Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 46

Bởi vì lo lắng trong nhà, thời gian một nhà ba người Ngô Hồng Nhi ở nhà mẹ đẻ cũng không dài, ba bốn giờ chiều đã về rồi.

Hồ Lê Nhi ở nhà mẹ đẻ đối với sinh hoạt của Ngô Hồng Nhi bọn họ cũng không có mang đến thay đổi bao nhiêu, thậm chí bởi vì có Hồ Lê Nhi thỉnh thoảng giúp một tay, Ngô Hồng Nhi trái lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Không thể không nói Hồ Lê Nhi là một người rất dễ ở chung, ngay cả hai đứa nhỏ đều được chị giáo dục rất tốt, trẻ con đều là cực kỳ ham ăn, nhất là nhà Hồ Lê Nhi điều kiện không tốt, trẻ con như vậy nên tham hơn mới đúng, nhưng mỗi lần nhà họ Hồ làm đồ ăn gì ngon, hai đứa nhỏ đều không có bất kỳ tranh đoạt gì.

Chẳng qua rất nhanh cô đã không ung dung nổi, Đản Đản ngã bệnh. Mùa xuân ấm còn se lạnh, là thời điểm dễ dàng sinh bệnh nhất, nhất là trẻ con bởi vì sức đề kháng yếu lúc này càng là thời kỳ bọn chúng phát bệnh cao. Dù rằng Đản Đản bình thường rất khỏe mạnh, nhưng lần này cũng không tránh được bị cảm mạo.

Lúc trời còn lạnh Đản Đản còn nhỏ, bởi vậy vẫn bị bắt ở trong phòng, hiện tại trời ấm lên, thằng nhóc này cũng là đứa yêu thích náo nhiệt, không có chuyện gì là kéo cổ muốn đi ngoài, có lẽ là ở bên ngoài bị lạnh, bởi vậy liền phát sốt cao. Lúc Đản Đản nóng lên là nửa đêm, từ lúc có con Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống buổi tối ngủ rất nông, thật sự là đứa nhỏ nửa đêm vừa phải ăn sữa lại muốn đi tiểu, qua hơn nửa năm hai người làm cha mẹ cho dù là ngủ cũng phải mở một con mắt.

Lúc nửa đêm Ngô Hồng Nhi đột nhiên nghe thấy tiếng con khóc vùng dậy luôn, vội vàng bế con dậy sờ một cái, quả nhiên là lên cơn sốt rồi. Hồ Quốc Đống cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy theo Ngô Hồng Nhi nói: “Sao thế?”

“Sốt rồi.” Tiếng Ngô Hồng Nhi hơi run rẩy, đối với bệnh tật cô luôn là có chút e ngại không rõ tên, đời trước cô chính là bị ốm đau hành hạ đến chết.

Hồ Quốc Đống vừa nghe xong cũng phát hoảng, vội vàng đứng lên tìm thuốc cho con. Trong nhà có trẻ con, gần đây lại là mùa cảm cúm thường xảy ra nhiều, Lý Quế Lan bèn chuẩn bị một ít thuốc cảm cúm ở nhà, chẳng qua đứa nhỏ nhỏ như vậy nên uống cái gì, uống thế nào? Hồ Quốc Đống cầm hai bao thuốc cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Động tĩnh của hai vợ chồng hơi lớn, chỉ chốc lát sau Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ cũng đã thức dậy: “Quốc Đống à, Đản Đản đây là thế nào?”

“Mẹ, đứa nhỏ hơi sốt, ngài mau tới đây xem thử.” Trong giọng nói của Ngô Hồng Nhi mang theo tiếng khóc.

Cho dù bình thường biểu hiện thành thục hiểu chuyện hơn nữa, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống đều vẫn là thanh niên hơn hai mươi gặp phải chuyện thì hai mắt tối sầm, vào thời điểm này chỉ còn lại có hoảng loạn. Không có cách nào Đản Đản thật sự rất ít sinh bệnh, hiện tại đột nhiên phát sốt, hai người đều nóng nảy rồi.

