Chị Quản Lý Dễ Thương

Chương 18

Một phút lầm lỡ

Môi em chạm nhẹ lên má Công Chúa, điều đầu tiên em cảm nhận được là sự mềm mại của làn da, tiếp đó là mùi mồ hôi nồng nàn ấm áp. Công Chúa liền quay sang nhìn em, em giật mình “rút” môi về, hai ánh mắt nhìn nhau, Công Chúa ngỡ ngàng trông thấy, tim em đập thình thịch...

Mặt Công Chúa bắt đầu đỏ lên. Gương mặt ngây ngô ấy, đôi môi ấy làm em rạo rực, em lấy hết can đảm hôn vào môi Công Chúa, em cảm nhận được một chút ướt át khi môi kề môi, môi Công Chúa mềm mại lắm các thím ạ, giấy phút ngắn ngủi đó bỗng dập tắt khi Công Chúa đẩy em ra, sau đó là một cái tát đau điếng vào mặt.

- Anh..Anh xin lỗi!

Công Chúa liền chạy ra khỏi quầy, rồi chạy thẳng ra cửa, em bấy giờ mới hoàn hồn lại. "Mình vừa làm cái éo gì thế này". Em liền chạy ra ngoài cửa ngóng thì thấy Công Chúa đang ngồi trên cái ghế đá kế tiệm, Công Chúa quay qua nhìn em rồi lập tức quay lại cúi mặt xuống như sợ em vậy. Em nhìn Công Chúa suy tư một hồi thì trở vô quán. Cả đêm hôm đó, mỗi người một nơi, Công Chúa cứ ngồi mãi ngoài quán, em thì ở trong thơ thẩn một mình. Em đã nghĩ Công Chúa sẽ siêu lòng với em, em đã quá tự mãn...

Đoạn em nghe tiếng xe, rồi Công Chúa vào quán, em chẳng dám nhìn, Công Chúa đi thẳng vào bếp lấy túi xách rồi đi một mạch ra ngoài rồi hồi sau tiếng xe chạy đi. Ba Công Chúa đến đón, giờ đây quán chỉ còn mình em theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...

Tối hôm đó em trằn trọc mãi, chị L giận em, Lacoste nguyền rủa em, Công Chúa thì sợ em... Sự vô ý, tự mãn và gấp gáp đã làm cả 3 thấy được mặt xấu của em. Em như rớt xuống vực sâu. Giờ em chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa...

Ngày hôm sau, em có một buổi sáng sầu não chưa từng thấy, nhìn mấy đứa con gái trong trường mà chán nãn, giờ em chỉ muốn được một trong 3 người tha thứ, em sợ cảm giác bị ghẻ lạnh lắm, đang ngồi buồn thì em có điện thoại, là thầy dạy Boxing của em, thầy ấy muốn nhờ em dạy lớp vỡ lòng buổi tối giúp, lương tháng 5 triệu. Đề nghị hấp dẫn thật nhưng em chả còn tâm trí, vả lại em còn phải làm ở quán nữa.

Trưa hôm ấy, trên chiếc 67 cà tàn, em mong cho đường đi tới quán dài ra thêm, em sợ phải đối diện với 3 người. 2h15 em mới có mặt tại quán, em bước vào, hơi mát từ máy lạnh xoa dịu cái nóng ngoài đường, chị L, Lacoste, Công Chúa, mỗi người nhìn em một vẻ, nhưng đều mang một điểm chung là sự lạnh nhạt buốt đến từng đốt xương sống. Em lủi thủi vào cất ba lô rồi bắt đầu làm việc. Có một cái ly bị mẻ, làm em lúc rửa bị cắt vào ngón tay, máu chảy ra. Em vội ra hỏi chị L:

- Chị có băng cá nhân không?

Chị L lạnh lùng đáp:

- Hỏi con P kìa!

Chị ấy vẫn còn giận lắm mấy thím ạ. Công Chúa đang dọn ly, em lủi thủi bước đến, Công Chúa thấy em liền né tránh, lúc đó em buồn lắm mấy thím ợ, em thấy đây là dịp có thể hàn gắn tình cảm lại, Lacoste vốn tốt bụng, em đánh liều đến chỗ Lacoste.

