Editor: đỗ béoBetor: mèomỡDương Phượng đã chết. Tiêu Long Vũ cũng đã chết. Người đàn ông tuyệt diễm thiên hạ ấy không để lại chút dấu vết nào, hóa thành khói nhẹ biến mất trong Tuyết Sơn mênh mông này.
Người chết đèn tắt, không có kiếp sau.
Duyên phận, ràng buộc, nhiều lần trải qua kiếp nạn, vẫn không thể đổi lấy đời này kiếp này vĩnh viễn không chia ly.
Tra Chí Cực, Tra Chí Cực, Tra Chí Cực. Tôi lẩm nhẩm ba chữ này cho đến khi cổ nếm được mùi máu tanh.
Trong đầu dường như cũng tràn ngập mùi máu tanh, trận pháp và tiếng gió lốc tất cả đều bị đè xuống. Trải qua một hồi biến cố vừa rồi, Tuyết Sơn hoang tàn, tràn ngập hơi thở chết chóc. Trời không còn mưa nữa, từng bông tuyết lớn bắt đầu bay lượn, trên mặt đất có lớp băng rất dày nhanh chóng đông lại.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển ầm ầm. Tôi giơ tay cầm lấy kiếm Thiết Vân, thân kiếm vốn đỏ như lửa giờ đã biến thành đen sì, che kín hết đường vân.
Đỏ đến tận cùng sẽ biến thành đen.
Tôi nhìn chằm chằm vào Nhiếp Hồn Trận rồi nhìn sang Tra Chí Cực, nắm chặt kiếm Thiết Vân, rút kiếm ra.
Giết hắn! Giết hắn! Trong lòng có giọng nói đang điên cuồng gào thét. Nếu Tiêu Long Vũ ở đây, nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh tan thành mây khói một cách vô nghĩa, tất cả sự hy sinh, tất cả những thứ mất đi, đều phải được trả lại.
Giữa chúng tôi bị ngăn cách bởi Nhiếp Hồn Trận vĩ đại.
“Nàng muốn làm gì?” Đỗ Phương đã nhận ra ý đồ của tôi, khó khăn đứng dậy muốn ngăn tôi. Nhưng lúc trước anh ta đánh lén Tra Chí Cực để cứu tôi, rồi bị Nhiếp Hồn đẩy bật mấy lần, nguyên khí bị thương nặng, đã không đuổi kịp bước chân của tôi.
Anh ta tự biết mình không ngăn được tôi, đành thấp giọng nói: “A Tâm, hôm nay dù nàng chết, Tiêu Long Vũ cũng không sống lại được. Hiện thời Nhiếp Hồn Trận đã thành, nằm dưới sự khống chế của Tra Chí Cực rồi, hai chúng ta có liên hợp lại cũng không đánh lại được hắn, tội gì phải mất mạng vô ích như vậy, người chết chưa đủ nhiều sao?”
Người chết chưa đủ nhiều?
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn anh ta, tựa như nhìn một người xa lạ. Người vẫn luôn như trăng sáng giờ lại chật vật, hai mắt phiếm hồng, trong ánh mắt tràn đầy bi thương và tuyệt vọng. Tôi bỗng cảm thấy rất buồn cười, vung tay áo lên, đẩy anh ta ngã xuống đất. Quanh người tôi bỗng chốc bị cuồng phong lạnh thấu xương bao phủ, trong chớp mắt liền bay đến chỗ Tra Chí Cực.
Tôi nắm chặt chuôi kiếm, giơ tay vung lên, Thiết Vân vạch ra một bóng kiếm đen tuyền, chém tới trận pháp. Không biết có phải là đặc điểm của Thiết Vân không, Nhiếp Hồn Trận rung lên, phát ra tiếng vù vù chói tai. Cùng lúc đó, Tra Chí Cực ở đối diện mở mắt ra.
