Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 60

Quả đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Cuộc điện thoại của Thẩm Nam Chu như một cơn mưa đúng lúc, cứu vãn số phận làm bia đỡ đạn của thầy trò nhà họ Nguyễn.

Tuy rằng chuyện này căn bản mà nói là do nhà họ khởi xướng, bỏ tiền lại bỏ công sức, nhưng ai cũng không ngờ rằng sau đó sẽ có một cú xoay chuyển 360 độ, khổ chủ bị đẩy lên lửa nướng, kẻ được thuê lại giả bộ đạo mạo.

Vốn dĩ Nguyễn Quảng Sinh đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm lại gia truyền, dạy dỗ yêu quái ngông cuồng, nhưng bây giờ… vẫn là mạng nhỏ quan trọng. Sau này nếu còn bỏ tiền mời người đến trợ giúp thì ông ta chính là đồ heo!!

Tiền tiêu đi mà chẳng có tiếng vang, mẹ kiếp! Không có gì mệt hơn thế này! Điều uất ức nhất là, người ta đẩy họ ra làm bia đỡ đạn, quay đầu lại ông ta còn phải thanh toán nốt tiền cho người ta. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cay đắng.

Thẩm Nam Chu rất nhanh nhận được hồi đáp từ nhà họ Nguyễn, bày tỏ đồng ý giải quyết tranh chấp một cách văn minh. Dù không ưa nhau, nhưng dù sao cũng phải giữ mặt mũi.

Trong giới giang hồ, đôi khi thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống. Nếu không vì vấn đề thể diện, đám đạo sĩ tụ tập bây giờ có lẽ đã bỏ chạy hơn nửa rồi.

Thương lượng xong thời gian và địa điểm, cúp điện thoại, Bạch Cập vẫn còn có chút không cam lòng: “Cứ như vậy mà bỏ qua cho nhà họ Nguyễn sao?” Quá dễ dàng cho đám người đó rồi, lúc trước anh ta còn bị đánh hội đồng đến nội thương cơ mà.

Thẩm Nam Chu lười phản ứng với anh ta, nhìn về phía Nguyên Trí, hai người bàn bạc về lịch trình sắp xếp cho hai ngày sau. Yêu quái quá đông, người ta từ xa xôi chạy đến đây một chuyến, dù là để xem náo nhiệt hay thật lòng đến giúp đỡ, cũng không thể để người ta tay trắng ra về. Tham gia là điều cần thiết, nhưng tham gia thế nào lại là một vấn đề lớn. Không thể để một đám hỗn loạn chen chúc nhau, không tổ chức không kỷ luật, đến lúc đó một chút sơ sẩy rất có thể phát sinh tranh chấp với nhân loại.

Nếu thật sự diễn biến thành ẩu đả quy mô lớn, thì đó mới là tội lỗi.

Dù sao cũng phải duy trì một tôn chỉ: Yêu quái, là để áp chế cục diện, tuyệt đối không được đánh nhau động thủ!

Bạch Cập dụi dụi mũi, tuy bị lờ đi, nhưng mà… ai bảo anh ta kém cỏi chứ! Sau này tuyệt đối không được làm càn, nếu còn xúc động, anh ta chính là cái đồ XX.

Sau khi bàn bạc với Nguyên Trí, ba người tách ra hành động, lần lượt thông báo, mặc kệ có quen hay không, đều phải giữ đủ thể diện. Thật ra, bất kể là giới nào, giới con người hay giới yêu quái, chỉ cần không muốn làm “dã nhân/yêu quái cô lập”, thì ai cũng cần thể diện.

Điểm khác biệt là, da mặt của yêu quái đôi khi lại dày hơn con người một chút, rất nhiều phương diện mà con người quan tâm thì yêu quái lại không để ý.

Xong việc, Thẩm Nam Chu không tránh khỏi về muộn. Trần Nặc không đợi được anh, ngủ thiếp đi. Bên cạnh gối đầu là chú chim béo cuộn tròn như một quả cầu.

