Thời gian túc tắc trôi qua, nháy mắt trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Vừa mới cuối thu, Văn Dư đã dặn quản gia gọi ông chủ cửa hàng may tới chuẩn bị trang phục mùa đông cho ta.
Ta vẫn luôn sợ lạnh. Văn Dư hiểu rõ, thế nên yêu cầu trên hết với trang phục là phải giữ ấm tốt và không nặng người. Có điều vào đông rồi, khoác lên mình tấm áo choàng dày cộp, cả người ta như thể bị vùi lấp trong lớp quần áo. Thím Trương trông thấy đã cười, nói: "Nhìn từ xa cứ tưởng là cục tuyết lăn đến."
Không còn cách nào, da mặt ta mỏng, mặc dày như vậy cũng ngại ra ngoài, vì thế cứ ở lỳ trong nhà. Văn Dư thấy ta như vậy mà thi thoảng vẫn nhiễm phong hàn nên lo lắng, thường xuyên mời đại phu tới bắt mạch cho ta, lại hỏi về những loại dược thiện nên dùng.
* Dược thiện (药膳): Phối hợp giữa thức ăn và bài thuốc để tăng cường sức khỏe.Hiện tại ta đang ngồi bên cạnh lò sưởi, tay cầm bát dược thiện Văn Dư mang tới, nhìn hắn không chớp mắt.
"Chủ tử, đại phu nói trời lạnh, dạ dày người không tốt, không thể ăn đồ nguội lạnh kích thích được."
"Ngươi nghe lời đại phu nhỉ, đại phu là chủ tử của ngươi đấy phỏng?"
"Tất nhiên không phải, người mới là chủ tử của tôi." Hắn lại gần ta lấy lòng.
"Ta là chủ tử của ngươi, vậy ngươi còn dám không nghe lời ta!" Ta mặc kệ hành động của hắn, tiếp tục chất vấn.
"Nhưng người đâu chỉ là chủ tử của tôi."
Hắn ngồi sau lưng ta, giúp ta vấn tóc, như thể vô ý nói.
Ta khẽ dừng lại, ăn xong dược thiện thì đặt bát qua một bên, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Hắn hơi hoảng hốt kêu "Cẩn thận!", sau đó chạm vào đầu ta, hỏi ta có bị kéo đau không. Ta lắc đầu.
Hắn như vẫn còn hơi sợ, phải xoa thêm vài lần mới chịu thả tay, sau đó thở dài nhìn ta: "Lần sau chủ tử xoay người nhớ nói thuộc hạ một tiếng. Nhỡ tóc bị kéo, đau lắm."
Ta lười nhác gật đầu một cái, bị hắn cắt ngang thành ra quên mất vừa rồi muốn nói gì.
Hắn nhìn dáng vẻ của ta, bật cười: "Chủ tử càng lúc càng đáng yêu."
Ta hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn: "Có phải ta gần đây quá dễ tính hay là tự ngươi muốn chết?"
"Thuộc hạ không muốn chết, thuộc hạ còn muốn ở bên cạnh chủ tử lâu lắm." Hắn lập tức ngồi xuống, trả lời.
"Chậc, thế là do ta gần đây quá dễ tính. Nếu vậy, ngươi cởi áo khoác, ra ngoài quỳ nửa canh giờ là được." Ta không để ý tới hắn, nói thẳng.
"Tôi quỳ nửa canh giờ không thành vấn đề, chỉ cần chủ tử có thể ngủ ngon, ngoan ngoãn ăn cơm là tốt rồi." Ta nhìn hắn vừa cười híp mắt vừa bắt đầu cởi áo ngoài.
Văn Dư hoàn toàn khác ta. Ta thuộc thể hàn, mặc rất nhiều quần áo mà vẫn không thấy ấm. Hắn thì ngược lại, cả người đều nóng hầm hập. Nói thật, buổi tối ngủ hắn còn có tác dụng hơn cả lò sưởi. Ta nghĩ vậy thì thở dài, cảm giác bản thân càng lúc càng mềm lòng.
"Quay lại." Ta gọi Văn Dư đang đi ra ngoài.
