“A Tâm, tỷ biết không, Phụng tiểu thư cô ấy. . . . . . Cô ấy giống người đệ thích trong mơ nhiều năm, rất giống. . . . . ..”
“Đệ biết một ngày nào đó đệ có thể tìm được cô ấy. . . . . . Trong mơ
nhìn không rõ lắm, chỉ có một gương mặt mờ mờ ảo ảo.” Anh ta cúi đầu thở dài, gò má đỏ lên, “Nói cũng buồn cười, trước đây đệ còn tưởng là tỷ.”
Tôi giật mình, trợn mắt nhìn anh ta.
Anh ta cười cười, lắc đầu: “Không, không thể là tỷ được. Cô ấy đẹp như
tiên nữ trong tranh, dịu dàng kiều mị, không giống tỷ, là võ si, tay
chân vụng về hoàn toàn không giống con gái chút nào. . . . . .”
Tôi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh ta, tim đau như có người cầm dao cứa vào.
“Khi nhìn thấy cô ấy, đệ gần như có thể nghe được, chỗ này. . . . . .”
Anh ta chỉ vào tim mình, “Đập thình thịch. Nhưng cô ấy lại không giống
người trong mơ của đệ lắm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thật sự rất
đẹp. . . . . .”
“A Tâm, đột nhiên đệ. . . . . . Không muốn giả gái nữa. Đệ muốn nói chuyện với cô ấy. . . . . . Muốn, muốn cưới cô ấy.”
Tôi dựa vào người Tiêu Long Vũ, đi từng bước một đến quán rượu. Nước mắt yên lặng chảy xuống, may mà không có người nhìn thấy.
Ánh trăng ảm đạm, gần như không chiếu sáng được con đường phía trước, huống chi là một trái tim lạnh như băng.
————
Tỉnh lại đã là sáng sớm.
Đầu rất đau. Tôi ngồi trước gương đồng, nhìn gương mặt trong gương. Không đẫy đà, không tinh tế, khắp người đầy sẹo.
Tiêu Long Vũ nói đúng, tôi vốn không xem mình là con gái.
Vào Liên Giáo bảy năm, bảy năm làm con trai. Ban đầu là vì đề phòng Đỗ
Phương, cho rằng Đỗ Phương không thích nữ đồ đệ. Nhưng sau này lại dần
thành thói quen. Tiêu Long Vũ thì không biết vì sao, nói gì cũng không
muốn để người khác biết anh ta là con trai.
Cho nên, tôi chỉ có thể làm con trai mới bảo vệ được anh ta. . . . . .
Tôi còn nhớ năm đó anh ta khóc lóc nói muốn bảo vệ tôi. Anh ta không
đùa. Sau này, trong một thời gian rất dài, sau khi tỉnh dậy người đầu
tiên tôi nhìn thấy chắc chắn là Tiêu Long Vũ đầy mồ hôi. Anh ta dựa vào
bên giường tôi, kích động nói với tôi, sáng nay anh ta dậy lúc nào, tập
luyện bao lâu, học chiêu thức nào.
Lúc đó tôi càng nghe càng hối hận, càng nghe càng sợ hãi, âm thầm nắm tay.
Tiếp tục như vậy nữa. . . . . . Tiếp tục như vậy nữa thì làm sao tôi còn có thể đấu với anh hả đồ khốn nạn!
Nhưng hôm nay, hình như. . . . . . Ngay cả đấu với nhau cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Đây là cảm giác gì?
Rất giống con lừa mình nuôi bảy năm, bỗng có một ngày bị người ta dắt đi mất. Lừa bị dắt trước khi đi còn cười nhạo tôi rằng: xấu như thế mà
cũng dám nuôi lừa!
Tôi bỗng cảm thấy tất cả thật vớ vẩn. Thiếu niên hoạt bát này nói đến là đến, nói đi là đi, rất giống ma quỷ dung mạo đẹp đẽ lại ác ý đùa giỡn
con người, cho tôi một giấc mơ đẹp, còn chưa kịp mơ đã thì cướp đi.
