Chỉ Tâm Như Thủy

Chương 31

Trong cung giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt. Hôm nay là sinh thần Thánh Vũ đế, triều thần dâng lên đủ loại lễ vật chút mừng, Thánh Vũ đến khoác áo choàng đỏ thẫm, bên trên thêu long văn đen sẫm, hờ hững mà cao quý.

An Nhi ngồi bên người hắn, một thân áo choàng minh hoàn.

Đến phiên Tống Lễ dâng lễ vật, Tống Lễ tiến lên quỳ xuống: “Kính chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn!”

“Lễ vật của Lục hoàng tử….” Thanh âm the thé của thái giám vang lên, lại động nhiên ngừng lại, lúc túng nhìn danh mục quà tặng, bên dưới tên Tống Lễ trống trơn không có ghi chép gì cả.

“Lễ vật của nhi thần, tối đến phụ hoàng sẽ biết.”

Thánh Vũ đế không thèm để ý, gật đầu cười cười cho qua.

Yến tiệc linh đình chớp mắt đã đến canh ba, hai mắt An Nhi trên dưới đánh vào nhau, nằm trên đùi Thánh Vũ đến mơ màng ngủ, Thánh Vũ đến sợ y ngủ không được thoải mái, ra lệnh cho thái giám đưa y về Ân Chu Uyển, những ngày này hai người sớm chiều ở chung, Thánh Vũ đế đều ôm tiểu nhi tử chìm vào giấc ngủ.

An Nhi mơ mơ màng màng được ôm trở về, được đại thái giám đánh thức, đưa cho y một chén canh ngân nhĩ, An Nhi uống anh để nguyên quân áo đi ngủ. Nhưng lại không ngủ được, cả người nóng nực khó chịu, nhịn không được cọ sát trên giường, đầu óc vựng hồ hồ không,…

Lúc Thánh Vũ đế trở về đã gần canh tư, nhìn thấy an nhi thống khổ vặn vẹo thân thể nho nhỏ, vô ý thức rên rỉ.

Thánh Vũ đến kinh hãi, vội vàng sờ trán y, thật nóng, Thánh Vũ đế vội vàng ôm y lên: “An Nhi! An Nhi! Sao vậy? Đừng dọa phụ hoàng!”

An Nhi vô thức cọ lên người hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn ướt át nói: “Nóng…”

“An Nhi!” Thánh Vũ đến vội vàng ôm y vào trong ngực, bắt mạch cho y. Thánh Vũ đế nhíu mày.

An Nhi thống khổ cọ cọ trong lòng hắn, Thánh Vũ đế đã từng phong lưu tuyết nguyệt, sao có thể không nhìn ra mang mối? Liếm liếm đôi môi khô khốc, do dự gọi một tiếng: “An Nhi.”

An Nhi vô thức rên rỉ.

Mỹ nhân trong ngực, cho dù là thánh nhân cũng không thể nhịn được, ánh mắt Thánh Vũ đế ôn nhu, thanh âm như xuân thủy: “An Nhi ngoan, phụ hoàng thích ngươi, yên tâm giao tất cả cho phụ hoàng, để phụ hoàng thương ngươi….”

Nút buộc phức tạp nhẹ nhàng được cởi ra, áo lụa chậm rãi rơi xuống, lộ ra một mảnh xuân sắc vô biên….

Một trận gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn chợt tắt, ánh trăng trong sáng chíu rội ngoài cửa sổ.

=====Ta là phân cách tuyến đáng eo:))))====

Sáng hôm sau, Thánh Vũ đến tỉnh lại, nhẹ nhàng ôm lấy hài tử trong ngực, trong lòng tràng đầy hạnh phúc. Bảo bối của hắn, hài tử của hắn, người hắn cả đời này yêu nhất, An Nhi, một hài tử ngoan như vậy, làm sao hắn có thể buông tay?

Hài tử trong ngực rên nhẹ một tiếng mở mắt ra. Do vừa mới tỉnh ngủ hai mắt có chút mơ màng, chớp chớp hai mắt đầy sương mù, ngơ ngác nhìn Thánh Vũ đế.

“Tỉnh?” Thánh Vũ đế cười xấu xa.

Mặt An Nhi lập tức đỏ lên, tựa như một con cá chạch nỏ chui vào chăn.

“Đi ra, cẩn thận cơ thể khó chịu!” Thánh Vũ đế cười nói.

“Không muốn!” An Nhi rầu rĩ nói: “Ta…. Trong mơ ta, rất thẹn thùng….”

Thánh Vũ đế nắm chăn lên ném qua một bên, ôm An Nhi lên hướng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của y cắn lên, An Nhi đỏ mặt, vô lực khước từ, Thánh Vũ đế tựa như trừng phạt cắn một cái, hai mắt to tròn của An nhi lập tức phiếm hơi nước.

Thánh Vũ đế buông y ra, ôm y vào lòng: “Chuyện ngày hôm qua An Nhi còn nhớ không?”

An Nhi như chốn tránh dùng sức lắc đầu: “Không nhớ!”

“Không nhớ?” Thánh Vũ đế cười tà, tay lại bắt đầu vuốt ve trên làn da trắng nõn của An Nhi: “Có muốn phụ hoàng giúp ngươi nhớ lại không?”

“Phụ hoàng…” An Nhi dúi đầu vào gối, âm thanh đầy ủy khuất.

Thánh vũ đế ngẩn ra, do dự buông tay thở dài nói: “An Nhi, ngươi có thích phụ hoàng không?”

“Thích….” Âm thanh cơ hồ không nghe thấy.

“An Nhi sẽ không rồi khỏi phụ hoàng chứ?” Thánh Vũ đế vuốt ve mái tóc dài của An Nhi, giọng nói đầy ôn nhu.

An Nhi lắc đầu, nhớ đến lúc ở Đại Lý chịu bao nhiêu ủy khuất, y vì Trục Phong chịu bao nhiêu ủy khuất nhưng tất cả đều vô ích, không nhịn được hai mắt đỏ lên ôm lấy cổ Thánh Vũ đế nói: “Ta sẽ không bao giờ rời khỏi phụ hoàng nữa…”

“An Nhi, thật sao?” Thánh Vũ đế vui vẻ ra mặt.

“Phụ hoàng đừng nhắc lại chuyện tối qua nữa, mắc cỡ muốn chết….” Hai má An Nhi đỏ đến cơ hồ nhỏ máu.

Thánh Vũ đế cười xấu xa ôm An Nhi vào trong ngực, từng câu từng câu gọi: “An Nhi, An Nhi….”

An Nhi tìm một chỗ thoải mái trong lòng Thánh Vũ đế, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, Trục Phong ca ca, xinh lỗi, An Nhi là người, An Nhi cũng muốn có một người toàn tâm toàn ý yêu mình, phụ hoàng là người hiểu rõ ta nhất, trân quý ta nhất, đoạn duyên phận này với Trục Phong chỉ sợ phải hẹn kiếp sau…
Bình Luận (0)
Comment