Trong nháy mắt trận pháp như bị tách ra, xuất hiện một cái động đen rất lớn. Một lực hút rất mạnh hút tôi vào pháp trận.
Chỉ một thoáng, trước mắt trời đất quay cuồng, không giống trận pháp mất ngũ giác lần trước, Nhiếp Hồn Trận có hai hồn phách làm mắt trận này mới thật sự là sát trận. Tôi nhìn thấy có vô số vũ khí từ dưới đất chui lên, ngay sau đó, trên đỉnh cũng hạ xuống vô số đao phong bóng kiếm, chi chít chằng chịt, giống như trời đổ mưa, tiếp tục nghiền nát mặt đất vốn đã vô cùng hỗn loạn. Trận pháp bị tách rời giống như hằng hà răng nanh, dữ tợn vô cùng.
Mà tôi lại bình yên vô sự.
Tôi không biết vì sao, dường như mọi tấn công của Nhiếp Hồn Trận đều không làm tôi bị thương. Cũng không để tôi nghĩ nhiều, trước mắt đã hiện ra gương mặt không biểu cảm của Tra Chí Cực, ánh mắt hắn ta lạnh như băng, xen lẫn khinh thường, như lưỡi dao sắc bén đâm vào tôi. Hắn ta cũng đi vào pháp trận.
Dường như không suy nghĩ, khi chờ tôi bình tĩnh lại, Thiết Vân trong tay đã bị tôi phi mạnh đi, hóa thành một ánh sáng lạnh, gào thét đâm về phía hắn ta.
Tôi cũng phi người lên, bay qua rừng vũ khí chằng chịt, bay thằng tới chỗ người đàn ông đang đứng trong trận pháp kia.
Bất ngờ là Tra Chí Cực lại không tránh.
Hắn ta chỉ giơ tay lên khẽ ngăn lại, Thiết Vân ở giữa không trung cách ngực hắn ta ba tấc. Hắn ta đứng trên mặt đất đầy vết nứt, bộ đồ đen không vướng lấy một hạt bụi, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi.
“Ngươi muốn giết ta.” Hắn ta nói.
Hắn thản nhiên uy hiếp, dường như chắc chắn tôi không làm ra đại sự gì.
Đúng vậy, đây là trận pháp của hắn ta. Bên trong trận pháp, hắn ta hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.
“Hiện giờ Nhiếp Hồn Trận đã thành, nếu ngươi đầu hàng gia nhập vào Cực Nguyệt Cung, ta sẽ không so đo những gì ngươi đã làm trước đây.”
Cơn giận của tôi đã đến cực hạn, muốn bật cười. Tôi không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn hắn ta.
Đột nhiên, có ngọn lửa gào thét từ trong lòng đất, Tra Chí Cực bất ngờ không kịp phòng ngự, suýt nữa bị lửa đốt quần áo. Trên gương mặt của hắn ta tỏ ra một chút kinh ngạc.
Tôi phát hiện tình hình có biến, gọi kiếm Thiết Vân về, bay thẳng đến giết hắn ta.
Tra Chí Cực lập tức thao túng Nhiếp Hồn Trận định chế phục tôi, nhưng kiếm pháp của tôi vẫn ngoan độc, không để cho hắn ta thở, sơ sẩy chút thôi thì sẽ tan xương nát thịt. Cuối cùng gương mặt của hắn ta cũng hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: “Dương Hoàng, ta năm lần bảy lượt nhường ngươi, ngươi thật to gan!”
Tôi không đợi hắn ta nói xong, Thiết Vân trong tay gào thét bay ra, Nhiếp Hồn Trận cũng nổi lửa xung quanh hắn ta, đốt bộ đồ đen của hắn ta, phát quan trên đầu bị tôi đánh trúng, mấy sợi tóc đen bay xuống đất, chật vật vô cùng.
