Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 102

Vinh Lệ Nhi đi phía trước, Tiểu Phượng chạy theo phía sau. Nàng vừa đuổi theo chủ tử vừa lớn tiếng nói: “ Tiểu thư, người đi chậm một chút, cẩn thân….” Tiểu Phượng rất muốn nói cẩn thận động thai khí nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Những lời nói cần kiêng kị ấy tốt nhất là không nên nói để tránh cho tiểu thư lại tức giận. Tiểu Phượng biết hiện tại giống như một xâu pháo trúc, chỉ cần chạm vào là sẽ nổ mạnh. Cũng khó trách tiểu thư không cam lòng, tiểu thư từ nhỏ đã mag danh đệ nhất mỹ nữ kinh thành, đi tới đâu cũng nổi bật nhất. Hiện tại Vương Phi xấu xí lại đoạt mất ánh hào quang của nàng, nàng đương nhiên là không cam lòng rồi.Tiểu Phượng đi phía sau cũng không dám chọc đến tiểu thư, nàng vẫn nên nói ít đi để tránh cho tiểu thư phát hỏa.

Vinh Lệ Nhi vừa đi vừa băn khoăn. Nàng vốn cho rằng bằng mỹ mạo của mình cùng với đứa bé trong bụng nàng thì nàng nhất định sẽ nắm được trái tim Long Phụng Ngọc.Cho dù hiện tại không được thì sau khi sinh đứa nhỏ này thì hắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt khác xưa. Dù sao mẹ quí nhờ con là lẽ thường ở Vương triều Long Vũ chỉ đáng tiếc tính toán của nàng đã thất bại. Lê Thải Nhi xấu xí kia sao trong nháy mắt có thể biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành? Chuyện này thật sự kì quái. Đặc biệt là thái độ của nàng ta đối với Long Phụng Ngọc cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Trước kia nàng ta đối xử với Long Phụng Ngọc rất lạnh nhạt thế mà bây giờ lại thân thiết nắm tay hắn. Hành động lời nói của nàng ta chẳng có một chút bóng dáng thanh cao của Lê Thải Nhi trước kia cả. Trong lòng Vinh Lệ Nhi ngập tràn cảm giác thất bại. Dung mạo của nàng không sánh bằng Lê Thải Nhi, địa vị của nàng cũng không cao như nàng ta. Vương gia cho Lê Thải Nhi làm chủ quản mọi việc trong Ngọc Vương Phủ chẳng phải là cho nàng ta quyền lợi của đích vương Phi sao. 

Hiện tại, thứ duy nhất nàng có thể dung để đối phó với nữ nhân ấy là đứa trẻ trong bụng này, chỉ có đứa bé này mới có thể thay đổi địa vị của nàng. nàng phải baorveej đứa bé này, nhất định phải bảo vệ tốt con của nàng. Trước khi ăn cơm nhất định phải dung ngân châm thử đồ ăn,. Khi ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch, nếu không thích hợp ra ngoài thì nàng tình nguyện ở lại trong Phượng Nghi Uyển.

Vinh Lệ Nhi nhịn không được thở dài. Mang thai sinh con cũng không thể khiến nàng được độc sủng. Nếu vương gia vẫn sủng ái Lê Thải Nhi thì trong bụng nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ có đứa nhỏ. Đến lúc ấy nàng sẽ thua thảm hại. Không được! Phải nghĩ ra cách kiến Lê Thải Nhi biến mất, như vậy mới là tốt nhất. Phải làm thế nào mới có thể khiến Lê Thải Nhi biến mất khỏi tầm mắt của mình đây?

Đúng rồi, phụ thân không phải là đang đi Mộ Dung quốc sao? Sao không để phụ thân ở trước mặt Quốc vương Mộ Dung ca tụng mỹ mạo của Lê Thải Nhi? Chỉ cần quốc vương Mộ Dung quốc muốn nữ nhân tuyệt sắc này thì Long Phụng ngọc sẽ không  thể bảo vệ nàng nữa.

