Chi Nhất Vô Nhị

Chương 23

Thật ra lần đầu tiên ta gặp chủ tử không phải ở trong ngõ hẻm.

Mẫu thân của ta là nữ tử trong kỹ viện, cũng chính là kỹ nữ bán rẻ tiếng cười trong miệng người khác.

"Tiểu tử này, số mệnh của ngươi tốt lắm đấy. Mấy năm nay trong viện chúng ta quay đi quay lại có bao nhiêu người có hỉ sự, thế nhưng chỉ một mình ngươi được sinh ra. Ngươi đừng có mà không biết quý trọng." Lúc nào nhìn thấy ta tú bà cũng mỉa mai như vậy.

Nghe tú bà kể, kỳ thật ban đầu nữ nhân kia không hề biết bản thân có thai, vẫn tiếp khách như bình thường, sau đó thấy bụng to dần thì mới nhận ra. Khi đó ta đã dần thành hình, bà ta không hiểu sao lại thấy không đành lòng. Nói đến đây tú bà lại liên tục trào phúng, như thể đang kể một câu chuyện cười.

"Cũng không biết ngươi là kết quả của nàng với gã lang thang vất vưởng nào."

Tú bà nói bản thân ban đầu không đồng ý, thế nhưng nữ nhân kia lại vuốt bụng nói: "Nam nhân trên thế gian này đều giống nhau, thế nhưng cảnh vật lại rất đẹp. Nếu mệnh hắn tốt thì để hắn ra ngoài nhìn ngắm đi." Thấy bà ta kiên trì thì tú bà mới thôi.

Tuy nhiên, vì mang thai nên bà ta không thể tiếp khách, địa vị đứng đầu trong viện cũng tụt dốc thảm hại, phải gánh chịu bao nhiêu chế nhạo trào phúng. Trong viện này vốn là nâng kẻ đứng trên cao, đạp người đứng dưới thấp, thủ đoạn hết sức bỉ ổi. Bà ta đổ hết toàn bộ oán trách lên người ta, từ đó vô cùng căm hận ta. Ai có thể ngờ lòng người lại khó lường như vậy.

Bà ta quả thật không phải một vị mẫu thân tốt, có điều chuyện này cũng không thể trách được. Bà ta lớn lên trong viện từ nhỏ, từ lâu đã thấm nhuần thủ đoạn câu dẫn nam nhân và những phóng đãng, khoe mẽ, lạc thú. Hưởng lạc mới là việc quan trọng nhất, sinh ta ra có thể nói là đã hao tổn hết toàn bộ lòng tốt bà ta có trong cuộc đời này. Kẻ làm con như ta chưa bao giờ được đối xử tốt một lần. Bà ta còn chẳng thèm cười với ta, thậm chí còn không có đến một lần nói chuyện tử tế.

Ta không giống nhi tử, trái lại giống kẻ thù của bà ta hơn.

Năm ta lên 7 tuổi, tú bà đề nghị muốn bắt đầu nuôi ta như tiểu quan. Bà ta lập tức đồng ý, thậm chí còn không hề tỏ ra phản đối. À không, bà ta có phản đối, vì nâng giá cho ta mà cò kè suốt một canh giờ. Ta không có chút kinh ngạc nào. Bà ta vốn không hề yêu ta, không phải sao?

Sau đó, ta tìm mọi cách, hết lần này đến lần khác chạy trốn khỏi viện, lần nào cũng bị người bắt lại rồi đánh đập một trận tàn nhẫn. Lúc ta nằm trên giường thở thoi thóp, bà ta sẽ dùng mấy móng tay màu đỏ tươi vuốt lên mặt ta, nhẹ nhàng giễu cợt: "Nhi tử à, nương ngươi mệnh gì thì ngươi cũng là mệnh đó, chấp nhận số mệnh khó lắm sao?"

Ta không để ý đến bà ta. Bà ta cũng chẳng bận tâm, chỉ là thi thoảng lên cơn oán hận sẽ dùng mấy móng tay đỏ tươi kia nhéo thật mạnh lên nơi ta bị đánh, đến khi ta kêu đau thành tiếng thì mới chịu thả ra, sau đó cười lạnh nhìn ta, như thể cười ta quá mức đần độn.

Có một ngày, ta lén lút trốn ra ngoài thì đụng phải một người. Ta hoảng sợ, không cẩn thận té ngã rồi lập tức đứng dậy, vì sợ bị bắt trở lại nên không để ý bất kỳ chuyện gì khác. Ta không nhớ diện mạo hay y phục của người kia, chỉ nhớ rõ mùi hương ngọt ngào và giọng nói mềm mại của hắn. Hắn nói: "Đau quá, ngươi không sao chứ?"

Lần đó ta vẫn bị bắt trở lại. Ta bắt đầu nghĩ, nghĩ xem người có mùi hương ngọt ngào kia có dáng vẻ như thế nào.

Có lẽ mệnh của ta thật sự không tồi. Ta được hắn cứu. Hắn đẹp đến mức kì lạ, giống như một tiểu thần tiên vậy. Hắn vừa cất lời ta đã nhận ra hắn. Ta kích động đến mức cả người run lên, nước mắt cũng trào ra.

