Đầu tháng hai, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu rời Zurich về nước. Chú chim béo Khôi Khôi đã bốn tháng tuổi, hình thể lớn gấp đôi, hiện tại to bằng bàn tay.
Từ thủ đô, cả hai đổi chuyến tiếp tục đến Tuyền Dương. Khi ra khỏi sân bay, bên ngoài trời đang mưa. Xe của họ vẫn đỗ ở gara ngầm gần đó, Trần Nặc lấy ô ra khỏi túi, tiện tay ấn chú chim béo đang muốn nhô đầu ra vào lại: “Đừng động đậy, trời đang mưa đấy.”
Chú chim béo hiện tại đang trên đà tự học thành tài, đã hiểu được những lời nói đơn giản, mặc dù còn lâu nó mới mở miệng nói chuyện, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của nó.
“Khôi Khôi ~” kêu to một tiếng, ngoan ngoãn rụt đầu vào túi, Trần Nặc thấy rất vui, ngón tay chạm nhẹ vào cái đầu nhỏ của nó, như an ủi lại giống khen ngợi. Đôi mắt đen to như hạt đậu xanh của nhóc con sáng rực, vừa định kêu “khôi khôi” một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo một chút, thì một luồng lạnh lẽo quét qua, chú chim béo nhạy cảm rụt cổ lại, giả làm chim cút.
Kẻ xấu, kẻ xấu, kẻ xấu ~〒▽〒
Kẻ xấu Thẩm tiên sinh một tay mở ô, một tay ôm lấy vai người yêu, dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận, phía trước có vũng nước.”
Lần này trở về, hành lý của họ đều đã được vận chuyển trước, chỉ còn lại một chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo.
Ngồi vào trong xe, Trần Nặc thả chú chim béo ra, thấy nó “khôi khôi ~ khôi khôi ~” bay đi bay lại, cuối cùng đậu trên vai phải mình, cô cười cười, chạm nhẹ vào cái mỏ ngắn của nó: “Đói không?”
Tiếng “khôi khôi ~” từ cao chuyển thấp, mang theo âm điệu uyển chuyển, như đang làm nũng.
Điều này có nghĩa là đói bụng.
Trần cô nương làm chủ nhân mấy tháng nay không phải vô ích, cô mở túi, lấy ra chà bông bên trong, rút một tờ khăn giấy trải phẳng đặt yên xe, đổ chà bông ra. Không cần nói nhiều, chú chim béo đã rất tự giác nhảy qua ăn. Mặc dù ở rất gần với “phi nhân loại” mà nó ghét, nhưng vì ăn, đó chỉ là chuyện nhỏ!
Chim cũng biết tùy cơ ứng biến mà.
Xe đã lên cao tốc, sân bay không quá gần nội thành, Thẩm Nam Chu chỉnh điều hòa lên hai độ nữa. Tháng hai âm lịch, khí trời vẫn lạnh buốt, nước mưa lẫn tuyết viên đập vào cửa kính xe, làm mờ đi lớp kính mờ. Ánh đèn hai bên đường cao tốc giống như những con rồng dài dưới màn đêm, uốn lượn trải ra, chiếu sáng hướng đi.
Trần Nặc dùng tay lau lau kính xe, nhìn ra bên ngoài một chút, dãy núi nhấp nhô xa xa trong đêm tối trông quỷ dị khó phân biệt, cô quay đầu lại: “Bạch Cập biết chúng ta trở về không?”
Thẩm Nam Chu liếc qua khóe mắt: “Sao vậy?”
Trần Nặc chỉ vào khoảng không bên ngoài cửa xe: “Có một con mèo đang bay về hướng này.” Mặc dù khoảng cách còn khá xa, trời cũng tối đen, nhưng từ khi uống thuốc trường sinh bất lão, thị lực của cô đã tốt hơn rất nhiều, vào ban đêm cũng có thể nhìn thấy một số thứ.
Theo hướng ngón tay của cô, Thẩm Nam Chu nhíu mày, phanh gấp xe ở dải dừng khẩn cấp phía trước. Một lát sau, con mèo trắng an toàn chạm đất, đậu trên nắp capo xe.
Đó là một con mèo nhà Trung Quốc lông trắng như tuyết, đôi mắt xanh lam, dài khoảng nửa mét, rất khó tưởng tượng, một con mèo nhà như vậy lại có thể lướt theo gió mà đến. Nếu không phải đã ở cùng với phi nhân loại lâu đến mức “không phải A Mông nước Ngô” (chỉ việc không còn ngây thơ nữa), Trần Nặc cảm thấy tam quan của mình có lẽ còn phải vỡ vụn thêm vài lần nữa. Vừa rồi còn tưởng là Bạch Cập, giờ nhìn lại hóa ra không phải.
Thẩm Nam Chu ấn cửa kính xe xuống nhưng không xuống xe, chỉ thò tay trái ra ngoài cửa sổ. Con mèo trắng “meo” một tiếng, chân sau vừa đạp, thân thể nhún xuống, một cú vượt mạnh mẽ, nhảy lên cánh tay Thẩm Nam Chu. Trần Nặc “ai nha” một tiếng, còn chưa kịp nói ra lời nào, con mèo kia thế mà trong tích tắc biến thành một tờ giấy.