Mấy ngày nay mưa rất nhiều, trên mặt đất ẩm ướt khắp nơi đều là màu xanh của cỏ rêu. Trước cửa Phượng Nghi Uyển có mấy cây đại thụ che trời, nơi này rất ít khi thấy được mặt trời cho nên lại càng ẩm thấp, cỏ rêu lại càng tươi tốt. Người đi ở phía trên sẽ bị trơn trượt đến đứng không nổi. Vinh Lệ Nhi chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị trượt chân, dù sao nàng cũng không phải chỉ có một mình. Nếu nàng ngã thì đứa bé trong bụng sợ sẽ gặp phải chuyện lớn. Lực chú ý của Vinh Lệ Nhi đều đặt ở dưới bàn chân, nàng không nghĩ đến có một người đánh thẳng về phá nàng. Nàng còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì thân mình đã ngã thật mạnh xuống nền đất. Trong bụng một hổi quặn đau, máu nhuộm đỏ cả quần áo nàng.

“ A, đau chết mất!” Vinh Lệ Nhi đau đớn hét to một tiếng: “ Tiểu Phượng, nhanh đi mời thái y!” 

Vinh Lệ Nhi biết kể cả có mời thái y đến chỉ sợ cũng không giữ nổi đứa nhỏ của nàng nhưng nàng cũng dứt khoát không buông tay, kể cả dù chỉ có một tia hi vọng thì nàng cũng sẽ không  buông  tay. Nếu nàng bỏ đứa bé này chẳng khác nào cũng bỏ luôn cả  địa vị và tiền đồ sau này.

Tiểu Phượng phân phó một nha đầu đi mời Thái y, nàng chạy đến bên cạnh Vinh Lệ Nhi, sắc mặt tái nhợt an ủi chủ tử: “ Tiểu thu, người sẽ không sao. Đã đi gọi Thái  y rồi, Thái y sẽ nhanh đến thôi.”

“ Ha ha ha, Vinh Lệ Nhi, ngươi không cần làm việc vô ích, cho dù ngươi có mời thái y chỉ sợ cũng đã muộn rồi. Đứa trẻ này nhất định không giữ được.” Tiếng cười điên cuồng  của Âu Dương Phi vang lên bên tai Vinh Lệ Nhi. Ngay sau đó nàng ta lại thê lương nói: “ Hài nhi số khổ của ta, nương cuối cùng cũng đã báo thù được cho con rồi.”

Trong mắt Âu Dương Phi hiện lên một loại thần sắc thấy chết không sờn. Chỉ cần báo thù được cho con nàng cho dù có chết nàng cũng cam lòng.

Thực ra Âu Dương phi đang đi dạo. Nàng ở trong ngưng Hương các đã lâu cảm thấy buồn bực, phiền chán cho nên mới mang theo một tiểu nha đầu ra ngoài giải sầu. Chính nàng cũng không biết tại sao trong lúc vô tình lại đi đến trươc cửa Phượng Nghi Uyển. Trong lòng nàng thầm nghĩ, phải chăng nhi tử của nàng chỉ dẫn cho nàng đến đây báo thù?

Lúc này Vinh Lệ nhi vừa vặn đi tới, Âu Dương Phi nhìn chằm chằm thắt lưng của Vinh Lệ Nhi, nàng ta chưa có bụng. một loại kích động báo thù nổi lên nhanh chóng khống chế suy nghĩ của nàng, nàng dường như nổi điên lao tới phía Vinh Lệ Nhi.

Âu Dương Phi thấy quần áo của Vinh Lệ Nhi toàn máu trong lòng vô cùng sung sướng. Đó là một loại vui sướng trước nay chưa từng có, cảnh đẹp ý vui cũng đồng thời  mang theo một mùi máu nhàn nhạt.

“ Âu Dương Phi, ngươi thật nham hiểm! “ Vinh Lệ Nhi cắn răng nói, trong mắt tràn ngập hận ý.

“ Ta nham hiểm? Ha ha ha, Vinh Lệ Nhi, ta chỉ là một mạng đổi một mạng. Ngươi mất đi một cái thai mới được mấy chục ngày còn ta mười tháng mang thai mới sinh được đứa nhỏ, nó biết khóc biết cười. Một đứa bé như vậy, một sinh mạng như vậy bị nữ nhân ngoan độc là ngươi hại chết, mẫu thân nó chịu bao nhiêu đau khổ ngươi biết không? Vinh Lệ Nhi, ta muốn cho ngươi nếm thử cảm giác mất con là như thế nào, nó như một mũi dùi đâm đến tận xương tủy, đau thấu tim gan!” Âu Dương Phi cười lạnh, nước mắt rơi xuống. Nàng báo thù cũng tự tạo nghiệt cho mình, dù sao đứa nhỏ trong bụng Vinh Lệ Nhi cũng là môt sinh linh vô tội.
Bình Luận (0)
Comment