Trong đình ở giữa hồ, một nữ tử mặc đồ đen che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Con mắt nàng ta dễ thương đẹp đẽ, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ phía dưới khóe mắt trái khiến cho nàng ta trông càng thêm thần bí và mê hoặc.
Đối diện nàng ta là một nam tử cũng mặc đồ đen và thần bí như vậy.
Thân hình nam tử thon dài, đeo mặt nạ bạc trên mặt. Cho nên hai người đều không nhìn thấy dung nhan đối phương.
"Không biết tiến độ của ngươi thế nào."
Nam tử mở miệng trước, thanh âm của hắn trong trẻo, vừa nghe đã biết rằng hắn vẫn còn trẻ tuổi.
Giọng nữ tử rất lạnh lùng: "Mã lão đại kia không hoàn toàn làm theo ước định, hiện tại kế hoạch có biến."
"Ồ?" Nam tử không biến sắc: "Sao? Đã đến bước này rồi mà hắn còn dám tự tiện làm chủ à?"
"Lúc trước ta đã nói với hắn, lúc đàm phán với Hạ Ý thì lùi một bước, thả một trong hai cô gái. Nếu Hạ Ý giao quyền lựa chọn cho hắn, ta đã cố tình dặn dò hắn rồi, phải thả Hạ Liên trở về, lưu lại Hạ Doanh."
Nữ tử nói, đôi mắt sắc đột nhiên chìm xuống: "Nhưng bây giờ, người hắn lưu lại là Hạ Liên. Thế thì phiền toái, làm loạn tất cả kế hoạch của ta."
"Ta nghe được một tin tức, Hạ Liên cũng không phải là huyết mạch của Hạ Tông Nguyên, Hạ Doanh mới là muội muội ruột không thể lẫn được của hắn." Giọng nói của nam tử có chút lười biếng: "Cho nên, ý của ngươi là, nếu như là Hạ Doanh thì tỷ lệ thỏa hiệp của Hạ Ý sẽ tăng lên?"
"Không, sẽ không." Nữ tử lắc đầu rất quyết đoán: "Dù là ai thì Hạ Ý đều sẽ không thỏa hiệp, từ thời khắc hắn dự định đối phó với Mã gia thì thế lực của Mã gia cũng đã bị quyết định là sẽ biến mất trên đời này vĩnh viễn rồi. Hạ Ý muốn bọn họ chết thì ai cũng không cứu được. Chỉ là..." Nói tới đây, đôi mắt đẹp của nàng ta xoay chuyển: "Ta chỉ là cho bọn họ một cơ hội làm cấp dưới của ta, chờ tới ngày ta báo thù thay bọn họ thì bọn họ cũng nên cảm ơn ta mới phải."
Nam tử đột nhiên nhếch môi lên cười, vẻ mặt ẩn dưới mặt nạ: "Nữ nhân như ngươi, thật đúng là..."
...
Những hạt mưa lất phất bay trong thành, giờ đang là mùa mưa dầm.
Mùa mưa đa tình, hình như lúc nào cũng khơi lại ký ức trước kia của người khác.
Hình như Hạ Liên đang mơ một giấc mơ.
Trong giấc mộng của nàng, nàng trở lại huyện Thanh Thủy, vào ban đêm trước ngày cập kê. Bốn phía là một màu đen kịt vây quanh nàng, tiếp theo, đột nhiên có tiếng hít thở dốc nặng nề của nam nhân truyền tới.
Nàng giãy giụa trong không gian nhỏ hẹp nhưng không chống lại được sức lực của hắn. Nàng nghe thấy hắn nói: "Tiểu mỹ nhân, nàng theo bản vương thì có gì không tốt, nếu nàng ngoan ngoãn, nàng và mẹ nàng từ nay cũng có thể trải qua những ngày tháng tốt lành, nhưng nếu nàng dám phản kháng, ta sẽ khiến hai mẹ con nàng sống không bằng chết."
Hạ Liên khóc kêu, hình dáng nam nhân bắt đầu nhòa đi trong những giọt nước mắt của nàng.
"Còn dám giãy giụa hửm? Nàng có biết là chỉ một câu nói của bản vương đã có thể giết chết nàng và mẹ nàng hay không?!"
"Khôngggg!"
Cuối cùng, Hạ Liên nhổ xuống trâm cài tóc trên đầu, dùng sức đâm tới phía trước...
"A!!!"
Mùi máu tanh nồng nặc trong bóng tối. Nam nhân che mắt, thống khổ rên rỉ trên mặt đất.
...
Đó là một cơn ác mộng, là bóng đè cả đời của Hạ Liên. Từ đó về sau, Hạ Liên bắt đầu mâu thuẫn tiếp xúc da thịt với bất cứ nam tính nào, kể cả Cốc Vũ lớn lên từ nhỏ với nàng. Cho dù hắn chỉ vỗ nhẹ vai nàng thì cũng khiến nàng run rẩy không ngừng.