Thẩm Nam Chu nhíu mày, trực tiếp vươn tay nắm lấy chú chim béo “vượt rào”, dịch chuyển tức thời, ném ra ngoài. Chưa đầy một giây, chú chim béo đang ngủ mơ màng bị rơi xuống đất. Nếu không phải sàn nhà tầng hai trải thảm lông, lúc này chắc chắn đã vỡ đầu chảy máu!

Khôi Khôi giận dữ biết bao, vùng vẫy nhảy lên. Dù buổi tối ăn no căng, nhưng cơn giận đã tiếp thêm động lực cho nó, nó vỗ cánh bay lên, dùng cái mỏ ngắn sắc nhọn chọc vào cửa: Báo thù! Nhất định phải báo thù!

Nó chọc chưa được mấy cái, cửa liền mở, chú chim béo còn chưa kịp khoe khoang, thân mình đã bị siết lại, sau đó… thảm kịch.

Trần Nặc có một đêm ngon giấc, tỉnh dậy mở mắt ra liền đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm tiên sinh nhà mình, khóe môi không nhịn được cong lên, xoay người ôm lấy cổ anh: “Hôm nay anh không bận à?”

Thẩm Nam Chu hôn nhẹ khóe môi cô, rồi dùng đầu lưỡi l**m l**m cánh môi hồng hào, cười cười: “Buổi chiều anh ra ngoài.”

“À, đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Nguyễn rồi sao?” Cô chớp đôi mắt to tò mò hỏi.

Thẩm Nam Chu gật đầu, nói sơ qua về ngày đàm phán và kế hoạch của bên “phi nhân loại”. Trần Nặc nghe xong líu lưỡi: “Nhà họ Nguyễn cũng xui xẻo thật, nhưng mà những người tu đạo đó hóa ra lại xảo quyệt như vậy, nhà họ Nguyễn lần này coi như ‘nhấc đá tự đập vào chân mình’, đúng không?” Thấy anh gật đầu, cô buông cổ anh ra, ngồi dậy lười biếng vươn vai rồi không nói gì thêm nữa.

Trong nhà không chỉ có hai người họ, dưới lầu còn có A Man và Erick. Thính lực của “phi nhân loại” đều mạnh, có những lời bình thường có thể nói, nhưng bây giờ lại không tiện nói nhiều, không phải không tin tưởng A Man, nhưng “nhiều chuyện không bằng ít chuyện”.

Cẩn thận luôn không sai đâu.

Cô vừa định xuống giường, eo đã bị người phía sau giữ chặt. Trần Nặc quay đầu lại nhìn, chớp chớp mắt: “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Nam Chu dùng sức kéo cô vào lòng, xoay người đè cô dưới thân, hai người một trên một dưới, thân thể dán sát vào nhau. Sự lạnh lẽo trên người anh và sự ấm áp trên người cô đan xen vào nhau, mang đến cảm giác khác lạ.

Môi anh dọc theo vầng trán mịn màng của cô từ từ xuống, đến lông mày, chóp mũi, môi, cổ, xương quai xanh…

Không cần lời nói, anh đã trả lời câu hỏi của cô.

Trần Nặc muốn nói mình còn chưa đánh răng rửa mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên gây mất hứng thì hơn. Mặc dù động tĩnh của họ có lẽ sẽ bị A Man và Erick ở dưới lầu nghe thấy, nhưng… thật sự không muốn từ chối mà.

Ngày hôm đó, Trần cô nương không ra khỏi phòng, ăn uống đều ở trong phòng. Thẩm tiên sinh vốn định trưa ra ngoài cũng thay đổi kế hoạch, dứt khoát ném nhiệm vụ thông báo cho Bạch Cập và Nguyên Trí, anh muốn ở nhà “hầu hạ” vợ.

Bạch Cập: “…” 

Nguyên Trí: “…” 

Chú chim béo bị nhốt trong phòng tối, miệng bị bịt lại: “…”

Người và yêu, từ xưa đã không thể cùng tồn tại.

