Sự thật chứng minh, cẩn thận luôn không thừa.
Lần trước nhà họ Nguyễn ở Tuyền Dương không tìm được Bạch Cập, lần này rút kinh nghiệm, biết đánh nhau ở sân nhà của đối phương là bất lợi, cho nên sau khi trở liền âm thầm liên lạc với những người bạn chí cốt, tổ chức một đội ngũ “bắt yêu”.
Mẹ kiếp! Mời người đến tốn tiền, phí ra sân không hề thấp, lại còn cộng thêm n loại lợi ích và điều kiện phụ trợ. Lần này mà còn không trút được giận, không tìm lại được vật gia truyền thì nhà họ Nguyễn sau này tuyệt đối không thể “làm ăn” trên giang hồ được nữa!
Không thể để mất mặt như vậy!
Với quyết tâm “không thành công thì thành nhân”, gia chủ nhà họ Nguyễn, Nguyễn Quảng Sinh, vô cùng áp lực, căng thẳng. Đừng nhìn ông già cả ngày giả vờ tiên phong đạo cốt, vẻ mặt đạo mạo cao thâm khó lường, thực ra trong lòng rất khổ sở, mỗi ngày hận không thể đâm mười tám con tiểu nhân trong lòng để trút giận.
Tiền, tiền, tất cả đều là tiền! Một chút tình nghĩa cũng không có! Ai nấy đều là quỷ hút máu! Còn tu đạo cái gì chứ, tu cái khỉ gió gì!
“Ai, ông Nguyễn, con mèo yêu đó thật sự sẽ đến đúng hẹn sao?” Vương đạo sĩ hỏi. Không phải ông ta kém nhẫn nại, mà thực sự việc phục kích trong núi sâu hai tháng trời lạnh buốt quả thật tra tấn, tuy chưa bước sang tuổi 50, nhưng ông ta cũng không còn trẻ nữa.
Nguyễn Quảng Sinh ra vẻ vuốt râu: “Vương đạo trưởng yên tâm, con mèo yêu đó tâm tính nông cạn, dễ xúc động nổi giận. Trước đây học trò của tôi dùng phép khích tướng đã khiến nó sập bẫy, chúng ta cứ chờ ‘bắt ba ba trong rọ’ là được.”
Vì ông ta tự tin như vậy, nên những người khác dù bị gió lạnh thổi đến khó chịu, cũng cắn răng chịu đựng. Dù sao cũng đã nhận phí ra sân rồi, không thể bỏ dở giữa chừng.
Vì tiền! Vì bảo bối! Liều mạng!
Chỉ là đợi mãi, một giờ trôi qua ~ hai giờ trôi qua ~ ba giờ trôi qua ~ khi bốn giờ cũng sắp trôi qua… Mẹ kiếp, không đợi được nữa! Dù thân thể có tốt đến mấy cũng sắp đông cứng thành băng rồi!
Không nói những người khác, ngay cả Nguyễn Quảng Sinh cũng không kiên trì được, sự bực tức trong lòng thì khỏi phải nói. Ông ta tìm học trò hỏi: “Nó bảo sắp đến đúng không?”
Học trò ông ta là đứa trẻ thật thà, vỗ ngực bày tỏ: “Thật ạ, vừa rồi con còn nhắn tin khiêu khích nó, nó bảo con chờ một lát sẽ đến ngay!”
Vừa rồi Vương đạo trưởng cảm thấy tám phần là họ đã bị con mèo yêu kia trêu đùa. Nó là mèo yêu chứ đâu phải kẻ ngốc, biết rõ đến đây sẽ bị đánh hội đồng mà còn chạy tới, đó không phải là đầu óc có vấn đề sao! Nhưng lời thật không thể nói thẳng, vẫn phải giữ thể diện cho đạo hữu, dù sao cũng đã nhận phí ra sân rồi! Vì thế trầm ngâm một lát, ho khan hai tiếng, ông ta đề nghị nói: “Ông Nguyễn, tôi thấy con mèo yêu đó chắc là sợ rồi, cho nên mãi không dám đến, hay là hôm nay chúng ta về trước, rồi xử nó sau.”
