Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 42

【Sớm hay muộn Đỗ Phương ta cũng sẽ phụ nàng, hận ta cũng tốt. 】

Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ

Tôi ném tiểu đệ tử, bay vèo vào cửa núi. Trước khi đi quay đầu ngoái nhìn, thấy Tra Chí Cực còn đang quỳ trên mặt đất vội vàng viết bái thiếp, khóe mắt không khỏi giật giật. Sao tên ngốc này lại đoán được là phải đưa bái thiếp. . . . .

Tôi đi thẳng về phía trước, không để ý đến một đám đệ tử ngăn cản, xông thẳng đến Bắc Phong. Cuối cùng đến cả Dương Dương Dương cũng bị quấy rầy, hùng hổ chạy đến rồi bắt vị khách không mời mà đến là tôi đây.

Khi cô ấy phá cửa xông vào, tôi đang vuốt ve cái trán của mỹ nhân ngủ Tiêu Long Vũ, vô cùng văn nghệ nhẹ giọng nói: “Nếu đã tìm được người yêu thì phải đối xử tốt với người ta chứ. Anh đã trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình. Dù sao đó là người sẽ ở bên anh nửa đời còn lại. . . . . .”

Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, một cô gái đằng đằng sát khí xuất hiện ngay ở cửa. Tôi nhìn Dương Dương Dương rút kiếm đứng ngược sáng, dáng người quyến rũ, khuôn mặt lại như ma quỷ.

Cô ấy nhìn thấy tôi đầu tiên là ngẩn ra, sau đấy nâng mũi kiếm lên chỉ vào Tiêu Long Vũ đang giả chết rồi lại chỉ vào tôi, rồi lại chỉ vào Tiêu Long Vũ. . . Cứ thế vài lần, cuối cùng không nói lấy một câu liền sập cửa bỏ đi.

Sau này tôi mới biết được, hôm đó Dương Dương Dương nghe xong lời sớm hối như hoa lê đẫm mưa của Tiêu Long ở ngoài cửa núi, biết được lolita năm đó mình mang về hóa ra lại là một thằng con trai, còn vứt sư bỏ tổ theo đuổi Dương Phượng. Cô ấy tức phát điên, quơ lấy bồn hoa bên cạnh đập thẳng vào đầu anh ta, hận không thể lấy một chậu hoa đập chết cái tên ăn cháo đá bát này, rồi tự tử để tạ lỗi với thiên hạ.

Cuối cùng tất cả mọi người trong giáo phái phải gào khóc “Phó giáo chủ Đỗ chưa biết sống chết, có máu tươi ở cửa phái là điềm xấu” cô ấy mới tha cho cái mạng chó của Tiêu Long Vũ. Anh ta đã bị Đỗ Phương trục xuất khỏi Liên Giáo, Tiêu Tiểu Vũ từ nay không còn tồn tại nữa. Dương Dương Dương nhốt anh ta ở Bắc Phong, để phòng ngừa anh ta mù quáng gào khóc đòi thắt cổ ban ngày đều cho uống thuốc mê.

Vì thế, cả Liên Giáo chỉ biết mấy hôm nay ở Bắc Phong có căn phòng ma, đêm nào cũng có một quỷ nam mặc đồ đỏ lúc ẩn lúc hiện ở cửa sổ, nhìn thấy người từ xa đến liền kêu lên: “Thả ta ra! Ta không đổi nữa! Ta không đổi nữa! . . . . . .”

Tôi thở dài một tiếng, chạy tới thăm Đỗ Phương và Quý Lãng. Quý Lãng bị bỏng nặng, vẫn chưa tỉnh. Tôi vừa mới đi đến trước cửa phòng Đỗ Phương đã gặp Tôn Tường Minh. Lọ Lem nhìn thấy tôi bỗng ngẩn ra, kéo tay áo tôi thấp giọng nói: “Sư phụ vừa ngủ.”

Vừa kéo tôi ra khỏi sân, miệng anh ta đã bắt đầu kích động run run, gần như nghẹn ngào: “A Tâm, ta nghe sư phụ nói rồi. . . Nếu, nếu sớm biết. . . . Sớm biết muội là con gái . . . . . . Hu hu hu. . . . . . Sư, sư huynh dù phải tự mình gả cho sư phụ, cũng không để muội đi xem mắt với sư phụ . . . . . .”