Đêm qua khi anh ta chỉ vào mặt tôi nói tôi xấu, tôi như bị nhốt trong hầm băng, làm thế nào cũng không ấm lên nổi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn người trong gương mà khóc.
————
“Cộc cộc cộc. . . . . .” Tiếng đập cửa dồn dập.
“A Tâm, xong chưa? Đệ sợ muộn.”
Tôi vội lấy tay xoa mặt, soi gương toét miệng, mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Long Vũ mặc đồ nam đứng ở cửa. Anh ta mặc quần áo của tôi, hình như hơi nhỏ. Bóng dáng của anh ta dần dần hòa với chàng trai trong ký ức
của tôi, môi mỏng mũi thẳng, còn có đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch. . . .
Anh ta trưởng thành rồi.
Tôi không dám nhìn nhiều, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Suốt cả đường đi, Tiêu Long Vũ giống như một con lừa được tháo dây, vội
vàng chạy về phía trước, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của tôi. Tôi cũng cúi đầu suy nghĩ, hai người lần đầu tiên không nói gì với
nhau.
Đến sân đấu võ, Tiêu Long Vũ bây giờ không còn là cột đèn giao thông nữa mà đã biến thành một hotgirl từ đầu đến chân, cực kỳ bắt mắt trong đám
người. Bỗng có một công tử ‘người qua đường’ đến hỏi tôi: “Dương công
tử, xin hỏi vị cô nương đi cùng huynh hôm qua. . . . . .”
Tôi cười cười, chỉ chỉ Tiêu Long Vũ ở phía sau: “Hôm nay cô ấy không khoẻ, để anh trai cô ấy đi theo tôi.”
Đối phương nhìn thoáng qua hotgirl đứng sau tôi, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng thâm thúy, khó diễn tả bằng lời.
Tiêu Long Vũ vô tội nhìn tôi, dịch ra chính là: Sư phụ thế nào thì đệ tử thế đó, tỷ kinh khủng như vậy thì ta nào có thể khá hơn được?
Tôi liếc mắt, phải đi rút thăm rồi.
Tiện tay lấy một tờ giấy ra, trận đầu tiên.
Tôi có chút cảm khái. Năm tổ chức đại hội Hoằng Võ, tôi cũng đấu trận
đầu, bị đồ đệ Phiên Phiên của phái Thiếu Dương đè chết nửa cái mạng. Tôi vẫn nhớ khi mình khóc thành đầu heo, đã có một người ở bên tôi. . . . . .
Phi người lên sân khấu, vừa giơ tay lên các đối thủ bất tài không biết
võ đều bị ném hết ra khỏi sàn đấu, người khác đỡ phải nói tôi bắt nạt
người khác.
Lúc kết thúc, tôi quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Long Vũ, đã thấy mắt anh ta bốc hỏa nhìn chằm chằm về phía trước.
Tôi nhìn theo mắt anh ta, thì thấy tiểu thư Dương Phượng đang cười nói
với một công tử áo trắng. Từ góc chúng tôi, có thể nhìn thấy Phượng tiểu thư đỏ ửng hai gò má, lộ hết vẻ yêu kiều. Công tử áo trắng mỉm cười với cô ta, thậm chí cô ta còn hơi ngẩn ngơ.
. . . . . . Đợi chút, công tử áo trắng?
Tôi trợn mắt nhìn bóng dáng tiên phong đạo cốt kia, cho đến khi gia nhân trên đài giới thiệu “Trận quyết đấu thứ hai, Phó giáo chủ Liên Giáo Đỗ
Phương đấu với Bạch Vân công tử Tống Quyết” mới chợt hoàn hồn.
Người không đến vòng sơ khảo hôm qua. . . . . . Hóa ra lại là Đỗ Phương? !
Anh ta đến Hoàng Thành không phải để tìm tôi, mà là tới tham gia kén rể ? !
Kén rể! !
Tôi cảm thấy não mình không đủ dùng nữa, sững sờ nhìn bóng dáng màu
trắng trên sàn đấu kia, cho đến khi anh ta nhanh nhẹn kết thúc mà vẫn
chưa hoàn hồn.
