Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 10

Tuy đầu óc ông chú này hơi kỳ quái nhưng may là vẫn phúc hậu trả lại bản “Thần Điêu Hiệp Lữ” cho tôi. Nhưng ánh mắt sâu xa lúc sắp đi của ông ta vẫn khiến tôi run lẩy bẩy, hoảng hốt cảm thấy bản thân đang đi trên con đường không lối về. . . . . .

Tôi không biết sao mình lại có cảm giác bất an ấy. . . . . . Chắc là thỉnh thoảng tôi bị động kinh, Ừ. Con ếch trong lòng tôi rõ ràng có ý kiến!

Lúc tôi trở lại võ đài, Tiêu Long Vũ với Mao Mâu đã đánh đến trời đất mù mịt, hơn nữa thế cục hoàn toàn nghiêng về một phía. Mao Mâu hoàn toàn không có khí thế như hôm đánh với Dương Dương Dương nữa mà thay vào đó đã bị đánh cho không ngừng lùi về sau, vẻ mặt cứng ngắc.

Trước đây tôi chỉ thấy Tiêu Long Vũ ra tay đúng một lần, chính là trong cuộc tranh tài mấy hôm trước, nhanh đến độ không thấy rõ động tác. Nhưng thực lực của Mao Mâu chắc chắn cũng không kém. Lại nói, Dương Dương Dương bị anh ta đánh bại hình như còn là trưởng bối của Tiêu Long Vũ cơ mà, theo lý mà nói thực lực hẳn là không kém Tiêu Long Vũ mới phải.

Chẳng lẽ là. . . . . . Mao Mâu dùng quy tắc ngầm hả?

Phi phi phi, sao sư phụ có thể làm chuyện này được.

Tôi còn đang suy nghĩ miên man thì trận đấu trên võ đài đã kết thúc. Tiêu Long Vũ đánh ba trận, đều thắng, vô địch đại hội Hoằng Võ lần này. Mao Mâu của Thiểu Dương đứng thứ hai, hai đệ tử Tú Hoa lần lượt đứng thứ ba và thứ tư. Liên Giáo. . . . . . Vốn không có ai vào được trận chung kết.

Thế này không khoa học chút nào. Tuy Liên Giáo toàn là con gái, nhưng dù sao cũng là danh môn, không lý nào lại gỗ mục đến như vậy được. Hơn nữa, đại hội lần này giáo chủ Liên Giáo cũng không xuất hiện. Thật đúng là một môn phái bí ẩn.

Tôi nghĩ mãi không ra mà xung quanh cũng không có ai để hỏi. Tra Chí Cực đang bận sắp xếp lối ra, Ngụy Ba Như theo sát bên cạnh anh ta. Tiêu Long Vũ người đầy mồ hôi xuống đài xong cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Tôi đi đi lại lại lởn vởn một lúc, cuối cùng bị sư phụ gọi lại.

“Quách nhi, mau tới đây.”

Ông ấy từ từ đi đến, một tay sư phụ tóm lấy tôi kéo đến trước mặt người nói chuyện với ông ấy nãy giờ. “Đây là đồ nhi ta mới thu nhận, Dương Quách. Quách nhi, vị này là chưởng môn Triệu của phái Thiếu Dương.”

Tuy trong lòng tôi vạn lần không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân theo phép tắc khi gặp người lớn, mắt nhìn chằm chằm vào cổ áo đối phương, cố gắng nở nụ cười ‘cười như không cười” lởm.

“Tiểu bối Dương Quách bái kiến chưởng môn Triệu.” Cổ áo này sao nhìn quen thế nhỉ. . . . . .

Còn chưa chờ tôi nhớ lại, đã nghe thấy một giọng quen thuộc từ buổi sáng hôm nay vang lên trước mặt: “Dương cô nương, buổi sáng chúng ta đã gặp nhau rồi. Là cô ấy đưa ta đến võ đài.”

