Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Chương 7

(Edited by tramhuong3890)

Tháng sau là sinh nhật Hạ Văn. Hôm nay, Hạ Liên muốn ra ngoài để mua quà tặng cho hắn. Dù sao từ lúc vào ở Hạ phủ, người mà bình thường Hạ Liên lui tới nhiều nhất là Hạ Văn.

Hạ Văn đối nhân xử thế ôn hòa, với đầy tớ cũng bình dị gần gũi, cho nên tất cả mọi người trên dưới Hạ phủ đều rất thích vị thiếu gia này. Hạ Liên hỏi thăm Hồng Đào xem Hạ Văn thích gì, Hồng Đào suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhị thiếu gia hình như rất thích những thứ tinh xảo, không nhất thiết phải là vật báu đắt tiền mà là kiểu xảo đoạt thiên công ạ."

"Ừm." Hạ Liên gật đầu: "Vậy chúng ta đi phố Bắc, lần trước nghe Thúy Nhi nói Phố Bắc bán rất nhiều kiểu loại như thế."

"Vâng, phố Bắc náo nhiệt, có thể chọn được thứ hợp ý."

Hai người quyết định đi ra cửa nhưng lúc này Hạ Ý không ở trong phủ. Trước kia Hạ Văn đã nói với nàng, gần đây là thời kỳ đặc thù, dù là việc gì thì cũng phải nói một tiếng với đại ca.

Hạ Liên tự mình đi tìm quản gia, quản gia nói lập tức sai người báo với Hạ Ý. Không thể không nói hiệu suất của quản gia rất cao, xế chiều hôm đó đã nhận được câu trả lời của Hạ Ý, hắn ở ngoài cửa phòng Hạ Liên gõ nhẹ: "Nhị tiểu thư ở đó không ạ?"

"Ở."

Hồng Đào đi qua mở cửa, quản gia ngoài cửa cười nói: "Đại thiếu gia nói, nếu ngài muốn đi phố Bắc thì cứ đi, nhưng phải gọi người trong phủ đi theo. Ngày mai ngài cứ đi qua trước, đến phố Bắc thì tự có người tiếp ứng ngài."

Hạ Liên cảm thấy có chút ngờ vực: "Thị vệ không cùng đi với ta sao?"

"Thị vệ của Hạ phủ, đại thiếu gia đã có sắp xếp rồi, thị vệ bảo vệ phủ, trong phố Bắc cũng có người ở đó. Sao vậy, nhị tiểu thư là không hài lòng với sự sắp xếp của đại thiếu gia?"

"A, đương nhiên không phải." Hạ Liên đương nhiên không dám nói ra nghi vấn nào với sự sắp xếp của Hạ Ý. Tất nhiên là hắn có phương thức khống chế cấp dưới của riêng mình, mình không có tư cách hoài nghi.

"Vậy không quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi nữa."

"Được, vất vả ngài."

"Không vất vả, việc phải làm thôi ạ."

Sau khi Hạ Liên đóng cửa lại, dự định hôm nay sẽ nghỉ sớm một chút, sáng sớm tinh mơ ngày mai sẽ đi bởi trưa chiều thường đông người. Hôm sau, Hạ Liên và Hồng Đào cùng đi phố Bắc, theo sau là mấy thị vệ trong phủ.

Mấy ngày trước đây vừa đổ mưa, sau cơn mưa không khí ướt át, mùi thơm ngát của nhất mộc nhất hoa hòa với hơi thở của đoàn người qua lại, cùng tiếng rao bán hàng rong, khiến cho nàng cảm nhận được trần thế chân thật.

Đó là cuộc sống phố phường từng thuộc về nàng.

Hai người đi đến phố Bắc, ở đám người nhốn nháo bỗng nhìn thấy một tiểu mỹ nhân mặc hoa phục cẩm y, không phải Hạ Doanh thì là ai.

Thật là đúng dịp.

Hạ Liên và Hồng Đào nhìn nhau một cái rồi đi qua chào hỏi Hạ Doanh.

"Đại tiểu thư."

"Tỷ tỷ."