Ngay cả thắng cũng dễ dàng, hơi thở cũng chưa từng hỗn loạn.
Quả là Đỗ Phương.
Lúc lâu mới nghe thấy tiếng gia phó hô: “Trận quyết đấu thứ hai, Đỗ công tử, Đỗ Phương thắng!”
Người dưới đài kinh ngạc một lúc, mới chậm rãi vang lên tiếng hoan hô.
Đỗ Phương đi đến cạnh sân lại nghiêng đầu, nhìn về phía tôi. Khóe miệng
khẽ cong lên mỉm cười, trên gương mặt lại có chút chờ mong.
Tôi vẫn ngơ ngác nhìn anh ta.
Tôi nghĩ lúc này đây trên mặt tôi tràn ngập hai chữ SB. (SB = quá ngu)
Đến bữa trưa, tôi vẫn còn như ở trong cõi thần tiên, nhưng Tiêu Long Vũ lại cứ liên mồm lải nhải sau lưng tôi:
“A Tâm, hình như vừa rồi Phượng tiểu thư nhìn đệ mấy lần.”
“A Tâm, tỷ nói xem bỗng dưng đệ mặc đồ nam, có phải Phượng tiểu thư sẽ rất tò mò không?”
“A Tâm, có phải Phượng Nhi cũng có ý với đệ không. . . . . .”
“A Tâm, Phượng Nhi nàng ấy. . . . . .”
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng đứng bật dậy, trước mắt bao người tấn
công người hầu của mình vô cùng máu me bạo lực, nhấc chân giẫm bẹp anh
ta trên mặt đất. Sau đấy trong không khí lặng ngắt như tờ của tất cả mọi người tôi nghênh ngang bỏ đi.
————
Trong tiệc tối, Dương Phượng đã nói với phụ thân chuyện tôi cứu cô ta,
tướng gia rất khách khí với tôi. Đương nhiên tôi cũng không từ chối,
biến phẫn nộ thành cơn thèm ăn, chỉ tập trung ăn với uống. Bởi vì Đỗ
Phương giả vờ không khoẻ không tới tiệc được, cho nên ánh mắt như dao
của những ứng viên khác trên cơ bản đều tập trung vào tôi, từng tia hồng ngoại hận không thể xé xác tôi được.
Thôi đi, lườm cái gì mà lườm, tôi là con gái đấy!
Tôi vốn phải đè nén cơn tức cho nên mới uống được mấy chén đã say, chỉ
thấy miệng chua sót khó nhịn, bèn lấy cớ đi hóng gió cho tỉnh rượu. Tiêu Long Vũ lo lắng bài thi văn ngày mai nên đưa tôi về sớm xong liền vội
vàng trở về phòng đọc sách, hi vọng ngày mai có thể trở thành ứng viên
ngoài biên chế khiến mói người kinh ngạc.
Tôi đi lảo đảo, một tay đỡ tường, chân thấp chân cao. Ngẩng đầu nhìn
trời, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi, cúi đầu nhìn tường, bức
tường như đang tỏa sáng lấp lánh.
Tôi giơ bầu rượu trong tay lên, lại ngửa đầu uống một ngụm lớn, đầu càng choáng váng hơn.
Đã say rồi, thì cứ say chết trong mơ đi!
Tôi vừa đi vừa nối hứng hát, không nhịn được bắt đầu tru: “Nước ~ lớn
cuồn cuộn chảy về đông, đỉnh đầu sao sáng rạng bắc đẩu! Vai kề vai, đầu
quyết không ngoảnh lại, Sinh mệnh giao, chí nam nhân! Ha ha ha ha chí
nam nhân. . . . . .”(1)
(1) Bài “Hảo hán ca” – nhạc phim Thủy Hử.
Tiêu Long Vũ tìm thấy người tình trong mộng, Đỗ Phương cũng đánh đàn
luyện kiếm vì theo đuổi người ta, thật sự là song hỉ lâm môn. Tôi vừa đi vừa ngây ngô cười, tôi thì có gì vui? Bọn họ đều rất vui, liên quan gì
đến tôi! Gả con cái ra ngoài như bát nước hắt đi. . . . . .
