Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 62

Edit: Trạch Mỗ

Thấy Đỗ Đồng Hải đi như chó đuổi phía sau, Lý Quế Lan hướng về phía bóng lưng hắn ta thầm mắng hai tiếng cho hả giận, sau đó tâm tình rất tốt hát í ửn.

Nha Nha thấy bà nội cô bé đột nhiên hát hai câu, ngẩng đầu lên một đôi mắt to nhấp nháy không ngừng, giống như đang khó hiểu vì sao bà cao hứng như vậy.

"Ai yo, cháu gái của bà, chơi ngoan nha, hôm nay bà nội làm thịt thịt ăn ngon cho Nha Nha của chúng ta." Thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầu nghi hoặc của Nha Nha gần như là một cái khuôn đúc ra với con Hai nhà mình, Lý Quế Lan liền cười nói. Tuy rằng bà cả ngày mắng Hồ Hạnh Nhi không để cho người khác bớt lo, nhưng đứa nhỏ càng là không để cho người khác bớt lo mới càng được người thích đấy. Trong năm cô con gái bà chiều nhất cũng chính là Hồ Hạnh Nhi, Nha Nha bất kể phương diện nào cũng giống Hồ Hạnh Nhi, cho nên Lý Quế Lan cũng rất thương yêu.

Nha Nha cái khác thì nghe không hiểu, nhưng đối với thịt thịt lại rất nhạy cảm. Thấy bà nội nói như vậy, cô bé có chút vui vẻ xác định nói: "Thịt thịt?"

"Đúng rồi, thịt thịt." Đừng nhìn Nha Nha nhỏ, nhưng cũng là đứa không thịt không vui. Y như hai thằng anh."Con bé này vừa nhìn chính là người nhà lão Hồ chúng ta." Lý Quế Lan cười nói, người nhà Hồ đều là không thịt không vui điển hình. Tương đối mà nói khẩu vị của Ngô Hồng Nhi nhẹ hơn một chút, có điều mấy đứa nhỏ hiển nhiên đều giống Hồ Quốc Đống, không có một đứa giống mẹ nó.

Tâm trạng tốt của Lý Quế Lan kéo dài đến tận buổi tối, cha con nhà họ Hồ cùng Ngô Hồng Nhi đều trở lại, Lý Quế Lan vẫn hát í ửn không ngừng. Hồ Lão Đồ thấy kỳ quái không thôi: "Bà đây là cao hứng cái nỗi gì?"

"Còn có thể cao hứng cái gì, tôi nói cho ông biết, sáng hôm nay thằng nhà họ Đỗ kia đến hỏi thăm chúng ta chuyện nền nhà, lúc trước không có hảo tâm, bây giờ hối hận rồi đi. Mới bắt đầu tôi thật là hận không thể đánh nó ra ngoài. Sau lại suy nghĩ một chút như vậy chưa hả giận, tôi dứt khoát mặt mày tươi cười nói với nó, còn nói cho thằng này xấu hổ, chạy còn nhanh hơn thỏ đấy." Lý Quế Lan vỗ đùi nói, có thể thấy được là hãnh diện vô cùng.

"Bà đó, vì chút chuyện nhỏ này cũng có thể cao hứng đến như vậy." Hiện tại Hồ Hạnh Nhi tiếp nhận chuyện trong nhà, cả người Hồ Lão Đồ đều nhẹ nhõm đi không ít, chẳng qua con người ông là không nhàn hạ nổi, thấy con dâu quản lý trại lợn rất tốt, cửa hàng thịt kho cũng không phải ngày nào cũng phải qua, trừ đi chợ bán thịt thì cả ngày trông ở chỗ nhà đang xây. Tuy rằng cháu, con rể cũng không để cho ông ra tay hỗ trợ, nhưng ông cũng không chịu ngồi yên cả ngày loanh quanh lung tung.

