Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 27

Nghe Hồ Quốc Đống nói như vậy, Ngô Hồng Nhi bừng tỉnh, cô nói như thế nào lại cảm thấy người này sau khi tiến vào lại có cảm giác không được tự nhiên như lúc mới quen đây. Phải biết hồi bọn họ mới quen tuy rằng Hồ Quốc Đống khá thẹn ngùng, nhưng là đợi đến khi hai người quen thuộc nhất là sau khi kết hôn, vẫn biểu hiện khá tích cực, rất ít lại có loại biểu cảm muốn nói lại thôi kia, hôm nay đoán chừng là vì cái này mới tiếp tục bắt đầu không được tự nhiên đi.

Đối với việc người nhà họ Hồ muốn tiếp tế Hồ Lê Nhi, tuy rằng Thôi Vinh Mai khá kiêng kị, trước khi cưới cũng cằn nhằn với Ngô Hồng Nhi suốt bảo để ý chút. Nhưng là nói thật, thật ra Ngô Hồng Nhi không hề có ý kiến gì. Nói như thế nào đây, Hồ Lê Nhi là con gái nhà họ Hồ, giống như là cô là con gái nhà họ Ngô, nếu cuộc sống sau này của cô có khó khăn, nhà mẹ đẻ cô tiếp tế cô một chút rất bình thường, tuy nói con gái gả đi như hắt nước ra ngoài, nhưng là thân sinh cốt nhục này không phải dễ dàng hắt ra như vậy.

Hơn nữa, tiền này lại không phải cô bỏ ra, tiền của hai cụ nhà họ Hồ, bọn họ muốn cho ai, một cô dâu vừa gả tới như cô có thể nói được cái gì, nếu làm ầm ĩ, chỉ sợ cả nhà cũng nhìn cô không thuận mắt rồi.

"Được ạ, thật ra anh nên đi sớm một chút, ngày mai đã ba mươi rồi, không biết còn chỗ bán đồ hay không?" Ngô Hồng Nhi nói."Nếu không anh cứ lấy chút đồ trong nhà, dù sao đồ trong nhà chúng ta chuẩn bị cũng nhiều." Dĩ nhiên, tiền riêng trong tay cô lại là tuyệt đối không thể lấy ra.

"Được, ngày mai anh sẽ bảo mẹ thu thập một chút cho anh, cũng không thể cầm quá nhiều, chị Ba chúng ta tính tình cứng rắn cho nhiều chị ý cũng không muốn." Thấy vợ mình quả nhiên như hắn dự đoán, không chỉ không so đo chút nào, còn bảo mình cho thêm Hồ Lê Nhi đồ, trong nháy mắt Hồ Quốc Đống cảm thấy mình viên mãm rồi. Ngay cả động tác xoa bóp bả vai cho Ngô Hồng Nhi dưới tay cũng dịu dàng không ít.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lý Quế Lan thu thập chút đồ cho Hồ Quốc Đống, thực phẩm chín trong nhà làm, cũng có hai cân thịt lợn nhiều mỡ ít nạc, lại cho hắn hai mươi đồng, tuy nói mỗi loại cầm cũng không nhiều, nhưng là cộng lại cũng không ít. Vội vàng ăn sáng xong, Hồ Quốc Đống liền đi đưa cho Hồ Lê Nhi.

Lý Quế Lan đương nhiên cũng từ chỗ con trai mình biết việc Ngô Hồng Nhi không ngại mình trợ cấp con gái, bà lắc đầu, đám đàn ông đâu có biết cong cong quẹo quẹo trong lòng phụ nữ, cho dù là thật sự để ý, cô dâu mới đến cũng không thể nói ra lời ‘không muốn cho’.

Gần trưa Hồ Quốc Đống trở về, còn mang về nửa rổ trứng vịt muối, đây là Hồ Lê Nhi muối. Vốn Hồ Quốc Đống không định lấy, dù sao chỗ trứng vịt muối này cả nhà chị Ba cũng chỉ ăn lễ ăn Tết mới bỏ được ăn hai quả, bình thường đều phải tích cóp đổi tiền, như vậy sao hắn có thể lấy? Chẳng qua con người Hồ Lê Nhi khá có khí phách, nếu hắn không lấy, Hồ Lê Nhi có thể trả về tất cả đồ hắn đưa qua. Không có cách nào Hồ Quốc Đống chỉ có thể nhận lấy. Bất kể nói như thế nào nửa rổ trứng vịt muối này giá trị cũng ít hơn đồ hắn đưa qua nhiều.

Đáp lễ nửa rổ trứng gà này làm cho Ngô Hồng Nhi cảm thấy con người Hồ Lê Nhi không tệ, thật ra Ngô Hồng Nhi không sợ có thân thích nghèo, chỉ sợ họ vừa nghèo lại không có cốt khí.