Anh ta khịt khịt mũi, nắm lấy tay tôi đặt trước ngực, thâm tình nói: “Sư muội, muội chịu khổ rồi. . . Sư muội! !”

Tôi im lặng một lúc, đành phải run rẩy thốt lên: “Sư, sư huynh. . .”

“Sư muội! ! !” Anh ta gào khóc tan nát cõi lòng.

Mất khoảng nửa canh giờ, tiếng khóc của người anh em vòi nước này mới ngừng, tủi thân trề môi, lí nhí gần như không thể nghe thấy: “A Tâm cuối cùng cũng lớn rồi. . . Hai năm trước còn khinh không thèm nói chuyện với Minh sư huynh mà. . . . . .”

Mặt tôi lại giật giật.

Lúc này, đột nhiên một người đi từ trong góc ra. Tiêu Long Vũ nhìn thấy tiết mục “Thiếu nữ trẻ tuổi đi trên đường gặp phải tên biến thái tâm thần phân liệt, không trốn được đành chịu đựng bị trêu chọc” thì không khỏi nhướng mày, thản nhiên đẩy Tôn Tường Minh ra, kéo tôi ra sau lưng. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy anh ta như đang bảo thú cưng, còn không quên xoa đầu tôi.

Tôi lau mồ hôi trên trán.

Thật sự không biết vợ con của Tôn Tường Minh làm thế nào mà chịu đựng được anh ta. Nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta ngồi tâm sự với A Hoàng đang phơi nắng, kết quả một lúc lâu sau tôi tới xem thì thấy tứ chi của A Hoàng đã cứng ngắc, miệng sùi bọt mép, nhịn cơm luôn. . . . . .

“A Tâm, ai vậy?” Tôn Tường Minh lau nước mắt, chỉ vào Tiêu Long Vũ hỏi.

Nếu nói tôi thay sang quần áo nữ còn dễ nhận ra, thì Tiêu Long Vũ cởi váy, tháo trâm hoa, lau son trên miệng lại hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa trong vòng mấy tháng này, anh ta lại cao thêm, không thấp hơn Đỗ Phương là bao. Tôn Tường Minh không nhận ra anh ta cũng là bình thường. Huống hồ, bây giờ anh ta đã không dùng tên Tiêu Tiểu Vũ nữa.

Tôi còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy anh ta trả lời: “Tại hạ Tiêu Long Vũ, lần này theo Lan Tâm cô nương đến Liên Giáo bái phỏng.”

Lông mày của Tôn Tường Minh nhướng lên, “Ngươi là con trai của Tiêu Đình tướng quân?” Anh ta do dự hỏi.

Tiêu Long Vũ gật đầu.

————

Tôn Tường Minh vừa đi, tôi liền bỏ tay Tiêu Long Vũ ra, xoay người đưa lưng về phía anh ta.

“A Tâm. . .” Anh ta chọc chọc cánh tay tôi, “Vẫn giận sao?”

Thấy tôi không trả lời, anh ta hì hục kéo cá ghế đá trong sân đến cạnh tôi.

“Đệ sai rồi. . . Tỷ xem, đệ không để ý đến vết thương quỳ dưới chân núi ba ngày rồi.”

Tôi lườm anh ta. Anh ta như được cổ vũ, lấy một bọc đồ từ phía sau, lôi ra một thứ gì đó màu xanh nhạt, nịnh nọt: “A Tâm, giờ tỷ mặc đồ nữ rồi, chắc chắn sẽ phải trang điểm xinh đẹp, đệ mua cho tỷ quần áo và trang sức này!”

Anh ta vui vẻ mở chiếc váy ra, lải nhà lải nhải bên cạnh tôi. Tôi tiện tay sờ, thấy chất liệu mềm mại, tuy không bằng bộ váy vàng Tra Chí Cực cho tôi đang mặc trên người, nhưng cũng là thượng phẩm. Vạt áo và làn váy đều thêu hoa lan, vô cùng tinh xảo. Nhưng đáng chú ý nhất là màu váy, giống như bầu trời lúc bình minh, màu xanh mỏng nhất trong nhất.

“Có đẹp không?” Anh ta chớp mắt, đầy chờ mong.