Tra Chí Cực bị ép rút lui mấy bước, nhìn xung quanh dường như đang tìm cái gì, bỗng nhiên biến sắc, hét to: “Đợi chút! Dừng lại! Dương Hoàng, muội hãy nghe ta nói!”
Kiếm Thiết Vân dừng ngay giữa trán hắn.
Hắn ta thở hắt ra một hơi, lạnh nhạt nói: “Sư muội, ta biết trong lòng muội bất bình, nghĩ từ trước tới nay ta đều lợi dụng các người vì mưu lợi cho bản thân. Nhiều người đã chết như vậy rồi, trong lòng ta cũng không chịu nổi, nhưng sự thống trị nào mà chẳng có người chết? Ta chỉ vì thống nhất giang hồ, để mọi người có thể sống trong cảnh thái bình mà thôi. Nhiếp Hồn Trận thật ra chỉ ngụy trang để dọa mọi người thôi. Lợi dụng trận pháp khống chế lòng người, vốn không tuận theo đạo trời, ta chưa bao giờ có ý định này.”
Tôi không ngờ đến lúc này hắn ta vẫn lừa tôi, tôi giận đến mức muốn cười.
Hắn ta dừng một chút, thấy tôi không động đậy, liền thấp giọng nói tiếp: “Hơn nữa, Dương Hoàng, ta quả thực toàn tâm toàn ý với muội.”
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, bật cười.
Trong núi yên tĩnh, tuyết trắng phản xạ lại ánh sáng ảm đạm, Nhiếp Hồn Trận dưới chân cũng nhấp nháy không ngừng. Tiếng cười của tôi dần tan đi trong gió.
“Tra Chí Cực, giờ nói lời này, ngươi không thấy buồn cười sao? Toàn tâm toàn ý? Ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Dương Quách bị ngươi đùa bỡn trong tay sao? Vừa rồi lúc muốn bắt hồn phách của ta vào Nhiếp Hồn Trận thì ngươi nói thế nào? Lúc uy hiếp Tiêu Long Vũ, hại chết Dương Phượng thì ngươi thế nào?”
Tôi tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Nói cho cùng, chẳng qua là vì tư dục của bản thân! Vì khống chế ta và Tiêu Long Vũ, không tiếc hạ Cách Công Tán với huynh ấy, biết rõ huynh ấy đã nhập ma, lại còn kết hợp với Đỗ Phương dụ dỗ ta để huynh ấy dùng máu của Đỗ Phương...... Đỗ Phương muốn cứu ta, mà ngươi muốn hai người đảm bảo an toàn, nếu Tiêu Long Vũ không dùng được, thì sẽ dùng hồn phách của ta. Tra Chí Cực, ngươi tính toán không tồi.”
“Ngươi nói ngươi chỉ vì thống nhất giang hồ, nhưng còn những người vô tội bị ngươi biến thành con rối? Sự thống trị của ngươi có thể đổi lại mạng người sao? Thứ ngươi cần chỉ là phục tùng! Trong mắt ngươi tất cả mọi người đều là con kiến, ta cũng chỉ là quân cờ, vì dã tâm của ngươi, phải chết nhất định phải chết, không được chết nhất định phải kéo dài hơi tàn để sống! Ngươi sai rồi, ta chưa bao giờ biết giờ làm quân cờ và nô lệ ngoan ngoãn phục tùng người khác.”
Tra Chí Cực dừng lại, giọng nói bỗng chậm lại: “Trong lòng muội phẫn uất nên nói năng lỗ mãng, ta không trách muội. Muội bình tĩnh trước đã, ai đúng ai sai, ân oán sai lầm, sau này chúng ta bàn lại......”
Nói chưa dứt lời, tay phải của hắn ta bỗng động giơ lên, chỉ nghe thấy hai tiếng “Tinh tinh” vang lên, như ám khí ngân châm rất nhỏ bắn tới.
