“Gió ơi gió nhẹ nhàng ca hát, phải thật kiên cường, mất đi chỗ dựa vẫn phải tiếp tục tiến lên…”
Tôi ngồi trên cây liễu cạnh cái ao sau núi Phá Quân Tư, ngâm nga điệu dân ca, giám sát Tiêu Long Vũ làm việc. Tiêu osin xắn áo choàng và tay áo đứng trong hồ nước cạn cách đó không xa bắt cá.
“Nàngkiềm chế chút đi, đừng có đung đưa, vẫn bị thương, cẩn thận ngã đấy.” Anh ta lo lắng nhìn tôi mấy lần.
Tôi khoanh tay trước ngực hừ hừ hai tiếng, lên mặt tiếp tục uốn éo: “Huynh cứ để kệ muội. Nhanh lên, muội muốn ăn cá… Á á á…”
Còn chưa nói xong, mông tôi trượt xuống, sắp trượt khỏi cái cây rồi.
Thân thể này rõ là. . . . . . Quá yếu. Không phải là tôi ghét bỏ cơ thể vốn có của mình, nhưng cơ thể Dương Hoàng dù gì cũng đã luyện võ hơn bảy năm, mười sáu mà thể lực như Conan. Muốn sức khỏe có sức khỏe, muốn thể lực có thể lực, muốn linh hoạt có linh hoạt, muốn chân có chân, muốn eo có eo, muốn ngực có ngực. . . . Khụ, nói hơi lạc đề rồi. . . . . .
Nhưng từ khi trở về thành Dương Quách, tôi chỉ có cảm giác mười sáu năm nhọc công khổ sở bỗng tan biến ngay trước ngày thành công. Thân thể này thật sự quá yếu, uổng phí tôi đầy bụng kiếm pháp quyền pháp nội công, kết quả lần đầu tiên luyện kiếm lỡ để kiếm văng khỏi tay suýt nữa thì chém phải chân mình. . . . . .
Điều này thật sự khiến tôi bực tức.
Chẳng qua, tôi tin tưởng chắc rằng chỉ cần linh hồn của tôi vẫn là Dương Quách có tài có diện mạo có phẩm đức có lễ tiết, một ngày nào đó tôi có thể trở thành Thành Cát Tư Dương Quách quát tháo tam giới, danh chấn Ngũ Hành một lần nữa.
Nhưng giờ phút này lại không cho phép tôi nghĩ nhiều như vậy, cơ thể gầy yếu của tôi đu đưa trên cành cây, chỉ kịp thoáng thấy Tiêu Long Vũ vội vàng chạy tới. Anh ta chân trần dẫm lên tảng đá, giống con ếch không ngừng nhảy lung tung, cuối cùng đành phải vận công bay đến, trong tay còn đang cầm một con cá to vẫn cứng đầu quậy tới quậy lui.
Nhưng đã không kịp nữa. Chỉ nghe thấy ‘bõm’ một tiếng, tôi cắm đầu ngã vào ao. Trước mắt đều là nước. Tôi bỗng nhớ tới năm đó rơi xuống vực xuyên đến Liên Giáo, cũng là ngã xuống cái ao như vậy.
Việc tôi rơi xuống vực đối với Tiêu Long Vũ chỉ là chuyện nửa tháng trước, nhưng với tôi thì đã là nhiều năm trước rồi. Nếu không có cú ngã này, có khi tôi cũng quên mất.
Trong đầu mơ mơ hồ hồ thoáng qua vài ký ức. Xuyên Vân Kiếm Pháp giữa ngọn lửa hừng hực, dưới ánh trăng ánh mắt của người đàn ông áo trắng say lòng người, còn có nụ hôn không thở nổi đó… đều như chuyện kiếp trước. Tôi bỗng nghi ngờ liệu có phải mình thực sự đã từng yêu một người đàn ông không, thật sự nghĩ muốn bỏ đi cùng anh ta, quy ẩn giang hồ, tới khi tóc bạc trắng, dắt tay đến già.
Đúng rồi. . . . . . Người đàn ông kia tên là gì? Tôi quên thật rồi.