Hạ Doanh nhìn thấy hai người cũng rất ngạc nhiên: "Sao muội lại ở đây?"

"Muội muốn chọn quà sinh nhật cho nhị ca." Hạ Liên nói, thấy nha hoàn Bích Hương ở sau lưng Hạ Doanh đang cầm không ít thứ, xem ra lần này Hạ Doanh ra ngoài có thu hoạch không nhỏ.

"Thế à." Đôi mắt đẹp của Hạ Doanh chuyển một vòng: "Xem ra tiểu nha đầu muội còn rất có lòng."

"Vâng, bình thường nhị ca đối xử với muội rất tốt." Mặt Hạ Liên hơi giãn ra. Lúc mới vào phủ, Hạ Doanh không thích nàng, nhưng những ngày ngày sống cùng nhau, Hạ Liên có thể cảm giác được là Hạ Doanh đang dần chấp nhận mình, mặc dù quan hệ hai người cũng không thân thiết.

"Hai vị tiểu thư có muốn nhìn hộp nhỏ này không ạ?"

Chủ quán ở phía sau nghe thấy hai người nói là "Chọn quà tặng cho Nhị ca" thì tận dụng thời cơ chen lời. Đống hàng này là hàng mới nhập về, tinh xảo vô cùng nhưng giá tiền xa xỉ, dân chúng bình thường khó mà mua được. Lần này gặp được mấy vị tiểu thư giàu có này, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội rồi.

"Hộp gì?" Hạ Liên tò mò nhìn sang, thấy hình dáng chiếc hộp này có chút kỳ lạ, không phải là hộp vuông bình thường mà là hình lục giác.

"Hắc hắc, trong hộp nhỏ này có thể giấu vạn vật đó." Chủ quán cười thần bí, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, trong lúc mở hộp, Hạ Liên cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động ở bên trong.

Hộp mở ra, Hạ Liên và Hạ Doanh đều vô cùng kinh ngạc trước cấu tạo tinh xảo của chiếc hộp này. Chiếc hộp nhỏ như vậy nhưng bên trong đúng là có một khoảng trời riêng! Một lâm viên hiện ra rất sống động, từ hòn non bộ đến kiến trúc, thậm chí là một con chim rơi trên đỉnh núi đều được điêu khắc rất sống động. Mà khi hộp đóng lại, những thứ này lại chui trở về trong hộp.

"Quả thực quá kỳ diệu!" Hạ Doanh chưa bao giờ thấy thứ gì tinh xảo như vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời: "Nhất định nhị ca sẽ thích!"

Hạ Liên cũng rất hợp ý với chiếc hộp lục giác này, nhưng hộp chỉ có một, Hạ Doanh đã muốn tặng thì mình phải chọn thứ khác.

"Vậy bọc lại cho ngài." Chủ quán gói lại chiếc hộp cho Hạ Doanh, thấy Hạ Liên đang tỏ vẻ khó xử đứng đó thì tiến lên nói: "Trong quán còn có một hộp bát giác, hôm nay không mang tới mà ở trong kho, hộp lục giác này chứa lâm viên cổ điển còn hộp bát giác kia lại là một phong cách khác, chứa chim thú ở phía Bắc Trường Thành, tiểu thư có muốn xem một chút hay không?"

"Còn có một cái? Đương nhiên phải đi xem!"

Hạ Liên còn chưa trả lời đã thấy Hạ Doanh đang tỏ ra rất mong đợi, hình như rất muốn đi xem. Nếu Hạ Liên không ưng mà dự định chọn cái khác, Hạ Doanh thậm chí còn dự định mua về cho bản thân.

Hạ Liên do dự một chút rồi hỏi: "Vậy... kho hàng cách nơi này có xa không?"

"Cũng không xa, chỉ cần đi phía trước một đoạn là tới."

"Được, vậy chúng ta đi xem một chút đi."