Lý Quế Lan vừa nghe cháu trai bị bệnh vội vội vàng vàng khoác bộ quần áo rồi đi vào luôn. Bà vừa vào phòng là vội vàng xem đứa nhỏ. Đứa nhỏ khóe mắt rưng rưng, đang nhỏ giọng khóc thút thít, đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã khỏe mạnh, khóc lên cũng là kéo to giọng. Hiện tại bộ dáng tội nghiệp này, quả thực là như cầm dao khoét tim Lý Quế Lan vậy.”Ôi chao ôi, làm bậy nha. Để bà nội ôm một cái.”

Lý Quế Lan sờ sờ trán đứa nhỏ, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là phát sốt nhưng cũng không có sốt nặng. Lý Quế Lan nuôi sáu đứa con, trên cơ bản vừa sờ là chắc chắn.”Hai đứa các con là trông con như thế nào, đứa nhỏ sốt lên mới biết được, may mắn cơn sốt không nghiêm trọng, nếu không hai đứa các con tha hồ mà khóc.” Tuy rằng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Lý Quế Lan vẫn là dạy bảo đôi vợ chồng trẻ một trận.

Thấy Hồ Quốc Đống còn đang ngơ ngác cầm hai bao thuốc ở đó, Lý Quế Lan bèn nói: “Đừng đứng ngu ngốc ở đó nữa, đứa nhỏ nhỏ như vậy sao có thể uống cái đó.” Chẳng qua rốt cuộc là đau lòng con trai, Lý Quế Lan thấy đôi vợ chồng trẻ đều là sắc mặt sốt ruột bèn nói: “Chuyện không lớn lắm, phỏng chừng chính là nguyên nhân ban ngày dính chút gió, lát nữa nấu chút hành gừng nước đường cho đứa nhỏ uống là được rồi.”

Hồ Lão Đồ biết cháu trai phát sốt cũng không đợi được ở bên ngoài nữa rồi, nhưng đã hơn nửa đêm, Hồ Lão Đồ sốt ruột hơn nữa cũng không thể vào phòng con dâu, bởi vậy ông ho khan hai tiếng ở ngoài phòng rồi nói: “Mẹ nó à, Đản Đản thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì, lão già ông đi đun chút nước nóng, lại cho đứa nhỏ dùng hành gừng cùng đường đỏ đun nước nóng uống. Ra mồ hôi là không có việc gì rồi.” Lý Quế Lan nói xong, Hồ Lão Đồ liền vội vã đi làm việc luôn.

Ở nông thôn khám bệnh khó khăn, nhưng kinh nghiệm từng nuôi mấy đứa nhỏ đều phong phú, một chút cảm vặt căn bản không cần uống thuốc, dùng chút phương thuốc dân gian nhỏ là có thể trị tốt.

Nhà chính hơn nửa đêm lăn qua lăn lại như thế, Hồ Lê Nhi nghe thấy động tĩnh cũng vội thức dậy xem xem đã xảy ra chuyện gì. Chờ sau khi vào phòng mới biết được là cháu trai phát sốt. Thấy em dâu bình thường khôn khéo hào phóng khóe mắt đều mang theo nước mắt, Hồ Lê Nhi bèn an ủi: “Không có chuyện gì đâu Hồng Nhi ạ, trẻ con phát sốt nhẹ là rất bình thường, cũng không cần uống thuốc, lát nữa em dùng cồn chà xát lòng bàn chân lòng bàn tay cho nó, lại cho đứa nhỏ uống nhiều nước đổ mồ hôi là được.”

Hồ Lê Nhi nói thật đúng là không sai, năm đó lúc chị mang thai đứa thứ hai, bởi vì một đống chuyện rách nát kia của nhà chồng, cả ngày sốt ruột bốc hoả, lúc đứa nhỏ sinh ra cũng không có khỏe mạnh như con bé đầu. Thời điểm chưa đầy một tuần tuổi thường xuyên đau ốm bệnh vặt linh tinh. Khi đó hai vợ chồng tay trắng từ trong nhà chuyển ra, ngay cả chỗ ở cũng là mượn, nào có tiền khám bác sĩ, đều là Hồ Lê Nhi chăm sóc cẩn thận từng li từng tí như vậy mới tốt lên. Hiện tại đứa nhỏ đã lớn tráng kiện khỏe mạnh như thường rồi.