Tiêu Long Vũ vươn tay vớt lấy tôi, ôm vào ngực đi lên bờ, dịu dàng cười nói: “Thấy chưa, ngã rồi đấy. May mắn vi phu nhanh tay, không thì nàng nuốt hết rùa trong hồ rồi.” Nói xong còn rút khăn ra lau mặt cho tôi.
“Huynh có thể đừng mơ mộng quá đáng được không?” Cái giọng điệu này của anh ta làm tôi sởn da gà, tránh khỏi tay anh ta, cướp cái khăn lau nước trên tóc, “Ai là vợ huynh!”
Tiêu Long Vũ được cười cười giận dỗi: “Nương tử, năm nàng mười lăm tuổi, bị khí chất phong độ của ta quyến rũ, chạy tới chủ động hôn ta. Sư phụ nàng nhìn thấy cảnh đó, mới để chúng ta thành thân. Không ngờ nàng ngã xuống vực lại quên mất chuyện đó.”
Lượng tin tức trong câu nói của anh ta thật sự là quá tải.
Tôi đứng dậy ném khăn lên mặt anh ta, chống nạnh tức giận nói: “Cút! Rõ ràng là năm huynh mười tuổi cưỡng hôn muộichín tuổi, sau đấy chạy đến chỗ sư hổ xin cầu hôn! !”
Tiêu Long Vũ chậm rãi lấy khăn trên mặt xuống, cười cười. Mà tôi không biết vì sao lại cảm thấy nụ cười này cực kỳ đáng sợ.
“A Tâm.”
. . . . . . Không tốt, bị anh ta lừa rồi! Lúc này nên giả vờ mất trí nhớ.
“Nàng nhớ ra rồi?”
Có người nói, căn cứ để đoán xem nụ cười là thật hay giả chính là khóe mắt người đó có nhăn khi cười hay không. Cho nên tôi có thể khẳng định, Tiêu Long Vũ hiện giờ. . . . . . Rất nguy hiểm.
Quả nhiên, một giây sau nụ cười giả tạo của anh ta không giữ được nữa rồi.
“Giỏi lắm! Hả? !” Anh ta cắn răng, thô bạo tóm lấy cổ áo tôi, nhấc lên, “Nửa tháng này đùa vui không? Ta. . . A! ! ! Dương Quách! Nàng là chó à? ! !”
Tôi cắn tay anh ta. Xấu mặt chưa, Tiêu Long Vũ!
Anh ta vừa buông tay ra, tôi liền chạy đi với vận tốc ánh sáng.”Huynh đợi đã! Đừng tới đây! Muội phải nghĩ xem nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với huynh. . . . . . Rất bối rối. . . . . .”
Thừa dịp anh ta sững sờ, tôi lấy áo choàng trốn thẳng.
Nói thật, tuy rằng từ mười lăm năm trước xuyên về đây đã hơn nửa tháng rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt anh ta thế nào. Gọi anh ta là đồ đệ, tôi đã không còn là Dương Lan Tâm nữa rồi; Gọi sư huynh, đã ngủ cùng giường rồi; Là người trong lòng. . . . . . Xin hỏi bạn đã từng thấy người trong lòng nào động chút là đánh mình chưa. . . . . .
Áo Trắng thuần khiết lương thiện chính trực trước kia, mấy năm nay đã phải trải qua cuộc sống máu chó đến mức nào mới biến thành cái loại. . . Âm u nham hiểm thế này. Sao năm đó bà đây không cắn chết huynh luôn cho rồi. . . . . .
Tôi vừa mắng vừa chạy về phòng mình, còn chưa thấy phòng mình đâu, nửa đường bỗng dưng lại xuất hiện một tên Tư Đồ Giảo Kim.
Chỉ thấy Tư Đồ Lượng cos Lưu Tường nhảy qua một bụi hoa xinh đẹp, chạy thẳng về phía tôi. Trong đầu tôi hiện lên nụ cười lạnh lùng trên mặt anh ta ngày đốt cháy Dương phủ, trong lòng không khỏi run lên.
