Edit: Trạch Mỗ
Gặt lúa mạch vừa qua, Hồ Quốc Đống tìm người quen, rồi đóng gói Vương Thông đưa đến đội thầu nổi tiếng ở trấn trên, ở đó không chỉ có thể học tay
nghề, bình thường làm phụ hồ còn có thể kiếm tiền, làm hơn nửa năm chờ
đến lúc cậu ta kết hôn tay nghề học tầm tầm không nói, còn có thể tích
cóp chút tiền riêng cưới vợ, cái này đã rất tốt rồi. Đương nhiên ở đây
cũng phải trên cơ sở Vương Thông không phải hạng dốt nát. Bằng không cho dù cho cậu ta điều kiện tốt hơn nữa cũng vô dụng.
Vương Thông
trái lại rất cao hứng, tuy rằng cậu ta đã thôi học bắt đầu làm việc từ
rất sớm, nhưng tiền nong trong nhà đều là Hồ Đào Nhi thống nhất quản lý
cho, trong tay cậu ta cũng không có bao nhiêu tiền. Cũng không phải cậu
ta muốn tích cóp tiền riêng, nhưng bây giờ suy cho cùng cậu ta đã tìm
được vợ, bình thường mua chút đồ cho con gái người ta đều phải xin mẹ
cậu, thật sự là hơi ngại. Bây giờ trong tay có thể có chút tiền công tuy rằng không nhiều nhưng cũng là không thể tốt hơn rồi.
Tiễn bước
cháu trai, Hồ Quốc Đống bèn bắt đầu suy xét đề nghị của Ngô Hồng Nhi.
Nói thật việc này tính khả thi thật đúng là có, không phải hắn khoác
lác, thịt kho nhà bọn họ chỉ cần đã ăn qua thì chưa từng có ai nói không ngon, nhất là giò lợn kho, tai lợn kho cùng giò thủ. Những cái này tuy
rằng không phải là thịt ngon gì, nhưng làm ra được rất ngon.
Cửa
hàng ở trấn trên buôn bán cũng vô cùng tốt, cơ mà cũng có nhược điểm,
thứ này cho dù có thể để được một khoảng thời gian cũng không lâu được.
Bởi vậy khai thác thị trường là rất khó khăn, bọn họ cũng chỉ có thể vỏn vẹn giới hạn trong trấn trên nho nhỏ này, ngay cả thành phố cũng không
thể đi, chi phí vận chuyển linh tinh thật sự là quá lớn, nhất là vào mùa hè căn bản là không để được.
Có lẽ có thể dạy dỗ mấy đồ đệ để
cho bọn họ đi mở chi nhánh, nhưng nếu không phải người quen biết nhà họ
Hồ cũng không bằng lòng truyền phần tay nghề này ra, nếu người ta học
tay nghề tự mình đi mở tiệm, bọn họ đi đâu khóc đây? Hồ Quốc Đống đi là
lựa chọn tốt nhất, nhưng vấn đề lại tới nữa, Hồ Quốc Đống đi bỏ lại một
nhà già trẻ làm thế nào, cũng không thể ngay cả cội nguồn cũng không cần chứ.
Nếu quả thật có thể dựa theo lời Ngô Hồng Nhi làm thành đồ
hộp hoặc là túi chân không đóng gói, tình hình vậy là không thể tốt hơn
rồi, phụ cận bọn họ sẽ có thể mở nhà máy, sau đó mở rộng nguồn tiêu thụ
từng chút từng chút, tiếp theo tiêu thụ đến các nơi trên toàn quốc,
không chừng ‘thịt kho Hồ gia’ bọn họ còn có thể trở thành nhãn hiệu nổi
tiếng toàn quốc nữa đấy. Chỉ cần nghĩ đến đây, Hồ Quốc Đống thậm chí có
chút kích động ngủ không yên.