Nguyễn Quảng Sinh trong lòng cũng nghĩ đã bị Bạch Cập đùa giỡn. Ông ta và Bạch Cập trước đây đã giao tiếp vài lần, rõ ràng đó là một kẻ ngốc không có tâm cơ, một khi bị chọc giận là bùng nổ, lần trước bị đánh chính là bằng chứng tốt nhất. Hôm nay thế mà lại không mắc câu, cũng không biết là kế sách đã cũ, hay là Bạch Cập đã thông minh hơn, hoặc là… bên cạnh có người tương trợ.
Nghĩ đến đêm đó con yêu quái đến cứu viện, cùng với Thẩm Nam Chu kia… Nguyễn Quảng Sinh cuối cùng cũng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn đến mức nào!
Mẹ kiếp! Quên mất Bạch Cập cũng có đồng bọn!
Chủ yếu vẫn là ấn tượng ngu xuẩn mà Bạch Cập để lại quá sâu sắc!
…
Thẩm Nam Chu cúp điện thoại, cho mọi người xem về “buổi phát sóng trực tiếp” mà anh vừa nhận được từ Hoàng tiên sinh. Trần Nặc xem xong cười phá lên: “Cái đám người đó thật sự vẫn đang đứng trong núi chịu gió lạnh à?” Thành thật hay ngu ngốc vậy trời? Đương nhiên, nhìn từ một khía cạnh khác, họ rất có niềm tin vào sự ngu ngốc của Bạch Cập.
Bạch Cập không nghĩ nhiều như vậy, cũng theo đó cười ha hả, làm động tác nắm tay đấm quyền, hừ hừ: “Cái bọn khốn không biết xấu hổ đó, thế mà còn tìm đồng bọn, thật sự coi ông đây là đồ ngốc à!” Nói xong thấy ba người khác trong phòng cùng một con chim đều đang nhìn mình, gãi gãi đầu: “Các người nhìn cái gì vậy?”
Trần Nặc vùi mặt vào vai Thẩm tiên sinh, phải tự tin bao nhiêu, da mặt dày đến mức nào mới có thể nói ra những lời này.
Nguyên Trí cũng cảm thấy cạn lời, không muốn nói chuyện với người có chỉ số thông minh thấp, hỏi Thẩm Nam Chu: “Anh xem chuyện này giải quyết thế nào đây?” Bỏ mặc chắc chắn không được, lần này coi như đối phương suy xét không chu toàn mà phạm sai lầm ngu ngốc, nhưng cùng một sai lầm sẽ không phạm phải lần thứ hai.
Ngón tay thon dài của Thẩm Nam Chu nắm một sợi tóc dài của Trần Nặc, chậm rãi quấn quanh, mang theo chút lơ đãng và lười nhác, ôn tồn đề nghị: “Nếu nhà họ Nguyễn tìm đồng bọn, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Họ có thể tìm người, chúng ta cũng có thể tìm. Đến lúc đó thế lực ngang nhau, muốn đánh e rằng không đánh được, người tu đạo thường sợ chết, đến lúc đó trực tiếp đàm phán thôi. Nhà họ Nguyễn cứ khăng khăng Bạch Cập lấy đồ của họ, nhưng nói thì phải có bằng chứng chứ, không có bằng chứng mà vấy bẩn người ta vô cớ, chúng ta sẽ không chấp nhận.”
Bạch Cập “hắc” một tiếng, hưởng ứng đầu tiên: “Ý này hay, đúng vậy, họ có thể tìm người tôi cũng tìm, ông đây bạn bè không đến một trăm cũng có 80, so ai nhiều người hơn? Trực tiếp áp đảo họ về số lượng!”
Trần Nặc nhìn trời trợn trắng mắt. Khôi Khôi nghiêng đầu, dụi dụi má chủ nhân: “Khôi Khôi ~?”
“Đói bụng à?”
“Khôi Khôi ~”
“Ăn xúc xích ngô không?”