Không sai, chính là một tờ giấy! Một tờ giấy khổ A4!
Thật khó tin.
“Khôi Khôi ~ Khôi Khôi ~” Vì cửa kính xe mở ra, bữa ăn của chú chim béo bị gián đoạn nên liền ríu rít với Thẩm Nam Chu, bày tỏ sự phẫn nộ của mình. Trần Nặc chỉ có thể trấn an nó trước, bế chú chim béo trên vai xuống đặt vào lòng bàn tay, chạm nhẹ vào đầu nhỏ của nó: “Ngoan, đừng kêu.”
Chú chim béo lập tức im miệng, thật sự là ngoan quá chừng.
Thẩm Nam Chu rút tay về, đóng cửa kính xe. Tay và ống tay áo của anh đều bị ướt, Trần Nặc lấy khăn giấy lau cho anh, một bên nhìn tờ giấy trắng.
“Đây là cái gì? Phép thuật sao?”
“Một loại tiểu xảo, dùng linh lực truyền vào trang giấy tạo thành linh. Giống như thức thần giấy thường xuất hiện trong anime Nhật Bản mà em từng xem, loại đó là phép thuật cấp thấp nhất, cái này của Bạch Cập là cao cấp hơn.”
Giải thích này đơn giản dễ hiểu, chỉ cần không ngốc đều có thể hiểu.
Trần Nặc hiểu rõ: “Vậy anh ta muốn gì?” Sẽ không nhàm chán đến mức trêu đùa họ đâu. Nếu muốn nhắn gửi gì đó, gọi điện thoại không phải nhanh và tiện hơn sao?
Thẩm Nam Chu lật tờ giấy lại cho cô xem, Trần Nặc lúc này mới phát hiện mặt sau có chữ viết! Đương nhiên rồi, tờ giấy dày như vậy, không nhìn thấy cũng bình thường.
Trên đó chỉ có bốn chữ lớn kèm theo bảy tám dấu chấm than: CỨU MẠNG!! CỨU MẠNG!!!!!!
Trần Nặc chớp chớp mắt: “Đây là cầu cứu? Anh ta làm sao biết chúng ta ở đây?”
Thẩm Nam Chu ném tờ khăn giấy ướt qua bên, không cẩn thận ném quá tầm, rơi trúng đầu chú chim béo đang ăn, chú chim béo rất bất mãn: “Khôi Khôi ~ Khôi Khôi ~ Khôi Khôi Khôi ~” Dù không hiểu, nhưng Trần Nặc chắc chắn tiếng kêu này không mang theo thiện ý.
Cô lườm anh một cái: “Anh cứ bắt nạt nó hoài vậy.”
“Nhìn không thuận mắt thôi.” Thẩm Nam Chu trả lời trong lòng, nhưng miệng lại tỏ vẻ mình rất vô tội: “Không cẩn thận.”
Trần Nặc tin anh mới lạ! Người bình thường còn không phạm loại sai lầm cấp thấp này, huống hồ là phi nhân loại! Nhưng cũng không tiện cứ bám riết không tha, chỉ có thể làm tội chú chim béo, chuyện nhỏ hóa không ~╮(╯▽╰)╭
Thấy cô vẫn thiên vị mình, Thẩm Nam Chu rất hài lòng. Vừa khởi động xe vừa trả lời câu hỏi vừa rồi: “Phép thuật này của Bạch Cập chỉ cần thỏa mãn hai điểm, thì trong phạm vi 50km chắc chắn sẽ tìm được người”
Dừng một chút, chờ cô chuyển ánh mắt từ chú chim béo sang mình, anh mới tiếp tục nói: “Thứ nhất, phải biết họ tên đối phương, thứ hai, phải có một món đồ mà đối phương đã từng sử dụng. Chuyện chúng ta về nước hôm nay Bạch Cập biết, chỉ cần muốn tra, thông tin chuyến bay không phải là bí mật. Cậu ta đang cách chúng ta khoảng 30km, nhưng thông tin quá ít, cụ thể thế nào còn chưa rõ ràng. Nhưng anh nghĩ chắc chắn không đơn giản, nếu không cậu ta đã gọi điện thoại rồi.”
Trần Nặc gật gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta có đi cứu anh ta không?” Mặc dù từng có chút không thoải mái vì chuyện theo dõi, nhưng cô cảm thấy Thẩm tiên sinh vẫn là người thấu tình đạt lý, chắc sẽ không thấy chết mà mặc kệ.
Nào ngờ, Thẩm tiên sinh thật sự định đi cứu, anh vò tờ giấy viết chữ “cứu mạng” thành một cục, mở cửa kính xe trực tiếp ném ra ngoài.
Trần Nặc: “…” Là cô đã nghĩ sai sao?
Thẩm Nam Chu một lần nữa đóng cửa kính xe, lấy điện thoại ra bấm số. Nguyên Trí vừa mới suy đoán xong, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì phải nhận nhiệm vụ cứu Bạch Cập.