Tôi hóa đá lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Quả nhiên, ngẩng đầu lên là ánh mắt lấp lánh sáng như sao của ông chú kỳ quái.

“Quách nhi, chưởng môn Triệu là bạn cũ của vi sư, không chỉ tinh thông 38 chưởng đánh gấu, mà còn là bậc thầy văn học. Ông ấy đã viết vở kịch ‘A! Xương của ta, máu của ngươi’ đến giờ vẫn đang thịnh hành ở kinh thành. . . . . . Quách nhi! Quách nhi con làm sao vậy, Quách nhi!”

Cuối cùng tôi cũng biết vì sao thanh danh của sư phụ có thể lên cao vô địch thiên hạ rồi. Bởi vì ngoài võ thuật ra, ông ấy còn vô cùng am hiểu kỹ năng “Nghiêm túc kể chuyện cười” – đây là kỹ năng có lực sát thương cao nhất đấy!

————

Nghe một đoạn dài tâng bốc vô nghĩa xong, tôi ôm dạ dày run rẩy, đi theo sư phụ, ông chú kỳ quặc và tất cả võ lâm nhân sĩ vào nhà ăn. Vừa vào cửa, lại phát hiện ra đệ tử Kế Môn ở trong chỉ có hai người là Tra Chí Cực và Ngụy Ba Như, người nên tham dự bữa tiệc chúc mừng nhất là quán quân Tiêu Long Vũ lại không thấy bóng dáng đâu.

Chẳng lẽ bị thương rồi sao?

Cũng đúng. Không bị thương thì thật phí những giọt nước mắt hối hận của ông anh Mao Mâu sau trận đấu!

Tra Chí Cực dường như nhìn ra thắc mắc của tôi, giải thích: “Tiêu Sư đệ đã ăn rồi. Đệ ấy không có hứng với kiểu tiệc tùng này, hơn nữa. . . . . . Đệ ấy không thể uống rượu, chỉ một ngụm sẽ. . . . . .”

Anh ta lặng lẽ đưa một ngón tay gõ gõ lên huyệt thái dương của mình.

Đầu chập mạch?

Hóa ra Tiêu Long Vũ không chỉ có tửu lượng rất kém mà còn nổi điên khi say à.

Tiệc tối cứ tiến hành như thường, kính rượu rồi khách sáo. Tôi không để ý tới người xung quanh nói gì, một mình vùi đầu dồn sức ăn. Nếu không phải Tra Chí Cực ngồi bên cạnh tôi, tôi sẽ còn ăn tự nhiên, vui sướng hơn nữa.

Sau khi tan cuộc, tôi vuốt cái bụng tròn vo, cảm thấy mỹ mãn nói tạm biệt với mọi người, một mình chống tường về phòng.

Lại thấy trong sân có một người ngồi bên bàn đá.

Giờ tôi rất nghi ngờ mình đã xuyên không đến một quyển tiểu thuyết ngôn tình hạng ba. Một chàng trai trẻ tuổi vừa chiến thắng thiên hạ, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, uống rượu một mình dưới trăng, quên đi cảnh xuân tươi đẹp. . . . . . Ai, không đúng! Không phải anh ta không thể uống rượu sao? !

Tôi sải bước đến hỏi: “Tiêu Long Vũ, huynh đang uống gì vậy?”

Anh ta đắc ý lắc lắc cái ly trong tay, tôi muốn cướp lấy, anh ta lại dịch ra chỗ khác.

Tưởng tôi lần đầu tiên vào giang hồ hả? ! Tôi nổi giận gầm lên: “Trả tiền đi!”

“. . . . . . Cầm đi cầm đi!” Sắc mặt của anh ta quả nhiên thay đổi, tức giận nhét cái ly vào người tôi.

Tôi cúi đầu ngửi ngửi.

Quả nhiên là rượu!