Ngày đó Phá Quân tư tổn thất nặng nề, người được phái đi ngoại trừ Tư Đồ Lượng thì cơ bản đều bị Đỗ Phương ‘làm thịt’ hết rồi. Sau này khi tôi trở thành Lan Khanh đến Phá Quân Tư, dù là cấp trên của anh ta, nhưng anh ta luôn lãnh đạm với tôi, dường như có chút oán hận tôi lúc đó không ra tay giúp đỡ.
Ngày đại chiến đó, không biết có phải anh ta cố ý hay không, tôi cầm chân Đỗ Phương trên vách núi chừng nửa canh giờ mà viện binh anh ta dẫn mãi không đến. Chuyện xảy ra sau khi tôi chết, thì lại càng không rõ. Tóm lại người này không đơn giản, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Huynh muốn tìm tôiđánh nhau sao? !” Tôi bắt đầu xắn tay áo. Tuy giờ tôi không có kiếm Thiết Vân, nhưng tôi còn có nắm đấm.
Tư Đồ Lượng yên lặng lùi về phía sau một bước: “Lan Khanh đại nhân, đừng kích động. . . . . . Ta chỉ muốn hỏi mấy vấn đề.”
Tôi im lặng, chờ đợi câu tiếp theo của anh ta.
“Đại nhân khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Tôi nhíu mày gật đầu.
“Vậy. . . . . .” Anh ta tiến lại gần tôi, nhẹ giọng hỏi, “Chừng nào chúng ta đi giết Đỗ Phương?”
Nghe thấy cái tên đó, tay tôi run lên, nhưng mặt vẫn không biến sắc: “Tiểu Lượng, mốt hiện giờ không phải boss hắc ám mà là tổ chức hắc ám rồi. Chúng ta muốn tiêu diệt thì cũng phải diệt Cúc Trạch Cung.”
Lúc này đến lượt Tư Đồ Lượng im lặng.
“Thật ra bây giờ Đỗ Phương đối xử với cô không tồi. Ít nhất trong cuộc chiến cướp bảo tháng trước không ra tay hạ sát cô, còn nhảy xuống vách núi đen cứu cô.” Bên cạnh bỗng có giọng đàn ông vang lên. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tề Hoài Vương Lục Ly ngày xưa.
Tôi coi thường xùy xùy một tiếng. Tên Đỗ Phương đó chắc chắn là cung thần nông, rất độc ác, nhưng trí nhớ không tốt. Người đàn ông đeo mặt nạ đó tám phần là đã quên chuyện giết tôi năm nào rồi. Nhảy xuống vách núi cứu tôi? Đùa à, hai lần ra tay độc ác với tôi, anh ta ước gì tôi chết luôn thì có.
Lục Ly thấy tôi lườm anh ta, vội tỏ vẻ lấy lòng: “Tiểu Quách, cô yên tâm, ta tuyệt đối đứng về phía cô. Nhưng Đỗ Phương với cô. . . . . . Cô nghĩ lại xem, năm đó hắn lạnh lùng với mọi người, nhưng luyện kiếm với cô thì lại rất. . . . Dịu dàng!”
Tôi gật đầu.”Ừ, bắn 12 phát tên biến ta thành con nhím, quả thật là dịu dàng đến chết.”
Hai người này cuối cùng cũng câm miệng.
Tôi lạnh lùng lườm họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các huynh yên tâm. Nếu gặp lại hắn, bà đây nhất định sẽ hành hạ hắn đến chết, nghiền xương thành tro! !”
————
Lúc tôi về phòng đã có một thứ đang ngồi chờ tôi rồi.
Tôi ngáp một cái, nhìn Voldemort ngồi trong phòng ngoe nguẩy cái đuôi. Tôi cảm thấy bây giờ tôi rất vui vẻ. Tuy Đỗ Phương đi rồi, nhưng anh ta vẫn để Voldemort của tôi sống. Tôi vẫy tay ý bảo nó lui ra. Tuy Voldemort là con của A Hoàng, cũng không phải là người, nhưng tôi vẫn không có can đảm thay quần áo trước mặt nó.
