Chí Tôn Chi Lộ

Chương 14


Sau khi cùng đám Tần Quân chia ra thì Hoàng Phủ Thiên trở lại nơi ở cũ của mình thuê tiếp năm ngày, người ở đấy cũng thấy hắn quen mặt nên dẫn lại vào phòng cũ.
Ở trong phòng Hoàng Phủ Thiên kiểm kê thu hoạch, trước đó hắn muốn đưa nguyên kim mình giết được chia cho bọn Tần Quân nhưng không ai chịu nhận, vì vậy hắn cũng không ép thu về.
Tính ra hắn có khoảng hơn hai trăm nguyên kim, cộng một trăm sáu mươi nguyên kim của đám lão Thích, tổng là gần năm trăm nguyên kim, còn có mấy cái vũ khí của bọn chúng để lại chưa bán nữa.

Tổng lại có lẽ hiện tại khoảng năm trăm nguyên kim.
Kiểm tra đan dược của bọn chúng thì có năm viên Nguyên Huyết đan, một tên có hai viên, với bốn viên lần trước nữa là chín viên.
Hoàng Phủ Thiên lấy ra một viên thử phục dụng xem sao.

Nuốt một viên Nguyên Huyết đan, dưới tác dụng của Nguyên Huyết, nguyên khí trong người nhanh chóng tăng lên, cuồn cuộn không dứt.
Yên Sở quyết vận chuyển nguyên khí di chuyển khắp cơ thể, Hoàng Phủ Thiên chìm trong thế giới của chính mình, hắn nhớ về kĩ năng của Lý Kiếm rồi thử dùng Hổ Nha Thập Tự Trảm kết hợp với nó, dần dần “hắn” trong thế giới đó cần kiếm liên tục di chuyển đừng đường từng kiếm, lần này kiếm pháp so với quá khứ càng uyển chuyển hơn, càng biến ảo khôn lường hơn.
Dù không thể học lại kĩ năng đó nhưng đem kĩ năng của Lý Kiếm dung hòa với kiếm pháp không phải không được.

Tiếp tục thôi diễn tới nước chảy mây trôi, không ngừng không nghỉ.
Sau nửa canh giờ đồng hồ, nguyên khí của Hoàng Phủ Thiên trở trống rỗng, hắn thở ra một ngụm trọc khí.

Không ngờ vẻ vẻ dung hợp một chút kĩ năng vào kiếm pháp mà tốn nhiều nguyên khí như vậy.

Có điều Hoàng Phủ Thiên có vẻ nắm được chút tinh túy của bộ kiếm pháp này.
- Hắc, tuy vũ kĩ mình không cao, nhưng nếu nắm giữ từng bộ lên tới đại thành, có lẽ phát huy ra uy năng không hề nhỏ một chút nào.
Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên lấy ra bộ tàn kiếm quyết trước mua về để xem.

Kiếm quyết này cũng phân ra ngũ thức.
Nhưng là kiếm pháp này không đầy đủ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng phân ra thức cuối cùng của kiếm pháp.
Yên Sở quyết đem vận chuyển tới cực hạn, vậy mà thức cuối của bộ kiếm tàn khuyết này cũng khó mà tạo thành cảm giác gì.
- Dù là Yên Sở quyết cũng khó thôi diễn trong trường hợp này sao?
….
Tại một địa phương vắng người, bên cạnh một cái hồ thơ mộng, một người thanh niên một thân bạch y, cầm trường kiếm không ngừng múa.
Nguyên khí trên kiếm biến ảo iên tục trong tay người thanh niên như đoàn sáng vàng vòng quanh người hắn, sinh rồi diệt, kiếm phong gào thét, cắt đứt không khí, rất là kinh người.
Kiếm đã biến thành mắt thường khó thấy, một đoàn đỏ mờ mịt mông lung bao toàn thân.

Cuối cùng đã không thể nghe thấy tiếng mũi kiếm xé gió chỉ còn lại kiếm mông lung mê ly.
Đến khi người thanh niên dừng lại, chiếu đường cong cơ bắp, thân hình thẳng tắp, anh khí bừng bừng.

Chỉ thấy những chiếc lá vừa rơi xuống hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Hoàng Phủ Thiên nhìn đống lá cắt thành nhiều mảnh kia, hắn khẽ cười.