“Ha ha ha. . . . . .” Tôi bật cười, “Được, được!”
“Được cái gì?” Phía sau bỗng vang lên một tiếng nói.
“Quan tâm làm gì!” Tôi tưởng là thị vệ trong tướng phủ đi tuần tra đêm
liền hét to, “Mở to mắt heo bằng titan của mấy người ra! Không nhìn thấy tôi là ai sao? ! Gọi cái lông! !”
Người phía sau im lặng. Tôi quay đầu nhìn thấy, là Đỗ Phương vừa rồi
không đến tiệc tối. Anh ta đứng dưới ánh trăng nhìn tôi, vẻ mặt như muốn cười.
“Sư hổ? !” Tôi kinh ngạc nói, “Người. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã vấp ngược ra sau.
Đỗ Phương vươn tay túm được tôi. “Ngày mai còn có bài thi, một mình con
chạy đến đây nổi điên làm gì? Tiêu Tiểu Vũ đâu, sao không đi theo?”
Anh ta không nhắc tới Tiêu Long Vũ thì còn thôi, vừa nhắc đến là tôi lại nổi giận, đẩy tay anh ta ra, giơ bầu rượu lên hét to: “Uống hết một
chén rượu này, từ nay Tiêu lang là người dưng!” “. . . . . . Say thành
thế này rồi.” Đỗ Phương nhíu mày.
Tôi lắc đầu, lại còn tự hào không hề lịch sự rút một tờ giấy ở lưng quần ra: “Sư hổ người không hiểu chuyện này đâu, con đang mượn rượu ngắm
trăng ngâm thơ, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai. Không tin thì người xem
đi, đây là thơ con làm.”
Đỗ Phương giơ hai ngón tay ngọc, cẩn thận cầm một góc giấy lên nhìn rất
lâu, cuối cùng khó khăn gật đầu: “Quả thật thơ rất hay. Nhất là lối viết cuồng thảo (3) này, dù là Chúc Chi Sơn cũng thể không viết ra được loại khí phách này đâu.”
(3)
Lối viết cuồng thảo (狂草) – kiểu viết này gần như không thể đọc được và
trên thực tế cuồng thảo gần như chỉ được dùng như là một kiểu viết mang
tính nghệ thuật cao chứ không áp dụng trong sinh hoạt thực tế hàng ngày
Tôi nhếch miệng cười ngây ngô.
Bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, tôi lại xua tay với anh ta nói: “Sư hổ, con
sẽ không cưới thiên kim của tướng gia đâu. Nhưng người và Phượng tiểu
thư thật sự là trai tài gái sắc, tình chàng ý thiếp, ông trời tác hợp
cho! Nhưng. . . . . . Nhưng người lấy cô ta thì Tiêu Long Vũ làm sao bây giờ? Sư hổ, người nhường cho đệ ấy được không, đừng cướp người thương
của đồ đệ, đệ ấy rất thích Phượng tiểu thư đấy.”
Tay Đỗ Phương cầm tay tôi bỗng siết lại.
“Sao con biết cái tên Tiêu Long Vũ này?” Giọng anh ta trầm xuống.
Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, thấy anh ta không nói gì nhìn tôi, chờ tôi trả lời.
Làm sao mà biết được? Sao tôi biết?
Khi anh ta chưa biết tôi, tôi đã biết anh ta rồi. Nhưng sao tôi có thể
nói cho anh biết được? Tôi định mở miệng, nước mắt đã chảy xuống, không
kiềm chế được khóc hu hu.
Đỗ Phương thở dài, kéo tôi vào lòng.”Sao con cứ để ý đến nó vậy? Ta thì sao? Con nghĩ ta muốn ở rể nhà người khác sao?”
Đầu tôi nặng nề, chân mềm nhũn ngã xuống. Đỗ Phương không để ý nên cũng bị tôi kéo ngã xuống theo.
Hai chúng tôi như hai đứa trẻ trốn đi chơi, ngồi trong vườn tướng phủ,
nhìn nhau chẳng nói gì. Ánh trăng lành lạnh, tôi nhìn thấy bên cạnh có
bông hoa nhỏ màu vàng, tiện tay ngắt lấy, đưa đến trước mặt Đỗ Phương
như dâng vật quý:
“Sư hổ người xem, ở đây có bông hoa nhỏ.”
