Editor: Cua Rang Me
Sóc Phong rất cố chấp, mà Kiều Y Y cũng rất kiên trì, hai bên chính thức giằng co.
Mùa đông ở trên núi có sương mù dày đặc, mãi đến lúc mặt trời lên cao, sương mù như một thiếu nữ ngượng ngùng chậm rãi tản đi, Kiều Y Y vừa đi dạo trên núi, vừa hít thở không khí trong lành.
Thực vật mang theo hơi thở trong lành phất phơ qua chóp mũi của cô, cô nhăn mặt, nhíu mũi, giống như không muốn mùi hương thơm ngát ấy rời khỏi mình, giày của cô giẫm lên lá rụng phát ra tiếng sột soạt, chưa đến gần bờ sông thì đã thấy một người đàn ông đang đứng nghiêm, dường như anh đã phát hiện ra cô.
"Này, biết tôi tới đây, tại sao anh không có phản ứng?" Kiều Y Y cố ý vỗ mạnh vào bờ vai của anh, vậy mà anh vẫn như ông già đang ngồi thiền, không có chút sợ hãi nào vì sự xuất hiện của cô.
Kiều Y Y kiêu ngạo bắt đầu quấn quít làm phiền, Sóc Phong đánh phải nói lời chia biệt với những ngày tháng tươi đẹp của mình, thỉnh thoảng cô lại xuất hiện bên cạnh anh, giống như là Vịt Donald nói om sòm, hình như không nói được lời nào thì sẽ bệnh chết.
"Ừ." Anh thản nhiên đáp một tiếng, mặc dù biết mình lên tiếng cũng không có cách nào ngăn cản cô không ngừng liến thoắng.
"Câu cá?"
Cây cầu gỗ nhỏ bắc qua dòng suối nhỏ, Sóc Phong đưa đến bàn gỗ, ghế xếp, rất hài lòng ngồi ở chỗ đó, anh ta bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, một tay cầm cần câu, giống như đang ngủ gật, vừa giống như đang thả câu.
"Giữa mùa đông thì có cá gì chứ!" Kiều Y Y đến gần bờ sông, cẩn thận quan sát thật lâu rồi đưa ra kết luận.
"Ừ." Anh không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, giống như một người máy, chỉ biết nói những câu đơn giản.
Cô cảm thấy không thú vị dựa vào bàn gỗ, mặt cô hơi đỏ, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Chuyện đó, cám ơn anh đã giúp đỡ." Nếu không phải là anh, chắc cô đã bị con rắn kia hù đến chết rồi.
Sóc Phong vẫn không thay đổi, lời nói hơi tàn nhẫn, "Đã nhiều ngày như vậy, cô mới nhớ tới, xem ra cô so với việc tôi câu cá còn chậm hơn!"
Hả! Người đàn ông này...... Được rồi, cô thừa nhận mình là bị dọa sợ đến choáng váng, phải qua mấy ngày, cô mới ý thức được anh đã cứu cô một mạng, còn có......
"Anh đã nhìn thấy cả người tôi, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ đây!" Thì ra là vì nguyên nhân như vậy, cô cũng không biết có nên cám ơn anh ta hay không!
Con mắt Sóc Phong khép hờ mở ra, ánh mắt nhìn trên người cô, hết một vòng, không có hứng thú gì nói: "Vậy tôi cho cô xem lại?"
Siêu cấp vô địch không biết xấu hổ! Kiều Y Y cắn môi dưới kìm nén những lời định nói, cô phải bình tĩnh, phải có khí phách, không được dễ dàng bị anh ta chọc giận như vậy?
Cô nhìn lên bàn ăn, lấy một miếng bánh mì nướng từ trong mâm, để vào miệng ăn thật thùy mị.
Cần câu bất động đột nhiên bị giật mạnh mấy cái, ngay lập tức Sóc Phong nhìn mặt nước yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh đến mức Kiều Y Y có thể nghe được nhịp thở của mình, thậm chí cô còn quên nhai, làm một phần nhỏ bánh mì mắc kẹt ở cổ họng.
"Khụ!" Kiều Y Y không nhịn được, vội vàng cầm ly nước trái cây uống, "Nghẹn chết tôi rồi!"