“Đi đi đi, tao muốn thay quần áo, đừng có nhìn trộm.”
Tôi vừa cởi quần áo, cửa phòng đã bị đẩy ra.”Dương Quách rốt cuộc nàng. . . A! !”
Tên chết tiệt nào đó không gõ cửa bị tôi ném thẳng bình hoa vào mặt.
Tôi vội vàng mặc bừa quần áo vào, xắn tay áo, chân giẫm lên ghế: “Sư phụ không dạy huynh vào phòng con gái thì phải gõ cửa trước à? !”
“Nàng là vợ ta!” Tiêu Long Vũ không phục gào lên.
“. . . . . . Huynh đừng có nói linh tinh! Vợ nào, muội là chủ nợ của huynh! Không có tiền trả thì muội nói gì huynh phải nghe theo!” Tôi giở trò ngang ngược.
Trns tên ngốc này nổi gân xanh. Tôi không sợ chết lại thêm một câu: “Thế nào, không phục à? Huynh đánh muội đi, đánh muội đi!”
“Nàng. . .”
“Gọi ai đấy! Gọi cái gì mà gọi?! Huynh đã từng thấy nữ hiệp nào xinh đẹp đoan trang hiền lành lương thiện lễ phép tiết kiệm vô địch thiên hạ chưa? ! Nhớ cho muội, muội họ Dương, tên Dương Quách!”
Mặt Voldemort và Tiêu Long Vũ trong chớp mắt liền tái đi, cúp đuôi chạy biến.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng nôn.
Thôi. Tôi ngồi vào trước gương sơ mặt mình. Đến cả Đỗ Phương còn cảm thấy tôi là mỹ nhân, chẳng lẽ tôi không thể là một mỹ nhân sao?
Đương nhiên, khi đó Đỗ Phương vẫn là sư hổ của tôi, vẫn chưa bị phát hiện là gian tế phái mưu phản, bị Phá Quân Tư và tứ đại môn phái truy nã.
Mỗi sáng khi tôi gặm chân gà trong nhà ăn Phá Quân Tư, đều có thể nghe thấy mọi người xung quanh chỉ vào tôi xì xào bàn tán: “Năm đó Lan Khanh đại nhân can đảm truy bắt tặc tử bảy ngày bảy đêm, cuối cùng một mình địch lại chúng, bị tặc tử bắn mười hai mũi tên. Ai không khen nàng khí phách chứ. . . . . .”
Tôi lười nghe họ nhiều lời. Kể đi kể lại, đơn giản vẫn là mắng Đỗ Phương là đồ tiểu nhân gian nịnh khi sư diệt tổ, âm hiểm giả dối, vong ân phụ nghĩa. . . . . . Mỗi lần tôi nghe xong đều về phòng ngủ, tỉnh lại liền phát hiện trên gối không hiểu sao lại ướt.
Tôi cảm thấy mình cần đi chữa mắt, sao ngủ mà cứ chảy nước mắt chứ?
Thật ra tôi cũng từng lặng lẽ kiểm điểm, cảm thấy mình đâu có tốt như họ nói. Tôi không có tình cảm sâu đậm với Dương gia, lại biết chắc Tiêu Long Vũ nhất định sẽ bình an vô sự, cho nên tôi chỉ muốn tìm Đỗ Phương nghe anh ta giải thích mà thôi.
Kết quả lại thành Dương Lan Tâm vì diệt trừ thế lực hắc ám quên cả sống chết, anh dũng hy sinh.
Hôm đó, sau bảy ngày bảy đêm cưỡi ngựa đuổi giết Đỗ Phương, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp anh ta ở vách núi. Anh ta dường như cũng bị dồn vào đường cùng rồi, không chạy, chỉ đứng trên vách núi cúi đầu nhìn tôi như nhìn ruồi bọ.
Anh ta nói: “Tiến thêm bước nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Có lẽ anh ta nghiêm túc, nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Vì thế tôi tiến lên vài bước, hét to:
“Đỗ Phương!”
