Chi Nhất Vô Nhị

Chương 8

Từ năm ta lên bảy, thầy dạy chúng ta hơn ba năm, Trương Trường Hữu cũng làm bạn với ta hơn ba năm. Hắn trời sinh lạc quan hồn nhiên, hoàn toàn trái ngược với ta. Cách đối nhân xử thế tất nhiên cũng bất đồng, huống chi hắn còn có một vị sư phụ không ưa ta cho lắm.

Ngày mai khai mạc Thanh Anh, ta tính hôm nay sẽ không ra ngoài chơi, tránh để hai vị huynh trưởng, trưởng tỷ càng coi thường mình, vì thế chỉ ngồi trên lầu khách điếm, gọi ít điểm tâm và bình trà.

Văn Dư hầu hạ bên cạnh. Ta khẽ hất cằm bảo hắn ngồi xuống, hắn lại nói ở đây nhiều người, đứng vẫn an toàn hơn. Tuy cảm thấy sẽ chẳng có chuyện gì được nhưng ta không phản bác, đành mặc kệ hắn.

Ngoài cửa sổ có tiếng người lao xao, cực kỳ huyên náo. Bên đường bày các quầy hàng rong đủ loại màu sắc, ta nhìn đã thấy thèm, bèn bảo Văn Dư đi mua một ít mang về. Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Trương Trường Hữu nghe thấy. Hắn cười hì hì kêu ta đợi, sau đó xoay người lập tức xuống lầu, còn chẳng chờ ta phản ứng lại.

Ta ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, thấy Trương Trường Hữu cầm đồ ăn vặt vừa mua ngẩng đầu nhìn ta. Hắn ban đầu hơi sửng sốt, sau đó cười càng đậm. Ánh nắng ấm áp, trời không một bóng mây, trái lại khiến hắn có vẻ lóa mắt như mặt trời ngày mới.

Ta nhếch khóe miệng, cảm thấy suy nghĩ này hơi buồn cười, sau đó bỗng nhiên nghe   được giọng nói có chút do dự của Văn Dư: "Chủ tử, Trương công tử có vẻ rất tốt với người."

Ta quay lại, ngước mắt nhìn hắn rồi nói: "Tạm coi là vậy."

Hắn không nói gì, như nhẹ nhàng thở ra. Sắc mặt ta lạnh lùng: "Ngươi hiện tại đang muốn thăm dò ta?"

Ta có chút không vui nhưng cũng không muốn phát giận lên hắn. Ta biết, hắn nhất định thấy ta đối xử với Trương Trường Hữu không giống với những người khác, cảm thấy hơi bất an.

Văn Dư thấy ta hỏi vậy thì lập tức quỳ xuống, sau đó dùng đầu gối lết về phía ta hai bước, nắm lấy vạt áo ta: "Chưa từng thăm dò chủ tử. Thuộc hạ chỉ lo chủ tử quá tốt, bị người khác cướp mất."

Nghe hắn nói, ta bỗng thấy buồn cười. Chẳng lẽ ta lại không biết bản thân là người như thế nào? Thế gian này nào có mấy ai ngốc như hắn, mắt mù mệnh kém mới lao đầu vào kẻ như ta. Có điều nếu hắn muốn nghĩ như vậy thì cứ nghĩ đi, ta cũng không muốn nhiều lời.

Ta rót rượu vào chén, bóp cằm hắn rồi tiến sát lại. Mùi rượu thoang thoảng phả lên, mặt hắn lập tức đỏ ửng. Ta nói: "Ảnh vệ nhỏ à, vậy ngươi phải cố gắng nhiều vào."

Trương Trường Hữu vừa đến đã chứng kiến cảnh này. Hắn sững người ở cửa, ta ngồi xuống, khoát tay bảo hắn tiến vào, sau đó để Văn Dư đi đóng cửa lại.

Hắn ngơ ngác nhìn ta. Ta nhận túi đồ ăn vặt lớn trong tay hắn rồi chậm chạp mở từng gói một. Một lúc sau, Trương Trường Hữu như mới phản ứng lại, hỏi: "Khi nãy hai người đang làm gì?"