Chỗ kia cũng không tính là xa, huống chi còn có thị vệ đi theo phía sau. Hôm nay các nàng đã dạo qua một vòng quanh phố Bắc, Hạ Liên vẫn chưa tìm thấy thứ hợp ý. Dù sao cũng là nhị thiếu gia của Hạ phủ nên Hạ Văn chẳng thiếu thứ gì, thứ hắn thích là những đồ vật tinh diệu hiếm thấy được giấu trong phố phường chợ búa.

"Đi thôi." Hồng Đào và Bích Phương đi theo sau hai người. Hạ Doanh giấu Hạ Ý tự tiện chạy ra ngoài, bởi vì nàng ta không thích có thị vệ theo sau nên chỉ mang theo Bích Hương. Nàng ta quay đầu nhìn thị vệ theo sau Hạ Liên, trong lòng có chút nghi hoặc, sao trông hai người kia lại xa lạ như vậy nhỉ? Là người của Hạ phủ sao?

Nàng ta đột nhiên dừng chân lại: "Các ngươi cũng là người Hạ phủ sao?"

"Bẩm đại tiểu thư, đúng vậy."

Hạ Liên nghe vậy thì trong lòng có chút bất an: "Sao vậy, trước kia tỷ tỷ chưa từng thấy bọn họ hay sao?"

"Ừm, chắc là mới tới."

Hạ Doanh không nghĩ nhiều nhưng trong lòng Hạ Liên lại rất kinh sợ. Nàng chưa quen thuộc hết người ở Hạ phủ cho nên không nhận ra vấn đề gì. Nhưng Hạ Doanh lớn lên từ nhỏ ở Hạ phủ, nếu thật là hộ vệ mà Hạ Ý an bài ở phố Bắc thì không thể nào có chuyện tỷ ấy chưa từng gặp mặt.

Mấy người này nhất định có vấn đề!

"Chúng ta... hôm nay đừng đi nữa. Muội thấy có chút không thoải mái, hay mình về phủ trước đi." Hạ Liên không muốn đả thảo kinh xà nên mới tìm cớ ấy, nhưng mấy nam nhân phía sau nghe vậy thì liếc nhau một cái rồi lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác...

"Hai vị tiểu thư, chỉ sợ không thể làm theo mệnh lệnh của người rồi."

Hạ Liên vừa định thét lên nhưng chỉ cảm thấy sau gáy mình bị đánh một chưởng mạnh, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, mất đi ý thức.

...

"Đại thiếu gia, người Hạ phủ đến báo, hôm nay hai vị tiểu thư đã ra ngoài."

Khi Sóc Dương báo cáo lại việc này cho Hạ Ý thì con ngươi đen của hắn đột nhiên chìm xuống: "Ai cho các muội ấy ra ngoài?!"

"Đại tiểu thư tự mình trốn ra ngoài, những người khác không có ai phát hiện, mà nhị tiểu thư..." Nói tới đây, sắc mặt Sóc Dương ngưng trọng: "Nói là đã báo với ngài và được ngài cho phép rồi."

Pằng.

Hạ Ý giương tay lên, nghiên mực bị quét mạnh rơi xuống đất, những giọt mực tung tóe ra sàn nhà.

Khi quản gia đến báo, hắn đã nói rất rõ ràng là trước khi mình hồi phủ thì nhất quyết không cho phép Hạ Liên ra ngoài rồi mà!

Ai cho phép nàng ra ngoài?!

"Đại thiếu gia, còn có..." Thần sắc Sóc Dương càng ngưng trọng: "Chúng ta phát hiện thi thể của quản gia trong một ngõ hẻm... Khi đó, y phục trên người ông ý bị lấy mất, ta nghi ngờ... có người đã hạ thủ với quản gia khi ông ấy đang trên đường về phủ, sau đó giả mạo ông ấy để lừa nhị tiểu thư."

"Lập tức phái người đi tìm, xuất động tất cả ám vệ tìm kiếm toàn thành."

"Vâng."

"Còn có, kẻ dám giả mạo quản gia..." Hạ Ý lạnh mặt, đôi mắt sắc bén hơn cả lưỡi dao: "Cho dù đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hắn cho ta."

Dqj
Bình Luận (0)
Comment