Chi Nhất Vô Nhị

Chương 29

Buổi sáng ta về trấn nhỏ, còn chưa đến cửa đã bị gã sai vặt đứng canh cổng nhìn thấy, sau đó nghe hắn hô to một tràng: "Gia chủ đã về, gia chủ đã về!"

Ta bị khung cảnh này dọa sợ, đứng sững người ở cửa. Hiện tại Văn Dư không thể tự mình xuống xe ngựa, hắn ngồi trong xe nghe tiếng cũng phải bật cười. Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy nhóm người quản gia, trù nương, nha đầu, gã sai vặt chen chúc chạy rầm rập tới, làm ta sợ đến mức lùi về phía sau hai bước. Đến khi định thần lại thì thấy hơi buồn cười, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Đã lâu không gặp gia chủ, mọi người đều rất nhớ ngài." Đám người mồm năm miệng mười đua nhau nói.

Ta nhìn vòng người đứng xung quanh, đưa tay lên che miệng cười: "Vậy cũng không cần ầm ĩ như thế, huống chi tới giờ còn chưa đến một tháng."

Lúc ta nói, quản gia đã sai người nhanh chân đỡ ta vào nhà, sau đó hỏi: "Gia chủ, sao không thấy Dư tiên sinh đâu?"

"Chân hắn bị thương, đang ở trong xe ngựa. Các ngươi đỡ hắn xuống cẩn thận một chút." Đám người quản gia nghe xong cả kinh: "Dư tiên sinh lợi hại như vậy mà còn bị thương, chắc chắn là có người muốn hãm hại gia chủ!"

Ta khẽ lắc đầu: "Hiện tại không có việc gì, không cần lo lắng."

Quản gia sai người đi đỡ Văn Dư xuống xe. Trù nương bảo mấy nha đầu đỡ ta, sợ ta đi không vững. Ta đang định nói không cần, kết quả vừa mở miệng thì bị gió tràn vào, ho khụ một tiếng. Các nàng lại càng lo lắng, ta nói gì cũng không nghe lọt tai.

"Bảo sao vừa nhìn gia chủ đã thấy ngài gầy đi rất nhiều. Khổ thân gia chủ quá, sao lại có kẻ lòng dạ độc ác như vậy!"

Trù nương chạm vào tay ta nói, hai mắt như sắp ửng đỏ, mấy nha đầu đứng sau nàng cũng rơm rớm nước mắt, gật đầu như bổ củi, dù vậy vẫn không quên chuyện phải làm trước nhất: một người giúp ta pha trà, một người bày biện điểm tâm, một người lại rót nước nóng, một người nữa lại giúp ta cởi áo choàng mang hơi lạnh, một người khác thì giúp ta cởi giày...

Các nàng bận rộn xong xuôi, xác nhận ta không bị gió thổi lạnh thì mới chịu bỏ qua. Trù nương nhìn ta hỏi có muốn ăn món gì không, ta khẽ thở phào vội vàng nói: "Cứ làm tùy tiện vài món, ta cũng không đói lắm." Nàng có vẻ không tán đồng nhưng không nói gì, gật đầu rồi lập tức đi chuẩn bị.

Văn Dư đi vào sau, thấy ta bị một đám người vây quanh thì bật cười thành tiếng, nói: "Chủ tử, ở đây mới xem như là tận tâm tận lực."

Ta trừng hắn một cái: "Nếu không phải vì ngươi, người trong viện sao lại nghĩ ta yếu ớt như vậy. Trong mắt họ sợ ta còn chẳng khỏe mạnh bằng cháu trai ba tuổi nhà thím Trương."

"Chuyện này sao có thể trách tôi. Nếu chủ tử không liên tục cảm mạo, đau đầu, mấy người họ sao lại nghĩ như vậy được?"

Ta mặc kệ mấy lời ngụy biện của hắn, chỉ ăn từng miếng điểm tâm bày trên bàn. "Chủ tử đừng ăn nhiều, lát ăn cơm lại không thấy ngon. Dùng bữa xong tôi sẽ bảo cửa tiệm đưa mấy món chủ tử thích nhất tới." Ta nghe hắn nói vậy thì mới ngừng tay.

Đến bữa cơm, ta nhìn bàn đồ ăn trước mặt, đỡ trán, ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì thấy khuôn mặt tha thiết của quản gia và trù nương nên đành nhịn xuống. Bọn họ như thấy sự do dự của ta, liên tục nói: "Gia chủ mau ăn nhiều vào. Sao lại gầy đến mức này, khổ thân gia chủ của chúng ta quá." Nói xong lại như muốn rớm nước mắt.

