Dù làm con trai khóc và bị vợ liếc xéo, nhưng Thẩm tiên sinh vẫn vô cùng vui sướng. Nụ cười trên mặt anh khác với nụ cười hàm súc thường ngày, nó rạng rỡ và hào hứng hơn nhiều! Đôi đồng tử đen láy, xếch lên lấp lánh như những vì sao chói lọi, gần như có thể thiêu đốt ánh mắt người nhìn.
“Trước đây anh vẫn luôn nói Duy Nhất có hiện tượng phản tổ, nhưng không có bằng chứng xác thực. Bây giờ trên người con xuất hiện vu lực,càng chứng thực được hiện tượng ấy, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống.”
Đây là lời giải thích cho việc anh phản ứng quá đà. Bộ tộc có người kế tục là một chuyện, con trai có tuổi thọ và tiền đồ được đảm bảo lại là một chuyện khác.
Dù trước mặt Trần Nặc anh luôn ra vẻ bày mưu lập kế, đầy tự tin, nhưng trong lòng lại không thiếu sự thấp thỏm. Lam Ngọc cũng từng nói với anh, họ đều cảm thấy Duy Nhất có hiện tượng phản tổ, nhưng điều đó chủ yếu đến từ cảm ứng huyết mạch, là những thứ hư vô mờ mịt, không có tác dụng thực chất. Nhưng bây giờ, tình hình hoàn toàn khác, Duy Nhất chưa đầy hai tháng đã xuất hiện vu lực. Điều này ngay cả trong bộ tộc ngày trước cũng hiếm có, vậy nên niềm vui đến quá nhanh và quá lớn. Điều này giống như một người liên tục xui xẻo mấy chục năm đột nhiên trúng số độc đắc hàng triệu đô, cái cảm giác hạnh phúc đó không thể diễn tả bằng lời.
Thẩm Nam Chu nhớ đến câu nói mà người ta thường dùng để tự an ủi khi gặp khó khăn: “Trời không tuyệt đường người, mà có đức hiếu sinh, hoa có vinh khô chi kỳ, thủy có vô tận chi lưu.”
Thịnh cực tất suy, suy cực tất thịnh, một khô một vinh, bên này giảm bên kia tăng, đều có định số.
Anh thậm chí tưởng tượng, chờ con trai sau khi trưởng thành tìm một người vợ rồi tiếp tục sinh con, cứ thế từ từ truyền thừa, bộ tộc từng sa sút không lo không có ngày trở lại huy hoàng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Thẩm Nam Chu có chút không thể kiềm chế, rất muốn giành lấy con trai để tiếp tục hôn thêm mấy cái. Đương nhiên, có mẹ của đứa bé ở đó, anh không dám, chỉ có thể nhìn con trai đã say giấc nồng mà ngắm cho đã mắt.
Trần Nặc biết nỗi lòng của anh, có chút thương anh, nhưng dù thương cũng không thể giao con trai ra cho anh trêu đùa. Đặt Thẩm Duy Nhất đang ngủ say lên gối chuyên dụng cho trẻ sơ sinh, nghe nói loại gối này có thể ngăn ngừa đầu trẻ bị lệch. Đắp thêm chiếc chăn nhỏ, hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, sau đó vươn tay kéo cha của đứa bé lại, ôm lấy eo anh, ngửa đầu hỏi: “Bây giờ trong mắt anh có phải con trai quan trọng hơn em không?”
“Đương nhiên không phải! Vị trí của em trong lòng anh không thể lay chuyển!” Không chút do dự, Thẩm Nam Chu kiên quyết phủ nhận, tiện thể bày tỏ sự chân thành.
Nói đùa, anh đâu có ngốc!
Trần Nặc cười khẩy: “Em cảm thấy anh đang nói một đằng làm một nẻo, từ khi con trai sinh ra, trong mắt anh chỉ có con. Vừa rồi cũng vậy, cũng không hỏi xem em có bị dọa không, chỉ nghĩ Duy Nhất có cái vu lực gì đó.” Vốn dĩ cô không cảm thấy gì, nhưng vừa nói vậy, mẹ của đứa bé cảm thấy cô đã phát hiện ra sự thật!
Đối mặt với người yêu đang ghen tị với con trai, Thẩm Nam Chu có chút dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy vui. Anh lùi một bước, đỡ lấy vai cô, cúi người hôn lên trán cô, mày mắt mỉm cười, ngữ khí lại rất chính thức: “Bảo bối à, Duy Nhất sẽ có con đường của riêng con, tương lai, thằng bé sẽ có người yêu, lập gia đình, có vợ, có con. Chúng ta chỉ là một đoạn khởi đầu trên con đường dài lâu của con.”
Đứa trẻ cuối cùng sẽ giương cánh bay cao, có thể vĩnh sinh bầu bạn với mình, chỉ có người bên cạnh mình.
Trần Nặc bị anh nói làm cho có chút thương cảm, nhăn mũi trẻ con nói: “Em nên cảm thấy vui mừng?”
