốt nghiệp, Trần Nặc bắt đầu bận rộn. Luận văn tốt nghiệp cần hoàn thành, bảo vệ luận văn cần chuẩn bị, còn có những việc lặt vặt linh tinh khác. Chờ toàn bộ xong xuôi, Trần cô nương gầy đi 5 cân, khiến Dương Kỳ ghen tỵ.
Trần Nặc nghe cô ấy than thở, vẻ mặt cạn lời: “Muốn giảm béo thì tập luyện nhiều hơn, ăn ít đồ ăn vặt, đừng ăn khuya, bữa tối tốt nhất cũng đừng ăn, chắc chắn gầy nhanh.”
“Không ăn khuya thì được, không ăn tối… Thà giết mình đi.”
“Vậy thì tập luyện nhiều, tập gym đi, bạn mình có người nghỉ hè gầy 20 cân đấy.”
Dương Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Phòng tập gym toàn trai xinh gái đẹp, mình đi mất mặt lắm.”
“Nghe nói lá sen ngâm nước uống rất hiệu quả, có thể giảm béo.”
“Cái đó vô dụng, mình thử rồi, nửa tháng còn không gầy được một cân nữa.”
Trần Nặc bất đắc dĩ: “Vậy cậu đừng giảm cân nữa, cứ giữ như vậy đi, thật ra cũng không tính là béo lắm.”
Dương Kỳ trừng mắt nhìn cô: “Cậu nói lời này có trái lương tâm không hả, mình 135 cân, cậu 86 cân, mình sắp gấp hai cậu rồi đấy chứ.”
Trần Nặc: “…”
Về đến nhà, Thẩm Nam Chu đang ở trong bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng động, anh thò nửa người ra: “Về rồi à?”
Cô dạ một tiếng, đổi dép lê xong chạy vào bếp, thấy trên bếp quả nhiên đang hầm canh, lập tức mặt nhăn nhó: “Canh gà, canh cá hay canh xương hầm?” Tuy cô là động vật ăn thịt, nhưng cũng không chịu nổi một ngày ba bữa uống canh bổ, đặc biệt canh bổ lại còn cho thuốc bắc… Cái vị đó, thật sự ai uống người đó biết.
Thẩm Nam Chu cười rất dịu dàng: “Yên tâm, đều không phải,” không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, anh nhấc nắp nồi đất lên cho cô xem: “Canh ba ba, có cho sâm Mỹ, không cho thuốc bắc, hương vị hẳn là không tệ.”
Phản ứng của Trần Nặc là liên tục lùi hai ba bước, đầu lắc nguầy nguậy như trống bỏi: “Cái này có đánh chết em cũng không uống!”
Tuy thái độ của cô gái nhỏ rất kiên quyết, nhưng Thẩm Nam Chu đối phó cô thì quá dễ dàng. Đến khi ăn cơm, cô vẫn nhắm mắt nhắm mũi cam chịu ngoan ngoãn uống hết canh.
Lý do ư?
Rất đơn giản.
Thẩm tiên sinh đã nói với cô thế này: “Chỉ cần hôm nay uống hết canh ba ba, từ ngày mai trở đi sẽ không cần uống canh bổ nữa.”
Bốn năm đại học, những ký ức sâu sắc đọng lại trong Trần Nặc không nhiều, cô và các bạn học luôn duy trì một khoảng cách an toàn, dù là Trương Lâm có quan hệ khá tốt, tình bạn cũng không quá sâu đậm.
Nhưng ngay lúc này, đứng trên bục nhận thưởng, tay cầm bằng tốt nghiệp, sự xúc động trong lòng cô không hề kém cạnh so với các bạn học bên cạnh. Tốt nghiệp, từ trung học đến bây giờ, mười năm, hôm nay, cuối cùng cũng hoàn toàn giã từ mái trường.
Nói quyến luyến thì hơi làm màu, nhưng thật sự có chút không nỡ. Các bạn học khác sau khi rời trường sẽ lao vào một chiến trường khác của cuộc đời. Tương lai của cô, trong ngắn hạn đã có một thiết lập cố định, nếu không có gì bất ngờ, từ nay về sau, có thể sẽ không liên lạc với những bạn học này nữa.