Bởi vì vẫn luôn hợp tác với Hồ Hạnh Nhi, Hồ Quốc Đống bèn nói ý tưởng của mình cho Hồ Hạnh Nhi và Triệu
Cường đầu tiên. Nghe Hồ Quốc Đống nói xong, Triệu Cường vỗ đùi cũng
không ngừng nói tốt.”Quốc Đống ý tưởng này của cậu không tồi, nếu quả
thật có thể làm được, thịt kho của chúng ta không chừng thật sự có thể
bán chạy khắp cả nước đấy.” Triệu Cường đừng nhìn mồm mép tép nhảy, làm
việc thể lực cũng chả ra sao, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, nghe Hồ
Quốc Đống nói như vậy, trong đầu anh ta đã xoạch xoạch mấy ý tưởng rồi.
Nếu dựa theo ý tưởng của Hồ Quốc Đống, bọn họ thậm chí có thể đạt tới sản
tiêu nhất thể, trong nhà đã có trại nuôi lợn hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề nguyên liệu, đến lúc đó lại mở một cái xưởng gia công để gia
công, về phần anh ta và Hồ Hạnh Nhi thì chuyên môn phụ trách tiêu thụ.
Triệu Cường cảm thấy bằng năng lực của mình và vợ, ra sức mà kiếm lớn
một phen tuyệt đối không thành vấn đề.
Cũng không phải Triệu
Cường có nhiều tự tin, mà là hiện tại trên thị trường loại thực phẩm
chín chân không này thật sự là quá ít, chỉ có mấy loại hương vị cũng
không phải tốt lắm, hơn nữa giá cả không thấp, căn bản không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của mọi người, bạn thử nghĩ xem Trung Quốc nhiều người như vậy, không mua nhiều, chỉ cần mỗi nhà mua của bọn họ một cái giò
lợn thì có bao nhiêu lợi nhuận. Chỉ cần nghĩ đến cái này, Triệu Cường
thậm chí có thể nghĩ tới một đoàn tiền nối tiếp đuôi nhau nhào về phía
mình.
“Có điều Quốc Đống chúng ta cũng không thể mù quáng xuống
tay, theo anh hai ta tốt nhất đi ra ngoài khảo sát một chút, loại nhà
máy này ở phương nam chắc không ít, chờ khảo sát xong, chúng ta hẵng
quyết định cụ thể làm như thế nào. Về phần khởi công xưởng tuyển chọn
các kiểu cũng không cần lo lắng, chú út anh tuy rằng đã về hưu, nhưng
vẫn có vài phần mặt mũi, hơn nữa hiện tại chính phủ đang ra sức cổ vũ
kinh tế cá thể đấy, không chừng không chỉ sẽ không làm khó chúng ta, còn có thể cho chút trợ giúp.” Triệu Cường tuy rằng bị ý nghĩ của mình kinh diễm vô cùng, nhưng cũng may đầu óc còn rất minh mẫn, đầu tiên là đưa
ra hai điểm mấu chốt.
“Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy, chúng ta
đi khảo sát một chút trước, nếu như có thể tìm được mấy thợ có kinh
nghiệm về là tốt nhất. Nếu quả thật muốn làm như vậy thì sẽ không phải
là một số lượng nhỏ rồi. Đến lúc đó không chừng chúng ta còn phải đi
vay.” Tính cách Hồ Quốc Đống tương đối vững chắc, suy nghĩ cũng nhiều
hơn. Nếu quả thật muốn làm cửa hàng lớn như vậy, chỉ sợ lấy ra tất tiền
vốn quan tài của cha mẹ già trong nhà cũng không đủ, đi vay là tất
nhiên. Nhưng là nông dân ý mà, trong xương vẫn thích vững chắc một chút. Cho nên không phân tích sự việc rõ ràng kế hoạch cũng đã làm xong hết,
hắn là như thế nào cũng sẽ không bắt đầu.
Trong nhà già trẻ lớn
bé, bản thân ham muốn nhất thời thoải mái tiêu hết tiền, bảo bọn họ có
thể làm sao? Bởi vậy Hồ Quốc Đống cũng dự định cùng Triệu Cường đi khảo
sát một chút.
