Chỉ Say Mê Quân

Chương 39

Quân Lưu Niên đứng nguyên tại chỗ đợi Đường Ninh quay về, hắn nghĩ mình nhất định phải nói rõ ràng với Đường Ninh, nếu như bọn họ đã không còn tình cảm, vậy thì hãy buông tay như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Nhưng mà hắn chờ thật lâu, vẫn chưa thấy Đường Ninh trở về. Lạnh quá, hắn lần nữa nắm thật chặt áo choàng, nhưng vẫn không ngăn cản được gió lạnh trong núi thổi đến.

Đường Ninh núp ở trong bóng tối, quan sát động tĩnh của Quân Lưu Niên, nàng có chút nóng nảy và gấp gáp, trong lòng âm thầm mắng, đám phế vật này, sao lại chậm như vậy.

Quân Lưu Niên đang định đi xung quang tìm Đường Ninh, lúc này, có bốn người bỗng nhiên xông ra. Trong bốn người đó có một người giở giọng lưu manh nói: "Ôi!!! cái tiểu mỹ nhân này chính là Đại thiếu gia Quân phủ, không hổ là Đô thành Tứ công tử, thật đúng là xinh đẹp:" Nói xong liền đi lên sờ khuôn mặt của Quân Lưu Niên.

Đường Ninh thấy vậy, hận không thể xông lên chém bọn ngu xuẩn này, rõ ràng mình bảo các nàng diễn vai bắt cóc tống tiền, rốt cuộc bọn họ lại diễn thành cướp sắc, còn ý đồ đùa giỡn người của nàng, đợi khi nào trở về, nàng nhất định phải băm tay của người này ra. Nàng nỗ lực đè ép lửa giận trong lòng, bây giờ còn chưa đến thời khắc nàng ra sân.

Quân Lưu Niên lui lại phía sau một bước, tránh thoát khỏi bàn tay của người kia. Nhìn khắp bốn phía xung quanh không thấy có một bóng người, nhưng nếu hắn gọi to vẫn có thể nghe thấy được tiếng vang, không biết Đường Ninh có ở gần đây hay không. Hắn giả bộ trấn định, chỉ có cánh tay đang run run dưới lớp áo choàng mới tiết lộ là hắn đang khẩn trương. Quân Lưu Niên nắm chặt tay, lớn tiếng hỏi: "Các ngươi là người nào?" Ý đồ để cho Đường Ninh ở gần đó nghe thấy.

Người nọ nhìn tay mình vươn ra bị rơi xuống khoảng không, rất là bất mãn, giễu cợt nói: "Quân thiếu gia, ngươi nói chúng ta là người nơi nào đây?" Một người khác ở sau lưng người kia vỗ nhẹ nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: "Nhanh làm chính sự đi, nếu để cho chủ tử nhìn thấy, thì ngươi còn muốn sống nữa hay không?"

Người nọ ho nhẹ một tiếng, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta tới tìm Quân đại thiếu gia, dĩ nhiên là muốn mượn Quân phủ một chút tiền, làm phiền Quân đại thiếu gia đi cùng chúng một chuyến! Nếu như Quân phủ ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta đảm bảo ngươi sẽ không mất một sợi tóc."

Thì ra mình gặp phải bọn bắt cóc rồi, Quân Lưu Niên thở dài một tiếng, vừa rồi mình nói chuyện lớn tiếng như vậy mà Đường Ninh vẫn chưa xuất hiện, xem ra bản thân mình chạy không thoát rồi. Hắn càng nghĩ càng hối hận, tại sao mình lại hờn rỗi Nham, nếu không, làm sao mình có thể lâm vào hiểm cảnh như bây giờ. Nghĩ nhiều hắn không tránh khỏi đẩy hết trách nhiệm lên đầu Liễu Nham, cái người ngu ngốc này, đều là tại nàng, nếu như hắn có thể thoát hiểm, trở về nhất định tìm nàng tính sổ một chút.

"Bọn tỷ muội, động thủ đi!" Người nọ cầm một bao tải có ý đồ trùm lên người Quân Lưu Niên.

