Chỉ Say Mê Quân

Chương 13

Lan Y đừng kể nữa. Ta đã nhớ được ra rồi, ngươi không nên lừa gạt ta. Còn không mau đi chuẩn bị bữa sáng.” Đây là sự thật sao? Quân Lưu Niên sờ lên đôi má nóng bỏng của mình, chuyện ngày hôm qua hắn không nhớ được một chút nào cả, nhất định là Lan Y lừa hắn. Đều là giả, tất cả đều là giả, hắn không ngừng tiến hành thôi miên bản thân mình. Một lúc lâu sau, nhiệt độ trên mặt cuối cùng mới giảm bớt một chút.

“Thiếu gia, người đi ăn cơm đi!” Lan Y nhìn thấy hắn một mình nói lẩm bẩm hơn nửa ngày, nhịn không được nhắc nhở hắn đi ăn cơm.

“Được.” Nghĩ đến lát nữa khi đi ăn cơm sẽ gặp nàng, mặt hắn lại đỏ lên.

Nhưng khi vào bàn cơm, hắn mới phát hiện căn bản Liễu Nham không có ở chỗ này, rốt cuộc trong nội tâm hắn có một chút mất mát, trên bàn bày các loại thức ăn đa dạng vậy mà hắn lại không có chút ham muốn động đũa gắp thức ăn nào.”Lan Y, các ngươi ăn đi! Tối hôm qua ta thiếu ngủ, cho nên bây giờ ta muốn đi ngủ bù.”

“Thiếu gia có phải người cảm thấy bữa sáng ngày hôm nay không hợp khẩu vị của người hay không?”

“Không có, chỉ là ta thật sự không đói bụng mà thôi.”

“Thiếu gia, người không ăn sao được chứ? Đợi lát nữa cháo được bưng lên, người ăn một ít đi!”

“Lan Y, ta thật sự ăn không vô.” Hắn xoay người đang định rời đi.

Lúc này Liễu Nham bưng cháo đi vào, hỏi: “Công tử, nhanh như vậy người đã ăn sáng xong?”

“Thiếu gia nói ăn không vô, một ngụm cũng chưa động đến.” Lan Y vội vàng thay thiếu gia trả lời.

Liễu Nham đặt cháo lên trên mặt bàn, khích lệ Quân Lưu Niên: “Cháo này rất thanh đạm, ngươi ăn một ít đi!”

Thấy nàng bưng cháo đi vào, Quân Lưu Niên vội dừng bước: ” lúc nãy ngươi làm gì vậy?” Quay người nhìn Lan Y nói: “Nhà của chúng ta có không ít gã sai vặt sao lại còn muốn Liễu tiểu thư bưng trà rót nước cơ chứ ? Lan Trúc đâu rồi sao ngươi lại không làm?”

“Thiếu gia, không phải như vậy, là do tỷ ấy mà? ? ?” Hắn thật sự so Đậu Nga* còn oan ức hơn nha.

*Ai muốn biết vào đây tìm hiểu nhá: http://thainamtran.blogspot.com/2011/12/vu-au-nga.html

“Là tự ta yêu cầu, không liên quan đến Lan Y. Không phải Quân phủ không thể nuôi một người rảnh rỗi như ta, đây là cháo ta tự nấu, ta khẳng định không giống với món cháo đầu bếp trong phủ nấu, muốn nếm thử một chút rồi bình phẩm (đánh giá) hay không?”

“Một mình ngươi tự làm?” Nơi này làm gì có mấy nữ nhân biết nấu cơm, hắn không tin tưởng một chút nào.

Ánh mắt Liễu Nham khẽ ra hiệu cho Lan Y kéo Quân Lưu Niên trở lại cạnh bàn cơm, múc thêm cho hắn một chén cháo nữa. Quân Lưu Niên nhận lấy chén cháo, một mùi hương thơm nức của thịt và gạo được nấu chín bay ra. Cháo nhìn rất sánh, bên trong có lẫn thịt băm, ở nổi trên mặt bát cháo là rau xanh được cắt thành đoạn nhỏ, còn có một chút hạt đen sì bị đập nát, giống như hạt châu tô điểm ở trong bát cháo.

“Những cái…hạt tròn màu đen kia là cái gì?” Từ trước đến nay sao mình chưa thấy qua nó bao giờ.