Sở dĩ đi cùng Triệu Cường, thứ nhất là bọn họ trước đây chính là hợp tác cùng nhau, thứ hai anh chàng Triệu Cường này thật
sự có vài phần khôn vặt, đi cùng anh ta quá thích hợp rồi còn gì. Dù sao đến phương nam lạ nước lạ cái, vẫn phải có một người thông minh giúp
đỡ.
Hồ Hạnh Nhi vốn cũng là người gan lớn, nếu không phải chị là
con gái không tiện đi xa nhà, không chừng chị còn muốn đi cùng Hồ Quốc
Đống và Triệu Cường. Vốn chị đã cảm thấy hiện tại chỉ có một cửa hàng
tuy rằng kiếm tiền cũng không ít, nhưng vẫn có chút không đủ. Mở một cái nữa hoàn toàn cũng có thể. Nhưng không nghĩ tới chị vẫn chỉ là dừng lại ở giai đoạn mở thêm một cửa hàng, hai người này vậy mà đã nghĩ tới xa
như vậy rồi. Chỉ là một thị trấn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy,
khắp cả nước có nhiều thị trấn như vậy, nếu thật là thành, bọn họ được
kiếm bao nhiêu. Ngầm tính toán một chút mấy con số này, tự Hồ Hạnh Nhi
lại bị mình làm cho sợ ngây người.
Đồng thời với nội tâm kích
động, Hồ Hạnh Nhi bèn nâng chuyện tìm một chỗ học tập cùng Ngô Hồng Nhi
lên lịch làm việc trong ngày, nếu mở rộng bọn họ nhất định là phải mời
rất nhiều công nhân, đến lúc đó những khoản mục kia như thế nào cũng sẽ
không còn cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể tính toán rõ ràng như bây
giờ. Bất kể khoản mục nào khác cũng không thể giao vào tay người khác,
Hồ Hạnh Nhi hạ quyết tâm, thừa dịp trong khoảng thời gian hai người đi
phương nam nhất định phải tập trung tìm xem có chỗ có thể học tập hay
không.
Hai người Hồ Quốc Đống và Triệu Cường ăn nhịp với nhau,
cũng không trì hoãn nữa, chuẩn bị thu xếp những việc trong tay một chút, tuần sau sẽ đi, bây giờ còn là mùa thu, nếu thuận lợi không chừng sang
năm vừa vào xuân bọn họ có thể làm một trận lớn luôn. Triệu Cường nói để anh ta mua vé, Hồ Quốc Đống liền vội vã đi về nhà. Triệu Cường không
thành vấn đề, chuyện trong cửa hàng giao cho Hồ Hạnh Nhi là được, Hồ
Quốc Đống thì không được, chuyện lớn chuyện nhỏ trong trại lợn nhiều như vậy, tuy rằng bây giờ Ngô Hồng Nhi cũng có thể bắt đầu rồi, nhưng kinh
nghiệm của cô dù sao vẫn ít, hơn nữa lần này hắn không chắc chắn đi thời gian bao lâu đâu, phải thu xếp trong nhà thỏa đáng.
Ngô Hồng Nhi vốn đang bận rộn trong trại lợn, thấy Hồ Quốc Đống trở lại, bèn nghênh
đón nói: “Thương lượng với anh rể thế nào rồi?” Ngô Hồng Nhi cũng cảm
thấy hợp tác với Triệu Cường tốt nhất, cũng không phải cô bất công, mà
là trừ Triệu Cường ra, mấy ông anh rể khác đều không có can đảm làm lớn
một trận, trừ anh rể Hai mấy anh rể khác gìn giữ cái đã có có thừa,
nhưng tự mình mở mang bờ cõi chỉ sợ cũng rất khó rồi.