Ta uống một ngụm rượu, nghĩ mơ chua này ăn ngon thật, theo bản năng trả lời một câu: "Không làm gì hết, hắn không nghe lời nên ta dạy dỗ chút thôi."

Trương Trường Hữu có vẻ bị lý do này thuyết phục nên không hỏi nữa, bắt đầu kể lại sự tích hành tẩu giang hồ làm anh hùng trong mấy năm không gặp. Ta im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên hỏi một câu, hắn lại càng hưng phấn miêu tả bản thân anh dũng can đảm trừ gian diệt ác ra sao. Ta vừa ăn vừa thỉnh thoảng lấy một, hai miếng nhét cho Văn Dư đang đứng bên cạnh, còn đâu hoàn toàn chìm trong tư thái nghe kể truyện cổ tích. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng Trương Trường Hữu, khá thoải mái. Đột nhiên có tiếng hỗn loạn từ dưới lầu truyền đến.

Phản ứng đầu tiên của Văn Dư là đến bên cạnh ta. Ta ném cho hắn một ánh mắt trấn an. Trương Trường Hữu vốn đứng dậy tính đi ra ngoài, không hiểu sao lại nhìn ngay đơ về phía này. Ta đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa nói đùa một câu: "Trương đại hiệp sao thế? Sợ à?"

Bấy giờ hắn mới phản ứng lại, theo ta ra khỏi phòng.

Vừa bước khỏi cửa thì thấy trong đại sảnh khách điếm có một nữ tử xinh đẹp yếu đuối, vừa ôm đàn tỳ bà vừa quỳ trên mặt đất khóc rấm rứt, bên cạnh là ông chủ khách điếm đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Bên dưới cãi cọ ồn ào không nghe ra chuyện gì. Trương Trường Hữu tìm người ngoài hỏi, chỉ nghe kể, nữ tử kia bơ vơ không nơi nương tựa, muốn xin được ca xướng ở đây làm kế sinh nhai, thế nhưng ông chủ khách điểm này lòng dạ tàn nhẫn, kiên quyết không đồng ý, muốn đuổi nữ tử này đi, người ta chỉ muốn mượn tạm cái sảnh nhà hắn thôi mà, chậc.

Ta thấy người này tỏ ra vô cùng coi thường ông chủ khách điếm, thấy thú vị, hỏi Văn Dư xem hắn nghĩ gì. Văn Dư vẫn luôn nhìn ta, lắc đầu không nói. Trái lại, Trương Trường Hữu có vẻ tức giận bất bình, nói ông chủ này thật không có tình người, vì sao lại không giúp đỡ nữ tử kia.

Ta không để ý đến hắn, chỉ im lặng xem trò vui. Dưới lầu càng lúc càng căng thẳng, thậm chí có người chỉ trích ông chủ khách điếm làm giàu mà không có nhân đức, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Ông chủ khách điểm có vẻ khó xử, không biết nên giải quyết thế nào cho phải.

Chuyện càng lúc càng không ổn, đột nhiên có một nam nhân xông ra, tự xưng là đệ tử của Thu Danh Phủ. Hắn đứng phía trước bảo vệ nữ tử, lời nói sắc bén chỉ trích ông chủ khách điếm độc ác, còn kêu gọi mọi người đừng đến khách điếm này nữa. Vẻ mặt ông chủ hốt hoảng, muốn nói cũng không có ai nghe.

Ta chống cằm nghe Trương Trường Hữu ở bên cạnh khen tên đệ tử Thu Danh Phụ này thật trượng nghĩa. Nhìn cảnh tượng dưới lầu, ta lại cảm thấy vô vị.

Ta ghé vào tai Văn Dư, bảo hắn xuống hỏi ông chủ khách điếm xem đây là chuyện gì. Văn Dư nhìn ta rồi phi thân xuống lầu.