Tình hình hiện tại tuy đã tốt hơn rất nhiều, hai chủng tộc cuối cùng đã lựa chọn cùng tồn tại, sẽ không gặp mặt là xắn tay áo lên đánh nhau, nhưng quan điểm của hai bên về nhau chắc chắn không thể tốt đẹp được. Đặc biệt là rất nhiều người tu đạo khinh thường yêu, cậy vào việc yêu không dám tùy ý sát sinh, đánh nhau không thể triển khai hết sức, nên thích ra tay độc địa, theo kiểu “được voi đòi tiên”. Yêu quái đâu phải dễ bắt nạt, so về độ “mưu mô” cũng không kém một tấc nào. Dù sao mấy năm nay “đại hòa giải” đều chỉ là hình thức bên ngoài, tình hình thực tế bên dưới… rất nhiều yêu/đạo đều có thể viết thành một cuốn sử đẫm máu và nước mắt.

Tóm lại, ai cũng có lý lẽ của riêng mình.

Dưới tình huống như thế, hai nhóm người, mỗi bên có chỗ dựa, tiến hành đàm phán… cảnh tượng có thể gọi là “phong vân tế hội” (hội tụ anh tài), thay đổi thất thường, “ngươi xướng ta tùy”, không đánh nhau thì đấu võ miệng, đấu võ miệng không lại thì đổi người khác lên. Dù sao đến cuối cùng, mọi chuyện kéo dài đến mức không thể kéo dài hơn nữa, từ chuyện nhà họ Nguyễn làm mất đồ gia truyền cho đến việc một đạo sĩ nào đó ức h**p yêu lương thiện, rồi lại đến việc một yêu quái nào đó viết tin nhắn chửi bới một đạo sĩ nào đó. 

Thấy hai bên sắp sửa xắn tay áo đánh nhau, Thẩm Nam Chu cuối cùng cũng đứng ra, ra hiệu cho người bên mình tạm thời bình tĩnh lại. Nguyễn Quảng Sinh cũng hy vọng “một sự nhịn chín sự lành”, ông ta đã hiểu rõ, lần này mình chắc chắn sẽ phải “tiêu tiền như nước”, tổn thất tuyệt đối không hề nhỏ.

Nhưng dù không nhỏ, cũng không thể để mọi chuyện tiếp tục tồi tệ hơn. Lỡ như chẳng may có ai đó bị đánh đến tàn phế, hậu quả có khi còn nặng nề hơn. Dù tiền kiếm được có nhanh đến mấy, ông ta cũng không có hứng thú làm “Đồng Tử Ban Tài”.

Đoàn thể nhỏ hơn hai mươi người ban đầu giờ đã phát triển đến hơn 170 người. Số lượng bên yêu quái nhiều hơn họ một chút, lên đến hơn hai trăm, gần 300. Về số lượng đã không bằng, chỉ cần giao chiến, dù Đạo gia có lợi thế bẩm sinh, cũng không chịu nổi sự chênh lệch nhân số. Chắc chắn bên con người sẽ chịu thiệt.

Rất nhiều người cùng ý tưởng với Nguyễn Quảng Sinh, cho nên Nguyễn Quảng Sinh vừa đứng ra, những người khác cũng dần dần bình tĩnh lại.

Còn về việc làm thế nào để giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa… để cả hai bên đều hài lòng, hôm qua Nguyễn Quảng Sinh đã đạt được hiệp nghị với Thẩm Nam Chu.

Trần Nặc thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, trên mặt tuy không thể hiện ra, nhưng A Man và Erick đều nhìn ra được sự lo lắng trong lòng cô.

Gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô, A Man an ủi: “Yên tâm đi, dù có đánh nhau, tên Thẩm Nam Chu kia cũng sẽ không bị làm sao đâu. Hơn nữa Yêu tộc nhiều hơn đám đạo sĩ đó, kiểu gì cũng không chịu thiệt đâu.”

Trần Nặc ngại ngùng cười cười, lý lẽ cô hiểu, nhưng luôn không yên lòng. Điều này giống như việc chồng đi đàm phán với “hắc đạo”, vợ ở nhà lo lắng thấp thỏm, dù biết rõ chắc chắn an toàn, cũng không thể thực sự yên tâm được.

“Khôi Khôi ~~~”

Chú chim béo dùng đầu đẩy đẩy cái đĩa không, ra hiệu cho chủ nhân nó muốn ăn thịt.