Đó là hai chữ cuối cùng của tôi dưới thân phận Lan Khanh.
Câu trả lời cho tôi, là 12 mũi tên.
Tôi vốn đã kiệt sức, cố gắng tránh được mấy mũi tên, bỗng cảm thấy cánh tay phải đau dữ dội, Thiết Vân kiếm trong nháy mắt rời khỏi tay. Tôi lảo đảo vài bước, cúi đầu nhìn máu tươi đầm đìa trên cánh tay.
Tôi sững sờ ngẩng đầu, nhìn anh ta đứng dưới bóng vách núi. Áo choàng đen bị gió cuốn, sợi tóc phấp phới trong ánh sáng mờ, khuôn mặt như thần ẩn giấu sau cung tiễn, như rắn nhắm vào tôi.
Mũi tên nhọn trong giây lát đã ở trước mắt, đó là tốc độ và sức lực cực hạn mà anh ta có thể bắn.
Hóa ra anh ta lại muốn giết tôi đến vậy.
Thân thủ của tôi vốn kém anh ta, chuyện tới nước này lại càng không trốn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đâm vào ngực trái của tôi, xuyên thẳng qua tôi.
Tôi như nghe thấy tiếng cười dữ tợn của Thần Chết, nỗi đau trên người biến mất, cho đến khi mọi tri giác đều dần đi xa. Tôi mở to hai mắt, dùng chút thần trí cuối cùng yên lặng nhìn anh ta, tỉnh táo đếm số mũi tên anh ta bắn về phía tôi.
Một, hai, ba, bốn. . . . . .
Mũi tên sau nhanh hơn mũi tên trước, mũi tên này tàn nhẫn hơn mũi tên kia.
Tròn 12 tên. Sau mũi tên trí mạng, anh ta lại bắn thêm mười tên nữa.
Mũi tên cuối cùng là giữa trán.
Tôi nằm ngửa trong vũng máu, nhìn người đàn ông đứng trên vách núi như một pho tượng giương cây cung trong tay lên. Ánh mắt anh ta lạnh như băng làm người ta ớn lạnh.
Tôi bỗng thấy nghi ngờ. Rốt cuộc anh ta hận tôi đến mức nào? Hận đến mức muốn giết tôi như vậy?
Hồn phách như rời khỏi cơ thể, phiêu đãng giữa không trung, nhìn xuống cơ thể của mình nằm trên đất đang lạnh dần. Xa xa hình như có tiếng của Lục Ly và Tiêu Long Vũ, mà tôi cuối cùng cũng không nghe được.
Có lẽ là ảo giác thật, khi tôi mờ mịt bay qua bên cạnh Đỗ Phương, tôi nghe thấy anh ta nghẹn ngào. Nhưng khi tôi quay đầu, lại nhìn thấy một cô gái đứng sau anh ta.
Là Dương Phượng.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi từng nghĩ rằng mình là đệ tử của anh ta, tri kỷ của anh ta, người yêu. . . Của anh ta.
Hóa ra tôi chưa từng là gì cả.
Tôi chưa từng hiểu anh ta.
————
Khi tôi tỉnh lại khỏi giấc mơ, Tiêu Long Vũ vừa thay thuốc cho tôi xong, đang thay đồ ngủ cho tôi. Tôi đầm đìa mồ hôi thở hổn hển tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta.
Anh ta không bối rối chút nào, cũng không nhân cơ hội lợi dụng, chỉ cúi người lẳng lặng nhìn tôi. Mặt cách nhau gần như vậy, sắp dán vào mặt tôi đến nơi rồi.
“Lại gặp ác mộng à?” Anh ta nhẹ nhàng nói.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta rất rất lâu, cuối cùng khẽ nói: “Đỗ Phương. . . . . .”
Mặt anh ta tối sầm, nheo mắt lại rồi đè trán tôi.
“Nàng gọi ai đấy? ! !”
Không đến mấy giây sau lại thêm một câu: “. . . . . . Dương Quách! Nàng dám trèo tường? !”