Những lời này chính là ám hiệu cho Đường Ninh, nàng vừa muốn từ đằng sau tảng đá lớn nhảy ra, lại nghe thấy một tiếng hét lớn." Này, bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra khỏi người hắn."

Quân Lưu Niên nhìn thấy người vừa tới, nước mắt rốt cuộc không cách nào khống chế được nữa lập tực trào ra, người vừa chạy đến chính là Liễu Nham. Quân Lưu Niên thấy nàng đến, vừa mừng rỡ vừa uất ức. Vui chính là nàng cuối cùng vẫn đến, nàng để ý mình ở chung một chỗ với Đường Ninh, tức giận là rõ ràng nàng không biết võ công, lại còn đi đến đây không phải là muốn chết hay sao.

Trong nháy mắt, Liễu Nham đi tới bên cạnh Quân Lưu Niên, lau nước mắt trên mặt hắn, nhẹ nhàng thì thầm: "Tiểu Niên, chàng không sao chứ?"

Quân Lưu Niên nhìn chằm chằm nàng, sẵng giọng: "Ta không có việc gì, nhưng mà đợi lát nữa hai chúng ta đều có chuyện. Nàng đúng là đồ ngốc, lúc này nàng muốn làm anh hùng cái gì? Sao không biết quay trở về phủ tìm viện binh vậy?"

"Nơi này cách Quân phủ rất xa, đợi tìm được bọn họ, Tiểu Niên sớm đã bị bắt đi, chàng bảo chúng ta phải đi đâu tìm chàng đây?" Liễu Nham cảm thấy ủy khuất, anh hùng cứu mỹ nhân, một hành động cảm động như vậy, vậy mà bị hắn mắng không ra gì.

"Nhưng bây giờ chúng ta phải chết cùng nhau chết chung rồi."

Liễu Nham an ủi hắn, mỉm cười nói: "Có thể chết chung một chỗ với Tiểu Niên, cũng là một loại hạnh phúc." Trong lòng Quân Lưu Niên chấn động, không thể tin được nhìn nàng, vui sướng chậm rãi lan tràn trong tim hắn.

Bốn người đứng ở xung quanh lập tức quay mặt lại nhìn nhau, hình như lúc này sự việc phát triển không dựa theo kịch bản của chủ tử. Giờ khắc này đáng nhẽ Quân thiếu gia phải triền miên cùng với chủ tử chứ, sao lại biến thành nữ nhân này? Nàng ở đâu đột nhiên xuất hiện chỗ này?

Trong đám người kia, có một người nhẹ giọng hỏi một người khác: "Lão đại, lúc này? ? ? Phải làm gì đây?" Người được gọi là, lão đại kia liền nhìn Liễu Nham và Quân Lưu Niên hét lớn một tiếng: "Sắp chết đến nơi rồi, mà hai ngươi còn lải nhải, nếu đã có thêm một người nữa tới đây, vậy thì mang cả đi luôn!"

Nghe hai người nói chuyện, thì nữ tử này căn bản không biết võ công, bốn người không thèm bận tâm, nghênh ngang đi tới, muốn buộc bọn họ chung một chỗ với nhau.

Đường Ninh đứng ở phía sau tảng đá, nhìn thấy một nữ tử đột nhiên từ đâu nhô ra, liền nghĩ: “nàng ta có phải chính là người ở rể Quân phủ, là Thê chủ của Lưu Niên không? Không ngờ lại là một người bình thường như thế, làm sao Lưu Niên có thể thích nàng, xem ra bản thân mình lo lắng quá thừa rồi. Được rồi, màn kịch hôm nay không cần diễn nữa, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội”.

Nàng vừa muốn quay người rời đi, thì lại phát hiện trong bốn người kia có hai người đã ngã trên mặt đất. Hai người khác không hiểu tại sao đồng bọn của mình lại bị ngã, đối với Liễu Nham lập tức đề cao cảnh giác. Thật không ngờ, một nữ tử thoạt nhìn gầy yếu, mà có bản lãnh thật không nhỏ, vậy mà lập tức quật ngã hai người.