Cúp điện thoại, Thẩm tiên sinh nhẹ nhàng cười nói với cô gái nhà mình: “Anh làm sao có thể đưa em đi mạo hiểm, không ai quan trọng hơn em.” Đến lúc này cũng không quên tự chấm điểm tốt cho mình.
Phụ nữ là sinh vật cảm tính, không ai không thích nghe những lời ngọt ngào, đặc biệt là xuất phát từ miệng người mình yêu.
Trần Nặc cô nương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô mỉm cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền ẩn hiện, đôi mắt đen láy như chứa đựng những vì sao rực rỡ lấp lánh, một vầng hào quang hồng phấn bao quanh cô. Ngay cả chú chim béo đang cố gắng ăn cũng chịu ảnh hưởng, nghiêng đầu nhỏ “Khôi Khôi?” hai tiếng, tò mò nhìn cô.
Việc làm vui lòng vợ tương lai khiến Thẩm tiên sinh có cảm giác thành tựu lớn lao. Anh vươn tay xoa bóp vành tai cô, ngón tay lướt qua gò má mềm mại. Trần Nặc nắm lấy tay anh, đặt lên môi hôn một cái, không có ý gì khác, chỉ là bày tỏ niềm hạnh phúc của mình.
Nhưng hành động đơn giản này của cô lại không bình thường đối với Thẩm tiên sinh. Giống như dòng điện xẹt thẳng vào tim, cơ thể Thẩm Nam Chu khẽ rung động, bàn tay đặt trên vô lăng không ngừng siết chặt, trong con ngươi dài và sắc hiện lên một vệt đỏ, rực rỡ yêu dị, một lát sau mới biến mất.
Nếu Trần Nặc biết mình chỉ hôn tay thôi mà đã khiến Thẩm tiên sinh kích động đến mức không muốn thành muốn, có lẽ cô sẽ ngửa mặt lên trời thở dài hối hận.
Đương nhiên, trên đời không có chuyện biết trước.
Cho nên tối nay, Trần Cô Nương nhất định phải bị “như vậy như vậy, như vậy như vậy” hành hạ không ngừng nghỉ ~╮(╯_╰)╭
Một đêm điên cuồng, ngày hôm sau vẫn sảng khoái tinh thần.
Trần Nặc lệ rơi đầy mặt, không biết nên vui mừng hay buồn bực. Bởi vì cơ thể cô ngày càng tốt hơn nên Thẩm Nam Chu trên giường càng ngày càng điên cuồng và không kiêng nể gì.
Tối qua vừa về đến nhà đã bị ném thẳng lên giường, xa nhà nửa năm, chưa kịp thu dọn gì, ngay cả tắm rửa, hôm qua cũng chưa kịp tắm ~〒▽〒
Thẩm Nam Chu đi ra ngoài mua bữa sáng. Khôi Khôi lại bị nhốt vào phòng tối, sự đau khổ hóa thành thèm ăn, phá kỷ lục ăn ba cái bánh bao thịt, còn uống hết một đĩa sữa bò nhỏ, cuối cùng ăn no căng bụng, đến nỗi không thể bay lên được.
Trần Nặc xoa xoa bụng nhỏ của nó, có chút lo lắng: “Có bị khó tiêu không nhỉ?”
“Yên tâm, Chim Khôi Màu Sắc không dễ bị bệnh đâu, trưa nay nhịn đói một bữa là được.”
Chú chim béo đã thông minh hơn, nghe hiểu được ý đồ của “phi nhân loại” là muốn cắt giảm khẩu phần ăn của mình, lập tức không vui, vỗ vỗ cái bụng tròn trĩnh “Khôi Khôi ~ Khôi Khôi” kháng nghị. Còn việc nó có nói tục hay không thì chỉ có nó tự biết.
Trần Nặc cảm thấy từ khi nuôi Khôi Khôi, Thẩm Nam Chu trở nên “hoạt bát” hơn rất nhiều, cũng có thể nói là “bình dân” hơn.
Hơi ấu trĩ, hơi đáng yêu, nhiễm hơi thở trần tục, càng ngày càng chân thật.
“Đúng rồi, Bạch Cập không sao chứ anh?” Lại lần nữa trấn an chú chim béo, Trần Nặc hỏi.
“Bạch Cập có đến lúc sáng, cậu ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Trần Nặc kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, Thẩm Nam Chu dậy sớm hơn cô rất nhiều.
“Anh ta đánh nhau với ai vậy ạ?” Bốn chữ to và tám dấu chấm than tối qua vẫn còn ám ảnh.
Thẩm Nam Chu khẽ khều một lọn tóc dài của cô quấn quanh ngón tay, “Ừm” một tiếng, mang theo chút lơ đãng: “Là người nhà họ Nguyễn.”
“Nhà họ Nguyễn?” Trần Nặc mơ hồ. Nhà họ Nguyễn ở thủ đô, sao lại chạy đến Tuyền Dương đánh nhau với Bạch Cập, vượt ranh giới rồi. Hơn nữa xã hội hiện nay, yêu quái và con người có thể chung sống hòa bình, cơ hội động thủ cực kỳ ít.