Tôi vội lùi về sau một bước, đề phòng nhìn anh ta. Dưới ánh trăng, sắc mặt của anh ta đã đỏ rực, nhưng không có triệu chứng của bệnh điên. Có lẽ là Tra Chí Cực nói sai rồi? Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta một lúc lâu, chắc chắn anh ta bình thường mới do dự ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Hai chúng tôi yên lặng rất lâu rất lâu. Anh ta không nói câu nào, cứ uống liên tục hết ly này đến ly khác, tôi nhìn mà lòng thấy ngứa ngáy. Đang định mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy anh ta nói: “Muốn uống không?”

Vì thế, một đống lí do từ chối tôi đã cẩn thận chuẩn bị chết ngay trong trứng nước trong chớp mắt. . . . . . Vừa nhấp một ngụm, còn chưa kịp phun ra, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng ‘bịch’. Quay đầu nhìn, cuối cùng Tiêu Long Vũ cũng đã gục xuống bàn, không nhúc nhích.

Tôi đẩy đẩy anh ta, không phản ứng; xoa xoa, không phản ứng; lại cấu véo, vẫn không có phản ứng. Người này ngủ như chết rồi.

‘Ác từ gan sinh ra’, tôi nghiêm túc cân nhắc xem có nên uống say luôn rồi sau đấy ở đây làm trò thần không biết quỷ không hay với anh ta không. Cùng lắm nha môn phán tôi tội ngộ sát, Dương Dương Dương có khi còn có thể thương lượng cửa sau cho tôi.

Tôi cân nhắc nhanh trong một phút, cuối cùng vẫn. . . . . . Không có gan làm. Đành phải ho một tiếng, đứng lên chỉnh lại quần áo, định về thẳng phòng.

Không sao, chỉ uống say thôi. Mèo Xanh [1] từng nói, không chết người được. Yêu khoa học, yêu Mèo Xanh, tôi có tri thức tôi tự hào! Tên này trúng độc cá nóc mà vẫn còn lên sàn đánh người như không có chuyện gì xảy ra thì chuyện nhỏ như say rượu ngủ trong sân một đêm cũng chẳng là gì!

[1] Nhân vật trong một bộ hoạt hình Trung Quốc.

Khi tôi bước đi, lại đột nhiên bị anh ta túm chặt lấy.

. . . . . . Vị đại ca này, anh muốn say thì say chuyên nghiệp một chút, đừng có như xác chết vùng dậy thế!

Tôi theo bản năng cố gắng rút tay ra, nhưng tay anh ta không xi nhê, nắm đến mức xương tay của tôi đã hơi đau.

“Nàng muốn đi đâu?”

“Tiêu Long Vũ, buông tay ra!”

Ngay sau đó, giọng của anh ta lại có chút run rẩy. “Lan nhi, nàng muốn đi sao?”

. . . . . . Chẳng lẽ đây là kiểu say Tra Chí Cực đã nói? Tôi cúi đầu, ghé sát vào mặt anh ta, nghiêm túc nói: “Tiêu Long Vũ, huynh nhìn cho rõ, muội là Dương Quách.”

Anh ta hơi ngừng, im lặng rất lâu, chắc là cũng biết mình nhận nhầm người rồi.

Ngay khi tôi đứng dậy muốn đi, anh ta lại cười ha ha, một tay ôm tôi vào trong lòng. “Nàng đang nói gì vậy? Nàng đương nhiên là Lan nhi rồi. Ngoan, đừng nghịch.”

Dựa theo diễn biến của tiểu thuyết ngôn tình, chắc tôi nên sững sờ ngã vào vòng tay ấm áp của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào lồng ngực anh ta, môi kề môi, cuối cùng hờn dỗi nói một câu: “Ma quỷ, buông tay ra ~~! Hóa ra chàng nhìn ta thành người khác, ta sẽ không bao để ý đến chàng nữa!”

Ọe. . . . . .

Tôi hít sâu một hơi, hét to: “Tiêu Long Vũ! Huynh không bỏ tay ra, muội sẽ lấy hết tiền của huynh! Trả nợ trong một lần, không chấp nhận vay thế chấp! !”