“Ừ.” Anh ta đỡ vai tôi, nhẹ giọng dỗ dành, “Không ăn được, có độc.”
“Ha ha ha. . . . . .” Tôi cười ha hả, vân vê bông hoa, “Con biết, đây là cỏ Đoạn Trường.”
Đỗ Phương than nhẹ.”Ta đỡ con về, con say quá rồi.”
“Con không say!” Tôi ngồi thẳng người dậy, gài hoa lên tóc Đỗ Phương,
một tay lướt qua cằm anh ta, “Mỹ nhân, sáng mai là bài thi văn, chị đây
bồi dưỡng tình cảm cho mỹ nhân trước!”
Nói xong, không đợi anh ta trả lời, liền khóc lóc om sòm: “Chúng ta mỗi
người nói một câu thơ, phải có hai chữ ‘đoạn trường’, thế nào? Con
trước. Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương, Vân vũ Vu sơn uổng đoạn
trường( Thanh bình điệu – Lý Bạch). Đến lượt người!”
Đỗ Phương lấy bầu rượu trong tay tôi ra, cười bất đắc dĩ.” Hồng trán anh đào hàm bạch tuyết, Đoạn trường thanh lý xướng Dương Quan.”( Tặng ca kỹ kỳ 1 – Lý Thương Ẩn)
Tôi sửng sốt. Không ngờ mỹ nhân này còn là văn sĩ cơ đấy?
“Niệm quân khách du tứ đoạn trường, khiếm khiếm tư quy luyến cố hương.” (Yên ca hành – Tào Phi)
“Đương giai nhật kỳ thước ngộ truyền, chí kim do tác đoạn trường tiên.” (Giá cô thiên lỳ 6 – Án Kỷ Đạo)
Tôi bỗng kẹt, đầu trống rỗng. “Đợi chút, đợi chút, người để con nghĩ đã. . . . . .”
Đỗ Phương hiện lên vẻ dở khóc dở cười. “Được rồi, đừng làm loạn nữa. So thơ, sao con thắng ta được.”
“Có!” Tôi vỗ đùi, “Sao con lại quên câu này. Thiên tịnh sa – thu tứ của
Mã Trí Viễn: Cổ đạo tây phong sấu mã, tịch dương tây hạ, đoạn trường
nhân tại thiên nhai!”
“Vị lão mạc hoàn hương, hoàn hương tu đoạn trường.” (Bồ Tát man – Vi
Trang) Đỗ Phương cười nhẹ, “Ta không tin con còn nhớ thêm được câu
khác.”
Khác?
“Con có, con vẫn có.” Tôi nhắm mắt lại, tựa cái đầu đã mơ màng lên bả
vai anh ta, ” Chích kim tây hải niên niên nguyệt, do vi Tiêu gia chiếu
đoạn tràng. . . . . .” (Vu trung hảo vịnh sử – Nạp Lan Tính Đức)
Còn chưa nói xong, nước mắt ấm áp đã rơi xuống tay anh ta.
Đỗ Phương ôm lấy vai tôi, thấp giọng nói: “Con say rồi.”
“Con không say.” Tôi vẫn nhắm mắt lại, lau nước mắt, cười ha ha, “Sư hổ, con nói cho người một bí mật, thật ra con là con gái! Con cũng không
phải là A Tâm, con là Dương Quách, Dương Quách. . . . Con không muốn làm con trai, người nói xem có được không?”
Tôi không dừng cười được, cuộn người trong lòng anh ta, ôm bụng, không ngừng cười đến khi nước mắt đầy mặt.
Trong mông lung, có mùi thơm ngát luôn quẩn quanh tôi. Như có người luôn gọi một cái tên, một cái tên tôi không biết nhưng lại rất quen thuộc.
Người nọ khe khẽ nói rất nhiều rất nhiều, mà tôi không nghe rõ, chỉ trừ
một câu:
“Được.