Trần Nặc chạm nhẹ đầu nó, gắp một miếng thịt kho tàu cho nó. Chú chim ăn rau củ Pi Pi ở đầu bên kia bàn ghen tị đến mắt đỏ hoe, hận không thể nhào lên cướp miếng thịt về miệng mình. Tiếc rằng chủ nhân ở bên cạnh, muốn “bá khí ngời ngời” một lần cũng không được, thật sự uất ức.

“Em nên cho nó ăn ít thịt thôi, dù có cho ăn thì cũng nên cho ăn sâu bọ, thức ăn chim cũng không tệ, tốt cho màu lông.” Cả ngày ăn thịt gì đó, lại còn là thịt chín… khiến người ta chết lặng không nói nên lời.

Trần Nặc mím môi cười: “Nó thích ăn thì cứ ăn thôi, đâu phải tham gia thi sắc đẹp. Thẩm Nam Chu nói chim Khôi Màu Sắc không dễ bị bệnh, ăn thịt cũng không sao.”

A Man liếc cô một cái, thầm nghĩ may mà cô gái này không nuôi con, nếu không chắc sẽ cưng chiều đến mức không còn giới hạn nữa!

Thẩm Nam Chu hơn 3 giờ chiều đã về đến nhà. Việc anh về sớm như vậy khiến A Man, Erick và cả Trần Nặc đều ngạc nhiên.

Thẩm Nam Chu lược bỏ quá trình “lòng vòng” hỗn tạp, chỉ nói về phần mở đầu và kết quả. Nhà họ Nguyễn muốn “dĩ hòa vi quý”, Thẩm Nam Chu, Bạch Cập và Nguyên Trí cũng không muốn đánh nhau. Cả hai bên đều muốn “dĩ hòa vi quý”, nên cuộc đàm phán cũng không phức tạp. Nếu không phải do quá trình “lòng vòng” ở giữa quá lâu, anh đã có thể về nhà trước buổi trưa rồi.

Toàn bộ sự kiện nói ra có chút “đầu voi đuôi chuột”, nhưng cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, thật đáng mừng.

A Man và Erick ở lại Tuyền Dương thêm hai ngày nữa rồi trở về Italy. Hai vợ chồng họ dự định tuần sau đi Ai Cập thám hiểm, cần chuẩn bị một số thứ.

Tiễn A Man đi, trong nhà trở nên yên tĩnh hơn. Cuộc sống trở lại bình thường như trước, Thẩm Nam Chu vẫn đi sớm về trễ, đến nhà Nguyên Trí để suy đoán không ngừng nghỉ, nhưng thời gian cứ trôi qua từng ngày, vẫn không có tiến triển.

Qua tiết Thanh minh, trời dần ấm lên. Chú chim béo cũng gần sáu tháng tuổi, thân hình lại lớn thêm một vòng, to bằng con bồ câu nhà bình thường. Nó vẫn ăn uống ngon lành, vẫn giữ thói quen đậu lên vai Trần Nặc, lâu ngày làm vai Trần cô nương bị mỏi nhừ.

Sáng nay thức dậy, khi đánh răng, bỗng dưng Trần Nặc cảm thấy buồn nôn, nhưng nôn ra chỉ toàn nước chua.

Từ khi đeo nội đan hoa yêu và uống thuốc trường sinh bất lão, cô chưa bao giờ bị bệnh, ngay cả đến kỳ kinh nguyệt cũng không đau bụng. Cơ thể cường tráng, vô cùng khỏe mạnh, việc đột nhiên nôn mửa như hôm nay chưa từng xảy ra.

Thẩm Nam Chu nóng lòng, nhưng động tác vỗ lưng lại rất nhẹ nhàng. Chờ Trần Nặc nôn xong, anh vội vàng ôm cô vào lòng. Trần Nặc đẩy anh ra, ấn xả nước, rồi mở vòi nước rửa tay súc miệng. Cũng may anh không chê mùi khó chịu.

Lấy khăn lông lau mặt, cô thở phào, nhìn thấy sắc mặt anh trong gương, cô cười cười: “Em đỡ hơn nhiều rồi, có thể là tối qua ăn khuya, khó tiêu thôi.”

Bình Luận (0)
Comment