“Ha ha, Lan nhi, có phải hôm nay ta rất lợi hại không?”

Tôi đỡ trán. . . . . . Không khí ông nói gà bà nói vịt này rốt cuộc là sao đây?

Tiêu Long Vũ vẫn coi tôi là Lan Khanh, không ngừng thao thao bất tuyệt, gần như muốn chua hỏng hết cả răng tôi. Tôi bất an giãy dụa trong lòng anh ta, lại phát hiện người trước mắt chẳng giống bình thường chút nào. Anh ta của bây giờ, ôn hòa, chân thành, nhưng khác hẳn Tra Chí Cực. Ánh mắt của anh ta mang theo vẻ ngây thơ như trẻ con, cười hồn nhiên ấm áp, thấy thế nào cũng giống một đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn.

Đối mặt với anh ta như thế này, trong chớp mắt. . . . . . Tôi lại có chút hâm mộ cô gái Lan Khanh kia.

Nếu bình thường anh ta đều như vậy, bình thường đều như vậy. . . . . . Dùng ánh mắt như con chó nhỏ bị vứt bỏ thế này. . . . . . Tôi yên lặng quay mặt đi. Cho dù anh bình thường đều như vậy nhưng cũng vẫn là tên háo sắc thôi, tôi còn lâu mới để ý đến anh!

Chỉ nghe thấy Tiêu Long Vũ nhẹ giọng nói: “Lan nhi, ta muốn biết nàng đang nghĩ gì.”

“Vậy sao.” Tôi cứng ngắc gật gật đầu, “Thật ra muội đang nghĩ, chắc chắn muội đang bị huynh đùa giỡn. . . . . .”

Nói xong, tôi nâng đầu gối lên thụi mạnh vào bụng anh ta một cái. Anh ta giật mình, ánh mắt bắt đầu tỉnh táo, đẩy tôi ra.

Không thể không nói, Tiêu Long Vũ tỉnh lại thật đúng lúc.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết lúc này nếu không chạy cái mạng nhỏ sẽ không còn, bèn vội lao về phòng, cài then cửa. Con ếch trong lòng tôi nhảy càng mạnh hơn, bùm bùm, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực, chỉ để lại một lồng ngực trống hoác.

————

Đêm đó tôi lại mất ngủ. Ngày hôm sau mang đôi mắt thâm quầng đi ăn cơm, tiện thể xin phép một tiếng với sư phụ rằng Tiêu Long Vũ bị bệnh, say rượu, không nghỉ nửa ngày một ngày chắc không xuống khỏi giường được.

Vẻ mặt sư phụ sâu xa nhìn tôi rất lâu. Cuối cùng cũng không nói gì, lấy từ trong ngực ra mấy quyển sách cho tôi, nói là chưởng môn Triệu phái Thiếu Dương rất ngưỡng mộ cách hành văn của tôi, tặng tôi một quyển “Nhật ký huấn luyện”, hi vọng tôi có thể viết nhiều hơn, bắt lấy tư duy hoa lửa, tùy thích ghi chép lại huấn luyện ngày thường.

Còn cả tư duy hoa lửa cơ đấy. . . . .

Tôi thản nhiên, nhịn ngáp, uể oải nhận lấy quyển sách, tùy tiện khuấy vài miếng cháo rồi lấy cớ eo mỏi lưng đau trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngay lập tức, ánh mắt sư phụ nhìn tôi càng sâu xa hơn, Tra Chí Cực bên cạnh cũng nhíu mày.

Tôi lười chẳng muốn để ý xem trong đầu bọn họ lại đang nghĩ lung tung cái gì. Cúi đầu nhìn trên mặt bìa quyển sách viết bốn chữ to rồng bay phượng múa “Nhật ký huấn luyện ” và ba chữ nhỏ “Triệu Nguyệt Tự”, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.