Hồi lâu, tôi ừ một tiếng.

“Có thích không?”

Lại thêm lúc lâu, ngay cả đầu tôi cũng lười nhúc nhích, ừ một tiếng.

“A Tâm có thích đệ không?”

Tôi lại ừ ứng phó.

Một giây sau, tôi sững sờ. Xoay người xuống ghế, nhìn anh ta. Khuôn mặt lập tức xấu hổ đến đỏ bừng.

“Đệ. . . Nói vớ, vớ vẩn gì đấy!” Tôi lắp bắp.

“Không, không, không vớ vẩn.” Anh ta bắt chước tôi.

“Đệ. . .”

Anh ta bỗng giơ tay nâng mặt tôi lên, hôn chụt lên gò má tôi để thể hiện tấm lòng.

Tôi sững sờ nhìn anh ta, rất lâu sau mới hoàn hồn.

Tôi kinh ngạc với nụ hôn thuần khiết không chút tạp chất này. Lúc này tôi mới nhận ra Tiêu Long Vũ vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn.

Trông anh ta như vừa bỏ được gánh nặng trong lòng, cúi đầu nói: “Tỷ thích là được rồi. Không uổng công lúc trước đệ bị trọng thương còn chạy hai ba ngày. . . . . .”

Sự xấu hổ trong lòng tôi giảm bớt đôi chút, nhưng vừa cảm động lại vừa cảm thấy có chút không ổn, nhìn quần áo và khuyên tai trâm hoa một lúc lâu, đột nhiên quay đầu: “Đệ lấy tiềnở đâu ra? !”

Tiêu Long Vũ cười mà không nói.

Tôi chọc ngón tay lên xương quai xanh của anh ta, giận tái mặt hỏi: “Đệ giấu ta có tiền riêng?”

Anh ta nhanh chóng lắc đầu: “Lúc ở Dương phủ, quần áo mà Dương Phượng kia cho đệ rất đáng tiền, đệ bán nó được mấy chục lượng bạc.”

Mặt tôi đen lại, ném đồ lên mặt anh ta, xoay người bỏ đi.

Cho dù tôi không có quần áo cũng tuyệt đối không mặc quần áo mua bằng tiền của tình địch! Tuyệt đối không! ! Hơn nữa bà đây cũng không phải là không có tiền! !

Tiêu Long Vũ ngơ ngác đuổi theo tôi. Tôi tức đến run cả người, nhân tiện hỏi thăm trí thông minh cả họ nhà anh ta. Tiêu Long Vũ sao có thể chạy nhanh bằng tôi. Trong chớp mắt tôi đã về đến phòng mình, mở cửa đi vào, sau đấy sập cửa cách mũi anh ta nửa tấc.

Mà hiển nhiên tôi đã xem nhẹ sự dai dẳng của anh ta. Tên nhóc này dùng cách bám lấy không buông, đã nhiều năm rồi mà vẫn không thay đổi chút nào. Đầu tiên là tuyệt thực, sau đó là lượn qua lượn lại trước mặt tôi, còn hừ hừ vài tiếng, tỏ vẻ tâm trạng của mình bây giờ đang rất lo lắng.

Còn chưa hết, anh ta đã quay 36 vòng rồi. Có thêm cái cối xay ở đây thì đúng là một con la.

“Đừng có đi đi lại lại nữa, đi nữa đệ cũng không thành bốn chân được đâu.” Tôi dựa vào cửa, tay bưng cốc trà.

Anh ta dừng lại, ngẩng đầu tủi thân nhìn tôi một cái.

Tôi nhàn nhã uống một ngụm trà.

“A Tâm, tỷ. . . Tỷ. . .” Tiêu Long Vũ giậm chân, ngồi xổm xuống, nhăn mũi, lau mắt.

“Tỷ đừng giận nữa được không. . . Đệ. . . Đệ thật sự biết sai rồi. . . Đỗ Phương nói với đệ, tối hôm đó tỷ nghe thấy hết, nhưng. . . Mà đệ thật sự không biết, lúc đó không hiểu sao không nghĩ được gì. . .”

“Bốp!” anh ta bỗng nhiên tát mình một phát thật mạnh.

Tôi kinh hãi, vội vàng chạy tới. “Đệ làm gì vậy? !”

