Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 74

Vu Thừa Phong trầm tư một lát mới trả lời.

“ Mặc dù bọn họ mặc trang phục của Mộ Dung quốc, nhưng ta cảm thấy bọn họ không phải là người Mộ Dung quốc!” Vu Thừa Phong dựa vào kinh nghiệm,nói ra ý nghĩ của mình. Trên đời có sát thủ ngu ngốc cố ý mặc đồ củathượng quốc, tự bại lộ thân phận của mình sao?

“ Ừ, ta cũng nghĩnhư vậy. Chủ nhân của âm mưu này muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa Thái tửphi và Thải Nhi, đánh lạc hướng chúng ta. Vì vậy mới để cho những sátthủ này mặc phục sức Mộ Dung quốc tới ám sát Thải Nhi!” Long Phụng Ngọcthân là vương gia, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với sứ giả Mộ Dung vương quốc. Hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra, y phục những sát thủ kiamặc không phải là y phục của bách tính bình thường. Từ mức độ hoa lệ của y phục, có lẽ là y phục vào ngày lễ tết mới có thể mặc. Chẳng lẽ những y phục kia là lễ vật Mộ Dung vương triều đưa cho sứ giả Long Vũ vươngtriều?

Kẻ tình nghi này, sẽ là ai?

Thứ nhất, người nàyphải từng đến Mộ Dung vương quốc. Thứ hai, người này phải có quan hệ với người trong Ngọc vương phủ. Chẳng lẽ là Thừa tướng Vinh Bân? Vinh Thừatướng hàng năm đều có cơ hội đi sứ Mộ Dung vương quốc! Hơn nữa Vinh Bâncòn là phụ thân của Vinh Lệ Nhi.

Trong đầu Long Phụng Ngọc lạimột lần nữa hiện ra sự khẩn trương và lời nói của Vinh Bân khi biết được Vương phi bị đâm:” Vương phi bị đâm? Vậy thích khách kia đâu? Có bắtđược không?”

Vinh Bân sao lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ hắnthật sự quan tâm Vương phi Lê Thải Nhi này? Hình như không hợp lẽ thường cho lắm! Tại sao hắn lại quan tâm chuyện thích khách kia có bị bắt haykhông như vậy? Chẳng lẽ hắn có quan hệ với thích khách kia? Nếu như Vinh Bân là chủ nhân của sát thủ, như vậy Vinh Lệ Nhi…

Nói như vậy, Vinh Lệ Nhi mới là kẻ chủ mưu của vụ ám sát này?

Có khả năng!

Từ sau khi tiểu Vương gia qua đời, hắn chưa từng đến Phượng Nghi uyển.Vinh Lệ Nhi ghi hận trong lòng, muốn trừ đi chướng ngại vật Lê Thải Nhi, điều này không phải không có khả năng!

Nếu như Vinh Lệ Nhi là kẻ chủ mưu độc chết tiểu Vương gia thì nàng ta nhất định là một nữ nhân âm độc, lòng dạ độc ác. Nàng ta giảo hoạt như vậy rất có khả năng làm rachuyện ám sát Lê Thải Nhi rồi giá họa cho Thái tử phi.

“ Đángtiếc, hai thích khách kia đều đã chết! Bằng không nhất định có thể hỏira kẻ chủ mưu!” Vu Thừa Phong thở dài, trên mặt hiện ra nét sầu lo.

Tại sao Lê Thải Nhi lại có nhiều đau khổ như vậy chứ? Nàng không tranh vớiđời, rốt cuộc đã đắc tội với người nào mà đối phương phải phái sát thủtới đẩy nàng vào chỗ chết mới hả dạ?

Chẳng lẽ là bởi vì Vươnggia? Người vì tranh giành tình nhân mà muốn giết Lê Thải Nhi, e rằng chỉ có nữ nhân ở Phượng Nghi uyển kia!

Aizzz, đây chính là nỗi bi ai khi chung chồng với người! Nếu như Vương gia chỉ cưới một nữ nhân thìđâu có chuyện như vậy? Đáng tiếc đây là chuyện không có khả năng! Tronghoàng cung, chỉ riêng cố đô đã có ba ngàn giai lệ, phủ vương gia có tamthê tứ thiếp cũng là chuyện hợp với lẽ thường!

Vương gia nạpthiếp cũng là bình thường, chỉ tiếc, nữ nhân số khổ này lại chịu hãm hại hết lần này tới lần khác! Nghĩ đến có người muốn hãm hại Lê Thải Nhi,tâm của Vu Thừa Phong không thể bình tĩnh lại. Hắn vốn quyết tâm ra đi,giờ lại giao động! Nếu như hắn đi, nữ nhân kia chẳng phải sẽ tai nạntrùng trùng, nguy cơ tứ phía sao?