"Sao vậy chủ tử? Người không vui à?"
Hắn hơi sửng sốt, xoay người quỳ gối trước mặt ta. Ta cau mày nói: "Mặc áo vào. Nếu ngươi bị cảm, tối đến ai làm ấm chăn."
Dù sao ban đầu ta chỉ muốn làm khó hắn một chút, trút cơn giận không được ăn những món khác. Nếu hắn vì vậy mà sinh bệnh thật, chẳng phải là ta không biết phân biệt tốt xấu? Ta liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay mặt đi không muốn để ý đến hắn nữa.
Hắn chạm vào tay ta, ta tức giận muốn rút về, hắn lại cầm tay ta nhét vào trong ngực. Chạm vào làn da ấm áp dễ chịu, ta theo bản năng cử động tay, người hắn lập tức căng thẳng. Ta như cười như không nhìn hắn. Hắn như không còn cách nào, mặc áo vào, nói: "Chủ tử đừng nghịch. Người lạnh, tôi sưởi ấm cho người."
Ta không nghe lời, hai tay cứ thế di chuyển trên người hắn. Người hắn gần như lập tức cứng đờ, còn chẳng dám thở mạnh một tiếng. Ta mặc kệ, còn đang nghĩ xem làm gì tiếp để chọc hắn. Hắn lại từ từ dựa cả người lên vai ta thở dốc. Ta nghiêng đầu liếc hắn một cái, cười nói: "Thoải mái như vậy à?"
Hắn nghe thấy tiếng ta thì càng trở nên kích động, bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên cần cổ và tai trần của ta. Nhưng ta lại rút một tay về, giữ gáy hắn kéo ra xa. Ta từ từ tới gần hắn, ánh mắt hắn thậm chí còn có chút mơ hồ, chỉ có tình yêu và si mê hướng thẳng về phía ta. Ta vừa không hiểu vừa không thể lý giải, nhưng cũng chẳng cần hiểu hay lý giải. Ta hôn lên đôi môi nóng rực của hắn, hắn khẽ thở ra một hơi. Ta cười cười, đè hắn xuống phía dưới.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, ta thậm chí thấy trán mình mơ hồ có mồ hôi, thế nhưng người đang nằm dưới lại chẳng màng gì hết, chỉ nắm chặt quần áo của ta, không cho ta cởi, nói là sợ ta nhiễm lạnh. Trán ta nổi gân xanh, cười lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi, hoàn toàn muốn kệ xác kẻ đã sắp lõa thể đang nằm trên mặt đất. Kết quả vừa mới đứng dậy thì vạt áo bị níu chặt, sau đó bị người ôm lấy từ phía sau. Hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta: "Chủ tử, người không cần cởi quần áo. Lần này để tôi tự mình động."
Mùi vị tình ái lan ra khắp phòng.
*
Không biết vì sao, tuyết năm nay lớn hơn hai năm trước.
Sáng sớm ngày Tết ông Táo, trong nhà đã bắt đầu náo nhiệt. Tiếng chào khí thế ngất trời của quản gia, lại thêm tiếng Văn Dư liên tục dỗ dành bên tai gọi ta dậy, nói hôm nay gia chủ cần cùng mọi người trong phủ cúng ông Công ông Táo, có thế thì tối mọi người mới an tâm trở về nhà đón tết được.
Ta cau mày, nhắm mắt vươn tay. Văn Dư đỡ ta dậy, đưa cho ta từng kiện quần áo, sau đó dẫn ta đến trước gương vấn tóc. Ta hơi mở mắt nhìn hắn. Hắn mỉm cười, đến bên mặt ta, nhìn người trong gương, nói: "Sao chủ tử càng ngày lại càng đẹp thế này."
Ta nhắm mắt không trả lời, lại đẩy đầu hắn ra xa. Trải qua từng đấy thời gian, ta đã sớm quen với mấy lời tán dương thổi phồng của hắn. Ta mặc kệ hắn, nhấc chân ra khỏi cửa. Văn Dư đuổi theo khoác thêm áo choàng cho ta. Quản gia đứng bên ngoài nhìn ta, vui vẻ cười nói: "Gia chủ, chúc ngài ngày lễ ông Công ông Táo tốt lành."