Hổ Nha Thập Tự Trảm kiếm rất nhanh sẽ bị hắn thôi dễ tới đại thành.
Nếu để kẻ khác biết Hoàng Phủ Thiên chỉ mất có chưa đầy nửa tháng tu luyện một bộ vũ kĩ, dù là vũ kĩ cấp bậc kém nhất tới đại thành thì tức hộc máu mồm.

Đến Huyền Nguyên sơ kì luyện một bộ Nhật cấp hạ phẩm trong mấy năm đi chăng nữa cũng không đảm bảo luyện tới đại thành được.

Vậy mà Hoàng Nguyên sơ kì lại làm được.
Đây chính là điểm yêu nghiệt của Yên Sở quyết, nó giúp Hoàng Phủ Thiên nắm được cơ sở căn bản của một quyển vũ kĩ rồi thôi diễn ra sự phát triển của nó, thậm chí còn có thể dung hợp kĩ năng lại giúp hắn tiến thêm một bước nữa.
Thật sự muốn biết người sáng tạo ra bộ công pháp nghịch thiên này là ai.
- Đã ba ngày rồi, chắc cũng có công bố tin tức về phách mại hội.
Hoàng Phủ Thiên thu lại kiếm đi tới công cáo bài, thấy trên bức tường đá công bố tin tức có nhiều người đứng xem, bèn đến gần nhìn thì ngẩn người, hóa ra tin quan trọng nhất là hai ngày nữa sẽ có tiểu hình phách mại hội do Vạn Kim các đứng ra cử hành.
— QUẢNG CÁO —
Event
Vạm chưởng quỹ đã bảo bọn gã phách mại hội sẽ cử hành trong vòng mười ngày, xem ra đã sớm lên năm ngày.
- Ngày sau hả...!để xem lần này thu về được bao nhiêu nguyên kim, hi vọng kiếm được thứ gì đó tốt.
Hoàng Phủ Thiên đọc xong thì vừa tính toán vừa nghĩ đến mỹ nữ chân dài Vân Uyên đầy bốc lửa...!Nhất là vùng trắng ngần tròn trịa dưới lớp nhuyễn giáp rách đó...!Phi phi, ta là chính nhân quân tử.
Hắn qua quán bánh bao thường mua, mua hai túi bánh bao thịt đầy ắp, rồi đi một mạch tới con ngõ nhỏ rồi vẽ trái rẽ phải.

Sau vài lần di chuyển như thế Hoàng Phủ Thiên tới được một địa phương, đi tới căn nhà có chút tồi tàn một bóng mờ chạy ra ôm chầm lấy hắn, bóng mở ngẩn đầu lên là một tiểu nha đầu khả ái.
- Đại ca đã đến.
Cô nhóc này tuy sống ở nơi tồi tài này ít nhất bộ dáng vẫn khá sạch sẽ, quần áo trong phạm vi có thể mặc được.
Hoàng Phủ Thiên xoa đầu cô bé nói:
- Đại ca mang tiếp tế đến này, cần không.
- Có, tiểu đản từ, tiểu cẩu tử… Mau ra đây phụ bê đồ mau lên.
Cô bé cười kì kì, quay hưng chống nạnh hét về phía cửa, một đám nhóc lao nhao đi ra đòi giúp Hoàng Phủ Thiên bê đồ, hắn đương nhiên cũng cho bọn chúng làm.

Nhìn một hồi không thấy có tên lão đại hắn hỏi:
- Đại Hổ đâu?
- Lão đại đi làm việc rồi.
Cô nhóc chạy đi lấy bánh bao xong chạy tới phía Hoàng Phủ Thiên ngồi lên đùi hắn một cách tự nhiên, đôi mắt tròn đo như hột nhãn nhìn hắn nói.
Hoàng Phủ Thiên đại khái hiểu là làm việc là gì.

Có vẻ công việc đó rất tốt, tối thiểu căn nhà sập xệ này được cải tạo lại nhất nhiều, có thêm mấy cái giường, chiếu, chăn bông, bàn trà….

Quần áo, dáng vẻ của những đứa trẻ này khác với lần đầu tiên hắn gặp.
- Đã năm ngày đại ca không tới đây rồi, đại ca còn nợ bộ truyện tấm cám chưa kể xong đâu, muội muốn nghe nốt.
Đám nhóc nghe tiểu nha đầu nói Hoàng Phủ Thiên sẽ kể truyện liền tay cầm bánh bao chạy vọt tới ngồi trước mặt hắn, ánh mắt long lanh, hồi hộp.