“Cái đó gọi Bì Đản, cũng gọi là trứng muối.” Đúng vậy, cháo Liễu Nham nấu chính là cháo trứng muối thịt nạc. Ở chỗ này là không có Bì Đản, trước kia Liễu Nham thích nhất là dùng Bì Đản nấu cháo, thời điểm bận rộn ngay cả đồ ăn cũng có thể bớt đi. Vì vậy trong lúc rảnh rỗi nàng đã thử làm Bì Đản, không nghĩ tới thật sự thành công, hơn nữa còn được Thái bà bà rất là ưa thích, cho nên Bì Đản là được bọn họ chuẩn bị sẵn làm nguyên liệu nấu ăn.

“Sao ngươi biết làm cái này?”

“Là do ta đã từng đọc được ở trong một quyển sách, ta suy nghĩ muốn làm thử xem sao, may mắn đã làm thành công mà thôi.” Phương pháp chế tạo Bì Đản đúng là do lúc trước nàng đọc được ở trong một quyển sách nấu ăn, chỉ là quyển sách kia không có ở thế giới này mà thôi.”Mau nếm thử xem, để nguội sẽ ăn mất ngon, hơn nữa đối với dạ dày cũng không tốt.”

Quân Lưu Niên múc thìa cháo đưa vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức thành phẩm. Cháo rất thơm, còn rất mềm dẻo, nhất là Bì Đản, rất mịn màng, hương vị cũng rất đặc biệt. Ánh mắt Liễu Nham chờ đợi nhìn hắn “Như thế nào hả?”

“Cũng được.” Quân Lưu Niên lạnh nhạt nói. Kỳ thật là vô cùng tốt, so đầu bếp trong Quân phủ còn nấu ngon hơn, nhưng hắn sẽ không ở trước mặt nàng mà khích lệ nàng.

“Ngươi không phải là Đại tiểu thư của Liễu gia hay sao? Làm sao ngươi biết làm những thứ này?”

“Ở Liễu phủ không có ai để ý đến ta, nếu muốn mình và đệ đệ được ăn cơm no thì bản thân ta đương nhiên phải làm.” Hắn biết rõ địa vị của mình ở Liễu phủ, nói như vậy hẳn là rất hợp lý đi. Quân Lưu Niên nghĩ đến hết thảy mọi chuyện ở Liễu phủ, lại có chút ít đồng tình với nàng. Trong lúc nhất thời, chỉ có âm thanh tiếng bát đũa va chạm.

“Công tử, ngươi cứ dùng từ từ, ta đi xuống trước.” Liễu Nham cơm nước xong xuôi thì đi luyện công.

Quân Lưu Niên vẫn như cũ có thưởng thức từng chút một món cháo trứng muối thịt nạc của Liễu Nham, hắn ăn xong một chén cháo mà mất rất nhiều thời gian.”Thiếu gia, cháo này ăn có ngon như vậy hay không?”

“ Hử ?”

“Thiếu gia ăn bát cháo này rất là lâu nha, cũng không nỡ buông xuống.” Lan Y nhịn không được trêu ghẹo. Bỗng thấy vẻ mặt Quân Lưu Niên như sắp có giông tố thổi đến, vội vàng nói sang chuyện khác “Thiếu gia, người cho ta nếm thử một chút đi!” Sau đó liền múc một muỗng, khoa trương chẹp miệng vài cái “Hương vị quả thật rất ngon.”

Quân Lưu Niên cũng không tính toán với hắn, miễn cho hắn ở sau lưng nói mình thẹn quá hoá giận, muốn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.” Gần đây Liễu tiểu thư đang bận rộn chuyện gì? Nàng không ở trong phủ dùng cơm hay sao?” Những ngày nàng ở rể, cũng chỉ cùng ăn chung với mình vài bữa cơm.

“Tiểu thư không thường ra khỏi cửa, bình thường cách khoảng hai ba ngày mới đi ra ngoài một lần. Phần lớn thời gian nàng đều ở trong viện của Thái bà bà, chăm sóc các loại hoa cỏ của Thái bà bà. Điểm tâm hàng ngày đều là Lan Trúc đến lấy, để nàng dùng cơm ở trong phòng mình. Cơm trưa và cơm tối thì ăn chung cùng Thái bà bà.”

“Là do đầu bếp trong phủ làm, bưng qua đấy sao?”