- Em có băng cá nhân không, anh bị đứt tay…

Nó vờ như không nghe, cứ cắm đầu pha café…Em buồn lắm mấy thím ạ, em cảm giác như bị cả xã hội ruồng bỏ. Đoạn rồi hai thằng lựu đạn chỉ em tiệm thuốc gần đây mà tự đi mua băng.

Khoảng chiều chiều, khách khá đông, mọi người làm việc rất vất vả. Lacoste đang gọt cam thì bị đứt tay, em thấy tay nó chảy máu, sẵn có băng cá nhân mua dư liền chạy đến chỗ nó, xé băng ra.

- Đây anh dán cho!

- BUÔNG RAAA!

Nó hét lên, cả quán ai cũng nhìn em, cứ như em làm vừa làm việc gì xấu lắm ấy, rồi em đặt băng cá nhân xuống bàn cho nó rồi cúi gầm mặt xuống đi thẳng vào bếp rửa ly. Hôm đó là ngày đi làm đau khổ nhất của em. Chị L giờ cứ 5h là về, Lacoste 8h về, chỉ có Công chúa là ở lại với em đến 10h, nhưng chẳng ai nói ai câu nào nữa, lúc nhàn rỗi thì em ngồi chơi, Công Chúa thì lướt iPhone, đến giờ thì ba đến rước về. Cứ như thế, những ngày tiếp theo em làm việc trong sự ghẻ lạnh của 3 người.

Một buổi tối buốn tẻ, em ngồi trong quán chả biết làm gì, ngồi bật điện thoại coi danh bạ, em coi một hồi thì thấy số của sư phụ em, em chợt nhớ tới lời mời dạy võ cho lớp vỡ lòng. Suy nghĩ một hồi em gọi cho sư phụ, hai thầy trò trò chuyện, bàn giao công việc xong thì em cúp máy. Hóa ra người dạy lớp vỡ lòng chuyển công tác sang quận khác nên thiếu người dạy, cũng lâu rồi không vận động tay chân, lương cũng cao, thế là em quyết định nghỉ ca tối để đi dạy Boxing.

Hôm sau em gặp anh K để xin nghỉ ca tối, em lấy lý do là bận học, ảnh cũng thông cảm cho em. Hôm đó em đi làm bình thường, đến 6h thì em mở tủ lấy balo rồi chào mọi người. Lúc này thì chị L hỏi em.

- Em nghỉ làm ca tối hả?

Thấy chị L hỏi thăm, em cũng vui lắm

- Dạ! năm nay học căng lắm nên em làm một buổi thôi.

Em thấy Lacoste với Công Chúa nhìn em mãi, không biết tụi nó có luyến tiếc không, hic.

Em lên chiếc 67, chạy thẳng đến võ đường, thay cái quần thể dục vào, mặc áo ba lỗ màu trắng, mang giày bata. Lâu lắm rồi em mới trở lại căn phòng tập thân thương. Phòng tập bây giờ đông hơn hẵn, trên võ đài và khu bên phải là đội tuyển tập, còn khu bên trái là lớp vỡ lòng, em đi từ từ vào lớp, nhìn vào cái gương trên cửa sổ, em trong bộ đồ thể thao nhìn phong độ lắm mấy thím ợ, hi hi. Em gặp lại các huynh đệ cũ rồi chào hỏi bắt tay nhau, chợt em thấy sư phụ.

- Sư phụ!

Sư phụ quay sang em tay bắt mặt mừng rồi dẫn em đến khu vỡ lòng. Mấy đứa vỡ lòng thấy sư phụ tới thì loay hoay đóng thùng, xếp hàng ngay ngắn nghiêm trang chào thầy.

- Thầy giới thiệu với mấy em! Đây là thầy N, từ giờ sẽ dạy thế thầy T cho các em.

- Chào cả lớp!

Bỗng có một con nhỏ hô to:

- Chào thầy đẹp trai!
Bình Luận (0)
Comment