Phiền muộn, luôn là điều khó tránh khỏi.
Ngồi vào trong xe, Trần Nặc đưa bằng tốt nghiệp đến trước mặt Thẩm Nam Chu, nụ cười trên mặt rạng rỡ: “Xem này, em tốt nghiệp rồi!”
Thẩm Nam Chu véo cằm cô, hôn nhẹ môi cô, không nói gì khác, chỉ cười hỏi: “Tốt nghiệp mà vui đến vậy sao?”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ rồi, sau này không cần lo lắng thành tích nữa, cũng không cần dậy sớm đi học hay sợ trễ gì đó, thật tốt.”
Đầu ngón tay Thẩm Nam Chu lướt qua đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt trầm xuống: “Quả thật không tệ.”
Còn về việc không tệ ở chỗ nào, thì tùy mọi người ngầm hiểu.
Trần Nặc cười gượng “ha hả”, cô thề, thật sự không phải tư tưởng của mình không trong sáng, thật sự là giọng điệu, biểu cảm, động tác của anh đều truyền tải một ý nghĩa nào đó -_-||
Được thôi, sự thật chứng minh, sự ngầm hiểu của Trần cô nương rất sâu sắc, sau đó nửa tháng, cô không còn được ngủ một giấc ngon lành nào nữa! Còn ai khổ hơn cô không chứ?!!!
…Tốt nghiệp đại học, hoàn toàn giải phóng, sau này không còn chuyện nghỉ hè nữa. A Man gọi điện mời cô và Thẩm Nam Chu sang Ý chơi, nói muốn giới thiệu đứa cháu trai nhỏ của Erick cho cô biết, chính là con yêu tinh dơi trông đặc biệt giống thiên thần kia.
Nhưng tiếc là kế hoạch không theo kịp thay đổi. Hai ngày trước khi khởi hành, Thẩm Nam Chu nhận được điện thoại của Nguyên Trí, nói rằng đã xác định được A Uyển chuyển thế, nhưng vị trí cụ thể nào thì không tính ra được, cần Thẩm Nam Chu chi viện.
Đây là việc quan trọng, tuy tiếc nuối, nhưng Trần Nặc cũng chỉ có thể từ chối lời mời của A Man. A Man tỏ vẻ thông cảm, còn an ủi cô trong điện thoại: “Dù sao em cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, sau này cơ hội còn nhiều lắm, không sao đâu, mấy năm nay chị và Erick đều sẽ ở Ý, lúc nào cũng tiện.”
Hai người trò chuyện thêm một lát, trước khi cúp điện thoại, A Man đột nhiên bảo Trần Nặc đưa điện thoại cho Thẩm Nam Chu, nói có chuyện muốn nói với anh.
Trần Nặc đoán rằng cô ấy muốn nói chuyện liên quan đến A Uyển và Nguyên Trí, không nghĩ nhiều, liền chuyển điện thoại cho ai đó vẫn luôn đứng bên cạnh chiếm tiện nghi của mình.
Thẩm Nam Chu nhận điện thoại, không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đáp lại “ừ”, trước sau không đến một phút đã cúp máy.
“A Man nói gì với anh vậy?” Rốt cuộc vẫn có chút tò mò.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cằm Thẩm Nam Chu tựa lên đầu cô cọ cọ, nói nhỏ: “A Man nhắc nhở anh, nếu dược liệu đã thu thập đủ, thì nên mau chóng luyện thuốc.”
Trần Nặc phản ứng rất nhanh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Môi Thẩm Nam Chu rơi xuống đôi mắt hạnh đang trợn tròn của cô, hơi lạnh kéo dài, giống như băng, dập tắt sự nóng nảy vừa bùng lên trong cô.
A Man nhắc nhở, hiển nhiên là muốn họ đề phòng Nguyên Trí, thậm chí… Bạch Cập.