Ông chủ nhìn Văn Dư như thể cọng rơm cứu mạng, muốn bắt lấy cánh tay hắn nhưng lại bị hắn tránh đi. Sau đó Văn Dư đưa ông chủ khách điếm vào một góc hỏi chuyện, để lại hai kẻ trong sảnh diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.

Trương Trường Hữu thấy Văn Dư đi xuống thì hỏi ta có chuyện gì, ta hếch cằm ý bảo chờ Văn Dư trở lại. Lát sau, Văn Dư quay về kể, ông chủ nói vì sắp tới đại hội Thanh Anh nên người trong khách điếm chủ yếu là từ bên ngoài tới. Nữ tử kia là người hát diễm khúc* nổi danh ở đây, dáng vẻ nàng ta lại như vậy, hiển nhiên không khách điếm đứng đắn nào muốn chứa chấp. Ông chủ vốn định để tiểu nhị cho nàng ta hai lượng bạc rồi mời ra ngoài, ai ngờ nàng ta lại èo uột ngồi xuống đất bắt đầu khóc lóc, nói qua nói lại thành như bây giờ.

* Diễm khúc (艳曲): Khúc hát về tình ái ướt át, trong ngữ cảnh truyện thì là khúc hát không đứng đắn.

Trương Trường Hữu nghe xong thì bày tỏ, ông chủ khách điếm xem ra không phải kẻ không có tình người, tuy nhiên nữ tử này hẳn cuộc sống cũng rất vất vả.

Ta khịt mũi cười, hỏi Văn Dư xem hắn nghĩ gì. Văn Dư cau mày nói: "Ông chủ đã tận tình tận nghĩa, là nữ tử này không biết điều." Ta cong môi, nhéo mặt hắn một cái.

Trương Trường Hữu trợn mắt nhìn ta: "Chi Nhất, huynh cũng nghĩ như vậy?"

Ta rũ mắt nhìn trò cười ở dưới lầu, trả lời: "Không thì sao? Chưa nói đến việc nữ tử này hát diễm khúc, ông chủ còn tính cho nàng ta hai lượng bạc rồi mới đuổi đi. Kể cả không làm vậy, ông chủ khách điếm cũng chẳng làm gì sai."

"Dù nữ tử này hát diễm khúc nhưng chỉ cần bảo nàng ta xướng khúc khác là được. Người ta hẳn là cuộc sống khó khăn, ông chủ khách điểm có thể giúp tại sao lại không giúp. Huống chi hai lượng bạc thì có ích gì, cho người cá đâu bằng dạy người cách bắt cá, Chi Nhất." Trương Trường Hữu thấy hơi khó tin, vội vàng phản bác.

Ta cười, không muốn nhìn hắn: "Trường Hữu, ngươi cũng nói là cuộc sống khó khăn. Các ngươi muốn làm việc tốt, nguyện hi sinh bản thân mình vì người khác, tuy nhiên không thể yêu cầu người khác cũng phải làm giống ngươi." Ta quay ra nhìn hắn.

Hắn ngẩn người, nói trong vô thức: "Nhưng đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu vốn là bổn phận của chúng ta."

Ta không để ý tới hắn. Lúc này, dưới lầu càng lúc càng xôn xao, tên đệ tử Thu Danh Phủ thậm chí còn rút kiếm ra, dáng vẻ hùng hổ hăm dọa. Ta nghiêng người hỏi Trương Trường Hữu: "Nói ta xem, hiện giờ ai là kẻ mạnh, ai là kẻ yếu?"

Người bên cạnh cứng lại không trả lời. Ta lập tức đứng dậy trở về phòng, tiện thể bảo Văn Dư đi giúp ông chủ khách điếm.

Chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ tử dưới lầu và tiếng chén đĩa loảng xoảng. Không khí an tĩnh trở lại, sau đó có tiếng người gào lên: "Ngươi là kẻ ác từ đâu tới, vì sao lại giúp loại người bất nhân này."

Chuyện phía sau thế nào ta không biết, chỉ từ cửa sổ nhìn thấy tên đệ tử Thu Danh Phủ bị Văn Dư ném ra khỏi khách điếm.

Hết chương 8.
Bình Luận (0)
Comment