“Xin lỗi. . . A Tâm, xin lỗi. . . Mấy hôm trước nhìn thấy tỷ và Tôn Tường Minh đứng cạnh nhau, đệ chỉ muốn kéo tỷ đi, kéo về bên cạnh mình, không cho phép hắn được nhìn dù chỉ là một cái . . .” Anh ta nhìn tôi, rơi nước mắt.

Mũi tôi chua xót.

Anh ta nắm chặt cánh tay tôi, trong mắt chứa đầy khẩn cầu: “Khi đệ nhìn thấy khuôn mặt Dương Phượng, tim đệ đập rất nhanh. Nhưng. . . Sáng hôm đó, đệ phát hiện tỷ đã đi theo Đỗ Phương. . . Đệ chỉ cảm thấy như có cái gì đó sụp đổ. . . . Cảm giác như đã từng quen biết với Dương Phụng. . . Đệ sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi. . . A Tâm, không có ai quan trọng hơn tỷ. . . Không có ai. . .”

Tôi thở dài, vén tay áo anh ta lên lau nước mắt cho anh ta, kéo anh ta đứng lên.

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi. “A Tâm, đệ thật sự biết sai rồi.”

“Ừ.” Tôi tiếp tục lấy áo của anh ta lau.

“Tỷ vẫn giận sao?”

Tôi cong môi. Anh ta dường như bất an, còn nói: “A Tâm, tỷ đi cùng đệ được không? Bây giờ đệ không còn là đệ tử của Liên Giáo nữa, chúng ta. . . Chúng ta có thể lưu lạc giang hồ, cùng đi rất nhiều nơi, có rất nhiều ban bè, ngắm rất nhiều phong cảnh. . .”

Tay tôi dừng lại. Nhìn khuôn mặt anh ta, trong lòng bỗng nhiên không còn lo lắng.

“Chờ một thời gian nữa đi.”

Tôi đứng lên, không dám nhìn vào mắt anh ta nữa.

————

Vài ngày trôi qua, Quý Lãng vẫn hôn mê. Không biết vì sao, mỗi lần tôi đến thăm Đỗ Phương, anh ta đều đang ngủ.

Giữa trưa hôm đó, tôi xuống bếp làm vài món ăn, muốn đi an ủi Đỗ Phương. Nhưng tôi quên mất ngoài thịt kho tàu thì món duy nhất tôi có thể làm mà ăn được chỉ có mì ăn liền. . . . . .

Tôi vui vẻ sai Tra Chí Cực bưng đồ ăn tôi làm, đi đến phòng Đỗ Phương. Trên đường gặp không ít người, bao gồm cả Tiêu Long Vũ. Anh ta thấy tôi không nấu cho anh ta, sắc mặt có chút xụ xuống, nhưng vừa nhìn cái đĩa đồ ăn trên tay tôi lại lập tức vui vẻ ra mặt, còn dặn tiểu đệ tử bên cạnh đến Chủ Phong gọi đại phu sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Tôi không biết anh ta đùa theo tuồng nào, chỉ nghĩ Đỗ Phương cảm nhận được tấm lòng của tôi.

Vào phòng, tôi sai Tra Chí Cực đặt thức ăn lên bàn rồi đuổi anh ta đi. Đi đến bên giường, nhìn thấy Đỗ Phương đang nằm thẳng trên giường, ngay cả chăn đệm cũng không lộn xộn chút nào.

Tôi dựa vào bên cạnh nhìn anh ta một lúc lâu, giơ tay sờ mặt nạ của anh ta. Rất muốn kiểm tra, nhưng lại sợ sờ hỏng, chỉ có thể dùng ngón tay cách một khoảng vẽ theo gương mặt nho nhã của anh ta. Mặt nạ màu bạc che khuất nửa gương mặt của anh ta, mỗi một tấc đều xa lạ, mới mẻ, như thể mở mắt ra sẽ là lần đầu tiên gặp nhau.

Mắt anh ta bỗng động đậy. Tôi cười hì hì: “Con biết người tỉnh.”

Đỗ Phương mở mắt ra.