Chỉ chốc lát sau Hồ Lão Đồ đã bưng hành gừng nấu thành nước đường tới đây. Tuy rằng đã bỏ đường đỏ vào, nhưng bên trong hành gừng có một chút vị cay, Đản Đản vốn là không thoải mái, thứ đồ uống khó uống như vậy căn bản là không uống, cầm thìa đút tới miệng là phun ra luôn. Liên tục thử vài lần đều không bón vào được, nước mắt Ngô Hồng Nhi liền rơi xuống.

Đứa nhỏ khó chịu khóc, mẹ nó ở một bên khóc theo, hai mẹ con khóc đến một người lợi hại hơn một người. Bộ dáng thế này làm cho Lý Quế Lan cùng Hồ Lê Nhi đều bất đắc dĩ .”Lê Nhi con ôm đứa nhỏ, mẹ tới bón.” Hồ Lê Nhi chăm đứa nhỏ là vô cùng có kinh nghiệm, khẽ bóp mũi đứa nhỏ một cái, Lý Quế Lan đổ luôn nước đường vào. Hai mẹ con hợp tác cho Đản Đản uống một bát nhỏ, lại dùng cồn lau gan bàn chân lòng bàn tay cho đứa nhỏ hơn nửa giờ, lại sờ đứa nhỏ đã bớt nóng không ít.

“Được rồi, Lê Nhi con còn có thai đấy, mau đi nghỉ ngơi đi. Tối hôm nay mẹ trông ở đây.” Thấy trên mặt Hồ Lê Nhi mang theo mệt mỏi không thể tránh khỏi, Lý Quế Lan bèn nói. Sợ đứa nhỏ nửa đêm lại lên cơn sốt, bà là thế nào cũng không yên lòng trở về ngủ. Về phần hai đứa Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi bình thường nhìn một đứa vững chắc hơn một đứa, nhưng con vừa nhuốm bệnh mới biết được một đứa không đáng tin hơn một đứa.

Hồ Lê Nhi thấy đích xác không có chuyện gì nữa, Ngô Hồng Nhi cùng Lý Quế Lan cũng không ngừng bảo chị đi nghỉ ngơi bèn đi trở về. Sau khi Hồ Lê Nhi đi về nghỉ, Lý Quế Lan đuổi Hồ Quốc Đống đi phòng ngủ của bọn họ, bà và Ngô Hồng Nhi cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ.

Lăn qua lăn lại như vậy đã sau nửa đêm rồi, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không dám ngủ, chỉ có thể ở một bên chợp mắt một chút, hai người ai cũng không ngủ ngon. Chẳng qua cũng may buổi sáng Đản Đản đã hoàn toàn hạ sốt. Chỉ là vẫn hơi ỉu xìu, nhìn cũng không hoạt bát như bình thường. Lúc thân thể khỏe mạnh, Đản Đản ăn cái gì cũng ngốn nga ngốn nghiến, hiện tại cho dù là sữa mẹ nó cũng chẳng buồn ăn một ngụm.

Lý Quế Lan cũng không dám bế đứa nhỏ đi ra ngoài chơi nữa, chỉ để cu cậu ở nhà, dĩ nhiên hành gừng nước đường uống thường xuyên, nước sôi uống nhiều. Qua hai ba ngày thằng nhóc này lại sinh long hoạt hổ rồi.

Có điều lần này cu cậu sinh bệnh hiển nhiên đã hù dọa Ngô Hồng Nhi, lúc chăm con đã tinh tế hơn bình thường rất nhiều. Cô là cực kỳ thấu hiểu nỗi khổ khi bị bệnh, cô sợ ngã bệnh càng sợ con ngã bệnh. Vừa bận rộn một cái rất nhanh đã đến lúc gặt lúa mạch mùa hè.
Bình Luận (0)
Comment