Bình thường một ngày huấn luyện kết thúc là tôi đều mệt như chó, nằm xuống liền ngủ, làm gì có thời gian viết nhật ký! Mà bình thường lúc tôi rảnh rỗi là lúc Tiêu Long Vũ không ở đạo trường, Tra Chí Cực lại đang bận, Ngụy Ba Như vội vàng đuổi theo Tra Chí Cực nói chuyện, tôi không có chuyện gì làm, nhàm chán ngồi mốc một ngày.

Thời gian thì có, nhưng chẳng lẽ lại để tôi viết là: “Hôm nay tôi lúc ẩn lúc hiện ở đạo trường, lượn lờ ở trước Điện Dục Đức, rồi lại chạy qua Dư Vân Các, sau đó lởn vởn ở sân huấn luyện, cuối cùng chán đến chết nằm ở sau hành lang, vặt cỏ trong sân ngửi một cái rồi lại ném về. . . . . .” sao? !

Từ khi trưởng thành tôi dần dần phát hiện ra rằng viết sinh hoạt của bản thân rất tư sản, rất xa xỉ! Vì thế, tôi quyết định hằng ngày quan sát người xung quanh để khai quật chút ý tưởng.

Vậy nên, tôi đi vào đạo trường, xa xa liền trông thấy một mình Ngụy Ba Như múc nước bên giếng. Đột nhiên tôi nhớ chuyện về Lan Khanh, đúng lúc lắm, chọn người không bằng chạm mặt, không bằng hỏi thẳng.

Tôi đi đến bên cạnh cô ấy, nói thẳng: “Sư tỷ, buổi sáng tốt lành nha. Tỷ có biết Lan Khanh không?”

Ngụy Ba Như nghe vậy cứng đờ, thùng nước kéo lên một nửa rơi “bộp” về, nước bắn tung tóe lên mặt cô ấy. Cô ấy quay đầu nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Muội nói gì cơ?”

Tôi hỏi lại lần nữa, thấy khuôn mặt đang nhỏ nước toong toong của cô ấy càng trắng hơn.

“Muội nói Tiêu sư huynh . . . . . . Lan Khanh đó hả?”

Tôi gật gật đầu. “Muội hỏi huynh ấy, nhưng huynh ấy giả ngu.”

Ngụy Ba Như càng cứng ngắc hơn. “Muội nhắc đến tên cô ta trước mặt huynh ấy? . . . . . . Muội thật sự hỏi thế sao ?” Cô ấy lau mặt, khó tin nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Thật can đảm!”

“Nhưng huynh ấy không để ý đến muội.” Tôi thở dài, buồn bã nói.

Cô gái đối diện vỗ vỗ vai tôi. “Huynh ấy không giết muội là quý muội lắm rồi đấy.”

“. . . . . .”

“Trước đây, dù ai hỏi chuyện này cũng chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ. Muội không biết đâu, lần trước em dâu của con rể của con gái của cháu của cô họ của cậu bảy của Tra sư huynh đến đạo trường, chỉ hỏi một câu ‘ Lan Khanh là ai’, liền bị Tiêu sư huynh đánh cho ba tháng không thể tự lo cho sinh hoạt của mình đấy.”

“. . . . . .”

Mồ hôi lạnh trên trán tôi ào ào chảy xuống, hóa ra cái cô Dương Dương Dương kia muốn hại tôi!

“Vậy. . . . . . Vậy Lan Khanh rốt cuộc là ai?”

“Thật ra chuyện này tỷ cũng không rõ lắm.” Sắc mặt Ngụy Ba Như kỳ quái nhìn tôi một lát, cuối cùng vẫn nói, “Tỷ chỉ biết, cô gái tên Lan Khanh đó là vợ Tiêu sư huynh cưới khi mười sáu tuổi.”

Tôi đoán chắc miệng tôi phải mất mười phút mới ngậm lại được:

“. . . . . . Tiêu Long Vũ huynh. . . . . . Huynh huynh huynh huynh huynh huynh ấy đã kết hôn rồi hả? !”
Bình Luận (0)
Comment