Tôi hiểu anh ta. Ở với nhau bảy năm, dù khuôn mặt anh ta luôn thật bình tĩnh, tuy bình thường đều tỏ vẻ cao ngạo nhưng tính cách lại ôn hòa, trong đôi mắt luôn mang theo ánh sáng rực rỡ, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyến rũ.

Nhưng hôm nay, đôi mắt dưới mặt nạ kia lại yên lặng như thế, như ngôi sao ở chân trời phía đông. Anh ta nhìn tôi như đang nhìn một người xa lạ, không chút ấm áp nào.

Tôi giật mình, muốn tháo mặt nạ của anh ta ra, anh ta lại quay mặt đi.

“Con đi đi.” Anh ta nói.

Thấy tôi sửng sốt, anh ta lại lặp lại một lần nữa: “Dẫn theo Tiêu Long Vũ, xuống núi, rời khỏi Liên Giáo.”

Tôi muốn sờ trán của anh ta. “Đỗ Phương, người bị đập vào đâu à?”

Anh ta cười cười, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

“Được rồi, con làm cho người đồ ăn này.” Tôi đứng lên, bưng đĩa thịt bò không biết đã chín chưa ở trên bàn lên, “Vì báo đáp ơn cứu mạng của người trong đám cháy, con làm riêng cho người đấy, nếm thử đi.”

Đỗ Phương nhìn thoáng qua, lại quay đầu đi chỗ khác.

Thấy anh ta không có hứng thú, tôi không bỏ qua: “Người ăn một miếng đi! Ăn một miếng thôi! Chỉ một miếng thôi! . . . . . .”

“Con đưa cho Tiêu Long Vũ đi. Không phải hôm đó các con ở trong sân của ta nói chuyện vui lắm sao.” Giọng nói bình tĩnh của anh ta như một vũng hồ sâu, “Váy đẹp không?”

Tôi giật mình, có cảm giác như khi lén đổ chai xì dầu bị mẹ bắt được.

Anh ta không cho tôi giải thích, tiếp tục nói: “Đi đi. Bây giờ con mười lăm mười sáu tuổi là thời gian tốt nhất, trên tay còn chưa dính vào mạng người. . . . . .”

“Muộn rồi.” Tôi cười thê lương, “Đám cháy hôm đó, con giết người không ít hơn người đâu.”

Ánh mắt Đỗ Phương lặng xuống.

“Quên đi, quên hết đi.” Anh ta nhàn nhạt nói, “Kể từ hôm nay, con không còn là đệ tử của Đỗ Phương ta nữa.”

Tôi sững sờ, đầu ong ong, cuối cùng khôngg chịu được gào lên: “Đỗ Phương, rốt cuộc là người phát điên cái gì vậy? ! Không phải chỉ là một cái váy thôi sao? Sao người lại quái lạ vậy? !”

Anh ta vẫn mỉm cười. “Dương Hoàng, nàng ngốc thật hay là giả ngốc? Những lời nàng nói với ta chín năm trước nàng không nhớ gì hết thật sao?”

Cuối cùng tôi cũng chắc chắn anh ta sốt đến hỏng đầu rồi.

Chín năm trước tôi còn chưa biết anh ta! Vậy Dương Hoàng kia là ai?

“Con không nói thích người, người liền ghét con đúng không?” Tôi cố chấp nhìn vào mắt anh ta, căm hận nói.

Anh ta vẫn lẳng lặng nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười xa cách lạnh lùng. Dường như con người dịu dàng đó không phải là anh ta.

“Sớm hay muộn Đỗ Phương ta cũng sẽ phụ nàng, hận ta, vậy cũng tốt.”

Anh ta nhắm mắt lại lần nữa, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một chữ:

“Cút.”

Khi đó tôi vẫn không biết, đó là câu cuối cùng anh ta nói với tôi trong thân phận phó giáo chủ Liên Giáo.

Mà khi gặp lại nhau thì đã như người xa lạ.

————

Tôi lao ra cửa, lại gặp được một người ở ngoài sân.

Tôi không biết cuộc nói chuyện vừa rồi anh ta nghe được bao nhiêu.

“Ta biết ta chắc chắn sẽ không nhận sai mà.” Lục Ly cười như không cười nhìn tôi. “Dương Lan Tâm. Đại tiểu thư Dương gia, giờ nên gọi cô là – Dương Hoàng.”

Bình Luận (0)
Comment