“Khôi Khôi ~”
“Không được, chỉ được ăn một cây thôi.”
“Khôi Khôi ~”
“Làm nũng cũng không được.”
“Khôi Khôi ~~”
Một chủ một thú cưng cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, ăn một cây rưỡi. Trần Nặc lục lọi gói đồ ăn vặt, tìm thấy xúc xích ngô mở bao bì, lại từ túi xách tìm được dao gọt hoa quả, rút một tờ khăn giấy lót trên bàn, cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ. Chờ cắt xong, thấy Nguyên Trí và Bạch Cập đều đang nhìn mình, cô nghiêng đầu: “Nhìn tôi làm gì?”
“Cô có thể nghe hiểu nó nói gì sao?” Đôi mắt to màu lam ngọc của Bạch Cập trợn tròn thể hiện sự kinh ngạc của mình.
Trần Nặc nhận lấy khăn ướt mà Thẩm tiên sinh nhà mình đưa để lau tay, rất bình tĩnh: “Cái này có gì mà phải ngạc nhiên chứ, tôi thông minh mà.”
Bạch Cập: Độ dày mặt này… so với mình cũng không thua kém tấc nào.
Không sai, về độ dày mặt, Bạch Cập rất có tự tin!
Gần đây việc suy đoán không có tiến triển, vì vậy có thể tạm dừng trước để giải quyết chuyện Bạch Cập. Ba “phi nhân loại” sau khi bàn bạc xong, mỗi người một việc, liên lạc bạn bè đến giúp sức, có điện thoại thì gọi điện thoại, không có điện thoại thì dùng thuật pháp truyền tin, đủ mọi thủ đoạn hoa hòe.
Xã hội hiện tại, rất nhiều yêu quái sống cuộc đời bình đạm. Những chuyện hại người ăn thịt người trong tiểu thuyết đều là vô nghĩa! Yêu quái cũng chịu sự ràng buộc của nhân quả, không thể tùy hứng làm càn, nếu không tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp! Cho nên đối với nhân loại, họ lựa chọn tránh xa, hoặc là như Hoàng tiên sinh, Nguyên Trí, làm việc thiện kết thiện duyên, để tích phúc cho bản thân.
Cuộc sống bình đạm cũng có lúc phiền chán, hiện tại các “phi nhân loại” nghe nói muốn đánh nhau với đạo sĩ, trời ơi, đây chính là sự kiện lớn! Trăm năm khó gặp! Cần phải đến xem! Nhất định phải nhúng tay vào!
Hơn nữa, chỉ cần là phi nhân loại, thì không mấy ai thích đạo sĩ. Điều này giống như khi hai quốc gia đối đầu, dù mâu thuẫn nội bộ có nhiều cỡ nào cũng gác lại, trước hết cần nhất trí đối ngoại! Tinh thần vinh dự tập thể gì đó, yêu quái cũng có chứ!
Việc tìm bạn bè đến giúp sức tiến hành rất thuận lợi, động thái của gia đình họ Nguyễn cũng luôn được cập nhật báo cáo. Điều này phải cảm ơn sự hỗ trợ to lớn của gia đình họ Hoàng, mạng lưới tình báo của Hoàng tiên sinh rất đáng gờm, giống như việc người nhà họ Nguyễn phục kích trong núi sâu trước đây, chính là do những con chồn nhỏ cùng tộc giúp theo dõi.
Ngoài ra, chúng còn kết nối với chuột, chó hoang, mèo hoang linh tinh, dù sao mạng lưới tình báo được bố trí rất rộng, chỉ cần muốn, ngay cả tổng thống Hoa Kỳ hôm nay mặc q**n l*t màu gì cũng có thể tra ra rõ ràng!
…
Buổi tối về đến nhà, Trần Nặc đột nhiên vỗ trán: “Quên mua bóng đèn.” Đèn trong phòng tắm bị hỏng tối qua, nói hôm nay sẽ mua, bị chuyện Bạch Cập xen vào nên quên mất.