Hoàng Phủ Thiên cười lắc đầu, vốn trước đó hắn đến đây một vài lần, kể một chút câu truyện cổ tích như cây tre trăm đốt, hay thánh gióng của quê hương hắn cho đám nhóc này.

Ai ngờ bọn chúng nghe liền nghiện, cứ đòi hắn kể tiếp, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ kể thêm.

Cổ tích của quê hương hắn không ít, nhưng số bộ hắn nhớ thì có hạn.

Nên một câu chuyện hắn phải tách ra làm hai ba ngày mới kẻ được xong.
Đến khi Hoàng Phủ Thiên kể xong thì tên lão đại cũng quay trở lại, khóe miệng có vẻ hơi sưng, giống như va chạm với ai đó.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên tên lão đại vội vàng tới cung kính nói:
- Đại nhân, người đến.
- Công việc thế nào?
Hoàng Phủ Thiên đem đám nhóc giải tán, rồi nhìn tên lão đại hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Event
- Mọi việc tiến triển tương đối tốt, mỗi ngày có lẽ sẽ lãi được khoảng mười tới mười lăm nguyên kim.

Chỉ mở có một canh giờ đồng hồ, sau đó giải tán.

Không kiếm thêm chút nào.
Tên lão đại trong lòng vui vẻ, mỗi ngày chỉ mở có một canh giờ có thể thu được mười lăm nguyên kim là được.

Tuy nuôi cái lũ tiểu yêu ngày tốn không ít nhưng vẫn có thể để dành ra một chút đỉnh.

Thỉnh thoảng vẫn bị gây sự nhưng vì khách mời nằm trong khuôn nhỏ nên vẫn có thể sử lý.
- Làm công việc này, khó nhằn nhất là có thể khống chế người chơi, khi người đó kích động phải có thủ đoạn trấn áp.

Ngươi hiện tại vẫn chưa đủ cường đại.

Hôm nay ta vang mấy món cho ngươi, chọn một món đi.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên nhìn ra tên lão đại bị thương, mục đích hắn tới hôm nay cũng là vì điều này.

Hắn khoắt tay, trên sàn xuất hiện mấy loại vũ khí, có kiếm, có đao,…
- Chọn một loại để phòng thân, cá nhân ta khuyên ngươi chọn kiếm vì ngươi có vũ kĩ luyện kiếm.


Uy lực phát ra sẽ triệt để hơn.
Tên lão đại nhìn vũ khí trên sàn do dự một chút, rồi vẫn quyết định chọn kiếm.

Hoàng Phủ Thiên nói đúng, có vũ kĩ về kiếm thì sử dụng kiếm sẽ phát ra uy lực lớn nhất.
- Được rồi, không còn sớm nữa ta về trước.
Hoàng Phủ Thiên thu hồi lại ba món vũ khí còn lại, đứng lên rời đi.

Trước khi đi hắn còn nói:
- Công việc đó, khi kiếm đủ rồi thì ngươi nên tìm công việc khác.

Nếu không tương lai sảy ra việc gì ta cũng không giúp ngươi được.
- Tiểu nhân hiểu rõ.
Không nói gì thêm Hoàng Phủ Thiên rời đi, đường hắn đi không phải là về trạm xá mà tới chợ đen.

Lần này hắn mua một chiếc mặt nạ cười đeo lên trên mặt rồi tiến vào.
Hoàng Phủ Thiên vào chợ đen, một là muốn đem bán mấy món vũ khí đi, trong chợ đen sẽ có những kẻ thu mua lại món đồ này mà không hỏi xuất sứ rồi bán lại.
Quả nhiên tìm được một quầy hàng, người canh trừng thế lại là một lão già lấm la lếm lét, trái với vẻ ngoài không đáng tin đó lão lại là Hoàng Nguyên sơ kì đỉnh phong cũng coi như không tệ.

Đem ba món này ra, sau một hồi thỏa thuận chốt năm mươi nguyên kim.

Mấy món đồ nay đều được gìn dữ tốt, hơn nữa đao kiếm tắm qua máu càng tốt hơn, nhiều võ giả sẽ lựa chọn.
Bán xong Hoàng Phủ Thiên tính lượn vòng quanh xem có thể nhặt được đồ tốt hay không.

Cuối cùng đến trước một gian hàng chỉ có một thanh kiếm, từ chuôi tới vỏ đều xanh thẳm như dòng nước biển, nhưng giá trị thì kinh người năm viên Nguyên Huyết đan.