“ Vu thị vệ, cho dù những thích khách kia không chết, chúng ta cũng không hỏi được nguyên cớ. Bọn họđều là tử sĩ đã được huấn luyện, thà bị chết cũng sẽ không tiết lộ bímật. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ khai ra kẻ chủ mưu sao?” Chân mày LongPhụng Ngọc nhíu lại, lắc đầu một cái.

Vu Thừa Phong biết, LongPhụng Ngọc nói rất đúng! Hắn xuất thủ nhanh như vậy nhưng vẫn không thểngăn cản thích khách cắn độc dược trong miệng. Có thể thấy được bọn họtrung thành với chủ tử thế nào.

“ Vương gia, người cảm thấy thích khách là do ai phái tới?” Mặc dù trong lòng Vu Thừa Phong hiểu rõchuyện này có thể là do Vinh Lệ Nhi giở trò quỷ nhưng không có chứng cớ, hắn là một thị vệ, sao có thể ăn nói bừa bãi? Nếu như Vương gia cũnggiống như hắn, chuyện kia sẽ dễ giải quyết rồi.

“ Vu thị vệ,chúng ta không có chứng cớ, nói gì cũng phí công!” Long Phụng Ngọc biết, với sự cơ trí của Vu Thừa Phong, hắn nhất định có thể đoán ra kẻ chủmưu phía sau.” Vu thị vệ, từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách an toàn của Vương phi. Vương phi đi đâu, người phải đi theo đến đó. Mặt khác, chú ý mật thiết liên lạc của Vương phủ với bên ngoài. Thứ nhất: người ra vàovương phủ, tất cả đều phải lục soát. Phàm là thư từ cá nhân mang kèm,thẩm tra một lượt. Thứ hai: chú ý mật thiết xem có bồ câu đưa tin bayvào vương phủ hay không”.

“ Dạ, thuộc hạ tuân mệnh! Vương gia,thuộc hạ đi sắp xếp!” Vu Thừa Phong khom người hành lễ, đi ra cửa biệtviện. Nếu như Vinh Lệ Nhi thật sự là kẻ chủ mưu phía sau, nàng ta nhấtđịnh sẽ loi đuôi.

Long Phụng Ngọc giống như kiến bò trên chảonóng, luôn quanh quẩn ở biệt viện. Tại sao phải sốt ruột như vậy, chínhhắn cũng không nói rõ được. Hắn đi tới trước giường Lê Thải Nhi, quansát dung nhan đang hôn mê kia. Một lát sau đi vào trong sân, tiếp tụctản bộ.

Trời chiều, mặt trời đã lặn về tây. Chim, đã quay về tổ. ( nói nhảm: Không hiểu sao lại nhớ đến bài Mộ của Bác)

Lê Thải Nhi nằm trên giường ngà voi, hơi nhíu mày một cái. Nàng cảm thấylinh hồn của nàng giống như bị hút ra khỏi thân thể. Cơn đau kia kéo tới từng đợt.

Chẳng lẽ nàng đã chết? Chẳng lẽ đây chính là đau đớnchia lìa linh hồn và thể xác? Như vậy, nàng có thể nhìn thấy cha mẹ? Như vậy, từ nay về sau, trong cuộc sống của nàng sẽ không có phiền não, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ sao? Như vậy, nàng sẽ không bao giờ... đối mặtvới tên Vương gia hung thần ác sát kia?

“ Lê ma ma, tiểu thư động đậy! Có vẻ như sắp tỉnh dậy rồi!” Giọng nói vì quá hưng phấn mà run lên của Yến Nhi vang lên bên tai Lê Thải Nhi.

Đây không phải làgiọng nói của Yến Nhi sao? Chẳng lẽ nàng cũng bị hại! Trong đầu Lê ThảiNhi hiên ra ánh mắt của hai tên thích khách. Có phải thích khách giếtnàng, cũng giết vú nuôi và nha hoàn của nàng?

“ Yến Nhi, khôngnên để tiểu thư động đậy lung tung, tránh đụng phải vết thương!” Giọngnói quan tâm của Lê ma ma cũng gia nhập hàng ngũ.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, một đôi tay có lực nắm lấy cổ tay của nàng.

Vết thương? Nàng bị thương sao? Có lẽ vậy! Nếu như không bị thương thì saocó thể đau đớn đây? Nàng nhớ kiếm của thích khách kia đâm về phía nàng.Đau đớn qua đi thì không biết gì nữa! Trời ạ, ai tới nói cho nàng biếtnàng còn sống hay đã chết?

Lê Thải Nhi sốt ruột, chậm rãi mở mắt. Một gương mặt quen thuộc đạp vào mắt của nàng. Chủ nhân của gương mặt kialo âu bất an. Trong tròng mắt tuấn mỹ tràn đầy lo lắng và thương tiếc.

Trời ạ, sao trên mặt Vương gia ác ma này sao lại như vậy? Ánh mắt tràn đầythương tiếc, sao có thể là của Long Phụng Ngọc đây? Chẳng lẽ nàng đangnằm mơ?
Bình Luận (0)
Comment