Tôi không ngờ Tra Chí Cực sẽ đánh lén, không hạ thủ lưu tình nữa, ánh sáng của Thiết Vân và ám khí gần như cùng lúc khởi động, trực tiếp vung kiếm chém về phía cổ họng hắn ta. Nhưng vẫn chậm một bước, trước đó, cây ngân châm rất nhỏ đã đâm mạnh vào ngực tôi.
Cơ thể Tra Chí Cực nghiêng về phía sau, Thiết Vân xẹt qua cổ hắn ta, cắt ra một đường máu, máu tươi chảy ra.
Nhưng lại không tổn thương đến cổ họng.
Trong tay hắn ta bỗng xuất hiện một con dao, khi ngã về sau sắp chạm tới mặt đất thì đột nghiên vung lên.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt. Tôi chỉ thấy cổ tay chợt lạnh, cổ tay trái bị chém đứt, bay lên không trung một đoạn rồi rơi xuống đất.
Tra Chí Cực cúi đầu cười một tiếng, trên mặt vui sướng vô hạn, giơ tay đè chặt lên vết thương.
Tôi nắm cổ tay bị đứt, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, đau đến mức như muốn ngất đi. Tôi chảy nhiều máu hơn hắn ta.
Đang choáng váng, dường như có người đỡ lấy tôi, hơi thở nhàn nhạt quen thuộc bao phủ xung quanh tôi. Tôi theo bản năng giơ tay ra bắt lấy, nhưng lại không bắt được gì. Tôi bỗng hé mắt ra, nhưng trong trận pháp ngoài tôi và Tra Chí Cực ra, không có một bóng người.
Nhưng tôi biết, tôi vẫn biết.
Tôi chỉ cảm thấy cả người run run, ánh mắt chua xót khác thường, gương mặt đã lạnh buốt.
Là anh.
Hồn phách của anh vẫn ở trong pháp trận.
Bên tai bỗng vang lên tiếng thở dài thật khẽ, gần như không thể nghe thấy. Ngay sau đó, vô số vũ và lửa chui từ dưới đất lên, Tra Chí Cực bất ngờ cũng không kịp tránh được, bàn chân bị đâm xuyên, máu chảy đầy đất, đau đến mức kêu gào thảm thiết.
Trong mắt Tra Chí Cực đầy vẻ khó tin, như đã hiểu ra điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi hét ba chữ: “Tiêu, Long, Vũ!!”
Trong nháy mắt, lửa lại bốc lên từ dưới chân hắn ta, hắn ta không đứng vững, quỳ rạp xuống đất, máu chảy đầm đìa, còn chưa kịp kêu khóc, mặt đất lại xuất hiện mấy lưỡi dao sắc bén, xuyên thấu dưới xương sườn đâm xuyên qua lưng, bất ngờ ghim hắn ta trên mặt đất.
Hắn ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nếu không có nội lực đã sớm phơi thây tại chỗ rồi. Thấy tôi nhặt kiếm muốn đến giết mình, hắn ta chỉ run giọng nói: “Dương Hoàng! Giết ta không có ích với ngươi! Sau khi ta chết, ngươi cũng sẽ bị Nhiếp Hồn Trận này giết chết!”
Tôi nhắm mắt lại lắc đầu, trong lòng chua xót khác thường.
Đỗ Phương đã từng nói, nếu tôi không phải là Dương Hoàng, sống còn có ích gì nữa.
Nhưng sinh mạng của tôi trong lòng người nào đó còn nặng hơn trời đất.
Tôi biết, khi đi con đường này, tôi sẽ chết. Nhưng cho dù là đường chết, tôi cũng phải đi. Tôi không thể để sự hi sinh của anh trở nên vô ích được.
Mối thù của anh, mối hận của tôi, phải có người báo.
Thiết Vân trong tay tôi, nặng trịch, lạnh thấu xương.