Sau khi đến Hạ phủ cũng vậy, dù nàng đã rất thân thiết với Hạ Văn, cũng đã sớm chấp nhận hắn là huynh trưởng của nàng, nhưng vẫn bất giác kháng cự bất cứ sự tiếp xúc thân thể nào với hắn.
Nàng từng cho rằng, cả đời nàng đều sẽ không thoát ra khỏi bóng ma tuyệt vọng kia.
Cho đến giờ khắc này.
Trong không khí tràn ngập hương mơ, à, giờ đã là thời kỳ quả mơ thành thục rồi.
Còn có hương thơm nhàn nhạt của đàn ông quanh quẩn bên cạnh nàng.
Hạ Liên không biết mình đang ở đâu, chỉ biết hắn đang ôm nàng.
Thật kỳ lạ là nàng lại thâm luyến nhiệt độ cơ thể của hắn như thế. Cái ôm của hắn cho nàng cảm giác an toàn, dường như đã ngăn cách nàng khỏi thế giới nguy hiểm đó, giống như đang thầm thì với nàng: Có hắn ở đây thì chẳng phải sợ bất cứ điều gì cả.
Trong giây phút đó, Hạ Liên nhận ra rằng, mình đã mơ nhiều lần như thế nhưng chỉ có lần này là thanh tỉnh...
Sự thanh tỉnh đó khiến nàng nhận ra: Đây chỉ là mộng, là giấc mơ mà một khi tỉnh lại thì sẽ biến mất không lưu lại chút gì.
Đó là vòng tay mà nàng khao khát nhất, dịu dàng và an toàn, nhưng chỉ xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Cũng giống như người đó. Người trao cho nàng vòng tay ôm ấp đó.
Người mà từ trước đến giờ chưa từng tồn tại.
Hạ Liên đang nằm mơ, đột nhiên lại rơi lệ đầy mặt.
Ngón tay thon dài lau đi nước mắt của nàng. Nàng không biết mình đang mơ hay tỉnh, bàn tay duỗi ra cầm chặt tay hắn.
"Đừng... Đừng đi..."
...
Khi Hạ Liên tỉnh lại thì thấy mình đã trở lại Hạ phủ, đang nằm trên giường ở chính khuê phòng của mình.
Nàng cảm giác đầu óc có chút choáng váng, khi vừa mở mắt thì nghe được tiếng kêu mừng rỡ của Hồng Đào: "Nhị tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
Hạ Liên vẫn có chút hoảng hốt: "Ta..."
"Tiểu thư, ngài không có việc gì thì tốt quá, ngài đã ngủ liền hai ngày rồi. Ngài có đói bụng không? Em gọi người đi chuẩn bị một ít thức ăn cho ngài."
"Không cần." Hạ Liên chống thân thể suy yếu ngồi dậy: "Ta... Sao ta lại trở về rồi?"
Hồng Đào thở dài một tiếng: "Là nhị thiếu gia sai người đi tìm ngài, đưa ngài trở về."
Hóa ra... là nhị ca cứu mình.
"Nhị thiếu gia nói là bọn họ rất giật mình bởi lúc tìm được ngài trong một túp lều ở vùng ngoại ô thì ngài đang hôn mê. Túp lều đó cũng không biết có người ở hay không, nghe nói xung quanh phòng trồng rất nhiều cây mơ đã kết quả, có lẽ là nơi ở của dân chúng gần đó."
Cây mơ?
Trong đầu Hạ Liên đột nhiên nhớ lại mùi thơm của cây mơ trong giấc mộng.
Lẽ nào... lẽ nào đó không phải là mộng sao?
Sau đó, Hạ Liên tới tìm Hạ Văn. Hạ Văn lại nói rằng sau kkhi trở lại gian phòng kia lần nữa thì đã không thấy, hình như đã bị san thành bình địa chỉ trong một đêm. Lúc đầu, hắn cũng tưởng rằng là người ở gần đó cứu Hạ Liên, còn cố ý dẫn theo một món tiền lớn tới cảm ơn.
Nhưng là... hiện tại đã không còn dấu vết gì để tìm kiếm nữa.
Hạ Liên nghĩ, có lẽ, mình thật sự là nghĩ nhiều rồi.
Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hồng Đào ở ngoài cửa...
"Đại thiếu gia."
Hạ Ý tới.
Hắn đẩy cửa vào phòng, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, hình như nàng nhìn thấy sự mệt mỏi thoáng qua trên gương mặt, giữa lông mày của hắn.
"Thân thể tốt chưa?"
"Vâng, cám ơn đại ca quan tâm."
Tiếp theo lại không nói gì nữa.