Ta khẽ gật đầu, hỏi: "Ban ngày không cần về nhà à? Không phải chỉ nam nhân mới có thể tế lễ ông Công ông Táo sao?"
Quản gia cười nói: "Dư tiên sinh thiện tâm, hôm nay cửa hàng được nghỉ nửa ngày. Nhi tử không nên thân nhà ta đã về trước rồi, ta nghĩ nên tới sớm thăm hỏi gia chủ."
Tại Mạch Thượng Các, lễ ông Công ông Táo không mấy quan trọng, thế nhưng ở trấn nhỏ lại vô cùng náo nhiệt. Khu nhà này không tính là lớn, ta có Văn Dư hầu hạ nên cũng không có nhiều người làm. Ngoại trừ quản gia và trù nương, có lẽ chỉ có ba, năm tiểu tư với nha đầu vẩy nước quét nhà. Chỉ từng đó người nhưng cũng khiến ngày đông giá rét thêm một chút ấm áp.
Đang nói chuyện thì trù nương mang dược thiện buổi sáng tới. Ta nhìn bát dược thiện, lần lữa chưa muốn ăn. Trù nương đứng bên cạnh cười nói: "Gia chủ lớn như vậy mà vẫn như tiểu hài tử. Dư tiên sinh nói với ta phải nhìn gia chủ ăn hết mới được."
Ta miễn cưỡng chậm chạp ăn xong bát dược thiện. Trù nương thu dọn rồi cười híp mắt rời đi, nói muốn cùng nhóm nha đầu đi dán giấy hoa lên cửa sổ cho ta.
Trù nương đi chưa được bao lâu thì có nha đầu bưng lên một đĩa điểm tâm. Ta tiện tay nhét vào miệng một quả mơ chua ngập nước. Văn Dư ra ngoài xử lý chuyện trong cửa hàng, về thấy ta đang ăn điểm tâm thì lau tay giúp ta, hỏi ta đã ăn cơm chưa. Ta liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.
Hắn quỳ trước người ta, dựa vào đầu gối ta lấy lòng, miệng ngọt như bôi mật: "Chủ tử tức giận cũng đẹp."
Ta không thèm nhìn hắn, đứng dậy đi ra cửa. Văn Dư giúp ta mặc áo choàng, đội mũ, lại cầm theo dù che. Bên ngoài nhìn đâu cũng thấy lớp tuyết trắng xóa, chỉ có đường đi là sạch sẽ, hiển nhiên là quản gia đã cho quét dọn từ sáng sớm. Ta còn chưa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng người nói:
"Bên trái... Bên trái..., không phải, lên trên một chút, bên phải có hơi thấp..." Nhìn kĩ, quả nhiên bọn họ đang dán câu đối xuân lên cửa.
Mọi người thấy ta từ xa thì vội vàng trèo xuống thang, nói: "Sao gia chủ lại ra đây. Ngoài này gió lớn, ngài lại nhiễm lạnh mất."
Ta cười có hơi bất đắc dĩ, khoát tay, cũng không nói gì thêm. Chung quy đều là lỗi của Văn Dư, thái độ cẩn thận từng ly từng tí của hắn khiến những người xung quanh đều cho rằng ta ốm yếu, lúc nào cũng cần được chăm sóc chiếu cố, nào biết ta chính là thiếu niên anh tài Văn Chi Nhất mà bọn họ thi thoảng lại nhắc đến với vẻ hâm mộ tán thưởng? Thậm chí cả quản gia, gã sai vặt hay mấy nha đầu trừ khi có chuyện lớn, còn đâu ngày thường sẽ không đến làm phiền ta.
Ta ngẩng đầu nhìn câu đối xuân bọn họ vừa dán. Vế trên là: Phủ ngưỡng vô quý thiên địa; vế dưới là: Bao biếm tự hữu xuân thu.
* 俯仰无愧天地,褒贬自有春秋: Cúi đầu, ngẩng đầu không thẹn với trời đất, khen chê đã có thời gian trả lời.Ta nhìn câu đối này một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn vào mắt Văn Dư, cười.