“Không phải, từ trước đến giờ không có nghe thấy đầu bếp trong phủ đề cập qua. Ngược lại nghe được người làm việc ở tiền viện (trước viện/ trước sân) Tiểu Hỉ nói nha hoàn hồi môn của Thiếu phu nhân tên là Tiểu Nham làm cơm so với ngự trù ăn còn ngon hơn, Nhưng căn bản Liễu tiểu thư không có nha hoàn hồi môn.”

“Tiểu Hỉ? Không phải chính là người cuối cùng đi chiếu cố Thái bà bà đó sao?”

“Vâng, thiếu gia. Cho nên ta đoán rằng người được gọi là Tiểu Nham chính là Liễu tiểu thư.”

“Chính là nói cơm trưa và cơm tối đều là do một mình nàng làm?”

“Có lẽ là như vậy.”

Nàng vậy mà tự mình nấu cơm mỗi ngày, chẳng phải mọi nữ tử đều cách xa nhà bếp không biết nấu ăn hay sao, Quân phủ thực sự ủy khuất nàng như vậy?”Lan Y, buổi tối ngươi mời Liễu tiểu thư đến đây cùng ta dùng cơm đi.”

“Thiếu gia, Ngô chưởng quỹ đến rồi.”

“Cho nàng vào đi!” Thiếu chút nữa là hắn đã quên hôm nay mình hẹn Ngô chưởng quỹ đến nói về tình hình kinh doanh của Tụ Tiên Lâu rồi.

“Thiếu gia, ta mang sổ sách mấy tháng này của Tụ Tiên Lâu đến cho ngài đây. Từ lúc Phượng Dương Lâu ở đối diện khai trương đến nay, chuyện làm ăn của Tụ Tiên Lâu vẫn chưa thấy khởi sắc, không biết là do nguyên nhân gì, mọi người đều bị hấp dẫn bởi Phượng Dương Lâu. Bây giờ số người vào Tụ Tiên Lâu trong một tháng chỉ bằng một nửa trước kia.”

“Không biết là do nguyên nhân gì, ngươi không đi điều tra Phượng Dương Lâu một chút sao?”

“Ta đã cho người đi qua đấy, Nhưng người phái đi không có phát giác được ở đó có gì khác thường, ngay cả đồ ăn cũng không có gì bất đồng. Chỉ khác ở chỗ là sau khi ăn cơm xong sẽ được phát một tấm thẻ đánh dấu màu hồng, nói là nếu mỗi tháng thu thập đủ 15 cái sẽ có quà tặng, còn lại thì không rõ là xảy ra chuyện gì nữa.”

“Lão bản của Phượng Dương Lâu là ai ?”

“Cái này hả, chỉ biết là do Vương chưởng quỹ trước kia của Cẩm Tú Bố Trang quản lý.”

“Vương chưởng quỹ? Ngược lại người này cẩn thận có thừa, nhưng chưa đủ linh hoạt, bằng không thì Cẩm Tú Bố Trang cũng sẽ không cẩn thận mà bán cho chúng ta, lão bản chân chính tuyệt đối sẽ không là phải nàng. Ngươi đi dò xét xem lão bản giấu mặt của Phượng Dương Lâu là ai, mà lại có thủ đoạn đặc biệt như vậy?” Quân Lưu Niên nghe xong khẽ nhíu mày phân phó.

“Thiếu gia nói đúng lắm, ta đây phải đi tra xét xem sao.”

“Để sổ sách lưu lại ngươi đi về trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ đi tửu lâu sẽ thương nghị với ngươi.”

Tiễn Ngô chưởng quỹ đi, Quân Lưu Niên tùy ý mở sổ sách ra, người vào mấy tháng này càng ngày càng ít. Đến tột cùng là do người nào làm? Ở trong trí nhớ hắn không ngừng tìm tòi, cũng không nghĩ ra được ở Đô thành lúc nào lại có thêm nhân vật như thế, chẳng lẽ là từ nơi khác tới?

Hắn dùng tay vuốt lông mày, bệnh nhức đầu lại tái phát. Từ sau lần thưởng mai (ngắm và thưởng thức hoa mai) năm trước hắn bị cảm lạnh, dẫn đến bị bệnh nhức đầu, mời cả ngự y trong nội cung tới vẫn không trị được tận gốc.
Bình Luận (0)
Comment