"Sao, thằng này chả phải thứ tốt, hiện tại hối hận tôi còn không thể cao hứng hai cái à. Tôi nói với ông ông chính là quá dễ nói chuyện, cứ phải giống như tôi mới được cơ." Lý Quế Lan nói. Con người Hồ Lão Đồ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá coi trọng mặt mũi, nói trắng ra chính là chủ nghĩa đàn ông quấy phá.

"Được được được, bà đúng, bà đúng." Cả đời Hồ Lão Đồ đều chưa từng nói được bà vợ này, hiện tại đương nhiên cũng không nói được.

"Nhà chúng ta xây thế nào rồi? Nói tới đã lâu như vậy tôi còn chưa qua chỗ đó một lần nào đâu." Lý Quế Lan nói. Xây nhà là chuyện lớn như vậy, không tận mắt chứng kiến vài lần trong lòng Lý Quế Lan thật đúng là không yên lòng. Trước đây hồi xây căn nhà này bà đúng là theo từ đầu tới đuôi. Nhà cửa là việc lớn, nếu không chú ý nhìn chằm chằm, rất dễ dàng xây không tốt ở một số chỗ nào đó. Có điều làm cho người ta may mắn là bây giờ còn chưa có xuất hiện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu cùng với công trình bã đậu như đời sau. Nhưng trong nhà ba đứa nhỏ lớn nhất cũng mới bảy tuổi, cho dù là sốt ruột hơn nữa Lý Quế Lan cũng không đi được hiện trường.

"Bà yên tâm, tuy rằng mời là đội thầu trấn trên, nhưng làm việc bên dưới đều là người của chính chúng ta. Hơn nữa chủ thầu kia cùng với thằng Cường có quan hệ không tồi, tôi thấy căn nhà đó xây rất tỉ mỉ." Hồ Lão Đồ biết bà vợ nhà mình hay bận tâm lo nghĩ bèn nói.

Thật ra xây nhà là phải giám sát kỹ một chút, nếu công nhân hơi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu một chút cũng rất dễ xảy ra vấn đề, nói chẳng hạn như chít trát không đồng đều…, tuy rằng không phải vấn đề lớn gì, nhưng làm cho người ta nhìn là ngứa mắt, dù sao nhà mới ai cũng muốn chỗ nào cũng tốt.

Hai cụ nhà họ Hồ trò chuyện rất hăng say, nhưng hai vợ chồng Hồ Quốc Đống bọn họ tối hôm nay lại rất ít lời, không có cách nào, đây là mệt.

Hồ Lão Đồ có thể nghỉ ngơi, Hồ Quốc Đống lại không được. Việc bẩn việc nặng gì đều do hắn làm. Mặc dù nói mời đội thầu, nhưng chuyển gạch và xi măng bên dưới đều là người của bọn họ, đội thầu người ta chỉ là làm một số việc quan trọng. Mặc dù nói người đến hỗ trợ không phải anh em họ nội thì là anh rể và anh vợ, nhưng bản thân Hồ Quốc Đống vẫn phải ra sức mà làm. Hơn nữa lúc dựng xà nhà làm mái nhà phòng giữa hắn còn phải nhìn chằm chằm từng li từng tí, thật là mệt không nhẹ. Nhất là dưới tình huống Triệu Cường là cái gối thêu hoa.

Nhà nhà Hồ Hạnh Nhi là xây cùng nhà họ Hồ, như vậy hai nhà cùng nhau mua vật liệu số lượng lớn còn rẻ hơn một chút. Vốn Hồ Quốc Đống còn tưởng rằng nhà họ Triệu chỉ có Triệu Cường thể lực yếu hơn một ít, nhưng ai ngờ thì ra ba anh em nhà họ Triệu đều giống nhau, ở bên cạnh làm giám sát còn được, một túi xi măng là có thể đè bẹp bọn họ. So sánh lên Triệu Cường cũng coi như tốt, ít nhất còn có thể làm chút việc nặng.