Câu đối Văn Dư chọn rất hợp với ý ta, có điều quản gia lại không quá hài lòng, nói nhỏ: "Gia chủ, câu đối xuân này không náo nhiệt chút nào. Chúng ta vẫn nên chọn câu nào vui vẻ hơn, tỷ như là trong nhà hòa thuận vạn sự hưng thịnh, trăng sáng người người đoàn viên..." Ta đi chậm lại, hỏi: "Sắp tới giờ chuẩn bị cúng ông Công ông Táo chưa?"
Hắn hơi sửng sốt, gõ đầu, vái người một cái rồi vội vàng chạy đi. Ta lắc đầu cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Văn Dư: "Gần đây có nhận được tin gì từ Mạch Thượng Các không?"
Cánh tay đang đỡ ta khẽ dừng lại, hắn lắc đầu nói không có. Trong lòng ta cảm thấy hơi kì lạ, hai năm trước vào thời điểm này sẽ có thư gửi đến, nói ta quay về ăn tết. Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, có thể thư hồi âm lần trước của ta đã có tác dụng, cũng có thể là tin bị chậm do tuyết rơi nhiều, dù sao không có chuyện gì là được.
Ban ngày cùng mọi người tế lễ ông Công ông Táo, tối đến vốn cho là cả khu nhà chỉ còn lại hai người là ta và Văn Dư, không ngờ cả quản gia và trù nương đều dẫn người trong nhà đến. Người nhà bọn họ đều làm việc trong cửa hàng nên cũng không xa lạ, chỉ là ít khi gặp ta, một đám người đều đến chào hỏi. Trong đó có một tên nhóc mặc đồ đỏ từ trên xuống dưới, tóc buộc thành một búi tí tẹo, trông rất đáng yêu, bập bẹ nói với ta: "Con chào gia chủ ạ."
Ta thấy vui vẻ, gọi hắn tới, cho hắn viên kẹo. Hắn ngồi trong lòng ta vừa ăn kẹo vừa nói: "Gia chủ đẹp quá."
Ta sửng sốt, sau đó bật cười, hỏi: "Thật à? Ta đẹp chỗ nào?"
Hắn ngơ ngác nhìn ta, bị ta chạm vào chóp mũi mới phản ứng lại: "Đẹp mà, gia chủ đẹp, là người đẹp nhất mà con từng thấy, chỉ kém nương con một xíu thôi."
Ta nghe xong ngẩng đầu cười lớn. Trù nương vội vàng đi đến, nói trẻ nhỏ không hiểu chuyện, lỡ nói lời mạo phạm. Ta lắc đầu cười: "Không sao, hắn còn nhỏ, rất đáng yêu."
Ta xoa đầu hắn: "Hai ngày nữa đến nhận lì xì của gia chủ nhé?"
Trù nương tiếp lời: "Không được đâu gia chủ. Ta dẫn hắn đến không phải là muốn lấy lì xì của ngài. Ngài đã rất tốt với chúng ta rồi."
Ta cười cười, lại véo nhẹ mặt tên nhóc trong lòng, ngẩng đầu nói: "Ta hiểu ý của ngươi, chỉ là ta rất thích hắn."
Văn Dư ở bên cạnh không lên tiếng, gắp đồ ăn cho ta, sau đó vỗ nhẹ lên tay đứa bé. Tên nhóc chui ra khỏi lòng ta chạy về phía trù nương. Ta nhìn hắn, cũng không giữ lại. Cười một tiếng rồi cúi đầu ăn, lại nhận ra thức ăn vẫn còn nóng, rũ mắt quả nhiên thấy Văn Dư dùng nội lực giữ ấm cho ta.
Trong sảnh vô cùng náo nhiệt. Ta nhìn Văn Dư, vẫy tay gọi hắn lại gần. Đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa. Ta không nghĩ nhiều, cho là gã sai vặt hay nha hoàn nào quay về sớm, kết quả không ngờ lại là Trương Trường Hữu.
Hết chương 19.
Editor: Điềm văn kết thúc.