Hoàng Phủ Thiên cũng muốn lồi cả mắt.
Mua một món ở cửa hàng cũng chỉ có ba bốn mươi nguyên kim mà thôi, vậy mà người này khống lên gần mười lần bằng giá trị của Nguyên Huyết đan.

Không lẽ thanh kiếm này có gì đó đặc biệt, hay là công phu sư tử ngoạm.
Phỏng chừng mọi người đều nghĩ kẻ này là kẻ điên, lười để ý tới.
Hoàng Phủ Thiên ngồi xuống, muốn cầm thanh kiếm lên xem.
- Mua thì mới cầm, không mua không được cầm.
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên.

Hoàng Phủ Thiên hơi sửng sốt, nhịn không được hường về phía âm thanh nhìn lại.
Người này hơi gầy, da trắng nõn nà một cách quá đáng, khuôn mặt được che bởi lớp vải, còn giấu ở phía trong bóng tối.

Hoàng Phủ Thiên ngửi một chút, ngửi thấy một mùi hương hoa lài nhàn nhạt, trong không khí tràn ngập mùi máu này.
Thì ra người này là một nữ nhân… Bất quá điều này không liên quan gì đến hắn.
- Cái này, nếu không thể xem kiếm thì sao tôi có thể biết được giá trị của nó đúng chứ?
— QUẢNG CÁO —

Event
- Không thể thương lượng.
Người này chém như đinh đóng cột, không cho chạm vào.
Hoàng Phủ Thiên híp mắt, làm bộ đưa tay vào áo lấy sau đó lấy từ giưới chỉ ra một bình đan dược, mở ra đổ hai khỏa đan dược đỏ như máu đặt trước mặt nữ nhân này nói.
- Trong này có Nguyên Huyết đan, số lượng là bảy khỏa.

Ta để hai khỏa ra trước nếu thanh kiếm này có giá trị như vậy ta liền trao đổi, thế nào?
Nhìn hai khỏa Nguyên Huyết đan, nữ nhân gật đầu đồng ý.

Hoàng Phủ Thiên cầm lấy thanh kiếm này xem xét, lưỡi kiếm sắc bén, nhưng không có gì đặc biệt cả.

Suy tư một hồi Hoàng Phủ Thiên chợt chấn động hiểu ra.

Hắn đặt lại thanh kiếm xuống.
- Thế nào?
Người bán có vẻ thấp thoảng lo lắng.
- Tên kiếm là gì?
- Thiểm Lôi kiếm.
- Chốt giá.
Hoàng Phủ Thiên ném năm viên đan dược màu đỏ cho người bán.

Người bán thân thủ không tệ, đều bắt được hết.
- Thanh kiếm này là của ngươi.
Người bán vuốt ve nó một chút rồi cắn môi đưa cho Hoàng Phủ Thiên.
Đám người xung quanh nhìn cảnh này trợn tròn mắt, bộ điên rồi hả, trả năm khỏa Nguyên Huyết đan cho thanh kiếm đó.

Đúng là phá gia chi tử mà.

Hay thanh kiếm đó có gì đặc biệt nên tên đó mới chịu bỏ ra mua.
Cầm lấy thanh kiếm lam sắc Hoàng Phủ Thiên rút thanh kiếm từ eo mình ra đặt lên trên vị trí của thanh kiếm lam sắc vừa nãy nói.
- Ta không chiếm tiện nghi của nữ nhân, thanh kiếm này mặc dù là phàm khí nhưng vẫn có thể dùng….
Hắn còn chưa nói xong, thì lập tức khựng lại tại chỗ, ở phía đối diện đã dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước mặt Hoàng Phủ Thiên, một thanh chủy thủ lam sắc sáng bóng không biết lúc này đã kề trên ngực hắn.…
Hoàng Phủ Thiên thở dài lỡ lời rồi, thấp giọng nói:
- Ngươi dùng chủy thủ bôi độc dược như vậy, ngươi có thể đừng run được không.

Lỡ như không cẩn thận làm rách da của ta, vậy e rằng cái mạng nhỏ của ta…
Đám người ở kia nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cười nhạo.

Quả nhiên là nghĩ Hoàng Phủ Thiên bị lừa.

Loại chuyện này ở chợ thường xuyên phát sinh, cho nên cũng không làm người khác chú ý gì.

Bình Luận (0)
Comment