Buổi tối ba mươi Tết tiếng pháo cũng không có quá nhiều, so sánh với pháo hoa đủ loại đủ kiểu đời sau lại càng không so được. Hiện tại mọi người ăn cơm còn không đủ ăn đâu, nào có tiền dư dả mua pháo, cũng chỉ là một số gia đình điều kiện tốt sẽ đốt một chút, có một ít bọn nhỏ sẽ bỏ chút tiền tiêu vặt mua chút pháo tét đốt, trong thôn bọn nhỏ cũng chỉ lúc lễ mừng năm mới mới có chút tiền tiêu vặt.

Buổi tối ba mươi tết phải ăn sủi cảo, nhân cải thảo thịt lợn, chấm vào chút dấm chua, nguyên Hồ Quốc Đống đã ăn ba bát lớn. Ngô Hồng Nhi ăn được ít cũng ăn hơn một bát. Hiện tại ăn bữa sủi cảo đối mọi người mà nói cũng là xa xỉ, cũng chỉ là tết lớn tết nhỏ mọi người mới bỏ được ăn một bữa. Không có cách nào, bất kể là bột mì hay là thịt lợn đều là thứ đắt đỏ.

Thật ra cuộc sống của mọi người bây giờ đều là như thế, rất nhiều người thành phố sống còn không bằng người nông thôn đâu, người nông thôn ít nhất ăn rau từ trong vườn rau nhà mình là có thể ăn được, nếu gặp đúng dịp không chừng còn có thể mua chút thịt lợn rẻ. Người thành phố thì không giống vậy, hàng năm chỉ chút phiếu như vậy, có người còn phải được thân thích nông thôn tiếp tế cơ đấy.

Bởi vì là ăn tết, Lý Quế Lan cũng cho mọi người ăn thoải mái. Tròn hai mâm sủi cảo lớn bị bốn người ăn hết sạch sành sanh, chỉ để lại một mâm để sáng mùng một Tết ăn.

Ăn uống no đủ, người một nhà bắt đầu ngồi quanh một chỗ nói chuyện phiếm. Đêm ba mươi phải gác đêm, hiện tại ngay cả điện cũng không có, trừ tán gẫu mọi người còn thật không có gì có thể làm. Nếu như là bình thường còn có thể đi chơi bài gì đó, nhưng là ba mươi tết là ngày đoàn viên, mọi người đều phải ở nhà đón giao thừa, cho dù là anh muốn chơi cũng không có ai chơi với anh.

Nói là nói chuyện phiếm thật ra phần lớn cũng chính là Lý Quế Lan nói, Hồ Lão Đồ đã là người làm bố chồng người ta, trước mặt con dâu cũng không tiện nói nhiều. Ngô Hồng Nhi là con dâu mới nói những chuyện linh tinh ở bên ngoài dễ làm cho người nhà chồng không thích, về phần Hồ Quốc Đống hiển nhiên là không mọc sợi dây thần kinh tán gẫu kia. Bảo hắn nghe còn được.

"Sáng sớm ngày mai khi chúc tết, các con cứ đi cùng Quốc Lương bọn họ, đi thế hệ trước trước, sau đó chú bác trong nhà các con cũng phải đi cả. Hồng Nhi mồm miệng nhanh nhẹn một chút. Đây là cái tết đầu tiên đúng ra các con đều được cho bao lì xì." Lý Quế Lan kéo tay Ngô Hồng Nhi dặn dò.

Sáng mùng một Tết chúc tết là việc lớn, sống đến cái tuổi này như Hồ Lão Đồ bọn họ đã không cần ra ngoài mấy rồi. Cũng chỉ đầu buổi trưa đi một vòng chỗ mấy trưởng bối trong tộc, cái khác thì chờ tiểu bối tới cửa để chúc tết. Mà Lý Quế Lan sở dĩ lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi dặn dò, một là vì tiền dập đầu của cô dâu mới, hai là vì để cho Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống biết chúc tết nhất định phải chúc toàn bộ.

Nhà họ Hồ bọn họ ở trang An Bình là thế gia vọng tộc, người trong thôn chiếm một nửa còn muốn hơn. Chẳng qua tuy rằng đều là họ Hồ, cũng chia xa gần, những họ hàng xa kia tuy rằng vẫn là một gia đình, nhưng là quan hệ huyết thống đã có thể ngược dòng đến rất xa rồi. Những người đó cho dù là xa chút cũng không có gì. Nhưng là những họ hàng gần kia nhất định phải tới. Trưởng bối trong họ Hồ bọn họ còn có người chuyên so đo cái này, lễ mừng năm mới chúc tết, ai đi ai không đi họ nhớ rõ ràng chi li, nếu anh không đi, cáu lên ông ta có thể trực tiếp tìm đến nhà.

Hai vợ chồng Hồ Quốc Lương, anh họ của Hồ Quốc Đống đã từng xảy ra một lần như vậy, hai đứa lúc tết nhất phỏng chừng cũng bận rộn váng đầu rồi, lúc chúc tết, lại quên mất một ông chú cùng tộc của Hồ Lão Đồ bọn họ, kết quả ông cụ tính khí nóng nảy, trưa hôm đó đã tìm đến chỗ cha của Hồ Quốc Lương, dạy bảo cha hắn một trận, đơn giản chính là tiểu bối không hiểu chuyện, không tôn kính người già...