Hắn nói hắn cứu ta, từ nay về sau hắn chính là chủ tử của ta. Hắn sẽ bảo vệ ta, không cho người khác bắt nạt ta, còn sẽ cho ta ăn kẹo. Ta cực kỳ vui vẻ. Hắn thấy ta khóc thì tay chân luống cuống, an ủi ta, nói không làm chủ tử của ta nữa. Nhưng ta sợ hắn đổi ý, chỉ có thể nắm thật chặt vạt áo của hắn.

Hắn lương thiện như vậy, không có chút phòng bị nào, cứ thế đưa ta về nhà.

Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp phu nhân.

Thế gian này nếu có ai hỏi ta dáng vẻ của mẫu thân như thế nào, ta sẽ nói chính là người như phu nhân. Phu nhân giữ ta ở lại, giúp ta bôi thuốc dưỡng thương. Mỗi ngày ta chỉ cần chơi với tiểu chủ tử. Nhìn hắn vui vẻ, làm nũng, tức giận với mình, ta thấy vạn vật trên thế gian này đều tươi sáng theo.

Phu nhân từng hỏi ta có bằng lòng nhận bà làm nghĩa mẫu không. Bà nói ta lớn hơn chủ tử ba tuổi, vậy sẽ là ca ca, về sau hai huynh đệ cũng có thể tương trợ lẫn nhau. Ta nhìn đôi mắt của phu nhân, suýt nữa thì buột miệng đồng ý, thế nhưng vẫn nhịn được. Bà có hơi thất vọng, hỏi ta lý do. Ta không dám ngẩng đầu nhìn bà, cũng không dám trả lời. Ta dơ bẩn thấp hèn như vậy, lấy đâu ra tư cách làm nhi tử của bà, làm ca ca của chủ tử. Bà thở dài, nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn ta sẽ không ép ngươi. Chỉ là ta thấy ngươi rất thích Dịch Nhi nên muốn đặt ngươi ở bên cạnh nuôi danh chính ngôn thuận, đừng để thằng bé lúc nào cũng bắt nạt ngươi."

Ta tất nhiên rất thích Dịch Nhi, sự thích giống như từng con kiến nhỏ gặm cắn trái tim của ta.

Những ngày tốt lành thường không kéo dài, những ngày tăm tối chỉ chực chờ xông tới.

Phu nhân ra đi vừa vội vã vừa bình thản. Ta và chủ tử đều không kịp nhìn mặt bà lần cuối. Chủ tử còn nhỏ, tuy biết có sinh có tử nhưng lại khó hiểu được ý nghĩa trong đó. Ta vừa đau lòng, lại vừa thấy may mắn là chủ tử không lập tức phải chịu đựng nỗi đau khổ như vậy. Có điều trên đời này luôn có những kẻ tự cho mình là đúng.

Ngày hôm ấy, phải vất vả lắm ta mới dỗ chủ tử ăn được một ít, sau đó chủ tử yên tĩnh ngồi trong phòng đọc sách. Chỉ là không biết ả phụ nhân nhiều chuyện nào nói với chủ tử: "Tiểu Dịch à, nương ngươi chết rồi, sao ngươi còn không khóc?" Chủ tử đột nhiên hiểu ra, hắn vẫn luôn rất thông minh.

Hắn im lặng bước vào linh đường, quỳ gối bên cạnh phu nhân, nắm tay bà. Hắn thử gọi từng tiếng: Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân... Sau đó nước mắt rơi như mưa. Có giọt nước mắt rơi trên cổ tay ta. Trái tim ta trong nháy mắt như bị siết chặt, cảm giác đau đớn như muốn chết đi.

Một đứa bé năm tuổi gần như ngất đi vì khóc. Ta không dỗ được, cũng không thể kéo hắn ra. Hắn dường như muốn khóc hết nước mắt của cả đời này. Hắn ôm cánh tay của phu nhân không chịu buông ra, như thể một người bị rơi xuống nước ôm tấm ván gỗ cuối cùng trên mặt biển vô tận, khẩn cầu kỳ tích xảy ra cứu hắn khỏi biển khổ ải này. Thế nhưng thế gian này nào có thánh thần.

Hắn khóc bao lâu? Đại khái liên tục một canh giờ, đến tận khi kiệt sức bất tỉnh.

Ta im lặng quỳ gối trên linh đường. Chuyện an táng tế lễ mọi người đều đã hỗ trợ thu xếp. Ta chỉ là nhìn bài vị của phu nhân, nghĩ xem những ngày về sau chủ tử phải sống như thế nào mới tốt.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, từ trước đến nay cứ lo sợ điều gì là điều đó ắt sẽ tới. Phu nhân vừa qua đời được bảy ngày thì có một đám người tới muốn đưa chủ tử đi. Bọn họ nói là người do phụ thân của chủ tử phái tới. Ta quá yếu ớt, ta căn bản không thể phản kháng. Ta cứ thế trơ mắt nhìn chủ tử bị mang đi. Tiểu anh hùng của ta, tiểu thần tiên của ta, tiểu chủ tử của ta... Dịch Nhi của ta...

Kể từ khi phu nhân rời đi hắn dường như hoàn toàn mất đi sinh khí, thế nhưng lúc này hắn vẫn nằm trên cửa sổ xe ngựa nhìn ta. Tuy không một câu nào được nói ra nhưng ta biết, hắn đang đợi ta. Hắn đang đợi ta, Dịch Nhi của ta đang đợi ta.

Hết phiên ngoại Văn Dư (1).
Bình Luận (0)
Comment