“Ừm?”
“Thẩm Duy Nhất ít nhất phải 600 tuổi mới trưởng thành, khi đó em chắc chắn sẽ không ghen tị với con dâu!” 600 năm, bao nhiêu ngày đêm, mẹ của đứa bé thậm chí còn nghĩ, liệu cô ấy có trở thành người mẹ đầu tiên nuôi con đến phát ngán không?
À… Hẳn là… không thể nào?
Tình mẫu tử, sẽ không có thời gian giới hạn!
Trần Nặc nắm tay, lặng lẽ tự cổ vũ mình. Thực ra, nói đến việc suy nghĩ bay bổng, hai vợ chồng này thật sự không ai nhường ai, đều có chút tưởng tượng quá mức.
Vì trong nhà ngoài Trần Nặc ra thì những người khác đều là phi nhân loại, nên ngày thường nói chuyện không có gì bí mật cả. Vì vậy, chuyện bạn nhỏ Thẩm Duy Nhất có vu lực ai cũng biết. Tối qua vì thời gian không còn sớm, dù là nghe lén một cách quang minh chính đại, nhưng việc lập tức chạy đến xem náo nhiệt vẫn không thể thực hiện được. Lam Ngọc chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng nghe thấy tiếng con trai rầm rì, lập tức dịch chuyển tức thời, trực tiếp từ tầng một lên tầng hai, và một giây sau đã gõ cửa phòng ngủ chính.
Gõ cửa, nhưng chủ nhân không mở thì cũng vô ích.
Phương Ninh, người đi theo sau bằng cầu thang, nghe thấy cuộc đối thoại bên trong.
“Là A Man sao?”
“Không phải.”
“Vậy là ai?”
“Lam Ngọc.”
“Oh.”
Sau đó… thì không có sau đó nữa… Hai người trong phòng vẫn tiếp tục làm việc của mình. Phương Ninh đi đến kéo chồng mình đi, tức giận nói: “Trần Nặc muốn cho con bú, anh chạy đến làm gì? Không thấy A Man cũng đang ngoan ngoãn đợi ở dưới lầu sao!”
Lam Ngọc xoa xoa mũi, nhe răng cười nịnh nọt vợ.
Anh ấy và Thẩm Nam Chu tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng lại là hai người duy nhất còn sống sót của bộ tộc. Họ đã trải qua cùng một tai nạn và sự tuyệt vọng, mất đi người thân, bỏ lại quê hương. Nỗi đau đó, ngoài lẫn nhau ra, không ai có thể đồng cảm.
Cảnh đời đổi dời, thời thế đổi thay, việc từng tưởng chừng như hy vọng xa vời lại đột nhiên xuất hiện bước ngoặt. Cảm xúc trong lòng anh ấy không kém Thẩm Nam Chu là bao. Có vu lực và không có vu lực cuối cùng vẫn khác nhau, điều này giống như sự khác biệt lớn giữa nhân viên tạm thời và nhân viên chính thức.
Anh ấy thậm chí còn cảm thấy tên Thẩm Duy Nhất không tốt, hẳn nên đặt một cái tên cát lợi hơn mới phải, ví dụ như Thẩm Hy Vọng? Thôi được rồi, điều này chỉ là ý muốn đơn phương của Lam tiên sinh. Anh ấy tự biết mình, nếu dám nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị ăn đấm tập thể!
Cho con bú xong, ôm con trai hôn hôn, Thẩm Duy Nhất rất nể mặt mẹ ruột mà nở một nụ cười, đáng yêu đến mức Trần Nặc không thể nào chán được.
Thẩm Nam Chu cũng nhìn sang, lòng tràn đầy trìu mến, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ đầu con trai. Thẩm Duy Nhất có một mái tóc đen dày, chất tóc rất tốt. Trần Nặc vẫn luôn không nỡ cạo, nhưng cũng biết tóc máu của trẻ sơ sinh cạo đi thì sẽ tốt hơn.
“Chờ tháng sau trời ấm lên, cạo tóc cho con đi.” Mẹ của đứa bé nén đau nói.
Thẩm Nam Chu mỉm cười, gật đầu nói được.
Hai người ôm con trai xuống lầu, người đầu tiên chào đón không có gì bất ngờ là Lam Ngọc. A Man bị chồng mình kéo lại phía sau, oán hận cắn răng hàm, thôi, hôm nay nhường anh ta!
Trần Nặc cũng hào phóng, trực tiếp đưa con trai qua. Cô cảm thấy con trai mình giống như con trai độc nhất mà thời cổ đại một người đàn ông thừa tự hai nhà, hai phòng vậy.
Lam Ngọc cẩn thận tiếp nhận đứa bé, anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng mối liên hệ vi diệu trong huyết mạch, không giấu nổi sự kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam Chu: “Đây là vu lực! Thật sự là vu lực!”