Đường Ninh nhìn thấy hạ nét mặt bọn thủ hạ như gặp phải đại địch, rất là kinh ngạc. Bốn người này tuy rằng không phải là bốn người tốt nhất mà Đường Ninh huấn luyện võ công, nhưng người có thể đánh bại bọn họ cũng rất ít, nữ tử này chắc chắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Nhưng Đường Ninh cũng tin tưởng chắc chắn, vừa rồi là do các nàng sơ suất, chứ nữ tử kia không phải đối thủ của các nàng, mình vậy mà lo xa.

Liễu Nham thấy vẻ mặt hai người kia đột nhiên trở lên nghiêm túc, thầm kêu một tiếng không ổn. Đánh bất ngờ nàng còn có chút phần thắng, Nhưng cùng mấy người này đánh chính diện, nàng không địch lại. Phải làm gì đây? Nàng miễn cưỡng đánh mấy chiêu cùng hai người kia, sau đó tìm cơ hội chạy.

Đường Ninh thấy Liễu Nham không địch lại được, vội nhảy ra ngoài."Lưu Niên, ta đến cứu ngươi!" Sau đó đấu cùng với hai người kia. Đương nhiên chỉ là so chiêu một chút, chứ bốn người kia không dám làm tổn thương chủ tử của mình.

Liễu Nham nhìn kỹ, phát hiện được chút ít mánh khóe, nàng nói Quân Lưu Niên che miệng với mũi lại, sau đó ném ra một quả đạn khói, một tay ôm lấy Quân Lưu Niên biến mất ở trong rừng mai.

Đường Ninh nhìn hai người kia vẫn giả bộ khoa tay múa chân, hổn hển quá:t "Các ngươi dừng lại cho ta, không phát hiện người đều đã biến mất rồi sao?"

Hai người quay đầu nhìn về phía sau, một trận sương mù tản đi, quả nhiên một nam một nữ đã sớm biến mất. Một người trong đó nhìn thấy sắc mặt của chủ tử không được tốt, khiếp sợ hỏi: "Chủ tử, chúng ta có phải đuổi theo bắt bọn họ trở lại không?"

Đường Ninh cười lạnh một tiếng: "đuổi theo? Chỉ bằng các ngươi mà có thể đuổi theo được sao?"

Hai người vận công, thấy nội lực mình biến mất, toàn thân cũng mất đi khí lực, co quắp té ngã trên mặt đất. Hai người hoảng sợ: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Các ngươi trúng tức công tán, trong vòng mười hai canh giờ không thể cử động được. Các ngươi ỏ lại chỗ này đợi đến khi dược liệu hết tác dụng đi!" Nói xong, Đường Ninh phẩy tay áo bỏ đi, thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, tốn mất bao công sức rốt cuộc chỉ để làm áo cưới cho người khác.

"Lão đại, chẳng lẽ chúng ta phải đợi ở đây một ngày sao? Buổi tối ở đây có dã thú qua lại không?"

Nếu như không phải khí lực trên người chỉ còn có thể trừng mắt, tên lão đại kia nhất định sẽ hung hăng đánh nàng một trận."Nếu ngươi có thời gian lo lắng nơi này có dã thú qua lại hay không, còn không bằng lo lắng ngày mai sau khi trở về chủ tử có thể muốn mạng chúng ta hay không."

Đường Ninh vận dụng hết toàn lực đuổi theo, cũng không thấy được bóng dáng của hai người kia. Nàng chợt nhớ tới Phượng hậu đã từng nói chuyện với nàng về nữ tử đã cứu mạng Tam Hoàng nữ, hình như cũng là cao thủ về dụng độc, vậy giữa hai người này có thể có liên hệ gì đó hay không?

Nàng mới vừa đi tới cửa Vương phủ, thái giám trong cung liền đến ngăn cản nàng."Vương gia, Phượng hậu cho mời."

"Lý công công chờ ta một chút, ta đi vào thay quần áo khác sẽ theo ngươi tiến cung."

Đường Ninh vào cung, có một nam tử một thân ung dung đã đợi hắn từ lâu. Nàng tiến lên hành lễ: "Cậu, chất nữ đến rồi."