Anh cả và anh Ba nhà họ Triệu chỉ tới hai ngày rồi không thấy tăm hơi, nói là bận rộn công việc không xin nghỉ được. Chỉ có Triệu Cường không có cách nào chỉ có thể cố ra sức mà làm. Thật ra nếu là việc nhà người khác hắn đã sớm chạy rồi, nhưng là thứ nhất công việc kia của hắn cũng là tương đương với không có, thứ hai đây là nhà nhà mình, cho dù là không muốn đến hơn nữa cũng phải đến. Bằng không Hồ Hạnh Nhi sẽ không tha cho hắn. Bây giờ Hồ Hạnh Nhi vẫn còn cằn nhằn hai người anh em của hắn không dùng được đấy.

Có điều Triệu Cường rốt cuộc là tăng thêm gánh nặng cho Hồ Quốc Đống, rất nhiều việc anh rể không làm được đều đặt ở trên người hắn. Mỗi ngày buổi tối trở về Hồ Quốc Đống đều mệt đến ước gì nằm luôn lên giường gạch không động.

Ngô Hồng Nhi cũng không khác biệt, trước đây đều là Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống trông coi một đống việc của trại lợn. Bình thường Ngô Hồng Nhi nhiều nhất cũng chỉ là tính toán sổ sách một chút. Hiện tại vừa tiếp nhận toàn bộ quả thực đã rối loạn mấy ngày.

Thật ra cô cũng không cần phụ trách việc cho lợn ăn và dọn dẹp chuồng lợn cùng với mổ lợn, trong trại nuôi lợn đã mời mấy người gần đây lại tăng lên hai người, nhân thủ ngược lại là không thiếu. Chẳng qua mỗi ngày cô vừa phải mua lương thực cho lợn ăn, mổ lợn lại phải thống kê số lượng lợn hơi đưa đến trong quán cơm, số lượng thịt lợn đưa đến cửa hàng thịt kho, thậm chí là số lượng thịt lợn Hồ Lão Đồ đi chợ bán. Sau khi tính toán rõ ràng toàn bộ thu vào, phí tổn mới có thể tính ra nhà mình kiếm được bao nhiêu.

Nói thì đơn giản, nhưng là làm thì thật đúng là một đống lớn việc. Gọi là mua lương thực cho lợn ăn, nhưng tình huống lương thực tốt xấu, giá tiền như thế nào đây đều là chuyện, hơn nữa vừa bắt đầu có phần không thuần thục, Ngô Hồng Nhi đã thức suốt mấy buổi tối rồi. Chính là bởi vì cô bận rộn thành như vậy, sữa cho Nha Nha cũng mất. Nha Nha cũng không nhỏ rồi, hiện tại cai sữa không có ầm ĩ lớn như Đản Đản trước đây, chẳng qua trước khi ngủ cô bé vẫn sẽ muốn bú hai cái.

Dỗ con ngủ xong, Ngô Hồng Nhi đánh thức Hồ Quốc Đống đã nằm ngủ ở trên giường gạch nói, "Dậy ngâm chân một chút cho đỡ mệt rồi hẵng ngủ đi."

"Không được, lúc trở về đã rửa rồi, còn ngâm cái gì." Vừa rồi khi Hồ Quốc Đống về nhà toàn thân đều là xi măng cùng bùn đất, hắn trực tiếp dùng luôn nước lạnh tắm trong sân. Hiện tại trời ấm dùng nước lạnh cũng không có gì.

"Vậy sao được, nước nóng em đã đun cho anh xong rồi, anh mau dậy, bằng không ngày mai sẽ khó chịu." Ngô Hồng Nhi đi ra bên ngoài bưng nước nóng vào sau đó nói. Hồ Quốc Đống làm việc nặng, nếu buổi tối không dùng nước nóng ngâm chân ngày mai sẽ càng mệt hơn.