Xung quanh rất yên tĩnh, so với sự yên tĩnh lúc trước thì hoàn toàn không giống nhau, lần yên tĩnh này khiến Kiều Y Y cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cô nhìn một mắt, thấy cần câu không có thu hoạch, còn vẻ mặt Sóc Phong thì biểu hiện như người chết, cô nhẹ nhàng để ly nước trái cây xuống, có chút chột dạ.
Kiều Y Y muốn mở miệng nói xin lỗi trước, nhưng Sóc Phong đã lên tiếng, "Rõ ràng cô bị nghẹn chết cũng tốt lắm!" Anh ta ngồi ở đây cả buổi sáng, ngồi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có một con cá đần muốn cắn câu, kết quả lại bị cô quấy rối, không thu hoạch được gì.
Cả khuôn mặt Kiều Y Y lập tức đen lại, người đàn ông này thật quá đáng! Cô bị nghẹn là do cô cố ý sao? Cô cố ý khiến bánh mì nướng cắm ở trong cổ họng của mình? Cô có ý nghĩ biến thái này sao?
Kiều Y Y đang muốn mắng to thì Sóc Phong giành nói: "Câm miệng!"
Cô đành ngậm miệng...... Kiều Y Y nhìn thấy sợi dây câu màu bạc lại bắt đầu có động tĩnh, cô nỏ nụ cười xấu xa. Khi Sóc Phong chuẩn bị giương cần lên cao thì cô chợt giống như bị điện giật, đứng ở trên cầu gỗ cố tình nhảy nhảy.
Tấm ván gỗ phát ra tiếng "Kẽo kẹt" ở dưới cầu, đàn cá tham ăn cảm nhận được tiếng động, kinh ngạc bỏ trốn, sắc mặt Sóc Phong vô cùng không tốt mà nhìn cô.
Kiều Y Y làm một cái mặt quỷ nhìn anh ta, ai bảo anh ta nói chuyện khó nghe như vậy!
"Cô có muốn ăn cơm trưa không?" Sóc Phong muốn bắt cá nướng ăn rất khó khăn, còn làm cho cô một phần, hôm nay đừng nói là hai người, cho dù một người cũng không có mà ăn!
Kiều Y Y làm ra vẻ khó xử suy nghĩ một chút, sau đó cười to ba tiếng với anh, "Cùng lắm thì không ăn!"
Sóc Phong lắc đầu một cái, không nói lời nào, cô gái điên này!
Kiều Y Y kéo một cái ghế xếp, ngồi ở bên cạnh anh, nói: "Anh có từng nghe qua câu, “Nguyện giả thượng câu*” chưa?"
*Nguyện giả thượng câu: Xuất phát từ câu “Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu” (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.
Anh không rảnh để nghe cô nói bậy, cũng chẳng để ý đến cô, nhưng Kiều Y Y vẫn không chịu khuất phục, "Cho nên, …. Anh câu đến bao lâu cũng không có cá!"
"Có một con vừa tới là bị cô hù chạy mất!" Anh chỉ trích cô.
Cô cười đến cả người run rẩy, "Không phải đâu, tôi nhớ là anh yêu mến động vật nhỏ! Chẳng lẽ tôi hiểu lầm? Thật ra thì anh chẳng qua là đang hưởng thụ quá trình câu cá, sau đó sẽ phóng sanh cá sao?" Tuy nhiên, bỗng chốc cô đã đổi lại lời nói: "Cũng không đúng, tôi vừa nghe anh nói muốn nướng cá ăn!"
Cuối cùng, Sóc Phong để cần câu lại rồi bỏ đi, Kiều Y Y ngồi tại chỗ cười không ngừng, cầm mấy miếng bánh mì nướng, chuẩn bị đuổi theo anh thì cô mới chú ý tới mồi câu mà Sóc Phong dùng lại là bánh mì nướng!
Cô không nói gì nhìn miếng bánh mì nướng đang ăn, anh ta đã mắng mình đần như cá, bây giờ mình lại ăn bánh mì nướng, "Đấy! Đó mới gọi là mắng chửi người không cần dùng lời thô tục!"
Cô im lặng nhìn mồi câu một lúc lâu, mới chạy về, cầm một xẻng nhỏ trở lại, bắt đầu đứng ở chỗ ẩm ướt trên đất mà đào.