Thẩm Nam Chu cũng cười, nghĩ nghĩ, lên lầu lấy bình sữa xuống, đặt lên bàn trà, rồi ra hiệu cho Lam Ngọc điều chỉnh góc độ, để Thẩm Duy Nhất có thể nhìn thấy bình sữa của mình.
Bạn nhỏ Thẩm Duy Nhất quả nhiên không phụ lòng cha mình, dưới sự chú ý của sáu người lớn và hai chú chim, lại tái diễn một lần nữa cảnh “tay không chộp” bình sữa như tối qua.
A Man không hiểu lắm vu lực là thứ gì, trong mắt cô ấy thì nó cũng gần giống với phép thuật của Yêu tộc. Nhưng Trần Nặc là con người, Thẩm Nam Chu là ma cà rồng, cho nên… nhóc con không thể nào là Yêu tộc.
Thật là thế giới vô biên việc lạ gì cũng có.
Bình sữa cuối cùng cũng không đến được tay bạn nhỏ Thẩm Duy Nhất, trên đường lại bị cha của đứa bé chặn lại. Nước mắt trong đôi mắt đen như mực của Thẩm Duy Nhất bắt đầu chồng chất, thấy sắp khóc, Lam Ngọc đau lòng vô cùng, liền giật lấy, ôm Thẩm Duy Nhất trước mặt dỗ dành, còn ra hiệu cho vợ mình đi lấy sữa bột, nói đứa bé chắc chắn chưa ăn no.
Trần Nặc có chút cạn lời, cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của con trai mình, đứa bé này sau này có bị nuôi hư không?
Ngày 6 tháng 3, Thẩm Duy Nhất tròn hai tháng tuổi. Nhóc con to con, mập mạp, giống như một cục bột vậy, xinh xắn như ngọc. Bé trông không giống một đứa bé mới sinh hai tháng một chút nào, mà giống một đứa bé bốn năm tháng tuổi hơn, cả cân nặng nữa… Thôi được rồi, để lại chút tự tôn cho đứa bé đi.
Thẩm Nam Chu nói trẻ con trong bộ tộc của họ có thời kỳ sơ sinh ngắn ngủi, thời kỳ thơ ấu và thiếu niên lại dài. Điều này khiến hai người mẹ nuôi của bé vui mừng khôn xiết. Trẻ con quá nhỏ không thú vị, nhưng cỡ thiếu niên thì tốt, làm thế nào cũng đáng yêu, như bánh nếp vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi tim đã muốn tan chảy.
Mẹ của đứa bé lại một lần nữa lo lắng cho tương lai của con trai mình -_-|| ~
Hôn lễ của Trần Nặc và Thẩm Nam Chu diễn ra vào ngày 15 tháng 3. Váy cưới do A Man và Phương Ninh cùng nhau chọn, kiểu dáng thiên về cổ điển, nhưng thật sự rất đẹp. Váy cưới được thiết kế không tay, gọn gàng phóng khoáng, tà sau kéo rất dài. Váy lụa trắng có 36 tầng, viền áo đính kim cương vụn, mặc lên người dưới ánh đèn chiếu vào, tự như tiên nữ.
Về quy trình hôn lễ, vì không mời người khác tham gia, chỉ có sáu người lớn, một đứa trẻ nhỏ và hai chú chim. Trong đó có ba người không thể ăn đồ ăn của con người, nhóc con thì vẫn đang bú sữa, nên tiệc cưới ở khách sạn gì đó có thể bỏ qua. Xe hoa gì đó… chỉ có vài người họ, mỗi người lái một chiếc là được, phi nhân loại đều có siêu xe riêng, không cần bỏ thêm tiền. Cho nên dù Thẩm tiên sinh bày tỏ không thiếu tiền, có thể tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, nhưng vì bị hạn chế bởi nhiều mặt tình hình thực tế, trừ váy cưới, trang sức, nhà thờ và dàn nhạc biểu diễn ra, những chỗ tiêu tiền thật sự không nhiều.
Đến ngày cưới, Trần Nặc tỉnh dậy từ rất sớm. Mặc dù đã sinh con rồi, nhưng dù sao cũng là hôn lễ duy nhất trong đời, là một cô gái vẫn còn giữ tâm hồn thiếu nữ, cô vẫn rất coi trọng ngày hôm nay.
Thẩm Nam Chu không cần ngủ, đã nhìn chằm chằm vợ và con trai cả đêm. Thấy cô tỉnh, anh có chút ngạc nhiên: “Bây giờ vừa mới 5 giờ, muốn đi vệ sinh sao?”
Chỉ một câu nói bình thường như vậy, lại khiến những bong bóng hồng trong tâm hồn thiếu nữ của mẹ đứa bé bùm bụp vỡ tung khắp sàn.
Trần Nặc đỡ trán, một lát sau lại không nhịn được đột nhiên bật cười. Thẩm Nam Chu dù phần lớn thời gian đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra cô đang nghĩ gì, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như bây giờ, anh không hiểu tại sao cô gái nhà mình lại cười.
“Bảo bối?”
“Không có gì.”
Trần Nặc từ từ ngừng cười, vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.