"Nữ hiền chất, đã lâu không gặp, ai gia rất nhớ ngươi." Phượng hậu tươi cười rất là thân thiết.

Đường Ninh vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, trái tim liền nhảy lên tới tận cổ, tuy rằng người cậu này của nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng do bảo dưỡng rất tốt, trông vẫn xinh đẹp như lúc tuổi còn trẻ, cười rộ lên rất đẹp. Nhưng mà hắn cười lại khiến cho Đường Ninh có loại cảm giác nụ cười còn mang theo dao, hốt hoảng, khó có thể nói, toàn bộ Đông Dương quốc, người cậu này của nàng, là người mà nàng sợ hãi nhất.

Nàng nhếch nhếch khóe miệng: "Chất nữ cũng rất nhớ cậu, hôm nay gặp được cậu, con thấy cậu vẫn giống như trước đây."

"Aizzz, năm tháng không tha người, ta già rồi, mất đi Thánh sủng." Phượng hậu than nhẹ một tiếng, hỏi: " chuyện tình cửa nữ hiền chất giải quyết ra sao rồi?"

Phượng hậu tùy tiện chất vấn Đường Ninh lại làm cho trong lòng hắn khẽ rùng mình: "Con đã thuyết phục thủ vệ ở ngoại ô giúp chúng ta, cướp lấy quân quyền ở biên cương, chuyện này đã nằm trong khống chế của chúng ta. Còn quân lương, con còn đang nghĩ biện pháp."

"Ta nghe nói con định đánh chú ý lên Quân phủ?" Phượng hậu liếc nàng, trong mắt mỉm cười: "Có kết quả chưa?"

Hắn quả nhiên đã biết, nhất cử nhất động của mình đều ở trong tầm mắt của hắn:"Tin tưởng không lâu sẽ có kết quả."

" Thiếu gia Quân phủ cũng không phải người dễ lừa như vậy đâu, không phải con thật sự yêu thích hắn chứ ?" Phượng hậu ranh mãnh nhìn nàng, nhưng giọng điệu lại không có một chút trêu ghẹo nào.

"Đương nhiên là không ạ, sao con có thể cưới một người đã có Thê chủ làm Vương quân được đây. Một khi quyền tài chính của Quân phủ vào trong tay con, hắn cũng không còn giá trị lợi dụng." Vẻ mặt Đường Ninh khi nói đến Quân Lưu Niên thì hiện lên ghét bỏ.

"Vậy là được rồi." Giọng điệu Phượng hậu hòa hoãn: "Tiểu Ninh, người muốn thành đại sự, nên biết phải làm gì, không nên làm gì, chớ để cho tình cảm cản đường. Về sau Thái nữ còn cần con nhắc nhở, hiệp trợ đấy."

"Vâng, chất nữ hiểu rõ."

"Lui ra đi! Tiến triển sự việc nhanh một chút, đừng để cho bên lão Tam tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước là đoạt thế mạnh/dành lợi thế trước)."

Đường Ninh nhớ tới một sự kiện còn muốn hỏi: "Cậu, ngày đó người cứu Tam Hoàng nữ là người như thế nào ạ?"

"Ta đã phái rất nhiều người đi điều tra vẫn chưa tìm được hành tung của người kia, sao con lại đột nhiên hỏi như vậy?"

"Hôm nay con gặp được một người biết dụng độc, người này là Thê chủ của Quân Lưu Niên, không biết nàng ta và người kia có phải là cùng một người hay không."

" Thê chủ của Quân Lưu Niên ư?" Phượng hậu lắc đầu: "Không phải đâu, Thê chủ của hắn từ nhỏ si ngốc, ai hay lui tới nhà nàng ta cũng đều biết, không thể nào là giả. Người hôm nay con gặp phải, nhất định không phải là Thê chủ của Quân Lưu Niên."

Nếu như cậu đã chắc chắc như vậy, Đường Ninh cũng không cần phải hoài nghi. Chỉ có điều nàng rất ngạc nhiên, nữ tử kia và Quân Lưu Niên có quan hệ gì, tại sao nàng ta phải liều mình cứu hắn?
Bình Luận (0)
Comment