Cha của Hồ Quốc Lương Hồ Lão Sinh đã hơn sáu mươi còn bị ông chú họ hơn tám mươi tuổi dạy bảo y như cháu trai, rất chi là mất mặt, nhưng cái này thì có cách gì, là con trai con dâu nhà lão không đúng, không chỉ gọi con trai nhà mình đến trước mặt ông cụ dạy dỗ một trận, còn nhận lỗi với ông cụ không ngừng.

Sau khi chuyện này xảy ra, đám thế hệ trẻ gần như đều bị trong nhà xách lỗ tai giáo dục, người khác bất kể nói như thế nào, nhìn thấy ông bà cụ thế hệ ông nội, thái độ nhất định phải cung kính. Thôi Vinh Mai sợ con trai con dâu nhà mình không hiểu chuyện cũng gây ra chuyện, bèn lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi dặn dò.

Ngô Hồng Nhi nghe xong sự việc này, thật cũng không kỳ quái, nhà bọn họ cũng từng xảy ra chuyện tương tự đó, năm đó Ngô Tân Hội vào thành phố trở về, bởi vì đi xe không thấy được một thím trong tộc đi qua ven đường, hai người cứ vụt qua như vậy. Thím này lập tức gọi ngay hắn lại nói: "Thằng Ba, nhìn thấy thím mày làm như không nhìn thấy đúng không?"

May mắn Ngô Tân Hội cơ trí, vội vàng giải thích một phen, lại dựa vào một cái miệng khéo léo dỗ vị thím này cao hứng, sự việc này mới coi như qua được. Thật ra chuyện như vậy cũng không hề kỳ quái, ở nông thôn cực kỳ chú trọng cái này.

Thấy Ngô Hồng Nhi tiếp thu, Lý Quế Lan lại dặn dò tỉ mỉ ngày mai gia đình nào sẽ cho tiền dập đầu, gia đình nào sẽ không cho hoặc sẽ cho hai cái kẹo.... Ở nông thôn trên cơ bản cũng chỉ là tết mới cho trẻ con tiền mừng tuổi, đến lúc mười mấy tuổi trên cơ bản cũng sẽ không cho. Chẳng qua Tết đầu tiên mới cưới thân thích cũng là sẽ cho tiền dập đầu, nhưng là cũng chỉ là Tết thứ nhất mà thôi. Trước đây đều là Lý Quế Lan cho nhà người khác, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt nhà mình rồi.

"Hồng Nhi đừng nghe mẹ con, cái gì gọi là không cho đủ tuyệt đối không tha cho bà ta. Cho bao nhiêu thì con lấy bấy nhiêu, đâu so đo nhiều như vậy chứ." Hồ Lão Đồ thấy vợ mình càng nói càng không ra gì thì không nhịn được nói. Xem xem bà ấy đây là nói cái gì, nào có tính toán ngay trước mặt con dâu như vậy, cũng không ngại mất mặt.

Hồ Lão Đồ còn mấy người anh em, cháu trai trong nhà mỗi anh em ít nhất cũng có hai đứa, phía trước mấy cháu trai sau khi kết hôn, lúc Tết dẫn vợ đến chúc tết, Thôi Vinh Mai mỗi người cho hai đồng. Nhà bọn họ chỉ một đứa, đúng ra thím, bác dâu của Hồ Quốc Đống nói gì cũng phải trả lại hết cho nhà bà mới đúng.

Một người đàn ông như Hồ Lão Đồ cũng không để ý mấy đồng lẻ này, cho nhiều cho ít một chút thì có gì, đám đàn bà này chính là tính toán chi ly như vậy. Bình thường tính toán như vậy thì cũng đành, trước mặt con dâu còn nói như vậy, Hồ Lão Đồ cũng không nhìn được rồi.

"Ông biết cái gì, cái gì gọi là không để bụng mấy đồng lẻ kia, một năm chúng ta mới có thể tiết kiệm được mấy đồng? Chẳng lẽ tiền của chúng ta là gió lớn thổi tới hay sao. Ông nói mặt mũi nói tình thân với người ta, người có nói với ông không? Tôi mặc kệ, nếu tiền dập đầu bọn họ cho Quốc Đống và Hồng Nhi ít, sau này bọn họ cưới con dâu nữa ông xem tôi còn lấy tiền ra hay không? Hồng Nhi con nói mẹ nói đúng không?" Lý Quế Lan cũng không nhìn được loại tính tình chẳng so đo cái gì của Hồ Lão Đồ, thấy Hồ Lão Đồ nói như vậy cũng chẳng thèm giữ mặt mũi cho Hồ Lão Đồ ở trước mặt con dâu lập tức nói. Ở nông thôn ma sát nhỏ giữa chị em dâu là nhiều nhất, mặc dù lúc có việc đều sẽ hỗ trợ, nhưng là bất hòa ngầm lại vẫn tồn tại. Nếu không khi đó vì sao Thôi Vinh Mai biết Hồ Quốc Đống không có anh em ruột liền bằng lòng gả con gái tới đây như vậy chứ.
Bình Luận (0)
Comment