Thẩm Nam Chu cũng mới nhớ ra, xem giờ, còn chưa đến 8 giờ: “Anh đi mua nhé.”
Trần Nặc ôm eo anh nũng nịu: “Em đi cùng anh.”
Thẩm Nam Chu bật cười, hôn khóe môi cô, dịu dàng nói được. Chú chim béo cũng muốn đi theo, nhưng bị Thẩm tiên sinh nhốt lại ở nhà, lý do rất đơn giản: chú chim này gần đây hễ vào siêu thị là “Khôi Khôi ~” không ngừng, cứ cắm đầu vào đống đồ ăn vặt mà nó thích, khiến ai ai cũng chú ý. Dạy hoài không được, nó quá cố chấp với chuyện ăn uống.
Trần Nặc chạm nhẹ đầu nhỏ của chú chim béo: “Ngoan nhé, về sẽ mang đồ ăn ngon cho mày.”
Đôi mắt xanh biếc của chú chim béo chợt sáng bừng: “Khôi Khôi ~~~”
Trần Nặc: -_-|| ~ Sau này nó sẽ không bị người ta dùng một gói khoai tây chiên dụ dỗ đi mất chứ?
Thẩm Nam Chu ra ngoài quen đeo khẩu trang, Trần Nặc từ khi uống thuốc trường sinh bất lão, nhan sắc lại tăng thêm vài phần, cũng bắt đầu đeo khẩu trang. Dù sao bây giờ trời còn lạnh, không khí mỗi năm một kém đi, 365 ngày, người đeo khẩu trang cũng nhiều, không ai để ý đến họ.
Mua đồ xong, từ siêu thị ra, gió lạnh cắt da cắt thịt, Trần Nặc không đeo khăn quàng cổ, rụt cổ lại. Thẩm Nam Chu một tay xách túi, một tay ôm vai cô. Anh có thân nhiệt thấp, nhưng áo khoác là loại lông, che gió không thành vấn đề.
Trần Nặc đang nói với anh buổi tối muốn ăn lẩu, Thẩm Nam Chu đột nhiên cúi thấp đầu, chân vừa xoay, rẽ vào cửa hàng phụ kiện nhỏ bên cạnh.
Cô chớp mắt: “Sao vậy?”
“Người nhà họ Nguyễn.”
“À?”
Thẩm Nam Chu lấy chiếc kẹp tóc hình lá cây trong tay ra ướm thử trên đầu cô: “Không sao, chắc chỉ là đi ngang qua thôi, chúng ta đợi lát nữa rồi về, tránh rước phiền phức.”
Anh không sợ những người đó, nhưng lại lo lắng cho cô gái nhỏ nhà mình.
Trần Nặc “à” một tiếng, cũng không hỏi nhiều. Rút chiếc kẹp tóc trong tay anh ra xem, khá đẹp, quyết định mua. Lại nghĩ đến mình thiếu một cái bình tưới cây nhỏ, mua luôn. Cuối cùng rời khỏi cửa hàng phụ kiện nhỏ, không biết bao nhiêu tiền đã bay đi mất.
Cho nên mới nói, người nhà họ Nguyễn gì đó, thật sự quá đáng ghét!
Mặc dù tình cờ gặp, nhưng cũng cho thấy nơi ở của người nhà họ Nguyễn không xa nhà họ. Xuất phát từ sự an toàn, mấy ngày tiếp theo, Thẩm Nam Chu và Trần Nặc đều lái xe khi ra vào, mua đồ đều chạy đến cách hai con phố mới mua, dù sao cẩn thận một chút cũng hơn.
Theo lời Hoàng tiên sinh, người nhà họ Nguyễn hiện tại đang tập trung toàn bộ lực lượng lùng bắt Bạch Cập. Bạch Cập không thể về lại ổ của mình, chỉ có thể ẩn náu tại nhà Nguyên Trí.
Cũng may những người bạn mà họ tìm đến giúp đỡ đều đang lục tục đổ về Tuyền Dương, tin rằng chỉ vài ngày nữa, Tuyền Dương sẽ nổi sóng, có động tĩnh lớn.