Ông trời thấy cũng phải thương, ta nào có gầy đến thế... Bất lực, ta đành cầm đũa lên để họ không nói nữa, chỉ có thể ăn từng miếng từng miếng. Văn Dư thấy ta như vậy thì bật cười. Ta nhìn chằm chằm hắn từ sau bát cơm, hất cằm ra hiệu, hắn liền hắng giọng nói với quản gia và trù nương: "Chủ tử tạm thời không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho dạ dày."

Dứt lời, quả nhiên trù nương bắt đầu tự trách bản thân không suy nghĩ thấu đáo, bảo ta ăn chút lót dạ, để nàng đi làm mấy món thanh đạm. Ta xua tay ý bảo không sao, sau đó lén ném cho Văn Dư một ánh mắt khen hắn hiểu chuyện. Hắn nhìn ta cười, ta lập tức thấy không đúng ở đâu đó. Quả nhiên ngay sau đó nghe thấy Văn Dư nói với quản gia: "Hôm nay y sư không có ở đây thì thôi, ngày mai bảo hắn bắt đầu trình tự xem mạch cho chủ tử như trước, dược thiện điều trị cũng phải..."

Ta nghe xong, trán lập tức nổi gân xanh, trực tiếp đặt đũa lên bàn gõ cạch một cái.

Quản gia và trù nương hoảng sợ. Ta khoát tay nói không có việc gì, bảo bọn họ ra ngoài để ta và Văn Dư nói chuyện.

"Ngươi muốn trèo lên đầu ta ngồi đấy phỏng?"

"Chủ tử đừng làm nũng, lúc trước người đã đồng ý rồi mà."

"Ai đồng ý với ngươi!" Ta tức giận không muốn để ý đến hắn, xoay người bỏ đi.

Văn Dư thấy ta như vậy thì lập tức tới dỗ ta: "Chủ tử, sức khỏe người không tốt, người mà khó chịu tất cả mọi người đều đau lòng. Hơn nữa cũng đâu phải ép chủ tử uống thuốc, chỉ là mấy món dược thiện để điều trị. Khi trước người vẫn dùng mà, sao đến giờ lại không được?"

Hắn ôn tồn nhẹ nhàng giải thích, ta lại không để ý đến hắn. Hắn cho rằng ta giận hắn, cả tối lải nhải bên tai ta nhận sai, có điều vẫn nhất quyết phải để ta ăn dược thiện. Ta không phải không biết dược thiện có thể điều trị thân thể, nhưng mà mấy món đó rất khó ăn! Ngày nào cũng phải ăn không bỏ bữa nào, ta đã ngán đến tận cổ, hiện tại vừa nhắc đến đã cảm thấy nhức đầu.

Ta quay lưng về phía Văn Dư, nghĩ cách thuyết phục hắn bỏ qua chuyện này, có điều những chuyện liên quan đến sức khỏe của ta hắn quả thật quyết không nhường một bước nào.

Sáng hôm sau y sư trong phủ đến từ sớm. Lúc này Văn Dư bị thương còn đang sai nha hoàn hầu hạ ta mặc quần áo rửa mặt. Hắn nghĩ ta vẫn còn đang tức giận, buổi sáng vừa thấy ta tỉnh lại đã chủ động tới xin tha thứ. Ta không để ý tới hắn, hắn cười nhìn ta lấy lòng sau lại gọi y sư tiến vào bắt mạch cho ta. Ta đưa tay không nói một lời nào, chỉ thấy hai người này coi ta như không tồn tại, bàn bạc chuyện nên cho ta dùng phương thuốc điều trị nào đâu vào đấy. Ta xoa ngón tay, mở miệng nói: "Y sư tiên sinh, ta thấy phương thuốc này cần thay đổi."

Y sư và Văn Dư nghe vậy thì sửng sốt: "Không biết gia chủ có ý gì? Theo lão phu, đây chính là phương thuốc thích hợp nhất với tình huống thân thể hiện tại của ngài."

"Cũng không có gì, chỉ là có loại dược thiện ta vẫn thường ăn, nhưng không biết vì sao có lần vừa ăn đã cảm thấy khó chịu trong người." Ta bịa chuyện không chút chột dạ.

"Chủ tử thấy khó chịu vì sao không nói sớm! Y sư tiên sinh mau bắt mạch lại cho chủ tử xem có thể có bệnh ngầm nào không!" Văn Dư vừa nghe đã cuống đến độ hận không thể chạy đến sờ khắp người ta xem có chỗ nào không khỏe không.

"Chắc chắn không thể có chuyện này, xin hỏi gia chủ có triệu chứng như thế nào?" Y sư cau mày hỏi. Ta không nhìn hắn, lại hắng giọng nói hết sức rành rọt: "Váng đầu... Đúng vậy, váng đầu."