Thái độ Ngô Hồng Nhi kiên quyết như vậy, Hồ Quốc Đống chỉ có thể xoay người dậy ngâm chân. Thấy cô lại lấy sổ sách ra bắt đầu lật xem bèn nói: "Em vẫn tốt chứ, chuyện trong trại lợn có thể ứng phó được không? Nếu quá mệt mà nói em nhất định phải nói ra." Buổi tối mấy ngày nay sự vất vả của Ngô Hồng Nhi Hồ Quốc Đống cũng là nhìn vào mắt, thật ra hắn thật không muốn cô vợ nhà mình vất vả như vậy, phụ nữ ấy à, ở nhà trông con nấu cơm nấu nước thì cũng được, nếu phụ nữ cũng vất vả như vậy còn cần đàn ông làm gì.

Nhưng lần này là tình huống đặc thù, nhà bọn họ bây giờ một nhân thủ cũng không rảnh ra được. Không cho Ngô Hồng Nhi đi chẳng lẽ còn để cho Lý Quế Lan đi hay sao. Ít nhất Ngô Hồng Nhi còn đương tuổi khỏe mạnh.

Năm anh con rể nhà họ Hồ hiện tại đều đang hỗ trợ xây nhà đó, ngay cả Hồ Đào Nhi cũng đi giúp Hồ Hạnh Nhi nấu cơm. Ngô Hồng Nhi không thể không tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng không thể giao cho người ngoài mà.

"Không có chuyện gì, nào có mệt mỏi như vậy chứ, chẳng qua là mới tiếp nhận có chút không quen mà thôi. Chờ bọn anh bận rộn qua thời gian này là được rồi, chúng ta đều chịu đựng một chút." Thật ra Ngô Hồng Nhi tuy rằng trên thân thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hăng hái. Mặc dù là phụ nữ, nhưng có sự nghiệp có chỗ có thể để cho cô tỏa sáng tỏa nhiệt cũng là rất hạnh phúc.

Trước sau cả hai đời Ngô Hồng Nhi đều chưa từng ra ngoài làm việc, hiện tại mặc dù là bận rộn việc nhà mình, nhưng tinh thần hăng hái cũng rất đầy đủ. Có điều mấy ngày nay cô cũng phát hiện một vài vấn đề ở trong trại nuôi lợn nhà mình, tuy rằng không lớn, nhưng tiếp tục phát triển lâu dài cũng dễ dàng nảy sinh vấn đề. Quy mô của bọn họ bây giờ còn nhỏ, nếu sau này quy mô lớn, những tật xấu nhỏ đó chính là vấn đề lớn.

Nói chẳng hạn như việc chọn mua lương thực, lương thực trong nhà đều là thu mua từ trong thôn, hiện tại lương thực không khan hiếm như mấy năm trước nữa rồi, bởi vậy rất nhiều gia đình đều sẽ có lương thực thừa. Nhà họ Hồ liền thu mua ngay tại thôn, vừa lúc cũng tiện. Nhưng lương thực này tốt xấu cũng chỉ là bằng một câu nói, trước đây Hồ Lão Đồ ngại mặt mũi người ta nói mấy câu cho dù là lương thực chất lượng không tốt lắm ông cũng sẽ thu, dù sao cũng tổn thất không bao nhiêu.

Mấy ngày này Ngô Hồng Nhi đã gặp phải một lần, chất lượng những lương thực đó vô cùng không tốt, bởi vậy cô liền muốn hạ giá một chút, cô vừa nói chuyện người ta đã nói: "Bố chồng mày lúc trước cũng không nói gì đâu." Cô hỏi người làm việc trong trại lợn, bọn họ nói đúng là như thế. Bởi vậy Ngô Hồng Nhi cũng chỉ có thể thôi.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Ngô Hồng Nhi lại cảm thấy vấn đề này cũng không tính là nhỏ, tuy rằng đời trước cô gần như không để lại cho cô cái gì, nhưng là chưa ăn qua thịt lợn cũng gặp qua lợn chạy, bất kể làm cái gì không có quy tắc nhất định là không làm ra được thành tựu.
Bình Luận (0)
Comment