“Rất tốt,
bọn anh quyết định tuần sau sẽ đi, bây giờ anh rể Hai đã đi mua vé tàu
rồi. Mấy ngày này tranh thủ thời gian xử lý chuyện trong nhà một chút,
thuận tiện lại sửa soạn chút quần áo gì đó cho anh.” Hồ Quốc Đống cười
nói.
“Nhanh như vậy à, bây giờ đã sắp vào đông rồi, đến lúc đó
trời băng đất tuyết, còn không bằng sang năm vào xuân hẵng đi.” Ngô Hồng Nhi nói.
“Xem em nói ngốc chưa kìa, bây giờ đi nếu thuận lợi
không chừng đầu xuân sang năm chúng ta có thể khởi công, nếu chờ sang
năm mới đi thì chờ làm xong lại sắp mùa đông rồi, còn phải kéo dài một
năm. Kém một năm này chính là một năm việc đấy.” Hồ Quốc Đống cũng phát
hiện, cô vợ nhà mình có đôi khi rất khôn khéo, có đôi khi cũng có chút
hồ đồ.”Hơn nữa, lạnh sợ gì, chúng ta đi là phương nam, không chừng còn
nóng cơ.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngô Hồng Nhi cũng không tiếp tục
khuyên nữa, thật ra Hồ Quốc Đống nói cũng hợp lý, hiện tại một năm chính là một năm việc, nếu chậm một năm không chừng tình thế vốn đang rất tốt cũng mất. Suy cho cùng sự thay đổi mấy năm nay thật sự là quá nhanh.
Mấy ngày sau Hồ Quốc Đống thừa dịp ở nhà bèn làm tất cả những việc nặng
trong nhà và trại lợn, sợ mình không ở nhà sẽ có chuyện lớn gì còn dặn
dò kỹ càng nếu xảy ra vấn đề gì thì đi tìm hai người Hồ Đào Nhi cùng mấy anh họ trong tộc hỗ trợ, Ngô Hồng Nhi cũng là nhất nhất đáp ứng, nhưng
Hồ Lão Đồ lại vỗ một phát lên đầu Hồ Quốc Đống.”Thằng ranh, thằng cha
mày còn ở đây, mày đến mức không yên lòng như vậy sao, đừng quên mày
cũng là thằng cha mày dạy dỗ ra.”
Hồ Quốc Đống bị vỗ một cái đầu
óc cũng tỉnh táo vài phần, hắn quả thực là có chút thái quá rồi. Cha mẹ
hắn đều ở đây, cũng sẽ không có chuyện lớn gì. Nhưng dù sao đây cũng là
lần đầu tiên hắn đi xa nhà không chừng thời gian còn rất dài, lúc này
mới không yên lòng cái này không yên lòng cái kia lải nhải không dứt.
Thật ra trong lòng hắn cũng là có chút khẩn trương, bị Hồ Lão Đồ vỗ một
phát như vậy, trái lại đã trấn định vài phần.
Bởi vì phải chuẩn
bị đi tàu hỏa mấy ngày, Ngô Hồng Nhi cùng Lý Quế Lan chuẩn bị cho Hồ
Quốc Đống và Triệu Cường không ít đồ ăn ở trên tàu. Chỉ là trứng gà đã
nấu chừng hai mươi quả. Ngoài ra còn có bánh trứng gà nướng, tương ớt,
dưa muối, bột dầu sở, trứng vịt muối nhà mình làm. Nếu không phải quả
thực không có cách nào mang nữa, Lý Quế Lan không chừng còn có thể cho
hai người mang thêm móng lợn kho gì đó. Cho dù là như vậy, cũng cho hai
người họ mang theo chút tai lợn kho nhà mình làm, cái này có thể ăn
nguội, hơn nữa cũng sẽ không chiếm nhiều chỗ lớn. Có mấy thứ này bọn họ ở trên tàu mua cái bánh bao là có thể ăn no rồi.
Hồ Quốc Đống cùng Triệu Cường mang theo túi lớn túi nhỏ cả nhà chuẩn bị cho, mang hi vọng cùng thấp thỏm bước lên chuyến tàu đi phương nam.