Y sư thấy ta như vậy sao lại không biết ta có ý gì. Hắn cũng không vạch trần, chỉ hơi buồn cười nói tiếp: "Vậy không biết triệu chứng của gia chủ là loại gì? Là váng đầu, đầu đau như búa bổ, đau cả đầu hay là đau nửa đầu..."

Ta nghe hắn lải nhải liệt kê một loạt chứng bệnh đau đầu, lập tức đưa tay hô dừng: "Ta quên mất rồi. Chuyện xảy ra đã lâu, sao giờ nhớ rõ được."

"Nếu gia chủ không nhớ rõ, vậy để lão phu kê cho gia chủ mấy dược thiện dùng khoảng hơn tháng để gia chủ ngẫm lại?"

Y sư vừa dứt lời, ta còn chưa nói gì, Văn Dư đã tức giận: "Y sư tiên sinh nói gì vậy! Chủ tử nhà ta vốn đã thấy khó chịu, sao có thể thử dùng lại được?"

Ta nghe xong thì uống một ngụm trà, không nói lời nào. Y sư thấy ta như vậy liền đứng dậy tranh cãi với Văn Dư: "Dư tiên sinh sao lại hồ đồ vậy? Chẳng lẽ Dư tiên sinh không nhìn ra gia chủ đang nói bậy!"

Y sư nói xong, ta lập tức chống vào cạnh bàn đỡ trán. Văn Dư thấy ta như vậy nào để ý đến những chuyện khác: "Chủ tử thấy không khỏe sao?"

"Không có việc gì, chỉ là thấy hơi mệt. Văn Dư, ngươi đừng tranh luận với y sư tiên sinh. Nếu các ngươi muốn ta ăn dược thiện thì ta ăn là được. Không cần phải như vậy." Ta giả làm người tốt khuyên giải, quả nhiên Văn Dư nghe xong càng thêm tức giận: "Chủ tử, chúng ta không ăn mấy món dược thiện kia nữa."

"Dư tiên sinh, sao tiên sinh lại nuông chiều gia chủ như vậy!"

"Ta nuông chiều? Ta chỉ ước mỗi ngày chủ tử đều khỏe mạnh, nhưng hiện giờ chủ tử đã nói người khó chịu, tiên sinh còn muốn chủ tử ăn dược thiện tiếp. Lão nhân gia ngài có ý gì?"

"Đấy là váng đầu sao, gia chủ chính là biết rõ nhược điểm của tiên sinh nên lấy ra lừa tiên sinh! Tiên sinh là người không có tiền đồ, dọa một cái là đã tin sái cổ!"

Ta ngồi bên cạnh uống trà xem diễn, kết quả thấy câu này được nói ra nên nhanh chóng tiếp lời: "Văn Dư, sao lại bất kính với trưởng giả như vậy?", sau đó quay đầu híp mắt nhìn y sư: "Y sư tiên sinh, hôm nay Văn Dư nóng giận, mong ngài đừng quở trách. Việc dược thiện này hay là đợi vài ngày nữa hãy bàn tiếp."

Y sư thấy vậy, sao lại không đoán ra hôm nay đã rơi vào bẫy của ta? Có phùng mang trợn mắt nhìn ta cũng vô dụng, hắn chỉ đành phất tay áo nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Có lẽ là bình tĩnh lại cảm thấy không đúng lắm, ta quay người thì thấy Văn Dư nhíu mày hỏi: "Chủ tử thật sự cảm thấy khó chịu?"

"Tất nhiên."

"Thật chứ?"

"Thật."

Văn Dư nhìn ta như có chút nghi ngờ. Ta lập tức ho khan hai tiếng. Hắn vừa nghe đã hoảng sợ, không gặng hỏi nữa mà vội vàng bảo người trong viện đi sắc thuốc cho ta. Ta khẽ cong khóe miệng, nghĩ y sư tiên sinh quả nhiên thông minh, chẳng phải ta chỉ cần nắm được nhược điểm của Văn Dư, dọa hắn một cái là được sao.

Hết phiên ngoại - Lừa người.

Lời tác giả:

Xin giới thiệu với mọi người con trai tui:

Tên gọi: Văn Chi Nhất

Tên từng dùng: Văn Dịch

Nickname: Đứa trẻ hư

Lại giới thiệu với mọi người con dâu tui:

Tên gọi: Văn Dư

Nickname: Fan cuồng của Văn Chi Nhất, Văn Dư chủ-tử-nói-gì-tin-nấy-dọa-một-cái-là-sợ.
Bình Luận (0)
Comment