Cổ tay trái bị đứt không ngừng chảy máu, mà tôi không thể dừng lại, không thể ngừng. Cơn đau thấu xương lúc trước dần dịu đi, chỉ còn lại cái lạnh như băng. Tôi chưa bao giờ là người phụ nữ lương thiện mềm lòng. Lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không thu tay lại.
“Tra Chí Cực, ta cho ngươi một tay, không bao giờ nợ ngươi nữa. Ngươi hại chết cả nhà Tiêu Long Vũ, cả nhà ta, còn cả vô số sinh mạng khác...... Hôm nay, nợ máu trả bằng máu.”
Tôi đâm mạnh Thiết Vân vào trung tâm trận pháp. Có Thiết Vân, Nhiếp Hồn Trận càng thêm hung mãnh, đất trời rung chuyển, chỉ trong chớp mắt, người đàn ông trước mặt liền bị bao vây trong biển lửa ngút trời.
Lửa càng ngày càng cắn nuốt cơ thể Tra Chí Cực, hắn ta hoảng sợ không ngừng kêu thảm thiết, điên cuồng nói: “Dương Hoàng! Dừng tay!...... Được! Ta đồng ý với ngươi! Phục sinh lại những người đã chết! Cha mẹ ngươi? Thằng nhóc thành ma? Cả muội muội ngươi nữa? Ngươi muốn ai sống lại? Ta lập tức bảo Đỗ Phương làm Chiêu Hồn Trận! Dừng tay! Mau dừng tay!”
Cổ tay tôi run lên, Thiết Vân suýt nữa rơi trên mặt đất.
Chiêu Hồn Trận. Năm đó, tôi bị đưa đến thế giới này bằng cách đó.
Trận pháp nghịch thiên như vậy là phải dùng hồn phách của con người làm mắt trận.
Lần này tới ai?
Tôi mệt mỏi, thật sự mệt mỏi rồi.
Tất cả mọi thứ chẳng qua là một giấc mơ huyền ảo, thoáng qua.
Chẳng qua là vận mệnh của vài người bị thao túng đùa bỡn bừa bãi.
Nhưng trên đời này không có trăng trong nước hoa trong gương. Ở đây, tôi đã từng cười, đã từng khóc, đã từng đau khổ, tận mắt nhìn từng người mất đi.
Sinh mệnh của tôi đã được người thiếu niên kia tô điểm bằng bao sắc màu, sao tôi có thể quên được?
Tôi không quên được, không quên được.
Biển lửa ngập trời cuối cùng cũng dần tắt, người trong biển lửa đã sớm biến mất, trên mặt tràn đầy vết kiếm chói mắt. Bên ngoài trận pháp, Đỗ Phương bị thương nằm trên đất, đã sớm ngất đi.
Nhiếp Hồn Trận bỗng vang lên âm thanh ù ù như tiếng thở dài, rồi sau đó, ánh sáng như máu dần tối đi, dần tối đi.
Tôi bình tĩnh nhìn về phía nam, cách muôn trùng sông núi, sao nhìn thấy nổi sân nhỏ ở Kế Môn? Ấy vậy mà tôi lại thấy rõ tia nắng lung linh trước điện Dục Đức.
Dường như tôi lại nhìn thấy thiếu niên áo đỏ kia, bước qua ngàn vạn dặm đi tới bên tôi. Mạch máu màu đỏ đáng sợ trên mặt anh dần biến mất, lộ ra gương mặt hơi tái.
Giọng nói của anh rất nhẹ, gần như không nghe thấy, nhưng ba chữ đó lại như khắc ghi vào hồn tôi, khắc thật sâu.
Phải làm thế nào mới giữ anh lại được?
Phải làm thế nào?
Anh chưa bao giờ muốn làm mắt trận, cũng không muốn hủy diệt trận pháp.
Anh chính là Nhiếp Hồn Trận này.
Anh dùng hồn phách mình hóa thành trận pháp, như thế trận pháp chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Hội hoa xuân hết, năm sau sẽ mở lại. Nhưng anh đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.