Hình như tất cả mọi người đều đang lựa chọn lãng quên một số chuyện, hoặc là trong lòng còn nhớ nhưng vẫn không nhắc tới.
Ví dụ như, giữa tính mạng của nàng và mảnh đất ở Đông thành phố Bắc kia, hắn lựa chọn hi sinh chính mình.
Hạ Liên cũng giả vờ quên đi sự việc này.
Nàng tưởng rằng nàng sẽ hận hắn nhưng lại không. Có lẽ vì lúc mới bắt đầu, nàng đã biết hắn là người như thế nào rồi, cho nên chưa từng có mong đợi.
Nhất thời, trong phòng lại rơi vào im lặng.
Hôm nay hắn vẫn mặc bạch y, màu trắng sáng như ánh trăng, xa xa nhìn lại, tựa hồ mang theo hơi thở lạnh lùng. Không biết tại sao, trong nháy mắt đó, đáy lòng nàng không bị khống chế mà bỗng toát ra một ý nghĩ lớn mật.
Hắn...
Không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Hắn sẽ không dịu dàng như vậy, vĩnh viễn sẽ không.
...
Ba ngày sau, trong rừng cây ngoại ô bỗng dưng có hỏa hoạn.
Một ngày trước đó, Sóc Dương đứng ở ngoài cửa thư phòng Hạ Ý, cung kính hỏi: "Đại thiếu gia, những người khác của Mã gia..."
Trong mắt Hạ Ý không có chút sắc thái tình cảm nào, càng không có nhân từ.
Môi mỏng khẽ mở ra, hắn chỉ nói vài chữ.
"Giết sạch toàn bộ."
"... Vâng. Sóc Dương lĩnh mệnh."
Nhà cũ Mã gia, tính cả người Mã gia, trong một đêm đều vĩnh viễn biến mất.
Kinh thành lại khôi phục bình tĩnh.
Chỉ mấy ngày nữa là tới sinh nhật Hạ Văn.
Ngày sinh nhật của Hạ Văn cũng là ngày hội chùa ở phố Nam. Mọi người nghĩ, đã trùng hợp như thế thì chi bằng đều đi tham gia náo nhiệt.
Hạ Doanh và Hạ Liên tất nhiên là cũng cùng đi. Ngoài ra, lần này Hạ Văn cũng gọi Hạ Ý.
"Đại ca, xem dáng vẻ không thực khói lửa nhân gian của huynh kìa, đi thôi, đi ra ngoài giải sầu nhé." Hạ Văn đề nghị.
Ngoài dự liệu của mọi người là Hạ Ý lại đồng ý.
"Được."
Vài người cùng đi về hướng phố Nam. Trên đường người tới người đi, nhưng bề ngoài và khí chất của bốn huynh muội Hạ gia lại vô cùng xuất sắc, nên dù đổi áo vải bình thường cũng rất gây chú ý và kinh ngạc của những người đi đường.
Tới một khúc ngoặt thì thấy tụ tập rất nhiều người. Tới gần thì họ mới thấy, hóa ra đây là nơi trẻ con và thiếu nữ bán mình.
Những người đó đều là người ngày chạy nạn từ các thành thị khác, tới kinh thành không chỗ nương tựa và cũng không có nơi dừng chân nên đành bán mình, tìm cách vào trong các gia đình lớn để mỗi ngày có thể được ăn một bữa cơm no.
Hạ Văn lắc đầu. Đối với những người này, Hạ Văn cũng rất đồng tình nhưng hắn chỉ có thể bố thí chứ không thể mang bất cứ người nào về Hạ phủ.
Bởi vì Hạ Ý không cho phép, chưa từng có ngoại lệ.
Nhưng lúc này lại khác.
Đang lẳng lặng quỳ ở cuối hàng là một cô nương mặc quần áo lam lũ. Nàng ta liên tục cúi đầu.
Hạ Văn vừa đi tới bên cạnh thì nàng ta bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Đó là một gương mặt tuyệt mĩ, cho dù bám đầy bụi đất nhưng vẫn có thể thấy được là khuôn mặt của mỹ nhân.
Nhất là đôi mắt kia, đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Khóe mắt trái của mỹ nhân là một nốt ruồi hình giọt lệ.
"Vị đại gia này, mang tiểu nữ về đi. Chỉ cần cho tiểu nữ một miếng cơm, tiểu nữ chính là người của ngài, ngài muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Phen ngôn luận thẳng thắn này khiến Hạ Liên và Hạ Doanh giật nảy mình.
Hạ Văn sững sờ một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi... tên là gì?"
Mỹ nhân quỳ trên đất, nhẹ nhàng dập đầu với Hạ Văn, trong nháy mắt ngẩng đầu, khẽ hé môi...
"Dân nữ Ngu Chiêu."